Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei
Ngày mồng tháng , nắng xuân chan hòa rực rỡ.
Hẻm Du Lâm.
Mới sáng sớm mà trong nhà ngoài ngõ đã rộn ràng tiếng pháo nổ.
Trông qua trông lại thấy nào là người ra người vào tấp nập, lụa đỏ đón gió rung rinh, cuộn cuồn vui mừng như sóng biển dạt dào. Giấy dán và đèn lồng treo trang trí kéo dài từ đầu đến cuối con hẻm như vầng mây hồng kéo đến tận chân trời.
Lục phủ.
Lục Nghi Trinh ngồi trước gương đồng thấp thỏm không yên, lúc lại vân vê bông tai, lát sau lại cầm bút lên vẽ lông mày.
“Cô nương, đã xinh đẹp lắm rồi”. Bảo Khấu đứng sau lưng nàng cảm thấy buồn cười bèn nhẹ giọng an ủi: “Người ngồi yên một lúc đi, ma ma chẳng mấy chốc sẽ đến giục thôi”.
“Sao nhanh như vậy”. Lục Nghi Trinh hoảng hốt quay người, nắm chặt ống tay áo: “Nhưng, nhưng ta còn chưa chuẩn bị xong mà, làm sao bây giờ?”.
“Trang điểm vấn tóc đã xong, y phục đã mặc… huống chi cô nương và cô gia đã quen biết từ nhỏ… có gì đâu mà chưa chuẩn bị xong?”.
Ừ nhỉ, nàng đang sợ gì chứ?
Lục Nghi Trinh chậm rãi hạ tay xuống.
Sau thời gian khoảng một chén trà, quả nhiên ma ma đã đến.
“Cô nương, cô gia đã đến, cô nương nhanh chóng cầm quạt rồi cùng ta ra ngoài nào”.
Lục Nghi Trinh run tay bắt lấy chiếc quạt tròn bên cạnh bàn, luống cuống cầm lên.
“Ừm, à, đến ngay đây”.
Thế nhưng nàng vẫn do dự mãi chưa chịu di chuyển.
Ma ma lại thúc giục lần nữa.
Lần này nàng mới chịu hít sâu một hơi, giơ quạt lên che mặt, sau đó mới bước ra ngoài.
…
Con đường dẫn từ tiểu viện đến đến phòng khách nàng đã đi qua biết bao lâu, nhưng cảm giác khác biệt hôm qua vẫn quẩn quanh trong lòng.
Nàng chỉ cảm thấy lưu luyến không rời từng viên đá, hòn sỏi trên con đường mòn dưới chân, lúc này mọi thứ đều đáng yêu vô cùng.
Đến phòng khách, Lục Nghi Trinh cuối cùng cũng nhìn thấy Tùy Ý.
Hắn mặc hỷ phục đỏ rực, mái tóc cũng được gấm đỏ buộc lên. Khuôn mặt hắn vốn đã tuấn tú sáng ngời, giờ này được lụa đỏ làm nền càng thêm phần tuyệt đẹp.
Nàng lặng lẽ để lộ đôi mắt sau chiếc quạt, Tùy Ý lập tức mỉm cười nhìn nàng.
Lục tiểu cô nương sửng sốt, vội vàng nâng quạt lên, rón rén thu ánh mắt về.
Bái biệt cha mẹ, hai người sóng đôi bước khỏi Lục phủ.
Dọc đường đều là âm thanh náo nhiệt, ánh mắt dõi theo khắp nơi và cả làn gió quấn lấy mùi trái cây mùa hạ thơm nức.
Khoảnh khắc bước đến ngưỡng cửa, Lục Nghi Trình dừng lại một chút.
Vốn động tác này rất nhẹ nhàng tinh tế, gần như không ai có thể phát hiện, nhưng đúng vào lúc nàng chuẩn bị bước ra thì chợt nghe người bên cạnh thấp giọng nói:
“Trinh Nhi muội muội đừng sợ, chỉ là đổi chỗ ở thôi mà, lúc nào muốn trở về nhà cũng được”.
Đó cũng không phải một lời tâm tình, nhưng giữa những tiếng huyên náo, bỗng nhiên nó lại đè xuống mọi sợ hãi trong lòng nàng.
…
Vào phủ Tĩnh Quốc công, Lục Nghi Trinh lập tức được đỡ đến hậu viện.
Nàng đã từng vào phòng của Tùy Ý mấy lần, nhưng mới nửa tháng ngắn ngủi không thấy mà bố trí ở nơi này đã thay đổi hoàn toàn.
