Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có vài thứ, chỉ nên ngầm hiểu mà không cần nói ra.

Tiểu Tam cảm thấy trên người hắn phát sinh điều kỳ diệu, khi ở giữa mọi người trong nhà liền cảm nhận rõ ràng hơn.

Kỳ thực Hạ Tứ Lang, Liên Sinh cùng Hổ Tử, ngay cả Thạch Đầu đều từng tương đối mờ mịt khi đề cập tới một điều gì đó, về biến hóa của Tiểu Tam, kẻ có mắt có tâm đều có thể nhìn ra, nhưng tất cả mọi người không nói gì cả, ngày ngày như thế nào trôi qua thì cứ tiếp tục như thế ấy mà thôi. Suy nghĩ một chút, kỳ thực điều này cũng là một cách bảo vệ đi!

Buổi tối Thạch Đầu cùng Tân Hà về đến nhà, hai huynh đệ gặp mặt tự nhiên lại náo nhiệt một phen, Tiểu Tam trước đó đã nhắc nhở Hổ Tử, tránh ở trước mặt hai người họ nhắc tới những chuyện có liên quan đến hài tử.

Hổ Tử và Tân Hà vào ba năm trước thành hôn, năm ngoái Tân Hà mang thai, nhưng sau đó lại sinh non. Cũng vì thế khiến Tiểu Tam hiểu được, trong thế giới này nam nhân mang thai là một chuyện rất nguy hiểm, không phải ai cũng đều có thể sinh hài tử hết ba đến bốn đứa như là Liên Sinh! Cũng làm hắn minh bạch, tại sao chưa từng nghe đến biện pháp tránh thai, nhưng trong thôn mỗi gia đình cũng chỉ có cố định khoảng hai đến ba đứa nhỏ.

Tân Hà bởi vì chuyện hài tử, mấy năm gần đây tính tình có chút cải thiện hiện tại lại trở nên trầm mặc không ít, vẻ mặt ảm đạm thấy thế nào cũng giống nữ chính trong mấy vở kịch bi tình. Cũng may mọi người ai cũng đều đau lòng hắn, tuy rằng tính tình vô cùng hướng nội, nhưng người trong nhà đều không vì thế mà trách móc hắn. Bất quá, ở trước mặt hắn Tiểu Tam có loại cảm giác ngột ngạt đến luống cuống, đa số thời gian đều tình nguyện đối mặt với Tiểu Tứ tên tiểu quỷ ầm ĩ kia. Dưới tình hình chung này, tất cả mọi người đều tránh ở trước mặt hắn nhắc tới chuyện con cái, ngay cả Tiểu Tứ cũng ở trước mặt hắn chú ý an tĩnh một ít.

Hổ Tử đương nhiên là thuận theo, hắn kỳ thực cũng sợ đụng phải Tân Hà, thực sự không biết phải ứng phó thế nào, cả đêm chỉ là cùng Thạch Đầu thân thân thiết thiết nói chuyện với nhau.

Ở nông thôn, mọi người đều thức giấc tương đối sớm, thường thường khi mặt trời còn chưa ló ra khỏi núi, trong trời đất còn tản mát hơi thở lam sắc thì đã đứng dậy. Lúc này không khí càng trong sạch mê người, hòa với hương thơm của cây cỏ, chỉ cần một hơi thở liền có thể khiến cho thân người thoải mái nhẹ nhàng.

Tân Hà là người rời giường sớm nhất trong nhà, lúc Tiểu Tam đi vào trong viện thì hắn đang ở bên giếng múc nước giặt quần áo. Tùy ý chào hỏi với hắn, Tiểu Tam liền đứng ở giữa sân hoạt động tay chân, tập thể dc buổi sáng gì đó đã sớm quên hết, hắn hiện tại cũng chỉ là hoạt động tay chân thư giản gân cốt mà thôi.

Chuyện dùng bữa sáng hẳn là còn sớm. Hôm qua Hổ Tử về, cả nhà uống nhiều hơn mấy chén lại trò chuyện đến khá trễ, lúc này, sợ là đều còn đang đờ người ở trên giường. Tiểu Tam tự mình đã sớm quen với nếp sinh hoạt ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày đều là ở một thời điểm giống nhau mà tỉnh lại, hắn cũng không nằm ì trên giường, tỉnh dậy liền đứng lên. Hơn nữa, ở nơi nông thôn này, sáng sớm độ ấm thích hợp, có thể làm xong biết bao nhiêu việc. Đợi đến buổi trưa ánh nắng gay gắt, ngược lại có thể hảo hảo nghỉ ngơi.

