Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bị người ngoài can thiệp, bốn đứa đang lăn dưới sông thành sủi cảo đông lạnh bị xách lên bờ.
Tuy nói mấy đứa này vẫn đang nổi nóng, nhưng nếu bảo chúng nó đánh thêm trận nữa, đều không có bản lĩnh đó, chỉ run cầm cập, còn run cầm cập nhanh hơn, đều chẳng đi nổi.
Phó Khôn cũng không biết mình làm thế nào mà về được tới nhà, may mà ở đây cũng không xa nhà, về tới nhà lúc mẹ hỏi cậu, câu trả lời của cậu giống như là tiếng kèn kẹt của hàm răng va vào nhau.
Mẹ vừa trùm chăn cho cậu vừa nấu canh gừng, Phó Nhất Kiệt vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cậu chằm chằm, mẹ dùng chăn trùm lên người cậu rồi, Phó Nhất Kiệt liền bò lên giường ôm dính lấy người cậu.
Có điều, sức khỏe của Phó Khôn đúng là rất tốt, qua một trận dằn vặt như vậy, thế mà không cảm lạnh, chỉ chảy nước mũi mấy cái.
Nhìn thấy Phó Khôn không bị làm sao, giờ mẹ mới bắt đầu hỏi kỹ càng xem xảy ra chuyện gì.
Phó Khôn không dám ăn ngay nói thật, chỉ nói đi cùng Tôn Vĩ đến bên chỗ cầu rồi ngã xuống.
Mẹ hơi nghi ngờ nhìn Phó Nhất Kiệt: “Nhất Kiệt, con nói cho mẹ biết, có phải thế không?”
Phó Khôn lập tức hơi căng thẳng, lúc cậu lớn bằng Phó Nhất Kiệt vẫn chưa bao giờ nói dối, mẹ hỏi gì là đáp nấy.
Phó Nhất Kiệt không nhìn cậu, chỉ ngẩng đầu lên nhìn mẹ: “Anh lăn xuống theo sườn dốc.”
“Vô dụng quá.” Mẹ nghe thấy Phó Nhất Kiệt nói xong là không hề nghi ngờ nữa, chép miệng cái rồi đi ra, còn chẳng thèm an ủi thêm một câu.
Phó Khôn hơi bất mãn với việc Phó Nhất Kiệt tự tiện miêu tả cảnh tượng cậu lăn xuống sườn dốc ngã xuống sông, nhưng nể tình Phó Nhất Kiệt đang giúp cậu giấu, cũng chỉ có thể ngầm thừa nhận.
Mẹ dạy dỗ cho cậu một trận, bố tan làm về nhà, đầu tiên là vui vẻ cùng mẹ dán giấy khen của Phó Nhất Kiệt lên tường, sau một phen vui mừng khôn xiết, là quay đầu lại dạy bảo Phó Khôn một tràng.
Con xem em trai con giỏi chưa, cầm được giấy khen về, con đừng có suốt ngày dẫn em đi làm chuyện xấu nữa.
Còn tiện thể dạy dỗ Phó Nhất Kiệt một tràng.
Đừng đi chơi mấy trò linh tinh cùng anh, trước đó bố mẹ không có kinh nghiệm, không quản anh con cho đàng hoàng, từ nhỏ anh đã quen thói, không thuốc chữa nữa rồi, cũng chẳng nhét vào sinh lại lần nữa được, con ngoan thế này, đừng học xấu theo anh.
Phó Nhất Kiệt lắng nghe rất chăm chú, cũng không nói gì, chỉ vẫn luôn gật đầu.
Một thời gian dài sau buổi nói chuyện hôm đó, Phó Khôn vẫn không biết nên làm thế nào mới thỏa mãn được yêu cầu trông có vẻ hơi mâu thuẫn của bố mẹ, dẫn em trai chơi cùng nhưng lại không được dẫn em chơi lung tung.
Phó Nhất Kiệt giống như cái đuôi của cậu, có muốn bỏ cũng chẳng được.
Ăn Tết xong, cả nhà về nhà bà nội chơi, cậu chẳng dễ dàng gì tìm được cơ hội cùng mấy người anh họ đến quán điện tử, kết quả là Phó Nhất Kiệt bám áo cậu đi theo, cậu sững sờ bên ngoài quán điện tử chừng năm phút, cuối cùng cắn răng quay đầu về nhà.
