Bởi vì Văn Thanh một lòng muốn hỗ trợ, nhưng lại là càng giúp càng rối, Liên Sinh suy nghĩ nửa ngày rồi dứt khoát để Tiểu Tam mang y theo ra ngoài tản bộ. Tiểu Tam không muốn nhận lấy việc này, đêm qua hắn đã lĩnh giáo công phu mồm mép của người này rồi, cảm xúc tràn đầy! Còn cùng y đơn độc một chỗ, không biết bản thân sẽ bị tàn phá thành bộ dáng gì a!
Nói là muốn để Tiểu Tam tản bộ, nếu không trồng rau, thì là đi tràng gà. Bất quá, sau khi thấy lực phá hoại của Văn Thanh, hai nơi này hắn kiên quyết không tính dẫn y đi. Vì vậy liền muốn dẫn y đến ngọn núi trong rừng trúc vừa đi dạo vừa ngắm phong cảnh, nơi đó phong cảnh tú mỹ, hẳn là nơi tham quan du ngoạn rất tốt.
“Thực sự rất ngọt a! Cứ như ăn đường vậy!”
Lúc ra tời đường, Tiểu Tam đào mấy cái thảo căn (rễ của loại cây, có thể ăn sống, vị ngọt) nho nhỏ màu vàng. Đã cuối thu, những thảo căn có thể thấy được ở khắp nơi này trở thành quà vặt ngon miệng rất có ý tứ, tiểu hài tử khi chơi đùa ở hai bên bờ ruộng, thường thường kéo lên ăn, hiện tại loại này vào cuối tiết thu chính là thứ khiến tiểu bằng hữu yêu thích nhất. Tiểu Tam đặc biệt kéo lên những củ chắc mập, dự định dùng để dỗ Tiểu Tứ. Văn Thanh nghe nói loại thảo căn này có thể ăn, đương nhiên cảm thấy rất hứng thú đoạt lấy một cái nhét vào miệng, gặm đến thập phần vui vẻ.
Văn Thanh gặm thảo căn nhìn đến cái gì cũng đều thấy có hứng thú, dọc đường đi cứ líu ra líu ríu, Tiểu Tam hắc tuyến nghĩ, hắn hẳn là nên đem y giới thiệu cho Ngân Phương, hai người nhất định sẽ rất hợp nhau.
Đi tới bìa rừng trúc, ngoài ý muốn đụng phải Hạ Hổ và Thái Kinh Vân. Từ xa đã thấy hai vị kia đứng cùng nhau tựa hồ trò chuyện rất hợp, Tiểu Tam nghi hoặc, hai người bọn họ sao lại tụ tập với nhau?!
Không đợi hắn tránh bằng đường vòng, Văn Thanh đã lôi hắn chạy qua đó.
“Đây là Văn Thanh, là người trong nhà đã định hôn ước!” Sau khi đến gần, Hạ Hổ nắm tay Văn Thanh mỉm cười giới thiệu.”Vị này chính là Thái Kinh Vân Thái thiếu gia!”
“A ~ Thái Kinh Vân, ta biết nha! Là tình nhân của Tiểu Tam nha! Thoạt nhìn không tồi nha, trách không được Tiểu Tam ngay đến nằm mơ cũng gọi tên ngươi!” Văn Thanh lập tức lớn tiếng ồn ào.
Tiểu Tam nghe thế lập tức ý nghĩ muốn bóp chết y cũng đều có! Người này rõ là lớn như vậy rồi, cư nhiên lại giống hệt như Tiểu Tứ là một tên mồm mép không thể ngăn được!
Thái Kinh Vân vươn tay bắt lại Tiểu Tam đang có ý định chạy trốn, nhợt nhạt mỉm cười. Tuy độ cung khóe miệng không lớn, nhưng biểu tình của y vốn cũng rất kém, có thể cười thành cái dạng này chứng minh y là thật cao hứng.
Hạ Hổ cười ha ha: “Ta đã nói mà! Thái đại thiếu gia thế nào lại nguyện ý ủ tại nơi nông thôn này của chúng ta, nguyên lai là không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân a!”
Điều kỳ quái nhất chính là, Thái Kinh Vân cư nhiên gật đầu.
