Trở về trước cửa tiểu viện Hạ gia, Tiểu Tam sau khi cùng Tân Hà chào hỏi thì lên mã xa.
Đừng hỏi hắn vì sao lại nghe lời mà đi theo như thế, chính hắn còn đang hỗn loạn đây.
Mã xa không lớn, trong thùng xe thoạt nhìn cũng không có rộng bao nhiêu. Ngẫm lại cũng đúng, mỗi ngày ở trên con đường đất này chạy tới chạy lui, nếu như không tinh xảo rắn chắc một chút, chỉ sợ cái khung xe sớm bị rơi rớt ra mất.
Trong thùng xe bố trí cũng giản đơn sáng sủa, kề sát vào bên trong cũng chỉ có một dãy khối gỗ rộng dùng để ngồi, bên trên được bọc thành một cái đệm mềm mại, bên cạnh còn có một cái tủ gỗ được cố định ở trên vách. Lúc này, trên mặt tủ còn đặt một ít thư tín văn kiện các loại. Xem ra Thái Kinh Vân không lâu trước đó là ở chỗ này làm việc.
Đợi hai người ngồi vào chỗ của mình, xa phu bên ngoài tấm mành cỏ vung roi lên, mã xa bắt đầu chạy chầm chậm.
Tiểu Tam nhìn Thái Kinh Vân ngồi lên xe liền thuần thục thu xếp đống văn kiện kia, liền thuận miệng hỏi: “Việc buôn bán nhất định rất khổ cực đi?”
Thái Kinh Vân nghe thế, trên mặt lại ẩn hiện một nụ cười khổ: “Ta cũng chỉ biết mỗi cái này!”
Tuy rằng từ khi còn bé đã bị Thái gia giấu ở nông thôn, nhưng phụ thân y tâm tư cho tới bây giờ không có rời xa Thái gia, những thứ y học đều là thứ tôn tử Thái gia phải học, tất cả đều liên quan đến việc buôn bán, dù là có học qua chút ca từ thi phú phong hoa tuyết nguyệt, đó cũng bất quá chỉ là chút thứ bên ngoài. Sau khi trở lại Thái gia, thì là trừ những môn kinh thương đó ra càng không chạm qua cái gì khác. Tỉ mỉ ngẫm lại ngoại trừ thứ này, bản thân thật ra cái gì cũng không biết.
“Tính ra, ta hình như cũng không có gì đặc biệt! Làm cơm nghe nói cũng không tệ, nhưng ta lại không làm được trù sư, đồ ăn cũng cũng không tồi, nhưng đến bây giờ, cha ta vẫn còn thường thường giúp ta một chút! Úc, còn có nuôi gà, bất quá, ba ta hiện tại so với ta lành nghề hơn. Còn những cái khác a, càng là nói đều không cần phải nói.”
Tiểu Tam nhấc mành cỏ của thùng xe lên một chút, cảm thụ làn gió ấm áp thổi qua.”Cho nên, ngươi chỉ biết một thứ, cũng đã rất rất giỏi rồi!”
“Ngươi không thích việc buôn bán?” Thái Kinh Vân hỏi.
“Cũng không thể nói là không thích! Ta chỉ là biết bản thân ta làm không được, tựa như lời của các ngươi, ta rất ngốc, những chuyện phức tạp này để ta làm khẳng định là không thể thành công. Người ta sống một đời, ăn uống no đủ cũng là được rồi! Cho nên, vẫn là ở nơi nông thôn làm ruộng nuôi gà sống giản đơn tự tại chút, những việc này ta cũng rất thích làm.”
Mã xa đã tăng tốc, tuy rằng có chút xóc nảy, nhưng được gió thổi qua trước mặt cảm giác này thật là tốt, Tiểu Tam dứt khoát nằm úp sấp lên thành cửa sổ.”Ta chỉ là muốn đơn giản chút, không cần suy nghĩ điều gì!”
