Bởi vì đột nhiên nhắc tới Mễ Tu, Lưu Cẩm Trúc và Tiêu Quý coi như hoà thuận ăn bữa cơm này. Lưu Cẩm Trúc cũng âm thầm vui mừng, rốt cuộc đã tìm được một điểm lấy lòng Tiêu Quý, đó chính là nói đến Mễ Tu nhà cô, không ngừng khen ngợi, không ngừng tán thưởng, chỉ cần đề tài có liên quan đến Mễ Tu thì Tiêu Quý sẽ vui vẻ tiếp lời, nói đến chỗ nào vui vẻ còn có thể cười với Lưu Cẩm Trúc, lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu.
Bởi vì sợ muộn giờ học của Tiêu Quý, cũng sợ dục tốc bất đạt, sau khi ăn xong Lưu Cẩm Trúc đưa Tiêu Quý về trường. Muốn Tiêu Quý chấp nhận bà, tha thứ cho bà, không phải là chuyện một sớm một chiều, bà không thể nôn nóng, phải làm từ từ. Hôm nay Tiêu Quý chịu cùng bà đi ăn cơm, còn chịu nói nhiều với bà, Lưu Cẩm Trúc đã rất thoả mãn.
Tới cổng trường, Lưu Cẩm Trúc dừng xe lại, Tiêu Quý quay đầu nói: “Tôi đi xuống trước.” Không đợi Lưu Cẩm Trúc nói gì, Tiêu Quý đã mở cửa xuống xe.
Kỳ thật, trong lòng Tiêu Quý vẫn mâu thuẫn, cô biết chuyện năm đó không thể hoàn toàn trách Lưu Cẩm Trúc, dù sao cô cũng chứng kiến mấy năm bố sống mơ màng, gánh nặng một nhà ba người tất cả đều đặt trên người bà, mà bố còn cãi nhau với bà, đổi lại người khác, thời gian qua lâu cũng sẽ không chịu nổi. Lần đó cãi nhau Lưu Cẩm Trúc bỏ đi, tuy rằng bà không phải ngọn nguồn dẫn tới sự việc, nhưng bà là ngòi nổ dẫn đến tai nạn xe của cô và bố, đốt lên những chuyện kế tiếp sau đó. Bố muốn ôm cô cùng chết, là sự thật không thể xoá nhoà, cô đã từng hận bố, nhưng càng hận Lưu Cẩm Trúc hơn, tuy nhiên những chuyện này cũng không phải nguyên nhân căn bản khiến cho quan hệ của cô và bà chuyển xấu đến nước này. Việc mà Tiêu Quý không thể quên nhất, không thể tha thứ nhất, chính là sau khi bố qua đời bà đã bỏ lại cô, đi nhiều năm như vậy không có chút tin tức. Thân là một người mẹ, làm sao vào lúc đứa con yếu đuối nhất mà có thể bỏ lại nó?
Hôm nay lại cùng Lưu Cẩm Trúc ăn cơm, Tiêu Quý thừa nhận, cô đã mềm lòng, thấy bộ dáng gầy yếu của bà, vậy mà cô đã đau lòng. Không thể lạnh lùng từ chối bà, Tiêu Quý không đành lòng thấy bà nhìn cô với vẻ cầu xin như vậy. Bữa cơm này không dài, nhưng Tiêu Quý lại cảm thấy rất ấm áp, rất thoả mãn, thậm chí có chút lưu luyến thời gian ở bên Lưu Cẩm Trúc.
Thế nhưng chỉ cần nhớ đến cái chết của bố, cô không thể nở nụ cười với bà nữa.
Đóng cửa xe, xuyên qua cửa kính nhìn về Lưu Cẩm Trúc vẫn trầm mặc ngồi trong xe, Tiêu Quý do dự nhiều lần, cô nắm chặt quả đấm, không nói gì rồi xoay người rời đi.
“Khoan đã, Tiểu Quý!”
Đi chưa được mấy bước, Lưu Cẩm Trúc từ trong xe bước ra, gọi tên cô.
Tiêu Quý xoay người lại nhìn bà, trên mặt không có biểu cảm, nói thật, cô cũng không biết nên dùng vẻ mặt thế nào để đối diện với bà.