Tiểu Tam che mặt, cái này thì đến ý nghĩ muốn chết cũng đều có luôn rồi! Mấy người đều là loại người gì a?!
“Đã quên mất Tiểu sam đệ đệ rất hay xấu hổ! Hạ Hổ ca, chúng ta vẫn là đừng nói như thế nữa!” Dừng một hồi, chợt nghe Văn Thanh hạ thấp giọng nói tiếp: “Loại chuyện này chúng ta hẳn là nên nói nhỏ ở sau lưng thôi!”
…
Tiểu Tam tâm niệm: câu sau kia cũng đừng để cho ta nghe được chứ!
“Ha ha ha ~ được rồi ~ không nói nữa, rảnh rỗi sẽ đến cửa hàng của Thái thiếu gia để bái phỏng. Lúc này chúng ta đều có người ta ta dắt, đường ta ta đi! Các ngươi chậm rãi ngoạn!” Nói xong kéo tay Văn Thanh, hai người cao hứng bừng bừng như người chim cùng nhau phất cánh bay xa.
“Nhị ca ~~~ không phải đâu!!!!!!!” Tiểu Tam gào thét, sao lại có ca ca như thế chứ a?! Đây chẳng lẽ là báo ứng cho việc khi còn bé đã trêu cợt hắn hay sao a?!
“Không muốn cùng ta ở lại cùng một đường?!” Thái Kinh Vân nheo mắt hỏi.
Không phải Tiểu Tam nói ngoa, người này đôi mắt vốn hẹp dài, nheo lại mà nhìn người khác như thế chắc khác gì bị con rắn trừng, làm cho người ta sau lưng lạnh vù vù.
“Không có!” Nhanh chóng lắc đầu. Trong lòng muốn nói có, ngoài miệng cũng chả dám.
“Đi cùng ta một lát!”
Thái Kinh Vân dắt Tiểu Tam dạo bước trong rừng trúc, trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì.
Rừng trúc an tĩnh nhưng không tịch mịch, bước đi ở chính giữa, đầy tai đều là tiếng lá trúc rì rào ma sát vào nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ có tiếng chim kêu hoặc tiếng đập cánh. Nơi mà thanh trúc sinh trưởng khá thưa thớt, ánh nắng xuyên qua ngọn trúc, đầy mặt đất lưu lại vầng sáng loang lổ. Người đang ở dưới tán trúc, cứ như đang ở trong đáy biển lục sắc, và hương trúc cứ phả vào mặt mà đến.
Tiểu Tam lập tức an tĩnh lại. Hắn thích cánh rừng này, bởi vì khi đi ở giữa có thể cảm thụ được thiên nhiên, an tĩnh, hài hòa. Phảng phất mọi chuyện trên thế giới tất cả đều bị ngăn lại bên ngoài rừng trúc nồng một màu xanh! Ở nơi này cả người lẫn tâm đều có thể bình tĩnh lại!
Cũng không biết có phải Thái Kinh Vân cố ý hay không, đi một hồi hai người cư nhiên đi tới ‘căn cứ’ của Tiểu Tam!
Bất quá, ở đây tựa hồ đã bị người khác một lần nữa chiếm lĩnh. Nơi đất trống một mảnh bừa bãi, trên tảng đá rõ ràng có dấu vết bị đốt qua, nếu như không đoán sai, cách đây không lâu còn tổ chức một hồi tiệc nướng. Khoai sọ đậu phộng này nọ rơi xung quanh, từ hiện trạng bãi đất có thể nhìn ra đám tân khách này tựa hồ còn tìm mấy cái tổ chim, thức ăn rất không tồi ~
Thái Kinh Vân cau mày, hắn dự định tới nơi này ôn lại mộng cũ hồi bé thuận tiện dụ dỗ người nào đó, lại không nghĩ tới sẽ thấy một bãi đất toàn cặn với bã.
“Được rồi, ngươi ở đây cũng không có treo biển nói rõ là cấm vào! Còn không cho người ta ngoạn một hồi nha!” Tiểu Tam thấy Thái Kinh Vân cau mày, liền cười nói.
Giãy khỏi tay Thái Kinh Vân, Tiểu Tam tìm một khối đá lớn, tùy tiện quét một chút liền ngồi xuống.