“Đã nói trồng trọt a! Chuẩn bị đất đai cho tốt lại chọn lựa hạt giống cho hảo, dưới tiết trời thích hợp thì gieo xuống, chiếu cố chút chúng nó sẽ tự nhiên sinh trưởng. Hơn nữa các loại đậu trồng được đậu, dưa được dưa đó, ta không cần lo lắng chúng nó sẽ giữa đường biến đổi thành thứ cá biệt gì! Với lại, chỉ cần chiếu cố đúng lúc, bọn chúng sẽ đáp đền sẽ khiến người ta hài lòng, tuyệt đối không cần lo lắng các loại sự tình như nuôi một bạch nhãn lang (tên kiêu ngạo)! Việc buôn bán thì đương nhiên không thể như vậy, không phải sao?”
Hắn đời trước không xử lý nổi những chuyện phức tạp, đời này càng không có gì tiến bộ. Cuộc sống ở nông thôn giản đơn này chính là hắn hiện tại đều mong muốn. Tuy rằng xuyên qua mà có được, nhưng cũng không có quy định cứng nhắc gì mà bản thân nhất định phải sống ở đây từ ngày đầu tiên a!
“Cự tuyệt ta, là bởi vì ta quá mức phức tạp?” Thái Kinh Vân buông những thứ trong tay ra, lẳng lặng nhìn về phía Tiểu Tam.
“Là ta suy nghĩ quá đơn giản! Cho rằng chôn vùi bản thân ở nhà cái gì cũng đều không quản, là có thể ngăn toàn bộ mọi thứ bên ngoài! Rất xuẩn có đúng không? Ta còn là…”
Trước còn hoàn hảo, nhưng nói đến điều này, biểu tình của Tiểu Tam liền hơi trầm đi, ngừng một chút hắn mới có chút uể oải lên tiếng, càng nói càng nhỏ, về sau một câu cũng không nghe rõ.
Tiểu Tam tiếp tục ghé vào cửa sổ hứng gió. Có một số việc, tại trước khi Thái Kinh Vân trở về đã có điềm báo, việc Thái Kinh Vân đến cũng chỉ là khiến sự tình càng hỗn loạn phức tạp chút mà thôi.
Hắn từng có ý nghĩ tùy the tự nhiên, cũng bởi vậy mà mê mang. Nếu như là nói, tâm là bị khóa lại ở trong nhà, thì được Liên Sinh yêu thương, Hạ Tứ Lang bảo vệ đều là chìa khóa giúp mở ổ khóa đó, người trong nhà không nhiều, ở trong lòng cũng đều là sự tồn tại rất trọng yếu. Đã mười năm rồi, bản thân còn kiên trì cái gì đây? Làm Hạ Mục gì đó, lại có điều gì là hắn muốn kiên trì? Khổ cũng tốt, vui cũng tốt, mấy thứ kia đều đã cách chính mình rất xa rồi…
“Ta cam đoan!”
Thùng xe không rộng, Thái Kinh Vân vươn tay là có thể ôm lấy Tiểu Tam, bất quá, lúc này y chỉ là đưa tay cầm lấy một bàn tay nhỏ hơn mình.
“Ta cam đoan, ngươi chỉ cần trồng rau chúng ta sẽ ăn, nuôi chút gia cầm gia súc, chúng ta còn có thể xây một vùng ao sen cho ngươi nuôi cá. Ta nhớ kỹ khi còn bé ngươi có nói qua, đây là mộng tưởng của ngươi! Ta muốn cam đoan sự giản đơn ngươi muốn có!”
Thái Kinh Vân dù là nói điều gì, cũng đều bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Tiểu Tam thấy khi y nói những lời này, gương mặt đặc biệt đặc biệt nghiêm túc chân thành!
Bởi vì rèm cỏ được xốc lên, ánh sáng trong thùng xe đặc biệt dày đặc, Tiểu Tam an tĩnh nhìn Thái Kinh Vân, trong lòng không biết là bị những lời này hay bị biểu tình nghiêm túc của Thái Kinh Vân khiến cho xúc động, trong lng ngực vang lên ‘ca’ một tiếng, có thứ gì đó bị phá vỡ…
“Ầm!”
Trên đường đất giao thông cũng không tốt, mã xa trọng nặng nề nghiêng ngả một cái, hai người đang yên lặng đối diện nhau sắp trở nên ẩn tình, lại bị bánh xe vấp phải tảng đá to mà đột ngột cắt đứt.