Từ trong nhà chạy bộ đến tràng nuôi gà bên suối nhỏ, cũng chỉ cần chưa đến một khắc. Quy mô tràng gà cùng sáu năm trước cũng không kém là bao, mấy năm nay trong làng nuôi gà nhiều hơn, trứng gà và thịt gà cũng bán không tốt lắm. Tràng gà Hạ gia chủ yếu là để làm trứng muối bán đi, Hạ Tứ Lang cùng Liên Sinh cũng đã có kinh nghiệm, đem trứng muối đã làm tốt sau đó trực tiếp bán cho tửu lâu, mỗi tháng đều có một định mức bán hàng nho nhỏ. Cứ như thế, mỗi tháng tiền kiếm được tương đối bình ổn một chút, mặc dù không tính là nhiều, nhưng duy trì được thu nhập ổn định, cũng là phi thường không tồi. Hơn nữa bởi vì thu nhập mỗi tháng cũng không tính là nhiều lắm, cho nên, trong thôn cũng không có ai đỏ mắt (ghen tỵ) đến sinh ra nhàn ngôn toái ngữ. Những người ăn theo tuy rằng cũng có, nhưng tay nghề không tốt lắm, hơn nữa trứng ngũ vị hương chỉ có Tiểu Tam biết phối hương liệu, sinh ý làm ra luôn đuổi không kịp nhà Hạ Tứ Lang.

Trong tràng gà có mời một lão đại thúc thôn lân cận hỗ trợ, bình thường phụ trách trông coi bãi, đúng giờ cho gà ăn. Trong tràng gà công việc chủ yếu là do người nhà họ Hạ làm. Tiểu Tam đúng giờ đến tràng gà xem qua, chủ yếu là chú ý một chút chúng có sinh bệnh hay không. Mấy năm trước trong làng phát sinh dịch gà một lần, tuy rằng bổ cứu (dùng các biện pháp để xoay chuyển tình hình bất lợi) đúng lúc, nhưng tất cả mọi người lỗ vốn không ít. Cũng bởi thế, nông hộ nuôi gà trong làng mới không có mù quáng mở rộng, khiến Tiểu Tam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đại khái là nhìn một chút, lại chuẩn bị thức ăn cho gà cùng nước sạch cho vào trong máng. Gà của Hạ gia nuôi thả trong chuồng lớn, lúc ném hết thức ăn, đám gà trống gà mái to to nhỏ nhỏ liền tự động tranh nhau chạy đi giành ăn, kế đến cũng không có gì đặc biệt cần làm. Cùng lão đại thúc chào hỏi xong liền một đường chạy về nhà. Một chuyến tới lui thế này tương đương với tập thể dc buổi sáng.

Sau khi về nhà vừa lúc mọi người đã rời giường, Hổ Tử cùng khách nhân ở dưới tàng cây lê chơi cờ, Hạ Tứ Lang và Thạch Đầu ở một bên làm khán giả, mấy người thoạt nhìn tương đối nhàn nhã thong dong. Ở trù phòng Liên Sinh cùng Tân Hà đang vội vàng làm bữa sáng, cháo tân mễ (gạo mới) nấu nhừ, trứng ngũ vị hương, còn có bánh trứng gà.

Xem ra ở trù phòng tựa hồ cũng không có gì cần giúp, Tiểu Tam liền vào phòng túm Tiểu Tứ rời giường, trong nhà cũng chỉ có thằng nhỏ này ngủ nướng. Hơn nữa nếu mà mặc kệ nó, nó sẽ ngủ một mạch thẳng quá giờ cơm trưa. Đánh vào cái mông của nó vài cái, phía dưới tấm chăn mỏng kia cũng chỉ là động đậy một chút, Tiểu Tam dở khóc dở cười, tiếp tục đánh vào thí thí (mông đít) của nó giục nó rời giường.