“Nói đi! Ngươi tìm ta có chuyện gì?! Nhìn cái gì vậy nha? Ngươi nếu không có chuyện gì để nói, thì chỉ biết đi theo sau ta không hé răng, có chuyện mới có thể lôi ta đi!”
Vừa nói xong liền nghĩ có chút không thích hợp, nhưng nghĩ một lúc cũng nghĩ không ra là không thích hợp chỗ nào, liền ở đây gãi gãi lỗ tai.
“Chuyện lần trước ngươi suy nghĩ thế nào rồi?!” Thái Kinh Vân sau đó cũng ngồi ở một bên, lại kéo tay Tiểu Tam.
Hôn đều đã hôn qua, mấy chuyện nắm tay này đều xem như là chuyện nhỏ, Tiểu Tam cũng lười tiếp tục già mồm cãi láo, dù sao thi kéo tới kéo lui hắn cũng quen rồi. Hơn nữa, Thái Kinh Vân người này, ngươi không cho y kéo y sẽ ngoan ngoãn mà không kéo sao a?
Tiểu Tam nghĩ một chút, không nhớ chuyện hắn phải xuy xét lần trước là chuyện gì. Liền chớp mắt hỏi: “Gì cơ?”
“Chuyện thành thân! Ngươi nói đồng ý đi, sau đó ngươi có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó!” Thái Kinh Vân lời này rõ ràng là đang dụ dỗ.
Lại là chuyện này… Được rồi, tha tới tha lui cũng không phải chuyện tốt! Tiểu Tam suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói rõ cùng y vậy, cũng lười tiếp tục dây dưa không rõ như thế rồi, sống hay chết ta cũng phải đi một chuyến!
“Thái Kinh Vân Thái thiếu gia, ngươi suốt ngày rong rủi ở bên ngoài nhất định là hiểu biết sâu rộng, ngươi xem ta thế này sao! Là một tên nhà quê, ngoại trừ làm được chút việc nhà việc ruộng, những cái khác na là thứ gì ta cũng không rõ! Cùng ngươi nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt không nổi đâu, cũng trò chuyện không nổi đạo kinh thương, muốn tướng mạo không tướng mạo, muốn tài năng không tài năng! Nhìn thế nào cũng là không xứng với ngươi một đại thiếu gia đâu nha!”
“Các lão nhân nói sống phải tìm người như thế! Hơn nữa, tài xác thực không có, nhưng mạo vẫn là có một chú! Ta thấy ngươi rất xứng!”
…
“Ách, Thái Kinh Vân, ta là nam!”
“Ta cũng vậy!”
“Ta là nói, ta là tiểu tử! Thiếu gia! … Cái kia, dù sao cũng là một dạng giống ngươi! Ta cảm thấy để ta gả cho người khác là rất không đúng!” Ngoại trừ câu cuối, mấy câu khác xem như là mở to mắt nói dối, tại thế giới này, hắn rõ ràng là một tiểu ca, ấn ký trên trán còn đang ửng hồng!
Bất quá, nói cũng đã nói rồi! Chuyện bản thân rối rắm ở trong mắt người khác xem ra lại là chuyện đương nhiên, điểm ấy mới là điểm khiến Tiểu Tam phiền muộn nhất!
Thái Kinh Vân lại dường như nghe hiểu, cau mày suy nghĩ, lời nói ra thiếu chút nữa khiến Tiểu Tam té khỏi tảng đá.
“Ta niên kỷ (tuổi tác) khá lớn rồi, đến miếu chúc phúc chỉ sợ là vô dụng!”
…
Coi như là hữu dụng, ngươi to lớn như thế, lại hay trương ra bộ mặt lạnh lùng như thế, cũng không có nổi mấy người nguyện ý thú ngươi có được không a!
…
“Quên đi, chúng ta vốn là người của hai thế giới, nói không thông đâu!” Tiểu Tam đỡ trán thở dài.
“Nói không thông thì tiếp tục nói, chung quy cũng có thể sẽ thông! Hơn nữa có một số việc cũng có thể đợi sau khi thành hôn mới chậm rãi nghĩ chậm rãi nói!” Thái Kinh Vân tiếp tục thương lượng, y bình thường nửa ngày nhổ cũng không nhổ được một chữ, hôm nay coi như mồm miệng linh hoạt, xem ra là hạ quyết tâm muốn dẫn Tiểu Tam lên đường.
