Trúc Mã Từ Trên Trời Rơi Xuống

chương 7: chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Các thiếu niên yên ổn ngủ một giấc, vào buổi sáng ngày hôm sau chị Giả phụ trách việc đánh thức họ dậy để trang điểm

Bởi vì địa điểm chụp ảnh hôm nay là ở công ty, mà hôm nay cả ngày chỉ có một buổi chụp ảnh, khối lượng công việc không tính là lớn, nên công ty chỉ bố trí hai chuyên viên trang điểm cho bảy người.

Thứ tự trang điểm là từ lớn đến nhỏ, chị Giả gõ cửa phòng hai người lớn nhất là Trần Tử Hằng và Hà Thu Dao, do hai người lớn nhất nên ý thức cũng tốt hơn các em, chị Giả chỉ gõ cửa phòng của họ một lần, và qua vài giây họ bước ra khỏi phòng, bộ đồ ngủ của họ cũng đã được thay đi.

Trần Tử Hằng giơ tay chào chị Giả: "Chị Giả, chào buổi sáng."

Hà Thu Dao cũng đi theo cười nói: "Chị Giả, chào buổi sáng a."

"Chào buổi sáng các em." Chị Giả ôn nhu mà cười nhẹ, hai đứa trẻ hiểu chuyện khiến chị vô cùng hài lòng.

"Chuyên viên trang điểm đến rồi sao?" Trần Tử Hằng hỏi.

Chị Giả: "Tới rồi, đang chờ ở phòng khách lầu một.

Bữa sáng cũng được chuẩn bị ở lầu một.

Các em muốn ăn sáng trước hay là trang điểm trước?"

Hà Thu Dao: "Chúng em trang điểm trước đi.

Để chuyên viên trang điểm đợi chúng em ăn xong bữa sáng thì không hay lắm."

Chị Giả: "Được, vậy các em trang điểm trước đi, sau khi trang điểm xong nhớ đánh thức anh em của mình dậy."

"Không thành vấn đề." Trần Tử Hằng khẽ thở dài một hơi, sở dĩ thở dài, là vì họ biết mấy đứa em trai này đều là khó kêu dậy, mỗi lần gọi mấy em dậy cũng khó như đi lên trời.

Sau khi ở lầu một trang điểm, hai anh em liền vội vàng chạy nhanh lên lầu để kêu Lưu Trừng Trạch và Bạch Khiết dậy.

Lưu Trừng Trạch và Đường Đường ở cùng một phòng.

Hà Thu Dao phụ trách kêu Lưu Trừng Trạch dậy, anh nhẹ nhàng mở cửa phòng bước vào, đi đến mép giường lay lay Lưu Trừng Trạch, anh thì thầm: "Tiểu Trạch, dậy dậy."

"Ừ..." Lưu Trừng Trạch cũng tính là dễ gọi dậy, Hà Thu Dao gọi anh hai tiếng liền tỉnh lại, vươn eo từ trên giường bước xuống, bởi vì anh sợ đánh thức Đường Đường đang còn ngủ say trên giường bên cạnh, cho nên động tác rửa mặt đặc biệt nhẹ nhàng.

Tình huống trong căn phòng còn lại thì có chút rắc rối, ngay khi Trần Tử Hằng bước vào phòng của Bạch Khiết, thì đập vào mắt anh là hình ảnh hai người Tiểu Bạch cùng Tiểu Thiên đang ôm nhau ngủ, cái này không phải vấn đề, vấn đề chính ở đây là dù có gọi thế nào đi chăng nữa, thì Tiểu Bạch cùng Tiểu Thiên vẫn không chịu dậy.

"Tiểu Bạch, dậy đi dậy đi dậy đi, đến lúc trang điểm rồi." Trần Tử Hằng thực sự không còn cách nào, anh trực tiếp muốn đem Tiểu Bạch kéo dậy.

Bạch Khiết bị làm ồn đến mất kiên nhẫn, cậu rầm rì mấy câu, rồi theo bản năng chui vào vòng tay của Lăng Đồng Thiên, với ý muốn trốn tránh việc thức dậy.