Lưu Cẩm Trúc chậm rãi đến gần, khẽ cười một chút, nói: “Mấy hôm trước mẹ cùng bạn đi dạo, thấy vài bộ quần áo rất hợp với con… Đều là mấy cái váy, không phải con thích mặc váy sao, muốn cầm về thử không?” Nói xong bà hơi lo lắng nhìn Tiêu Quý, sợ cô sẽ từ chối.
Tiêu Quý nhìn cái túi tinh xảo trong tay Lưu Cẩm Trúc, thấy gói đồ là biết quần áo đắt tiền. Đúng vậy hồi nhỏ cô rất thích mặc váy, bởi vì khi ấy cô nghĩ rằng mình là một nàng công chúa, nhưng sau này, ngoài dì Mai thỉnh thoảng sẽ mua váy cho cô thì cô gần như không mặc.
Tiêu Quý không tiếp nhận cái túi, chỉ là đờ đẫn nhìn nhìn, vẻ mặt không thể nói rõ là vui hay giận. Lưu Cẩm Trúc lại bất an, bà nghĩ thầm, có phải bà lại làm sai gì không, có lẽ nào Tiêu Quý cho rằng bà quản quá nhiều hay không.
Lưu Cẩm Trúc và Tiêu Quý đều trầm mặc, không biết hành động của hai người đã nằm trong tầm mắt của người khác.
Mạnh Nhụy mới từ trường đi ra thì thấy xe Lưu Cẩm Trúc, cô ta khẽ nhíu mày, đến gần vài bước thì thấy được, cô ta mở to hai mắt, oán hận cắn môi. Bà ấy sao lại qua đây tìm Tiêu Quý! Mỗi lần thấy Tiêu Quý và Lưu Cẩm Trúc đứng cùng nhau, Mạnh Nhụy đặc biệt không thoải mái, giống như cảm giác hồi bé có đồ chơi yêu thích bị người ta giành lấy.
Nếu Lưu Cẩm Trúc đã lựa chọn ở cùng ba và cô ta thì bà nên toàn tâm toàn ý với bọn họ, trong lòng phải lấy bọn họ làm trọng, gia đình bọn họ mới là tất cả của bà, bà sao cứ mãi nghĩ đến Tiêu Quý chứ! Trước kia lúc cô ta còn chưa chuyển đến đại học B, Lưu Cẩm Trúc nhiều lắm cũng chỉ là thỉnh thoảng lấy ảnh của Tiêu Quý ra mà âm thầm khóc lóc, nhưng hiện tại, bà chẳng những vì Tiêu Quý mà cãi nhau với cô ta mà còn đến trường thăm cô, thậm chí mua đồ cho cô, quả thật rất quá đáng!
Mạnh Nhụy tức tối suy nghĩ, trừng mắt nhìn hai người kia, đột nhiên có ý tưởng, cô ta giương môi khẽ cười, lùi về chỗ không có ai, cô ta lấy ra di động, bấm nút gọi Lưu Cẩm Trúc.
Tiêu Quý do dự mãi, nhưng vẫn nhận túi đồ của Lưu Cẩm Trúc, chỉ là mấy bộ quần áo, lại không đại diện cái gì. Cô lặng lẽ nói với mình, cụp mắt liếc qua quần áo trong túi, màu sắc rất đẹp…
Thấy Tiêu Quý nhận quần áo, Lưu Cẩm Trúc nhất thời vui vẻ ra mặt, khoé mắt hiện lên nếp nhăn mảnh khảnh. Tiêu Quý nhìn bà, đáy lòng dâng lên chua xót, thì ra bà cũng già rồi.
Tiêu Quý nhịn không được mà lại suy nghĩ, có phải mình quá tàn nhẫn với bà không, cho dù nói thế nào, bà đã sinh ra cô, nuôi dưỡng cô mười mấy năm trời, đúng sai năm đó đều đã trôi qua, có phải không, có thể…tha thứ cho bà không nhỉ…
Nghĩ thế, ánh mắt Tiêu Quý nhìn Lưu Cẩm Trúc cũng ôn hoà hơn nhiều, cô nắm chặt cái túi trong tay, âm thanh nhẹ như muỗi kêu: “Nếu…”
Di động của Lưu Cẩm Trúc vang lên, ngắt lời Tiêu Quý.