Đã vậy, Phó Nhất Kiệt còn có một cái tật xấu kỳ quái, Phó Khôn có mấy người chú người dì, em trai em gái cũng có mấy đứa, nhưng cứ có ai gọi Phó Khôn là anh, Phó Nhất Kiệt sẽ ngay lập tức chạy tới bên người Phó Khôn, ôm lấy Phó Khôn, gọi liên tục chừng mười tiếng “anh” “anh” như vậy, như thể đang thi đấu.
Phó Khôn lúc có nhẫn nại thì sẽ đáp, có lúc bị nó gọi cho phiền quá, cũng sẽ quát, sang cạnh chơi đi! Nhưng dù cậu có thái độ gì đi nữa, Phó Nhất Kiệt cũng không quá để ý, quát xong thì nó không nói nữa, một lúc sau lại tiếp tục.
Họ hàng trong nhà, ngược lại là rất thích Phó Nhất Kiệt, đứa bé mặt mũi xinh đẹp, trông như búp bê, lại còn ngoan.
Bà nội cứ đùa nó, Nhất Kiệt à, con xinh đẹp thế này, sau này phải tìm một cô vợ xinh hơn cả con nữa mới được.
Phó Nhất Kiệt gật đầu.
Tìm người thế nào?
Giống như anh con ấy.
Câu trả lời này khiến cả nhà cười gần một năm.
Đối với Phó Nhất Kiệt, tuổi thơ của nó trong mấy năm sống ở trại trẻ mồ côi là trống rỗng, ngoại trừ giấu đồ ăn, nó chẳng còn hoạt động giải trí gì khác.
Phó Khôn dẫn nó trèo cây, leo tường, rồi bắt cá trộm trứng chim mà xưa nay chưa bao giờ thành công, thậm chí còn đánh nhau, cho nó nhìn thấy một thế giới khác bên ngoài trại trẻ mồ côi, ngay cả chơi đập bài hay là đá cầu cũng khiến nó cảm thấy tràn đầy mới mẻ, đối với nó, Phó Khôn đâu chỉ đơn giản là một người anh.
Phó Khôn là người dẫn nó cảm nhận tất thảy mọi thứ trong cuộc sống mới, dù rằng người anh này vẫn luôn hay gây họa, thường bị thầy cô xách ra đứng ngoài cổng trường, dù rằng người anh này thi thoảng sẽ không nhịn được mà dữ dằn với nó, còn có thể cố ý bỏ qua nó lúc đang mải chơi.
Vợ là người rất quan trọng, cho nên hẳn chính là anh trai.
Trong mắt người khác, Phó Khôn là một đứa trẻ không ngoan, Phó Nhất Kiệt lại cảm thấy, chỉ có mình biết được anh là người thế nào, biết trên người anh có bao nhiêu ưu điểm.
Phó Khôn không thích làm bài tập, nhưng lúc không chơi ở bên ngoài, lại có thể nằm nhoài trước bàn học một mạch mấy tiếng, vẽ đủ loại người trong phim hoạt hình ra trên vở.
Phó Nhất Kiệt thích nhìn tranh Phó Khôn vẽ, Phó Khôn vẽ rất đẹp, còn đẹp hơn cả người khác vẽ giả lại tranh, ngay cả ninja rùa nó vẫn luôn thấy xấu mù cũng đẹp, nó cũng thích vẻ mặt chăm chú của Phó Khôn lúc vẽ vời, còn thích đưa tay của mình tới giữa lúc Phó Khôn đang vẽ tranh, Phó Khôn sẽ tiện tay vẽ lên mu bàn tay nó mấy con vật nhỏ.
“Một Khúc, đây là em.” Phó Khôn vẽ một con thỏ mập mạp trên mu bàn tay nó.
Con thỏ này, Phó Nhất Kiệt để lại hơn một tuần, lúc rửa tay còn không nỡ rửa mu bàn tay.
Sau đó bị mẹ nhìn thấy rồi chà đi.
