Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những năm gần đây, mặc kệ là tiểu thuyết hay TV, đều không thể thiếu mấy cái vụ xuyên không, Hạ Mục cũng không phải sống trong hang núi, đương nhiên cũng biết cái chuyện xuyên không này. Tại sau lần đầu tiên mở mắt, hắn liền cảm thấy, hắn đã xuyên không. Xuyên đến trên thân thể một hài tử nông gia sáu tuổi. Đáng tiếc ký ức của Hạ Tiểu Sam tương đối vụn vặt, hài tử còn quá nhỏ, mấy ký ức này tới tới lui lui đơn giản là ngày hôm nay ăn cái gì, chơi cái gì, bị ai khi dễ và vân vân… Ngay cả nguyên nhân tại sao lại khiến mình ‘ đến trên thân thể ’ này đều không rõ lắm…

“Tam nhi tỉnh! Ba! Tiểu Tam mở mắt a, con thấy được a ~~~ “

Hạ Mục mới hé mắt được một chút, nhìn xà ngang bằng gỗ mà đờ ra còn chưa tới một phút, thì có một thanh âm xé họng vang lên bên người. Như một trận gió vụt qua, bên người liền có hơn mấy người lớn lớn nhỏ nhỏ. Hạ Mục bị gắt gao ôm chặt trong một lng ngực ấm áp. Ba, cha, đại ca, nhị ca… Hắn nhận thức bốn người này, đây là người nhà của Hạ Tiểu Sam. Hạ Mục hiện tại tay chân hoàn hoàn toàn vô lực, chỉ có thể tùy ý người nọ ôm lắc tới lắc lui.

“Thiên thần phù hộ! Thiên thần phù hộ! Tiểu Tam nhi của ta a ~ Có thể coi là đã trở về a ~~” thanh âm rất quen thuộc này, là tiếng than khóc gần đây luôn luôn nghe được…

“… A... Ba…” Hạ Mục còn chưa biết phản ứng thế nào, miệng đã hành động trước, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, thế nhưng Liên Sinh đang ôm hắn nghe được, nhất thời lệ rơi không ngừng.

“Được rồi! Tỉnh lại là tốt rồi! Đứa nhỏ vẫn còn bị thương! Để nó nằm xuống đi! Thạch Đầu, đi mời Ngũ Hoa bá đến đây, nói Tiểu Tam nhi tỉnh, mời lão đến xem!”

“Dạ!”

Hạ Mục khẽ chuyển động ánh mắt, đánh giá những người trước mắt. Nam nhân ba mươi tuổi đứng bên giường, da thô đen, thân thể lớn lên tương đối tráng kiện, đó là cha. Đang chạy ra cửa chính là đại ca chừng mười tuổi. Trong phòng còn có một nam hài mặc y phục lam sắc bằng vải thô, đang ghé vào mép giường mở to hai mắt cùng Hạ Mục nhìn nhau, là nhị ca. Còn có, đang ôm mình khóc lớn, thân thể nhỏ gầy chính là ba… người ba đã sinh ra hắn nuôi dưỡng hắn…

Hạ mục sau khi tỉnh lại nằm ở trên giường không nhúc nhích, trước mắt là trần nhà bám bụi cũ kỹ đến mức vô cùng quen thuộc. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua từ những song cửa nho nhỏ, vầng sáng chiếu rọi tại bên giường một mảnh vàng rực. Phòng ngủ hiện tại của Hạ Mục, một gian thổ ốc giản đơn đến không thể đơn giản hơn. Căn phòng xây không lớn, nhưng vật dụng này nọ hầu như không có, cho nên cũng có chút trống trải. Trong viện có tiếng tẩy rửa vật dụng gì đấy, còn có giọng nói nho nhỏ chậm chạp của một người.

“Tam nhi tỉnh? Có muốn giúp ba cho gà con ăn hay không? Tam nhi nhà ta a ~ trước đây thích nhất gà con này!” Liên Sinh vén chiếc mành cỏ bước vào nhà, nhìn thấy tiểu nhi tử mở to mắt, liền vội vàng mặc y phục cho hắn. Lại từ trong lòng lấy ra một đoạn lược gỗ đã cũ, tỉ mỉ chải mái tóc rối bời của đứa con.

Hạ Mục cúi đầu không hé răng, hắn bây giờ trong lòng vẫn có chút không được tự nhiên. Hạ Mục thì, tiêu khiển lớn của hắn nhất là dùng di động xem tiểu thuyết điện tử miễn phí. Xuyên qua, lịch sử giá không gì đó, hắn đương nhiên xem qua. Chỉ là cho tới bây giờ không nghĩ tới quá bản thân sẽ nếm trải nó, lại còn xuyên qua xấu hổ như vậy. Hiện ở trong thời đại giá không này, đây không cần nghi ngờ, tuy rằng còn chưa ra khỏi nhà, nhưng nhìn toàn gia ăn mặc chi tiêu cùng với những lời nói thường ngày đã cung cấp chút thông tin, cũng có thể kết luận hiện tại còn là thời xã hội phong kiến, chỉ là không biết mức độ phồn vinh của xã hội này.