“Cho là nói tình cảm như thế liền có thể động tay động chân sao a? Buông tay nha!” Bầu không khí đang tốt đẹp thoáng cái tan biến, Tiểu Tam giật mình tỉnh lại, rút tay khỏi cái nắm chặt của Thái Kinh Vân, trên mặt có chút nong nóng.
“Ngươi có thể tỉ mỉ suy nghĩ một chút a! Bức ngươi ta cũng không có bao nhiêu cao hứng!”
“Kia mời ngươi nhất định phải nhớ kỹ! Ngươi cho là ngươi hung ác lên ta sẽ thật cao hứng sao nha?” Tiểu Tam oán giận vài câu, gương mặt Thái Kinh Vân đanh lại, hắn thật sự có chút cảm giác tâm kinh. Nhớ rõ khi còn bé hai người hài hòa cũng rất hài hòa, hài tử nọ cũng có lúc nghe lời mình nói, mà từ lúc nào Thái Kinh Vân lại chiếm thượng phong?!
Mã xa lúc này đã chạy đến trấn nhỏ nơi người đến người đi, ngoài xe tiếng người ầm ỹ, Tiểu Tam dứt khoát thả mành cỏ xuống cùng Thái Kinh Vân an tĩnh mà ngồi.
Sau khi tới cửa hàng, Thái Kinh Vân tự nhiên là có chuyện bận rộn của mình. Vị điền bá kia hình như đang ở vội chuyện gì đó, nói là trễ chút mới có thể quay về cửa hàng, Tiểu Tam đành phải ngồi ở trong thư phòng của Thái Kinh Vân uống trà ăn điểm tâm, thuận tiện cũng giúp Thái Kinh Vân thay chút nước trà này nọ.
Hôm qua đã xem qua tư liệu trồng hồng cà, những thứ này đều là dùng để trồng chậu cảnh. Tiểu Tam thoáng chỉnh lý lại một chút, đa số cũng hữu dụng, tỷ như nhắc tới thời gian gieo hạt, mầm bệnh, trồng phải có thời gian nhất định, đến cả bón phân thêm sau khi có quả. Đã có một bộ phương pháp gieo trồng tương đối hoàn thiện chính xác, chỉ là còn chưa có người đem giống hồng cà này coi như rau dưa hoa quả gieo trồng quy mô lớn mà thôi.
Thái Kinh Vân bận rộn tới lui, chỉ là xem chút thư tín cũng tốn không ít thời gian, cũng không có bao nhiêu nhàn rỗi đi để ý Tiểu Tam. Tiểu Tam ngồi ở trong thư phòng lại không quá muốn đọc sách, chỉ đành uống một bụng nước trà cùng điểm tâm, khi điền bá gấp trở về, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lại tiếp tục uống nữa, bụng hắn liền hoàn toàn không xong.
Điền bá không giống lần trước, cười tủm tỉm, nhìn thế nào cũng thấy hòa khí!
Đầu óc Tiểu Tam có lúc trí nhớ không quá tốt, được điền bá nhắc nhở mới nhớ tới Thái Kinh Vân còn có một trang viên khác. Trang tử kia là một nông trang, cho nên bọn họ đưa ra ý nghĩ muốn trồng hồng cà, hoàn toàn không cần lo lắng không đất hoặc không ai trồng. Hiện tại chỉ là thiếu một người chỉ đạo sự vụ mà thôi. Điền bá đối với chuyện hồng cà rất tự tin, lần trước lão đã cùng Tiểu Tam thảo luận qua một vài điều, lần này hai người cũng chỉ nói càng cụ thể hơn mà thôi.
Hai người ngồi ở một gian phòng khác nói chuyện, cửa sổ của gian phòng đối diện cử sổ thư phòng Thái Kinh Vân. Từ vị trí của Tiểu Tam, vừa lúc có thể nhìn thấy Thái Kinh Vân đang làm việc, ký tên đọc thư tín văn kiện, nói chuyện với người của cửa hàng, người nọ vẫn luôn bận rộn như vậy.
“Thiếu gia nhà ta cũng không tồi đúng không!” Điền bá đột nhiên sáp lại.”Hắn lần trước cư nhiên hỏi thăm ta làm thế nào hướng nhà người ta cầu hôn, hắc hắc, là vì Tiểu sam công tử đi?”
