Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Nhẫn kim cương (): Chúng tôi là vị hôn thê của anh ấy
Chuyển ngữ: Puny
Cố Ninh không nói gì, nghĩ thầm, như thế này với anh ở trong phòng của khách thì có gì khác nhau chứ? Đều chỉ cách một bức tường.
Sở Hiên hiển nhiên biết cô đang nghĩ gì, anh ngồi xuống giường trước mặt Cố Ninh, duỗi hai tay kéo Cố Ninh qua, nắm trong lòng bàn tay, kéo cô lại gần, ngẩng đầu nhìn Cố Ninh, ánh mắt rất chân thành.
"Theo như phong thủy 'tổ tiên truyền xuống' của em nói, thì cho dù cách một bức tường, thì cũng phải coi như hai căn hộ không có mối quan hệ, cái này hoàn toàn khác với việc hai chúng ta ở cùng nhau, em cũng không thể nói em với hàng xóm của em có quan hệ gì chứ?"
Cố Ninh có chút bối rối, anh nói trông có vẻ rất có lý. Ở như thế này, thì phải xem như hai người hoàn toàn không có quan hệ đúng không?
Tham quan xong, Cố Ninh mơ mơ màng màng về nhà, ngồi ở trên ghế salon ôm thiếu gia, từ từ tiêu hóa chuyện này. Không biết qua bao lâu, thì nghe thấy Sở Hiên ở phòng ngủ bên kia gọi.
"Chuyện gì vậy?"
Cố Ninh mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Sở Hiên đứng ở ban công bên cạnh, bưng hai đĩa thức ăn tới, "Chia cho em một nửa."
Cách rất gần, Sở Hiên nói có thể nhảy qua, tuyệt đối không phải là nói đùa.
Thức ăn cực kỳ thơm. Lúc này Cố Ninh mới cảm thấy đói. Không khách khí mà cầm lấy, cắn một miếng cá trên đĩa trước.
Sở Hiên khẽ cau mày, "Em còn chưa nấu cơm sao? Chờ chút." Quay người vào trong nhà, rồi múc chén cơm đưa cho Cố Ninh.
Trên ban công của Cố Ninh có một bộ bàn ghế nhỏ ngoài trời, bàn mặt kính, chân bàn màu đen. Cố Ninh đặt đĩa và chén lên bàn nhỏ, đột nhiên có chút không nỡ, trở vào nhà cầm một đôi đũa ra, trực tiếp ngồi ở ban công bắt đầu ăn.
Nhận thấy Sở Hiên ở bên cạnh đang nhìn không chớp mắt, bản thân Cố Ninh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cố ý giải thích, "Ngồi ở đây vừa khéo ngắm phong cảnh."
"Phong cảnh rất đẹp." Sở Hiên đồng ý, cũng trở vào lấy ra hai cái ghế, đặt bát đĩa trên một cái ghế rồi ngồi xuống cái ghế kia, "Xem ra ngày mai anh cũng nên mua một cái bàn nhỏ."
Phía trước căn hộ không có vật cản, tầm nhìn rất đẹp, bây giờ là chạng vạng tối, vừa vặn có thể ngắm nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trên bầu trời.
Cố Ninh quay đầu lại nhìn gò má của Sở Hiên dưới ánh hoàng hôn, đột nhiên cảm thấy, nhân duyên gì đó cũng theo đó đi đi, nếu có thể lâu dài như vậy, thì thật ra cũng rất tốt.
Ngày hôm sau, Cố Ninh vừa vào Ninh Hợp Đường, thì Tiểu Sơn đã hỏi, "Hai người hòa giải rồi?"
Cố Ninh ném túi lớn xuống, "Mỗi ngày đều hỏi câu này, cậu là ngươi máy đọc lại thành tinh sao?"
Tiểu Sơn đi vòng quanh Cố Ninh, "Không phải. Tôi cảm thấy tâm trạng của cậu không tệ."
"Vậy không thể là chuyện tốt khác à?" Cố Ninh ngồi xuống.
"Cậu cũng thấy rồi?" Mặt Tiểu Sơn đầy hưng phấn, "Cuối cùng cậu cũng theo dõi tài khoản của Ninh Hợp Đường của chúng ta sao? Thật không dễ dàng."
Cố Ninh không hiểu.