"Ngoan." Lăng Đồng Thiên cũng không tỉnh lại, anh nhận thấy được động tĩnh của người trong tay mình, anh nắm bên tay vừa động đậy của Tiểu Bạch, nhẹ nhàng vỗ vai cậu.

Bạch Khiết cùng Lăng Đồng Thiên cư xử quá giống như một cặp tình nhân, nếu không phải hai cậu vẫn còn nhỏ, Trần Tử Hằng chắc chắn sẽ nghi ngờ rằng giữa họ có gì đó.

"Bạch Khiết, dậy!" Trần Tử Hằng đối mặt với hai đứa em ôm nhau chết đi sống lại, có chút không vừa mắt, anh đưa tay ra nhéo mặt Bạch Khiết, ngăn cản không cho cậu tiếp tục ngủ nướng.

"Trần Tử Hằng, anh làm gì vậy a?" Bạch Khiết cuối cùng cũng khó khăn mở mắt ra, híp mắt nhìn bóng dáng mờ mịt đứng cạnh giường mình.

Đêm nay ngủ thoải mái quá, Bạch Khiết hoàn toàn quên béng mất buổi chụp ảnh hôm nay.

"Hôm nay còn phải chụp ảnh, em quên à? Chạy đi trang điểm nhanh đi." Trần Tử Hằng tận dụng cơ hội này, túm lấy Bạch Khiết từ trong vòng tay của Lăng Đồng Thiên dậy.

"Ngày cuối tuần rồi sao lại chụp ảnh?" Bạch Khiết khóc không ra nước mắt, mềm nhũn dựa vào đầu giường quỷ khóc sói gào.

Ngay khi Trần Tử Hằng định ngăn Tiểu Bạch lại, sợ Lăng Đồng Thiên và Tống Tinh Vũ sẽ bị đánh thức, kết quả giây tiếp theo Lăng Đồng Thiên liền mở mắt, vẻ mặt mông lung nhìn Bạch Khiết.

"Làm sao vậy, Tiểu Bạch?" Lăng Đồng Thiên vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói của anh có chút khàn khàn, và cũng rất có từ tính, mang theo sức hấp dẫn kỳ lạ.

"Anh Tiểu Hằng đánh thức tớ!" Bạch Khiết phàn nàn với Lăng Đồng Thiên.

"Anh ơi, anh gọi em một tiếng anh trai được không? Nhanh lên đi, chuyên viên trang điểm đang chờ em đó." Trần Tử Hằng bất lực trước Bạch Khiết, cứng không được, vậy anh liền mềm.

"Được rồi Tiểu bạch, cậu trước tiên rời giường đi trang điểm đi, đừng để chuyên viên trang điểm chờ lâu." Lăng Đồng Thiên từ trong chăn vươn một bàn tay, véo một cái vào cánh tay mảnh khảnh của Bạch Khiết.

Bạch Khiết nức nở hai tiếng, mới miễn cưỡng từ trên giường bước xuống mà đi vào phòng tắm rửa mặt.

"Thật đáng yêu." Lăng Đồng Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Khiết không chớp mắt, không tự chủ được mà từ trong miệng nói ra ba chữ.

Vẻ mặt Trần Tử Hằng nghi ngờ liếc mắt nhìn Lăng Đồng Thiên, tuy rằng bản thân anh cũng thường hay vu vơ nói các em đáng yêu dễ thương này nọ, nhưng câu này lại từ miệng Lăng Đồng Thiên nói ra thì có chút kỳ quái.

Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, Lăng Đồng Thiên dời tầm mắt ra khỏi phòng tắm, liền phát hiện Trần Tử Hằng đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa vẻ mặt lại có chút phức tạp.

"E hèm, anh Tiểu Hằng, sao anh lại nhìn em như vậy?" Lăng Đồng Thiên bị nhìn đến cả người đều khó chịu, không tự chủ mà vặn vẹo cơ thể một chút, dựa lưng vào đầu giường.