Tiểu Tam nhanh chóng thu hồi đường nhìn của mình, quay đầu lại. Có chút ý tứ không tốt lắm, nói: “Điền bá không nên khách khí như vậy, ta ở nhà đứng hàng thứ ba, Điền bá gọi Tiểu Tam là được rồi! Đương nhiên ngài cũng có thể gọi Tiểu sam, dù sao chũng đều như nhau!”
“Được, đã gọi là Tiểu Tam! Điền bá cũng không khách khí cùng ngươi!” Điền bá cười tủm tỉm đáp lời.”Tiểu Tam cùng thiếu gia làm chính sự gì a?!”
“Ta vẫn là nói chuyện phơi nắng hồng cà đi!” Tiểu Tam vội vã bưng chén trà trên bàn lên, nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện.
Phương pháp phơi nắng hồng cà, là căn cứ theo tư liệu này cung cấp, Tiểu Tam cũng chỉ là làm theo. Hái những quả chín mọng xuống, dùng mảnh dao trúc nhỏ đào lấy mớ hạt kể cả thịt quả mà mắt thường có thể thấy được cùng nhau bỏ vào trong mộc bồn. Sau đó sẽ chờ mấy thứ chậu tự động lên men chia tách. Cuối cùng mới là chân chính phơi nắng, đãi rửa qua hạt giống rồi đặt trên mặt vải để phơi, đồng thời phải đúng giờ thay đổi, để hạt giống khô ráo đều đều.
Tiểu Tam đã quen làm những việc nhà nông này, cho nến thấy cũng không có bao nhiêu mệt mỏi, hơn nữa ở nhà làm việc này, còn có Tân Hà và Liên Sinh giúp đỡ hắn. Vừa bận rộn vừa trò chuyện lông gà vỏ tỏi, cả nhà cũng là hài lòng.
Thịt quả còn thừa lại sau khi lấy hạt, Tiểu Tam làm sốt cà chua thuần vị, cái này đơn giản nhất, nhiều ít vẫn còn nhớ rõ từng bước làm sốt. Ngoại trừ để người trong nhà ăn, Tiểu Tam còn đặc biệt tặng Điền bá một hủ, nghe Thái Kinh Vân nói lại, Điền bá rất thích món sốt kia, hoàn một lòng nghĩ muốn khai thác sinh ý từ món sốt này. Lão nhân kia không hổ là cả đời làm thương nhân, nói ba câu đều không rời khỏi nghề chính.
Tiểu Tam không tránh né Thái Kinh Vân nữa, Thái Kinh Vân cũng tâm tình bình thản không hề ép buộc Tiểu Tam.
Hai người thỉnh thoảng gặp mặt, đa số là Thái Kinh Vân bồi ở bên cạnh nhìn Tiểu Tam làm việc. Tiểu Tam có lúc sẽ cáu giận người nọ khí định thần nhàn, liền để y giúp đỡ chút việc, bất quá, rất hiển nhiên đó là một quyết định sai lầm. Vẫn như khi còn bé như, người này chỉ biết giúp càng thêm rối, tỷ như mặt không đổi sắc giẫm chết và gốc rau nhỏ hoặc là đem cây non xem như cỏ dại mà nhổ tất…
Cứ như thế, Tiểu Tam cũng đành để y theo bên người nhìn chơi thôi, dù sao đi nữa thời gian nhàn rỗi của y cũng không nhiều, không thể mỗi ngày chạy theo sau mông hắn. Ta coi như là bị lãnh đạo giám sát làm việc!
Lúc thu hoạch vụ thu, tất cả mọi người bề bộn nhiều việc! Đại Nguyên thôn lại đến một mùa thu hoạch. Già trẻ mỗi nhà mỗi hộ đều cùng ra trận, thu lương cát đậu (thu hoạch lương thực, gặt hái đậu) bận rộn đến kêu trời gọi đất, đương nhiên, kêu to cũng là đang cao hứng.
Thái Kinh Vân tại huyện Tam Phường có một nông trang, tới vụ thu hoạch y đương nhiên là mau chân đi xem xét. Vì vậy vào lúc Tiểu Tam bận rộn chân trước đá chân sau thì Thái Kinh Vân cũng lên mã xa tạm thời rời khỏi Đại Nguyên thôn.
_____________
Con đường cách mạng vẫn chưa thành công, cố lên đồng chí Thái