Có thể khiến Phó Khôn tự giác tự nguyện ngồi trước bàn học, có lẽ chỉ có vẽ tranh và làm mấy đồ thủ công như kính tiềm vọng, Phó Nhất Kiệt nhưng lại không như vậy, từ lớp một tới lớp ba, nó vẫn luôn là đứa trẻ không làm ai lo lắng, lần nào họp phụ huynh cũng là khen ngợi. Mảng tường năm đó bố mẹ chừa lại để dán giấy khen của Phó Khôn nhưng vẫn luôn trống trơn giờ đã dán đầy giấy khen của Phó Nhất Kiệt, thế nhưng, trên bức tường cạnh giường của Phó Nhất Kiệt, lại dán đầy tranh của Phó Khôn.
“Bàn với em chuyện này.” Phó Khôn cầm trong tay tấm áp phích, đá lên mép giường Phó Nhất Kiệt.
“Hả?” Phó Nhất Kiệt nhắm hai mắt lại đáp một tiếng.
“Gỡ tấm nào xuống được,” Phó Khôn chỉ mấy bức tranh mình vẽ trên tường, “Gỡ xuống cho anh dán cái này.”
“Dán cái gì?” Phó Nhất Kiệt mở mắt ra.
“Xe.” Phó Khôn cuộn tấm áp phích trong tay, bày ra cho nó xem.
Phó Nhất Kiệt không nói gì, Phó Khôn giơ áp phích đợi nửa ngày, Phó Nhất Kiệt lại nhắm mắt lại, cậu cuống lên: “Vậy anh xé bừa đấy?”
“Cái nào cũng không được xé cả, anh dán chỗ khác đi.” Phó Nhất Kiệt nói.
“Không——phải——chứ——“ Phó Khôn dài giọng, “Em có cái tật gì đây, trên này cũng có người đâu!”
Trước đó Phó Khôn muốn dán Tiểu Hổ Đội lên tường, Phó Nhất Kiệt không cho, sau đó lại đòi dán Tứ đại thiên vương, cũng không cho, bảo là dán hình người đêm nhìn thấy sẽ gặp ác mộng, ngay cả dán hình Saint Seiya cũng không cho, giờ cậu muốn dán con xe Harley lên, vẫn không được!
“Vậy….” Phó Nhất Kiệt trở mình nằm lỳ trên giường, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng chỉ lên phía trên: “Anh dán lên cửa tủ đi.”
Phó Khôn ngẩng đầu nhìn lên cái chỗ Phó Nhất Kiệt chọn cho cậu, không biết nên nói gì cho phải, Phó Nhất Kiệt nói là dán lên cái tủ treo bố lắp bên cạnh giường trên, cánh cửa tủ kia, không leo lên giường trên có mà thấy bằng niềm tin…
“Một Khúc,” Phó Khôn ngồi lên giường, nằm xuống bên cạnh Phó Nhất Kiệt, “Xé mấy bức tranh kia đi, em mà thích, lúc nào anh cũng vẽ cho em được mà, còn…”
“Không giống như vậy,” Phó Nhất Kiệt rất nhanh đã vươn mình ôm lấy cậu, gác chân lên bụng cậu, “Bức nào cũng không giống nhau cả, đã vậy còn là hai ba năm nay nữa.”
“Mấy bức vẽ trước đây không đẹp mà.” Phó Khôn rất bất lực.
“Em thích.”
“Đẹp hơn nữa cũng không thích à?”
“Đã nói không giống nhau mà,” Phó Nhất Kiệt cau mày, “Giờ anh trông đẹp hơn lúc còn bé, nhưng lúc anh còn bé em cũng thích.”
“Ôi, bé con, biết nói chuyện quá,” Phó Khôn cười, không biết nên nói gì cho phải, “Được rồi, để anh dán lên cửa tủ.”
Phó Nhất Kiệt đúng là đang nói thật, bố mẹ e là không để ý tới, Phó Khôn đã thay đổi. Từ sau khi lên lớp năm, Phó Khôn càng ngày càng dễ nhìn, hàng xóm cũng thường nói, Phó Khôn càng lớn trông càng đẹp trai.