"Không có việc gì, em đẹp." Trần Tử Hằng nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi bước ra khỏi phòng của họ.

Sau khi nghe những lời không thể giải thích được của Trần Tử Hằng, Lăng Đồng Thiên cảm thấy khó hiểu.

Bảy thiếu niên này, càng nhỏ tuổi càng gọi dậy, khó nhất chính là Đường Đường và Tống Tinh Vũ.

Sau khi Lưu Trừng Trạch và Bạch Khiết trang điểm xong, Trần Tử Hằng cùng Hà Thu Dao tự giác đảm nhận nhiệm vụ khó nhất là kêu hai đứa em út dậy.

"Chúng ta gọi hai anh chàng khó tính nhất thôi." Trần Tử Hằng khoác vai Hà Thu Dao, đi vào phòng của Đường Đường trước.

"Đường Đường Đường Đường, dậy đi." Trần Tử Hằng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Đường Đường.

"A -" Đường Đường bất mãn mà trở người, chui đầu vào chăn bông rồi tiếp tục ngủ.

"Đừng gọi nữa, lên!" Hà Thu Dao không nhẹ nhàng như Trần Tử Hằng, anh trực tiếp lao đến kéo chăn bông của Đường Đường, ném lên giường của Lưu Trừng Trạch, sau đó bế ngang Đường Đường lên, bước ra khỏi phòng rồi đi xuống dưới lầu.

Sau khi trang điểm, Bạch Khiết đang ngồi ăn sáng trong phòng khách ở tầng nhìn thấy hành động Hà Thu Dao thì sốc đến mức suýt làm rơi chiếc bánh trên tay.

"Anh Tiểu Dao, thật là trâu bò!" Đồ ăn trong miệng Bạch Khiết còn chưa nhai xong, cậu không quên bày tỏ sự cảm kích của mình với Hà Thu Dao, giơ ngón tay cái lên.

"Từ từ ăn, ăn xong rồi mới nói chuyện, đừng có gấp," Lăng Đồng Thiên lo lắng Bạch Khiết bị nghẹn, nhanh chóng đưa ly sữa bò qua, sau đó nói với Hà Thu Dao, "Anh Tiểu Dao, anh cẩn thận một chút, đừng quăng ngã.

"

"Sẽ không đâu." Hà Thu Dao đặc biệt tự tin vào sức lực của mình, nói xong liền đặt Đường Đường thật cẩn thận lên sô pha, chị thợ trang điểm thấy nhiều cũng quen, đi tới trang điểm cho đứa nhỏ còn chưa tỉnh ngủ.

"Đường Đường, đỉnh thật, như vậy mà cũng không tỉnh ngủ." Lưu Trừng Trạch nhìn bạn cùng phòng Đường Đường tấm tắc khen thưởng.

"Chờ đã, em ấy còn chưa rửa mặt!" Nhìn thấy chuyên viên trang điểm định đánh phần lên mặt Đường, Trần Tử Hằng đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền lớn tiếng ngăn cản chuyên viên trang điểm.

"Vậy mang thằng bé đi rửa mặt nhanh đi." Chuyên viên trang điểm dừng lại nói.

Trần Tử Hằng nhìn xung quanh, thấy Hà Thu Dao đứng bên cạnh, ánh mắt như muốn nói mang Đường Đường đi rửa mặt.

Hà Thu Dao ôm Đường Đường đi xuống lầu, quá mệt mỏi, không chút nghĩ ngợi từ chối, "Em không đi, anh đi đi."

"Vậy thì để anh đánh thức em ấy." Trần Tử Hằng cũng không muốn nhúc nhích, tự hỏi mấy giây, vẫn cảm thấy đánh thức Đường Tăng sẽ tốt hơn.

"Đừng nhúc nhích, để em cho!" Bạch Khiết xung phong nhận nhiệm vụ, uống một ngụm sữa bò, vừa cầm bánh bao xong cũng chưa có lau tay, liền cúi người nhéo mặt Đường Đường ra.