Xuyên qua cũng không đáng sợ, xã hội phong kiến cũng không có gì to tác. Xuyên qua thành hài tử của một nông gia bần cùng cũng không cần quá lo lắng. Đám lực lượng xuyên qua thường trải nghiệm rất nhiều chuyện cổ quái ly kỳ! Người sau khi xuyên qua trở thành người giàu có cũng tốt bần cùng cũng tốt, điều đó cũng chỉ là biểu thị điểm xuất phát bất đồng mà thôi! Khiến Hạ Mục cảm thấy khó xử cùng lo ngại chính là —— trong thế giới này, căn bản là không có sinh vật là “nữ nhân”. Phụ trách sinh dưỡng ra đời sau chính là bọn đàn ông —— những nam hài tử khi sinh ra thì ngay trán có “Phúc ấn” hoặc ở tuổi thanh xuân thì bị đưa lên tự miếu “Chúc phúc”. Mà khó xử nhất là, làm Hạ Tiểu Sam, hắn là ‘ tiểu ca nhi ’trong thế giới này, sinh ra thì giữa trán có phúc ấn hình đóa hoa, trong tương lai lập gia đình sẽ làm ‘ nữ nhân ’ sinh hài tử cho người ta…

Thời điểm Hạ Mục thông qua ký ức của Hạ Tiểu Sam minh bạch điểm này thì cảm thấy bản thân như bị thiên lôi đánh cho bên ngoài cháy xém bên trong mềm rũ…

Hắn thân thể luôn luôn khỏe mạnh, không bệnh không đau, ký ức sau cùng cũng không có tai nạn xe cộ hay núi lỡ gì đó cả, đến cuối cùng là vì nguyên nhân gì dẫn đến xuyên qua đã không thể kiểm chứng. Hắn hiện tại lẳng lặng nằm như một búp bê gỗ, lại bởi vì hắn đối với thân phận phân không rõ nam hay nữ này còn tồn tại mâu thuẫn rất lớn!

“Tam nhi thức dậy chưa?” Trong viện vang lên câu hỏi chính là Hạ Tứ Lang, hắn làm xong việc nông thì về nhà, đang ở trong viện rửa sạch nông cụ.

“Dậy rồi! Hôm nay nắng đẹp, để Tiểu Tam ra ngoài phơi nắng đi!”

Liên Sinh đã nhanh chóng dùng mảnh vải buộc thành hai cái búi cho Hạ Tiểu Sam. Hạ Mục mộc mộc (ý nói em nó như khúc gỗ ý) cũng không hề phản kháng. Ánh mắt của hắn vừa lúc đối diện với khuôn ngực gầy gò của Liên Sinh, trên bố y xanh đậm có mấy chỗ vá, thế nhưng được giặt rất sạch sẽ. Hắn tại thế giới ban đầu kia ngây người hai mươi sáu năm, nhận được giáo dc, được tri thức lẽ thường, khiến trong lòng hắn không được tự nhiên. Xuyên qua thành Hạ Tiểu Sam gần nửa tháng, hắn vẫn luôn không thể đem nam nhân mộc mạc gầy gò trước mắt này làm ‘ thân sinh mẫu thân ’. Tuy rằng nửa tháng qua, nam nhân này lúc rảnh cũng như lúc không rảnh cũng đều ngồi ở đầu giường tỉ mỉ chăm sóc hắn, buổi tối vẫn luôn ôm vào trong lòng mà ngủ, mỗi ngày đút canh rót thuốc, tẩy trừ thân thể, thậm chí ôm vào ôm ra giúp hắn hoạt động tay chân thân thể…

“Để ta a! Ngươi tối hôm qua không phải nói thắt lưng bị đau sao?” Hạ Tứ Lang chân trần bước vào nhà, một bên dùng vải thô lau đi những chổ bị dơ trên người.

“Ai ~ cha xấp nhỏ, ngươi nói Tam nhi đứa nhỏ này cứ như mất hồn thế này mãi, phải làm sao bây giờ a?” Liên Sinh đỡ lấy tiểu nhi tử mềm nhuyễn mà thở dài, gần đây bởi vì căn bệnh của tiểu nhi tử, tóc hắn đã bạc đi nhiều. Hài tử này tuy là một tiểu ca nhi, nhưng cũng rất nghịch ngợm, đuổi gà đuổi ngỗng trước đây làm không ít, nhưng sau lần bệnh nặng này tính tình liền biển đổi, đa số thời gian đều là không nói một lời mà ngây người. Có người nói đây là đụng phải tà vật mà đánh mất hồn, hồn chưa quay về hoàn toàn! Lúc đầu không thế nào tin nổi, nhưng lâu như vậy vẫn là cái dạng này, Liên Sinh không khỏi cũng tin vài phần.

“Nói bậy, không nghe lão nhân nói sao? Bệnh khỏi như kéo tơ, cần phải từ từ a! Tiểu Tam thể cốt vốn yếu ớt, chúng ta hảo hảo bồi bổ cho nó, từ từ sẽ tốt lên!” Hạ Tứ Lang đi tới, trước tiên xoa xoa đầu Hạ Tiểu Sam, sau đó ôm lấy. Hạ Tiểu Sam ngửi thấy mùi mồ hôi trên người hắn, không khỏi khẽ nhíu mày. Cũng không phải ghét bỏ vị đạo trên người Hạ Tứ Lang, chỉ là bởi vì hắn vốn là đại nam nhân hai mươi mấy tuổi, tuy rằng hiện tại thân thể co rút bé xíu, nhưng bị một đại nam nhân ôm như thế cảm thấy có chút không quá tự nhiên.

Truyện Chữ Hay