Đợi hỉ nương và tất cả nữ sử đều lui ra ngoài, lúc này Lục Nghi Trinh mới hạ quạt xuống, bắt đầu cẩn thận quan sát gian phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trừ gấm và giấy đỏ tân hôn thì bên trong còn thêm rất nhiều đồ mà trước đây không có: ví như bàn trang điểm của nữ tử, giường nghỉ, các loại đồ chơi nhỏ tinh xảo, tủ quần áo cũng được đổi thành cái lớn hơn.
Tất cả đều là đồ có liên quan đến nàng.
Lục tiểu cô nương nắm chặt bàn tay dần trở lên nóng bừng dưới tay áo.
Dường như nhận thức được điều gì, nàng bất chợt rụt tay lại, quay đầu ra phía sau.
… Giường cũng đổi rồi.
Thành cái rất lớn, hình như nàng mà nằm lên đó, có lăn ba bốn vòng cũng không rơi xuống đất.
Còn nguyên nhân thay đổi, dĩ nhiên là không cần nói cũng biết.
Khuôn mặt tiểu cô nương lập tức đỏ bừng, vội vàng thu ánh mắt lại, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn bên giường.
…
Trời cao trăng sáng.
Lục Nghi Trinh đợi đến lúc đã buồn ngủ, chợt nghe thấy tiếng người nói cười nho nhỏ xen lẫn tiếng bước chân.
Tinh thần lập tức bị kéo căng, nàng cầm lại chiếc quạt giơ lên che mặt.
Tiếng cười nói ngày càng gần, ma ma ngoài cửa mừng rỡ gọi một tiếng “Thế tử” rồi nhanh tay mở cửa “Két” một tiếng.
Tiếng người cười nói lan vào trong.
Lục Nghi Trinh dồn sức nắm chặt cán quạt.
Đột nhiên đệm giường bên người hơi lún xuống, có người vừa ngồi xuống.
Trong lòng lập tức vang lên tiếng nam nữ huyên náo.
Ma ma cao giọng nói vài câu may mắn, sau đó lại gọi nữ sử đưa đến một đĩa hạt quả đồng tiền, một tay vừa vung lấy vung để từ trong ra ngoài, còn miệng không ngừng đọc mấy câu:
“Vung màn đông, nến đỏ leo lét rèm khuya, mọi sự tốt lành, xuân phong vời vợi…”.
Lục tiểu cô nương nghe được đỏ mặt tía tai, hận không thể đào hố tự chui xuống.
Có lẽ Tùy Ý đứng bên cạnh cũng để ý thấy nàng e thẹn nên cũng nhẹ nhàng cười vài tiếng.
Vung hạt xong, ma ma tiến lên phía trước, lấy một cây kéo nhỏ cắt của mỗi người một lọn tóc đen, sau đó quấn hai lọn tóc vào nhau, cất chung vào một chiếc túi gấm.
“Kết tóc ân ái, hợp cẩn dài lâu”. Nói xong, ma ma lại bưng đến một khay rượu hợp cẩn.
Âm thanh trong phòng càng náo nhiệt, còn có người kêu to muốn tân nương hạ quạt xuống cho mọi người nhìn ngắm dung nhan.
Lục Nghi Trinh đỏ mặt bối rối, nhưng vì phải uống rượu nên nàng cũng không thể không dời cây quạt một chút.
Nhướng mắt, đối diện chính là cặp mặt hoa đào long lanh của Tùy Ý.
Nàng rũ mắt xuống, chậm rãi nhận ly rượu, đan tay cũng hắn uống ly rượu hợp cẩn.
Đến đây, lễ tiết cũng coi như hoàn thành.
Tùy Ý không muốn để đám người kia ở lại náo động phòng, thế là dứt khoát đứng dậy mời cả đám ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, mọi tiếng huyên náo đã nhạt dần.
Bước chân chầm chậm nhẹ nhàng, từng bước từng bước tiến về phía nàng.
Lục Nghi Trinh căng thẳng nín thở.
Giọng nói ôn hòa phía đỉnh đầu vang lên.
“Trinh Nhi muội muội, người đã đi cả, có thể hạ quạt xuống rồi”.
Lúc này Lục Nghi Trinh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, do dự một lúc mới chịu hé cây quạt trước mặt.
Nàng xấu hổ nhìn lên nhìn xuống.
Còn Tùy Ý chỉ dịu dàng khom lưng, hôn một cái lên trán nàng: “Hôm nay Trinh Nhi muội muội rất xinh đẹp”.
Chỉ một câu nói này, toàn thân Lục tiểu cô nương đã từ từ buông lỏng.
“Nhưng mà chiếc cài tóc này nặng quá, cổ của muội sắp gãy rồi”.