Lưu Cẩm Trúc cũng bị tiếng chuông di động của mình làm hoảng hốt, bà vội lấy máy ra, nhấn nút tiếp máy, cũng không nhìn là ai gọi tới, trong lòng bà thầm nghĩ mau nói cho xong, rồi cùng nói chuyện với Tiêu Quý.
“Dì Cẩm Trúc, cháu khó chịu… Hiện giờ cháu ở nhà, dì mau trở về đi…hu hu hu hu…”
Lưu Cẩm Trúc hoảng sợ, lấy di động ra nhìn, đúng là điện thoại của Mạnh Nhụy, bà mau nói: “Nhụy Nhụy đừng sợ, tôi lập tức quay lại!” Cúp máy, bà mới chợt phát giác, Tiêu Quý vẫn còn đứng trước mặt bà.
Lo lắng nhìn qua, sắc mặt Lưu Cẩm Trúc nhất thời tái nhợt, Tiêu Quý đã đặt cái túi xuống đất, trầm mặc nhìn bà, ánh mắt trở nên giống trước kia, không có chút cảm xúc.
Lưu Cẩm Trúc không khỏi lui về sau mấy bước, vì sao mối quan hệ vừa dịu xuống lại biến thành thế này? Vừa rồi nghe điện thoại của Mạnh Nhụy, bà hoàn toàn trả lời theo bản năng, có lẽ là một thói quen, bà thật sự không cố ý…
Tiêu Quý không muốn đứng đây nữa, cô chẳng nói gì, xoay người đi vào trường. Hồi nãy nghe thấy bà lo lắng nói với Mạnh Nhụy sẽ lập tức trở về, Tiêu Quý biết rằng, ở trong lòng Lưu Cẩm Trúc, cô rốt cuộc không quan trọng bằng Mạnh Nhụy, mặc dù cô là con ruột của bà, nhưng lại không bằng Mạnh Nhụy. Thật giống như trước kia, Lưu Cẩm Trúc vì Mạnh Nhụy phát bệnh mà vứt bỏ cô khi bố vừa qua đời, hiện giờ cũng giống thế.
Chán nản trở về ký túc xá, trong đầu Tiêu Quý rối rắm, giống như chuyện vừa rồi chính là một giấc mộng, cô cảm thấy mình đã thay đổi rất nhanh, vốn là muốn tha thứ, nhưng lập tức hận thấu xương, lên xuống bất định như vậy, bảo cô thích ứng sao đây, trong lòng rất khó chịu.
Mắt thấy đã sắp đến phòng , Tiêu Quý đột nhiên bị một tiếng đạp cửa mãnh liệt làm tỉnh táo, cô ngẩng đầu nhìn qua, mở to mắt, Tiểu Mã Ca nhà cô đang hung hăng đá cửa phòng !
Không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Cậu ấy đạp nhầm cửa, có lẽ…đạp nhầm cửa…
Tiêu Quý vẫn còn kinh ngạc, quên mất chuyện Lưu Cẩm Trúc khi nãy, cô suy nghĩ có nên kéo lại Tiểu Mã Ca không, nhưng lại sợ lúc này Tiểu Mã Ca hung ác sẽ lỡ tay làm cô bị thương, đang lúc rối rắm, đột nhiên thấy bên trong phòng lao ra một người, bởi vì sức lực quá lớn, Tiểu Mã Ca lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa là đụng vào tường. Tiêu Quý không do dự nữa, cô mau chóng tiến lên, đỡ lấy Tiểu Mã Ca.
Đang muốn mở miệng hỏi, bên trong lại lao ra một người khác. Nửa bên tay áo thun bị xé rách, tóc rối bù, đôi mắt đờ đẫn, miệng hơi nhếch lên, bộ dạng như vừa bị cưỡng gian.
Rõ ràng chính là Hầu Tử.
Tiêu Quý ngậm miệng giật mình, không thể tin nhìn về cô, đây…đây là loại náo loạn gì hả!
Tiểu Mã Ca hất tay Tiêu Quý ra, tiến lên vài bước, kéo bạn nhỏ Hầu Tử giống như là ma quỷ qua, cô oán giận hét lớn: “Cậu ngốc hả! Bị đánh cũng không biết đánh trả hay sao?”
Hầu Tử lúng ta lúng túng ngẩng đầu, nhìn Tiểu Mã Ca gào thét, cô yếu ớt mở miệng: “Tớ biết ai đăng bài viết kia, tớ biết USC là ai…”