Ngươi thật coi ta là đồ ngu ngốc sao nha! Cái gì mà đợi sau khi thành hôn mới nghĩ? Sau khi thành hôn còn nghĩ cái rắm a!
“Cầu thân làm gì a?!”
Không biết là bởi vì rừng trúc che bớt ánh sáng hay bởi vì Tiểu Tam không có một ngụm đáp ứng, gương mặt Thái Kinh Vân ảm đạm đi một ít.
“Thì cứ muốn như thế!”
Tiểu Tam tỉ mỉ quan sát gương mặt Thái Kinh Vân. Từ sau khi phát sinh chuyện kia, hắn chưa từng nhìn kỹ y. Tính ra, y so với hắn hiện tại chỉ lớn hơn có một năm, nhưng hai người bề ngoài thoạt nhìn lại hơn kém rất nhiều tuổi. Người này cũng không biết có phải trời sinh đã sớm chín chắn như thế? Hay là bị những chuyện thương tâm khiến y mau chóng trưởng thành?!
Lúc đầu khi y mang theo tổn thương quay về nơi đây thì Tiểu Tam nhìn y một dạng ‘đáng thương’, còn định khuyên y hãy vứt bỏ những vinh hoa phú quý phong phong vũ vũ kia, cùng hắn ở nơi nông thôn này trồng chút lương thực nhàn nhã qua ngày, cũng không ngờ người này đã sớm khôn ngoan toan tính lối đi khác. Cũng không thể trách y là một người không an phận, dù sao có những thứ không phải nói bỏ là có thể hoàn toàn bỏ lại, y cũng có cách nghĩ và hành động của chính mình. Y không thể nghi ngờ là một kẻ thông minh, biết nghĩ sâu tính kỹ, lại phi thường nghị lực! Nhất định cứ lấy bản thân làm trung tâm, không thèm quản suy nghĩ cùng cái nhìn của người khác!
Hắn vì sao đối với mình chấp nhất? Muốn nói gì mà tình nha ái nha, Tiểu Tam có chút không tin, bởi vì người nọ ngay cả một chữ thích còn chưa từng nói với hắn… Phi! Sao tự dưng lại nghĩ đến phương diện này nha!
“Năm đó khi ly khai thì đã nghĩ qua, muốn thú ngươi làm chính quân! Chỉ cần một mình ngươi thôi!”
Thái Kinh Vân nắm lấy tay Tiểu Tam, chậm rãi chơi đùa. Phụ thân khi còn sống là một đoạn bi ai, mà y cũng bất quá chỉ là một cái kết quả bi ai. Chỉ có ở nơi này, bên cạnh Tiểu Tam, y mới có được an tĩnh và an lành. Năm đó khi Tiểu Tam dắt tay y đi qua rừng trúc vượt qua sườn núi thì y đã có loại nghĩ gì này rồi!
“Không đúng a… Năm đó ngươi mới bao tuổi a?” Tiểu Tam bấm ngón tính toán, năm y ly khai Đại Nguyên thôn thì cũng chỉ mới khoản mười một mười hai tuổi a, thành thục sớm như vậy rồi sao?! Ngay cả chuyện thành thân đều có thể nghĩ tới rồi?
…
“Suy nghĩ của ngươi thì sao?!”
“Cái kia… … Na… này… Sau khi thành hôn rồi thực sự muốn làm gì thì làm cái đó?!”
Vừa nói ra, Tiểu Tam liền hối hận: … Thần a… Khiến thời gian lui lại một phút trước đi a! Ta không tham lam đâu, chỉ cần một phút thôi! Ta sẽ câm miệng gì cũng không nói…
Thái Kinh Vân lòng vui muốn điên rồi, đương nhiên, ngoài mặt thì nhìn không ra. Chỉ là hai mắt phát quang lấp lánh, khiến Tiểu Tam bị dọa đến nhảy dựng!
Nói đều nói đến thế rồi, Thái Kinh Vân tự nhận là việc này coi như là rất rõ ràng rất sáng tỏ rồi, không nói hai lời, trước tiên là ôm Tiểu Tam mà cao hứng gặm cho một ngụm…