“Vậy thì không cài nữa”.
Tùy Ý đưa tay tới, nhẹ nhàng từ từ tháo chiếc cài tóc cồng kềnh gắn đầy châu báu trên đầu nàng.
Trọng lượng trĩu nặng trên đầu được gỡ xuống, Lục tiểu cô nương ngửa ra sau đấm cửa xoa bóp. Một tay nàng chống lên giường nhưng lại bị vật cứng cọ phải đau nhức.
“Á”.
Tùy Ý đang đến trước bàn trang điểm đặt cài tóc lập tức quay lại hỏi: “Sao thế?”.
“Bị đậu phộng cọ vào tay”.
Lục Nghi Trinh đáp xong thì cởi giày, quỳ trên giường, gạt tay một đường gạt hết đám hạt quả và tiền xu trên giường sang một bên.
Cọ người như thế, buổi tối còn ngủ thế nào được?
Tùy Ý cất đồ xong cũng đến giường giúp nàng, hai người cùng giúp sức, phần lớn chiếc giường đã được dọn sạch sẽ.
Lục Nghi Trinh nóng vã mồ hôi, đổ nhào lên đệm không muốn nhúc nhích.
Tùy Ý cũng tiện thể ngã xuống, đưa tay đến muốn ôm nàng nhưng lại bị nàng đẩy vai.
“Huynh đừng vội dính vào muội, muội nóng quá”.
“Trinh Nhi muội muội…”
“Không được là không được”.
“Đành vậy”.
Tùy Ý thu tay lại, ngồi dậy, bất chợt cười nói:
“Hay là… chúng ta làm chút chuyện khác nhé”.
Lục Nghi Trinh cảnh giác nhìn hắn: “Chuyện khác là chuyện gì?”.
“Ví dụ như Trinh Nhi muội muội có muốn “xem” ta một chút không?”.
Dĩ nhiên “xem” mà hắn nói đương nhiên không phải là hành động nàng vẫn làm thường ngày.
Vành tai Lục Nghi Trinh chợt đỏ bừng, ánh mắt thoáng chút hoảng hốt vội trốn tránh.
Hồi hộp bồn chồn trào dâng trong lòng.
Nàng biết đêm tân hôn bọn họ sẽ phải làm chút chuyện không giống ngày thường; hơn nữa, nàng… nàng cũng không phải không tò mò với chuyện này. Nhưng mà, nàng không thể nói ra chút tâm tư xấu hổ giấu kín trong lòng như vậy được.
“Màn… huynh kéo màn đi đã”.
Tiểu cô nương yếu ở mở lời.
Nàng nghe thấy Tùy Ý cười một tiếng.
Ngay sau đó, ánh sáng bên trong giường cũng dần trầm xuống, nhưng hơi nóng trong đó lại tăng lên gấp bội.
Lục Nghi Trinh nỗ lực ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn chống tay bên cạnh nàng, cặp mắt hoa đào chan chứa ấm áp cong lên, đáy mắt đen nhánh đều là hình bóng nàng.
Có tiếng chạm đai lưng khẽ vang lên.
Chỉ chốc lát sau, đai lưng được cởi xuống, vạt áo mở bung, cổ áo của hỷ phục màu đỏ mở rộng rũ sang hai bên lộ ra da thịt trắng nõn cất giấu bên dưới. Dưới ánh nên mơ màng chuếnh choáng, khung cảnh càng thêm mấy phần diễm lệ.
Đột nhiên hắn nắm chặt tay nàng.
Lục Nghi Trinh cứng đờ, giật mình đối diện với ánh mắt hắn.
“Trinh Nhi muội muội, đừng sợ”.
Hắn dịu dàng dỗ nàng, cầm tay nàng, chậm rãi áp lên khuôn mặt mình rồi từ từ dời xuống dưới. Từng cử chỉ, từng động tác đều khiến lòng người say đắm như gió xuân độ tháng ba.
Càng dịu dàng, càng ấm áp.
Lục tiểu cô nương không nghĩ ra phải dùng từ ngữ thế nào để mô tả tâm trạng của mình lúc này. Trái tim nàng như bị bàn tay kia thư giãn, kích động, cảm giác mềm mại từ từ lan khắp toàn thân.
Bỗng nhiên nàng ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn lên.
Hô hấp tình triều nóng bỏng quấn quýt giao thoa.
Lúc tách ra, hơi thở của hai người đều có chút bất ổn.
Hắn rũ mắt nhìn nàng, con ngươi đen tuyền như bị phủ một tầng hơi nước mờ ảo, nhìn trong hũ rượu mạnh, đuôi mắt nổi lên tia máu đỏ mờ nhạt.