Phó Khôn đang thay đổi, từ sau khi lên lớp sáu, Phó Khôn bắt đầu càng ngày càng chú ý tới hình tượng của bản thân, mặc quần áo kiểu nào, cắt tóc ra sao cũng tự có suy nghĩ của mình, đã khác thằng bé gầy còm ngày nào cũng dẫn theo nó quậy phá hai năm trước rất nhiều, Phó Nhất Kiệt nhìn chăm chú Phó Khôn một lúc, rồi cúi đầu hôn lên mặt anh một cái.
“Biết thơm rồi cơ đấy, không liếm cho mặt anh đầy nước bọt.” Phó Khôn cười.
“Ừm,” Phó Nhất Kiệt nghiêm túc gật đầu, ngừng một lúc, nó áp tai dán sát lên ngực Phó Khôn, “Anh.”
“Sao?”
“Chiều ra ngoài chơi không.” Nó nói, chiều thứ ba Phó Khôn thường sẽ dẫn nó và Đâu Đâu ra ngoài chơi.
“Chiều à…” Phó Khôn sờ tóc nó, “Chiều anh cùng mấy đứa lớp anh ra ngoài chơi.”
“À.” Phó Nhất Kiệt không nói gì.
“Em chơi điện tử không, hôm qua anh mượn băng điện tử của Tôn Vĩ, nó mới mua, trò trong một, chiều em chơi đi.”
“Ừm.”
Đây là một thay đổi khác của Phó Khôn, số lần dẫn nó ra ngoài chơi giảm đi, càng ngày lại càng hay cùng bạn học ra ngoài chơi.
Nó biết tất cả bạn học của Phó Khôn, nó biết người gần đây vẫn hay tìm Phó Khôn là ai.
Lần nào cũng sẽ có một con bé tên là Trương Khả Hân, Phó Khôn có vẻ cũng rất muốn cùng con bé ra ngoài chơi.
Từ lúc cái người tên là Hứa Giai Mỹ yêu Uông Chí Cường, “vợ Phó Khôn” đã bị thay người, đổi thành Trương Khả Hân, nhưng thái độ của Phó Khôn đối với Trương Khả Hân rõ ràng là khác với thái độ lạnh nhạt lại hơi thiếu kiên nhẫn với Hứa Giai Mỹ.
“Phó ——Khôn——“ Dưới tầng vang lên một giọng nói yểu điệu.
Phó Khôn đang ngồi trên sofa xem tivi đứng lên, mở cửa sổ ra, lao sang bên cạnh vừa phất tay, sau đó quay người mặc áo khoác vào: “Một Khúc, anh đi ra ngoài đây.”
Phó Nhất Kiệt xuống khỏi giường, đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, Trương Khả Hân ở dưới tầng, mặc một cái áo khoác nhung màu hồng phấn, váy dạ màu đen, đội mũ màu hồng phấn, bên cạnh còn có mấy người bạn cùng lớp Phó Khôn.
“Ừ.” Phó Nhất Kiệt đóng cửa sổ lại, giờ mới có tháng ba, mặc váy không lạnh à?
“Về rồi mua đồ ăn cho em,” Phó Khôn cảm nhận được nó hơi lạnh nhạt, ra cửa xong lại quay trở lại, “Muốn ăn gì.”
“Khoai lang nướng.” Phó Nhất Kiệt nói.
“Được.” Phó Khôn gật đầu đi ra ngoài, cái này thì dễ, một con đường ít nhất cũng có thể nhìn thấy một cái thùng sắt khoai lang nướng.
Nhưng sau khi cậu ra khỏi cửa, Phó Nhất Kiệt lại ở phía sau bồi thêm một câu: “Nhà Lão Trương được không?”
“A?” Phó Khôn sững sờ.
Lão Trương là ông lão bán khoai lang nướng, rất có tiếng, nhiều người cố bỏ công lặn lội tới quầy lão mua, nhưng rất xa nhà bọn họ, muốn qua phải bỏ công đi một chuyến.
“Tự nhiên muốn ăn khoai nhà lão,” Phó Nhất Kiệt nằm ra ghế sofa, cuộn tròn chân lên ấn bụng, suy nghĩ một lúc xong lại nói, “Thôi, xa quá.”