"Tối hôm qua đó!" Tiểu Sơn vung tay múa chân, "Tối hôm qua Hạ Bạch đăng mấy tấm tự sướng, còn nói: 'Tôi tất cả đều tốt, rốt cuộc cũng lấy được rồi.", không biết là có ý gì, nhưng mà cậu ấy lại @ Ninh Hợp Đường của chúng ta!"
Anh ta thật sự có giấy phép cư trú đặc biệt rồi. Con hồ ly lớn gan làm bậy này, cho dù có tư cách pháp nhân, thì trực tiếp @Ninh Hợp Đường, cũng không sợ quá bắt mắt sao?
"Sau đó số lượng người hâm mộ của chúng ta đã tăng vọt! Tôi cảm thấy đã đến lúc tôi bắt đầu xổ số." Tiểu Sơn ngồi xuống bận rộn.
"Xổ sổ gì?" Cố Ninh không hiểu.
"Đăng xổ số, rút trúng, giải thưởng nhỏ thì tặng bùa, còn giải thưởng lớn thì được chúng ta phục vụ miễn phí một lần!"
Buổi tối lúc Sở Hiên đến đón, Tiểu Sơn vẫn còn đang bận xổ số, xua tay bảo Cố Ninh đi trước. Sở Hiên đưa Cố Ninh đến dưới lầu, đưa cho cô hai hộp cơm, "Anh quên ít đồ, phải về phòng thí nghiệm, cái này mua cho em, ngoan ngoãn, ăn nhiều vào."
"Còn anh thì sao?" Cố Ninh hỏi.
"Anh ăn rồi." Sở Hiên cười, rồi rời đi.
Cố Ninh ôm bữa ăn của mình tới thang máy, vừa mở nắp lên xem một chút, bên trong là vịt quay với cơm, còn có một phần cải xanh. Thang máy đinh một tiếng, Cố Ninh thò tay vào bóc một miếng vịt quay, bỏ vào miệng, chợt nhìn thấy một người quen đứng trước cửa căn hộ của Sở Hiên.
Cô gái tóc vàng trong phòng thí nghiệm của Sở Hiên mặc quần chín phân, áo vest, ăn mặc không hề qua loa, đang gõ cửa nhà Sở Hiên. Nghe thấy tiếng bước chân, thì quay đầu nhìn thấy Cố Ninh.
Miếng thịt này Cố Ninh ăn cũng không được, nhả cũng không xong, cuối cùng vẫn nhai nhai, cố gắng nuốt xuống, lên tiếng chào hỏi, "Sở Hiên đến phòng thí nghiệm rồi, không có ở nhà, tìm anh ấy có chuyện sao?"
Sở Hiên mới chuyển nhà, mà có thể tìm tới cửa, tin tức cũng quá nhanh.
Cô gái tóc vàng kia nhìn thấy Cố Ninh, thì liền nhận ra đây là "vị hôn thê" đó của Sở Hiên, nếu như cô ấy là mèo, thì bây giờ lông trên người đều đã dựng đứng cả lên, đôi mắt xanh tràn đầy cảnh giác.
Cô ấy giơ tay cầm USB lên, "Anh ấy quên đồ."
"Ồ, tôi có thể đưa lại giúp cô."
Cô gái nắm chặt USB, hoàn toàn không có ý đưa Cố Ninh.
Cố Ninh nghĩ thầm, gần đây Sở Hiên sẽ có bạn gái, chẳng lẽ chính là cô ấy? Không nên gây phiền phức cho anh. Mở miệng giải thích, "Giao cho tôi, thật ra tôi là..."
Bốn từ "em gái anh ấy" còn chưa nói ra, thì cửa căn hộ của Sở Hiên đột nhiên mở ra.
Một cô gái với mái tóc cực ngắn thò đầu ra.
Cô gái này không tính là cao, cũng xấp xỉ với Cố Ninh, là một cô gái nước ngoài xinh xắn nhỏ nhắn, ngũ quan vừa rõ nét vừa xinh đẹp, cặp mắt màu nâu, mái tóc màu nâu, ăn mặc mát mẻ, chỉ mặc mỗi áo hai dây màu trắng và quần đùi không thể ngắn hơn nữa, ngây thơ hoạt bát, trong ánh mắt lại có sự quyết đoán và chủ ý riêng không thể nghi ngờ.
Cố Ninh ngây người.
Không thể nào? Cô gái này trông giống như Natalie Portman [] ?!
