Editor: Rosegi
Lãm Nguyệt khụ một tiếng, tò mò hỏi, “Sâm Sâm, lúc trước anh mặc tã giấy… Khụ, có cảm giác thế nào?”
Trần Dục Sâm:……Nhân sinh không còn gì lưu luyến.
“Không phải buồn ngủ sao?” Người đàn ông quay đầu, điều chỉnh gối cho cô, giọng nói không có gì thay đổi.
Lãm Nguyệt phụt một tiếng bật cười, ngồi trong chăn cười đến run cả người, “Không muốn nói thì…”
Cô cười đến sắp tắt thở, tay nắm chặt chăn, “Vậy… Lúc anh họa bản đồ… Có… phụt ha ha có cảm giác gì?”
(họa bản đồ: đái dầm)
“Là không khống chế được… Ha ha, hay là … Ha ha ha!”
Trần Dục Sâm:……
“Không có.” Người đàn ông đến mắt cũng không thèm chớp, “Không muốn ngủ? Muốn thức à?”
Lãm Nguyệt cười chớp chớp mắt, ánh mắt lấp lánh ánh nước, “Khụ, đừng nói sang chuyện khác, anh còn chưa trả lời có cảm gì đâu?”
Vẻ mặt người đàn ông không chút thay đổi.
“Khụ… Sâm Sâm… Nói đi mà! Bật mí một chút thôi, ha ha ha, em bảo đảm chỉ nghe một chút!”
Lãm Nguyệt cười run cả người, thò ba ngón tay từ trong chăn ra thề, “Em thề! Em thề sẽ không cười nhạo anh! Ha ha ha… Thật đó!”
Trần Dục Sâm nhìn cô cười đến mức đỏ bừng cả mặt.
Lãm Nguyệt vỗ vỗ giường, cố giữ mặt nghiêm túc, “Sâm Sâm! Ánh mắt của anh là sao! Không tin em à?!”
“Em nói em sẽ không cười anh mặc…” Lãm Nguyệt cố nhịn cười, khụ một tiếng, “Ha ha… Khụ, mặc tã giấy…”
“Chắc chắn sẽ không cười!” Cô nhịn xuống, vẻ mặt đứng đắn.
Nhìn cô cố gắng nhịn cười đến mức khớp xương ngón tay trắng bệch, Trần Dục Sâm mím môi, gương mặt trầm mặc nhìn không ra cảm xúc.
Trên thế giới này có chuyện gì mất mặt hơn so với chuyện biến thành Bảo Bảo bị bạn gái thay tã giấy cho hay không?
—— có, là lúc bạn gái biết anh chính là Bảo Bảo.
Di chứng của chuyện này là…
Trần Dục Sâm đứng lên: “Phụt ha ha ha!”
Trần Dục Sâm cúi xuống nhặt đồ: “Phụt ha ha ha ha ha!”
Cả ngày, chỉ cần Lãm Nguyệt nhìn thấy Trần Dục Sâm thì dù anh có đang làm bất cứ chuyện gì, dù anh khí chất ung dung, thanh lãnh, tao nhã hay đạm mạc cao ngạo đi chăng nữa thì cô cũng chỉ nhìn hai giây liền bắt đầu ha ha ha.
Ở bệnh viện cũng vậy.
Kỳ nghỉ lần này của Trần Dục Sâm chỉ có vỏn vẹn ba ngày nên hai người muốn tìm một bệnh viện trả kết quả nhanh chóng, mà chuyện này đương nhiên dễ như trở bàn tay, hai người lúc này đang ngồi trong phòng của viện trưởng để chờ kết quả.
Lãm Nguyệt… vùi đầu ở trong lòng Trần Dục Sâm, bả vai run run.
Đột nhiên cô ngừng lại, nhéo cánh tay Trần Dục Sâm, “Sâm Sâm?”
Cảm giác người cô đột nhiên cứng đờ, giọng nói yếu ớt, cánh tay người đàn ông đang đặt sau lưng cô trở nên căng thẳng, khí thế thay đổi, cất giọng trầm thấp, trong mắt mang theo lo lắng, “Em sao vậy?”
Lãm Nguyệt che bụng, “Đau, hình như là…”
Cánh tay Trần Dục Sâm lập tức run lên, sắc mặt đông cứng lại, ôm cô đứng lên đi ra ngoài, “Đừng sợ, chúng ta đi kiểm tra…”
Lão viện trưởng bên cạnh:……Sững sờ.jpg
Lãm Nguyệt khụ một tiếng, vành tai đỏ bừng, nhìn thoáng qua lão viện trưởng, lôi kéo tóc anh nói nốt những gì định nói, “Hình như là… Cười đến mức đau bụng luôn rồi.”