“Không sao, anh mua cho em.” Phó Khôn nhìn bộ dạng có gì đó cô đơn lúc Phó Nhất Kiệt co ro đắp tấm chăn mỏng lên chân ngồi trên ghế sofa ôm mẹ xem tivi, tự nhiên không nỡ.
“Cảm ơn anh.” Phó Nhất Kiệt hé từ dưới chăn ra một con mắt cười với cậu.
Phó Khôn vốn đang hơi buồn rầu với chuyện vì mấy củ khoai lang nướng lại phải chạy xa đến vậy, nhưng nụ cười mãn nguyện của Phó Nhất Kiệt lại khiến cậu rất nhanh đã quét sạch chỗ phiền muộn này đi.
Đối với cậu, nước mắt và nụ cười của Phó Nhất Kiệt, có lúc còn hữu hiệu hơn cả mấy chiêu dằn vặt của mẹ.
Phó Khôn chạy xuống tầng, Trương Khả Hân lập tức đi tới đón, duỗi tay tới trước mặt cậu: “Há miệng ra.”
“Cái gì đây?” Phó Khôn lùi lùi về sau, cách gần quá, cậu không nhìn rõ tay Trương Khả Hân đang cầm gì.
“Bảo cậu há miệng ra mà,” Trương Khả Hân cau mày, “Mình cũng có hại cậu đâu.”
Phó Khôn há miệng, Trương Khả Hân bỏ một miếng thịt bò khô nhỏ vào miệng cậu, một đám bạn học đứng đằng sau lập tức ồ à.
“Vợ đút cho ăn kìa!”
“Phó Khôn, hai đứa bọn mày đúng là buồn nôn!”
Phó Khôn vừa ăn vừa đi qua lấy xe đạp, phất tay với mấy đứa kia: “Đi một lúc đi, đi đâu đây?”
Trương Khả Hân ngồi vào yên sau, tay bám chặt lấy áo cậu.
“Ôm eo kìa.” Có đứa vừa cười vừa nói.
“Không để yên đấy à,” Phó Khôn quay đầu lại, thấy là Tưởng Bân, liền nhăn răng ra với nó, “Cả ngày không có việc gì còn khắc lên tường ai ai, tớ yêu cậu, tao còn đang giữ bí mật hộ mày đấy.”
“Ồ—— Là ai ai đó!” Hỏa lực của cả bọn trong nháy mắt đã chuyển lên người Tưởng Bân.
“Có còn định đi nữa không đây,” Tôn Vĩ ở một bên gọi, sau khi Tôn Tiêu có xe đạp mới, nó cuối cùng cũng được đạp cái xe cũ Tôn Tiêu không cần nữa, “Đi leo núi đi!”
“Đi!” Phó Khôn chân đạp xe, vỗ một cái lên lưng Tôn Vĩ, tuy Tôn Vĩ không cùng lớp với cậu, nhưng người lớp bọn họ ra ngoài chơi, Tôn Vĩ đều sẽ tới.
“Lư Sơn Thăng Long Bá!” Tôn Vĩ đuổi tới, cũng đập lên lưng Phó Khôn một phát.
“Má mày đánh ba mày.” Phó Khôn lười biếng nói tiếp một câu.
“Thiên Mã Lưu Tinh Quyền!” Tôn Vĩ nói to, tranh trước Phó Khôn tự mình nối liền, “Má mày luyện hầu quyền!”
là các chiêu trong saint seiya.
“Có giỏi thì hò trước mặt mẹ tao kìa.” Phó Khôn cười.
“Không dám.”
Phó Nhất Kiệt vẫn luôn bám lên cửa sổ, nhìn đám Phó Khôn đạp xe quẹo qua lối rẽ không thấy nữa, giờ mới trở lại ngồi lên ghế sofa.
Sững sờ nhìn tivi một chốc, đưa Đâu Đâu xuống chạy một phòng dưới sân, về tới nhà, Đâu Đâu ngả đầu ra là ngủ, cũng không để ý tới nó nữa, nó không thể làm gì khác hơn là lấy máy chơi điện tử ra, từ trong ngăn kéo Phó Khôn tìm ra cuộn băng trong kia.
Bố mẹ cho phép hai đứa mỗi ngày chơi điện tử nửa tiếng, đều là Phó Khôn chơi cùng nó.