Tựa như hoa đào mềm yếu xinh đẹp.
“Trinh Nhi muội muội”.
“… Dạ”.
Lần này đổi thành hắn hôn xuống.
Đêm xuân buông xuống, những cơn mưa phùn rả rích kéo theo không khí ẩm ướt. Nhành sơn chi màu trắng sữa trong đình run nhè nhẹ dưới cơn mưa phùn, hương hoa thơm quyến rũ lại tràn ngập trong không khí ướt át dày đặc.
Sau màn, ánh nến mờ ảo.
Từng lớp y phục đỏ trượt xuống, che đậy lớp áo màu ngọc bích bên trong.
Màu sắc của y phục xen lẫn với màu sắc rực rỡ của chăn đệm, hoa văn mẫu đơn tinh tế tuyệt mỹ bị ngón tay mảnh mảnh nắm lấy, nhan sắc diễm lệ như dòng suối róc rách chảy xuôi, ngày càng mạnh mẽ.
Cơn mưa bên ngoài cũng ngày một nặng hạt.
…
Sáng ngày hôm sau.
Lục Nghi Trinh mở tròn hai mắt mơ màng, đối diện với ánh mắt lưu luyến dịu dàng trước mặt.
Nàng dụi mắt, vô thức hỏi: “Sao huynh dậy sớm thế? Bảo Khấu vẫn chưa đến gõ cửa mà?”.
“Đã đến giờ Tỵ rồi”.
Trong thoáng chốc, Lục tiểu cô nương cuối cùng cũng nhớ ra lúc này nàng đang ở đâu, đành than nhẹ một tiếng: “Vậy… vậy kính trà thì…”.
Tùy Ý hôn lên chóp mũi nàng, cười nói: “Đừng lo, đi chậm một chút cũng không sao”.
Há chẳng phải để mọi người đều biết hai người họ…
Lục tiểu cô nương ngượng ngùng liếc hắn một cái, từ từ ngồi dậy.
Nàng muốn dậy, dĩ nhiên Tùy Ý cũng không tiếp tục nằm nữa.
Nữ sử ra vào đưa nước rửa mặt. Hắn mặc xong áo ngoài, sau đó còn giúp Lục Nghi Trinh mặc xong bộ y phục phức tạp. Sau khi rửa mặt, nữ sử muốn lại gần chải tóc cho Lục Nghi Trinh nhưng lại bị ngắn ngăn lại.
“Để ta làm”.
Tiểu cô nương ngồi trước gương đồng, nhìn người đang loay hoay với mái tóc của mình phản chiếu trong gương.
Động tác của hắn đã rất thành thạo. Lần trước khi còn ở biệt trang sau núi, hắn đã từng học rất nhiều cách búi tóc khác nhau, giờ cũng có đất dụng võ.
Ngón tay luồn qua mái tóc chạm vào làn da mềm mại cũng dễ dàng đẩy lùi chút cảm giác ngượng ngùng còn sót lại trong đáy lòng nàng.
Cho dù đã thành thân nhưng bọn họ cũng không có gì khác với trước kia.
Chải tóc xong, nên tô son môi.
Đầu ngón tay chấm son môi của hắn vừa muốn chạm đến bờ môi nàng thì Lục Nghi Trinh đột nhiên đưa tay đè tay hắn lại.
Tùy Ý khó hiểu nhìn nàng.
“Huynh không được ghẹo muội như trước nữa nhé!”.
Ký ức ngày đó quay về, lần đầu tô son cho nàng ở biệt trang sau núi, hình như hắn đã dùng son vẽ cho nàng mấy sợi râu mèo.
Hắn mỉm cười nói: “Thật ra lúc đó ta vốn không có ý như vậy đâu”.
Lục Nghi Trinh căn bản không tin, khẽ chau mày hỏi:
“Không có ý như vậy, thế ý của huynh vốn là thế nào?”.
“Là thế này…”.
Chưa dứt lời, hắn bỗng nhiên nghiêng người khẽ hôn lên bờ môi khẽ cong lên của nàng.
Sớm tháng ba, sắc trời ấm áp trong xanh.
Hắn đã sớm quen thuộc với việc kiềm chế và nhẫn nại trước mọi việc, cho dù gặp phải chuyện khiến hắn kích động nhất cũng phải giữ tỉnh táo, giữ vững lí trí, cẩn thận thăm dò từng li từng tí.
Nhưng may mà, đóa hoa ấy cuối cùng cũng bị hắn ngắt về tay.
– HOÀN CHÍNH VĂN –