Bửa sáng ăn ở trong sân, trên bãi đá trước trù phòng dọn dẹp hết đồ vật, một bàn dài bằng gỗ thô không mài bóng cũng không sơn phết, mấy cái băng ghế dài, phong cách giản đơn mộc mạc, rất có phong cách những bộ bàn ghế dùng để nghỉ ngơi ngoài trời ở thế giới trước. Bưng lên một thau lớn mễ chúc (cháo gạo) và bánh bột ngô, dùng cái giỏ trúc nhỏ đựng trứng ngũ vị hương, mỗi một món đều hương khí tập nhân, làm cho người ta vô cùng thèm ăn. Liên Sinh cười tủm tỉm lớn tiếng gọi mọi người nhất nhất ngồi vào chỗ của mình.

Tiểu Tam nhìn đến vị khách nhân ngồi ở đối diện đối với loại cách thức cùng ăn này có chút không thích ứng, tuy rằng động tác ưu nhã, nhưng một hồi dùng thìa húp cháo, một hồi dùng đũa gắp bánh, đối với trứng gà tròn vo lại hết cách liền từ đầu tới đuôi không động tới, cười hì hì một chút. Cũng không quản Liên Sinh đang trừng hắn, hướng nam nhân kia tỏ ý một phen, trực tiếp một tay cầm bánh, một tay bưng bát, húp sụp sụp xong bát cháo, lại cắn một ngụm bánh trứng, mỹ vị lại tiện lợi. Trứng muối cũng là dùng tay cầm lấy phối với cháo húp đến phát ra âm thanh sụp sụp. Nam nhân kia ngây người một lát, mới cẩn cẩn dực dực học động tác của hắn, bộ dáng tựa hồ rất mới lạ. Những người còn lại trong nhà thấy những động tác khoa trương của Tiểu Tam không khỏi che mặt lại, trái lại vị khách nhân kia không hề để ý việc đó mà đối với loại cách thức ăn uống mới mẻ này cảm thấy rất hứng thú, đang cùng Tiểu Tam học đến có tư có vị.

Sau khi ăn xong, Hạ Tứ Lang dẫn Hổ Tử đến từng gia đình bái phỏng, ra ngoài nhiều năm như vậy, trở về rồi đương nhiên phải đi thăm hương thân. Hôm qua bởi vì vừa về nhà, nên chỉ thăm hỏi được có mấy nhà, hôm nay chính là phải đi chào hỏi toàn bộ thôn nhân a.

Tiểu Tam cũng không muốn ở nhà tiếp khách, cơm nước xong liền tìm cớ trốn đi.

Sau đó, bất tri bất giác, lại lên rừng trúc.

Rừng trúc bởi vì bị người ta mua đứt, cho nên thôn dân rất ít đến nơi này, tuy rằng chủ nhân đã nhiều năm không tới, nhưng thôn dân cũng đã hình thành tập quán. Vì vậy dấu vết con người rất ít, phiến rừng này liền càng thêm tươi tốt, từng nhánh thanh trúc vươn thẳng lên trời cao, che trời phủ nắng. Chỉ cần có chút gió nhẹ, đám lá trúc liền xuy xuy tác hưởng.

‘Căn cứ bí mật’ kỳ thực cũng rất ít đi, hai năm trước hắn rốt cục không uống sữa dê nữa, dê bị trực tiếp bán đi. Cũng là từ khi đó, hắn liền rất ít vào rừng chơi. Lần cuối hắn đến đây, giữa bãi đá của căn cứ xuất hiện nhiều hơn hai gốc măng non, Tiểu Tam từng dời tảng đá ra khỏi đám măng tre khi ấy, rất lâu không thấy, nhất định đã dựa vào nhau mà sinh trưởng cao lớn thành hai cây trúc thon dài rồi đi…

Không biết vì sao, trong lòng có loại dự cảm không biết tên, Tiểu Tam quen thuộc đi qua rừng trúc, đỡ lấy những cây trúc càng chạy càng nhanh.

Không đến một hồi liền tới được phiến đất trống kia, những khối đá trên mặt đất vẫn chất đống lung tung như thế, giữa bãi đất trống như hắn tưởng tượng, mọc lên hai gốc thanh trúc cao ngất. Nhưng lúc này, có một thân ảnh đang bán nằm kế bên gốc trúc, khiến hắn từ trong hoảng hốt nhớ tới một hài tử của nhiều năm về trước.

Cái đứa hài tử rất thích mặc y phục hắc sắc, trầm mặc không nói kia…

“Thái Kinh Vân?!”

“… Ta… Đã trở về…”

____________

Hãn, Thái Kinh Vân rốt cuộc đã trỡ về ^^

Các tiểu bé con hoàn toàn lớn khôn rồi tung hoa

Truyện Chữ Hay