Nó chơi điện tử cũng không thành thạo, vừa mới đầu toàn là ấn A B một trận loạn tùng phèo, cũng không biết ở trên màn hình đâu mới là mình, chơi một ván xe tăng có thể đâm chết Phó Khôn mấy lần.
Sau này chơi quen rồi, nó cũng chẳng mấy hứng thú, nó vẫn thích ở bên cạnh xem Phó Khôn chơi hơn, một nửa thời gian nhìn chằm chằm vào màn hình, nửa thời gian là nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay linh hoạt của Phó Khôn.
Hôm nay nó định chơi một lúc, trong , bên trong có rất nhiều trò mới, nó muốn nhìn thử xem có những trò gì.
Có điều mới chỉ chơi có năm phút, nó đã ném điều khiển qua một bên, cái trong này cũng chẳng khác gì mấy băng mười mấy hai mấy trong một trước đây mẹ mua, tổng cộng cũng chỉ từng ấy trò, còn toàn là trò chơi rồi.
Chán.
Phó Nhất Kiệt chậm rãi ra ngoài, đi sang nhà Hạ Phi.
Lúc Phó Khôn không rảnh chơi với nó, nó đều sẽ đi tìm Hạ Phi, từ lúc Hạ Phi phát hiện nó muốn dùng bình tưới cây đập Gấu đầu đất mà lại không kể cho ai, nó càng thích chạy sang nhà Hạ Phi.
Nhà Hạ Phi có rất nhiều sách, nó có thể trốn trên giường Hạ Phi đọc cả buổi chiều, gặp phải chữ nào nó không biết, Hạ Phi còn có thể kiên nhẫn dạy nó.
Cửa nhà Hạ Phi không khóa chặt, để lại một khe nhỏ.
Phó Nhất Kiệt dựa vào cửa, đầu tiên ngó vào bên trong qua khe cửa, không thấy ai, đang định đẩy cửa ra gọi Hạ Phi, lại nghe thấy tiếng của Trương Thanh Khải.
“Tôi cũng có nói nhất định phải đi đâu,” Trương Thanh Khải từ buồng trong đi ra, Phó Nhất Kiệt nghe thấy tiếng của anh không ôn hòa như mọi khi, nó đứng ngoài cửa không biết nên rời đi hay đi vào.
“Ý của cậu như vậy còn không phải muốn à?” Giọng Hạ Phi rất thấp, “Thật ra, cậu có muốn đi thì tôi cũng không ngăn cậu, trời phải mưa, lang phải kết hôn thôi.”
“Tôi chỉ nói có một người như vậy, mẹ bảo tôi đi gặp một lần, cũng không có ý gì cả, tôi không phải vẫn luôn cố kéo dài đó thôi.”
“Tôi cũng chỉ nói mẹ cậu bảo cậu đi gặp một lần thì cậu cứ đi gặp một lần thôi, cũng có ý gì đâu, cậu có kéo hay không kéo thì tôi cũng vậy.”
“Thôi, tôi không nói lại được cậu.”
“Vậy cậu hôm nay còn hung hăng, khí phách hiên ngang băng qua sông Áp Lục đến nói với tôi cái rắm gì nữa.”
“Cậu đúng là, thích vòng vèo.” Trương Thanh Khải bị lời Hạ Phi nói làm cho buồn cười, “Chắc tôi thích cậu cũng chỉ vì điều này…”
Giọng Trương Thanh Khải nhỏ đi, Hạ Phi cũng không còn âm thanh gì nữa.
Cãi nhau xong rồi?
Phó Nhất Kiệt đẩy cửa ra, chui vào.
Nhưng lúc nhìn thấy Hạ Phi và Trương Thanh Khải trong phòng, nó đã ngây người.
Hạ Phi dựa vào tường cạnh bàn, Trương Thanh Khải cúi đầu ôm anh.
Mặc dù lúc cửa bị đẩy ra, hai người bọn họ đã nhanh chóng tách ra, nhưng Phó Nhất Kiệt vẫn thấy rõ.
Hai người bọn họ đang hôn nhau.
_______________________________________________________________________________________
xe harley:
băng điện tử:
băng qua sông Áp Lục: con sông ngăn giữa TQ và Triều Tiên