[] Natalie Portman:
Nếu không phải biết Natalie Portman bây giờ không trông giống như vậy, thì Cố Ninh sẽ thật sự hoài nghi đây chính là bản thân cô ấy. Tóm lại, cô ấy giống như Natalie của mười năm trước, không sai tí nào.
"Vào đi." Cô gái mỉm cười nhìn hai người ở ngoài cửa, quay đầu lại, để bọn họ vào nhà.
Cố Ninh và cô gái tóc vàng vào căn hộ của Sở Hiên, cả hai đều mới hoàn hồn sau cơn sốc, đồng thanh hỏi, "Cô là ai?"
Cô gái kia mỉm cười, "Tôi tên Ivy, là vị hôn thê của Sở Hiên."
"Vị hôn thê của Sở Hiên?" Tóc vàng mở miệng trước, nghi ngờ quay đầu nhìn Cố Ninh, "Cô không phải mới là vị hôn thê của anh ấy sao?"
Thân phận vị hôn thê của Cố Ninh lại do chính miệng Sở Hiên đóng dấu.
Cố Ninh vội vàng giải thích, "Tôi không phải, anh ấy nói bậy bạ, tôi thật ra là em gái của anh ấy."
"Vị hôn thê" Ivy kia cau mày, nghi ngờ nhìn về phía Cố Ninh, "Tôi không nhớ là Sở Hiên có một cô em gái."
Cô ấy thật sự biết chính xác.
Để chặn đào hoa mà nói bậy vị hôn thê gì đó, Cố Ninh thầm nguyền rủa Sở Hiên một nghìn tám trăm lần.
Cố Ninh thay đổi lời nói, "Tôi là em họ của anh ấy."
"Vậy cô với anh ấy sống cùng nhau ở đây?" Cô gái tóc vàng không quá tin Cố Ninh, lại ra một đòn nữa.
Ivy giành lên tiếng trước, "Cô ấy không sống ở đây, tôi sống ở đây."
"Cô sống ở đây sao?" Cố Ninh há hốc mồm. Tối hôm qua lúc đến thăm quan, Sở Hiên không phải vẫn ở một mình sao?
Nhưng những gì Ivy nói giống như sự thật vậy, nhìn cách ăn mặc của cô ấy, hình như là vừa mới ngủ dậy. Cố Ninh nhìn quanh, đột nhiên phát hiện căn hộ ngăn nắp sạch sẽ lạnh tanh của Sở Hiên có thêm rất nhiều thứ.
Trên bàn ăn có thêm một cái tách đầy hoa hồng đỏ sẫm, cà phê mới pha bên trong còn bốc khói, một chiếc vali màu đỏ đã mở nằm chỏng chơ ở góc phòng khách, bên trong đều là quần áo và vật dụng lộn xộn. Ngay cả máy tính bàn của Sở Hiên, bây giờ cũng phát nhạc nhẹ.
Cửa phòng ngủ mở toang, trên giường lớn của Sở Hiên cũng để hai cái gối cạnh nhau, cái nệm lộn xộn như có người đánh trận trên đó, một nửa chăn bị kéo xuống đất, một cái qυầи ɭóŧ ren màu đỏ thắm vứt lung tung trên giường, vô cùng nổi bật trên tấm ga trải giường trắng như tuyết.
"Chúng tôi sắp kết hôn rồi, tôi đương nhiên sống ở đây. Tôi và Sở Hiên là bạn học của NIT, tối hôm qua vừa mới xuống máy bay." Đôi mắt to của Ivy nhìn cô gái tóc vàng và Cố Ninh từ trên xuống dưới. Ý của Ivy rất rõ ràng, vừa mới xuống máy bay, còn mệt mỏi do phải bay xa, về nhà thì có hai tình địch tới.
Giống như để chứng minh cho lời nói của mình, Ivy suy nghĩ một lúc, rồi đưa tay ra, "Nhìn đi, nhẫn đính hôn của chúng tôi."
Trên ngón áp út mảnh khảnh trắng như tuyết, có một chiếc nhẫn kim cương hình vuông lớn đến khoa trương, xung quanh là một vòng kim cương nhỏ, khiến người ta không khỏi mở to mắt.
Đôi lời tâm tình của editor: Rồi rồi rồi, có chuyện hay rồi, mọi người đoán xem cô gái Ivy này là ai đi nào??