"Này, em ấy tỉnh rồi." Bạch Khiết nhéo nhéo mặt Đường Đường, sau đó bóp mũi, sau những nỗ lực không ngừng, cuối cùng anh cậu cũng đánh thức được Đường Đường.

"Bạch Khiết!" Đường Đường vừa mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Khiết bị phóng đại không biết bao nhiêu lần trước mặt mình, anh sợ hãi hét lên.

"Anh đây." Bạch Khiết nghịch ngợm mà trốn đến bên cạnh Lăng Đồng Thiên, tránh cho Đường Đường đánh trúng cậu.

Đường Đường thực sự đã thức dậy trong tiềm thức, các anh em chỉ nhớ rõ ràng một loạt hành động của anh, nhưng thân thể của anh vẫn là không muốn tỉnh lại.

Để thu phục Đường Đường, còn có một chàng trai khác khó gọi nhất, đó chính là Tống Tinh Vũ, em út.

"Đi." Hà Thu Dao nâng cằm chỉ chỉ lên lầu, sau đó nhìn thoáng qua Trần Tử Hằng.

Trần Tử Hằng thở dài một hơi, lắc lắc đầu, chấp nhận hiện thực rồi đi theo Hà Thu Dao lên lầu hai.

"Tống Tinh Vũ!" Hai anh cả phá cửa xông vào, đầy khí thế đi về phía Tống Tinh Vũ, người vẫn đang ngủ rất ngon lành.

"Tống Tinh Vũ, Tống Tinh Vũ..." Trần Tử Hằng đã gọi họ tên Tống Tinh Vũ không biết bao nhiêu lần, nhưng anh chàng trên giường vẫn bất tỉnh nhân sự.

"Được rồi đừng kêu nữa, tên này không tỉnh lại đâu." Hà Thu Dao vừa nói, vừa cúi người ôm lấy Tống Tinh Vũ, động tác điêu luyện đến mức đau lòng.

"Em cũng thật mạnh mẽ." Trần Tử Hằng dường như bị sốc khi nhìn thấy Hà Thu Dao đem Tống Tinh Vũ, người đã trưởng thành, bế lên.

"Cái này người ta gọi là bắt cóc." Hà Thu Dao ôm Tống Tinh Vũ, chậm rãi bước xuống lầu, nghiến răng nghiến lợi đáp lại lời nói của Trần Tử Hằng.

Hai anh trai chỉ lo kêu mấy cậu em dậy, còn chưa kịp ăn sáng, Bạch Khiết đã ăn sáng xong giúp Tống Tinh Vũ rửa mặt, Lăng Đồng Thiên chịu trách nhiệm giúp chuyên gia trang điểm cố định khuôn mặt của Tống Tinh Vũ, làm chuyên viên trang điểm cũng đỡ vất vả hơn.

Sau khi trang điểm cho cả bảy đứa trẻ xong, hai nhân viên trang điểm bắt đầu nuôi nấng ý định xin từ chức.

"Các em, ăn sáng xong chúng ta liền lên đường." Chị Giả thấy bảy đứa nhỏ ăn sáng xong cũng không còn sớm, nên nhanh chóng liên lạc với tài xế đến ký túc xá đón bọn họ về công ty.

"Chị Giả, thật ra cũng không phiền phức như vậy.

Công ty cách đây không xa.

Chúng ta có thể đi bộ tới đó." Trần Tử Hằng hiểu chuyện, gợi ý một cách hợp lý.

"Chị nghĩ không nên đi bộ." Chị Giả liếc mắt nhìn Trần Tử Hằng rồi vội vàng bảo đứa nhỏ im miệng, có khi anh trai của Trần Tử Hằng quá hiểu chuyện cũng không phải chuyện tốt.

"Xin lỗi." Trần Tử Hằng tinh ý cảm nhận được ánh mắt của Cố Sơ có chút nguy hiểm, liền nhanh chóng trốn tránh cô, vì sợ cô không vui, sẽ lao vào chỉnh đốn mình trong giây tiếp theo..

Truyện Chữ Hay