Cô kéo tay anh đặt lên bụng mình, cố gắng nghiêm mặt không cười, “Anh giúp em xoa một chút…”
Thấy người đàn ông dừng chân, gương mặt thanh lãnh thật sự có chút khủng bố, Lãm Nguyệt khụ một tiếng, hơi làm nũng nói, “Em xin lỗi mà… Lần sau em nhất định sẽ không cười… đến mức này nữa…”
Nhưng mà……
Sau khi lấy kết quả kiểm tra sức khoẻ, Trần Dục Sâm mang Lãm Nguyệt đến một nơi.
Một …ngôi nhà mới.
Dưới đất rải đầy hoa hồng nhưng lại không có bữa tối dưới ánh nến mà chỉ có một con Ngao Tây Tạng nhỏ đang hoan hỉ vẫy vẫy duôi, trên người nó còn có một chiếc nhẫn.
“Trước đây, câu nói kia anh còn chưa nói xong.”
—Trước kia không phải em cũng muốn nuôi một con sao?
—Nhà em nhỏ quá.
—- Nhà anh rất lớn.
“Bây giờ, anh muốn bổ sung hoàn chỉnh.” Người đàn ông mím môi, gương mặt thanh thanh đạm đạm rạng rỡ như chứa cả ngân hà.
“Nhà anh rất lớn.”
“Đủ nuôi em và cả Ngao Tây Tạng mà em thích.” Ánh mắt đen nhánh của anh trịnh trọng như đang tuyên thệ chuyện trọng đại nhất cuộc đời.
Lãm Nguyệt không nói gì, chỉ vươn tay để anh đeo nhẫn cho cô.
“Ngày mai chúng ta đăng kí kết hôn, được không?” Tay Trần Dục Sâm run rẩy, sau đó kiên định xỏ nhẫn vào tay cô.
Hai viên kim cương kề sát nhau trên hai bàn tay đang nẵm chặt, rực rỡ lấp lánh.
Người đàn ông ôm lấy Lãm Nguyệt, dựa đầu vào cổ cô, gương mặt thanh lãnh hiện lên một tia nhu hòa.
“Được.” Khóe miệng Lãm Nguyệt gợn ý cười tự nhiên mà ngọt ngào, cô giữ chặt cổ áo anh, chờ anh phối hợp cúi đầu liền in lên môi anh một nụ hôn.
— Ngày mai, cô sẽ trở thành vợ của anh.
Hai người hôn nhau một cách tự nhiên mà ngọt ngào — đột nhiên: “Phụt ha ha ha ha ha!”
Trần Dục Sâm:………
Lãm Nguyệt thấy sắc mặt người đàn ông đen lại, cười đến mức cả người phát run, lau sạch nước mắt trên mặt, “Xin… xin lỗi a ha ha ha! Em không nhịn được!”
Cô thật sự không nhịn được!
“Tại anh nhắc tới…chuyện trước kia!!”
“…Ha ha, không thể trách em…”
Cô cũng muốn nhịn cười … Nhưng mà…
Chỉ cần nghĩ đến “Bảo Bảo” đỏ mặt tía tai cố gắng nắm chăn che lại “sâu nhỏ”… Phe phẩy mông nhỏ bò đi thật nhanh, biểu cảm giống như tiểu cô nương bị phi lễ … chính là Trần Dục Sâm trước mắt – người đàn ông dù làm bất cứ việc gì cũng tao nhã đẹp mắt, cô liền không nhịn được bật cười!
Thật sự, không nhịn được!
Trần Dục Sâm:……Mặt mày vô cảm.
Quả nhiên là nên đổi một ngày khác.
Lãm Nguyệt cười cười, đột nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt chợt lóe lên, “Ha ha ha! Sâm Sâm! Có phải em còn từng nghịch “sâu nhỏ” của anh hay không ha ha ha ha ha ha!”
Không một người đàn ông nào có thể thờ ơ đổi với loại chuyện này.
Ánh mắt Trần Dục Sâm dần thẫm lại, ánh đèn dừng trên sườn mặt anh, lông mi đổ bóng dưới mi mắt cùng với nửa gương mặt chìm trong bóng tối mag đến cảm giác như thể bão gió sắp ập đến.
“Đúng vậy”.
Anh thong thả nhả từng chữ một, chứa đựng hàm ý đặc biệt, ưu nhã, hoa lệ, mà nguy hiểm.
“Vậy anh… Có cảm giác ha ha ha … cảm giác thế nào?” Lúc này Lãm Nguyệt đang hưng phấn, hoàn toàn không nhận ra mùi nguy hiểm trong lời nói của anh.
“Cảm giác?”
Người đàn ông bế thốc cô lên, thả cô xuống giường, “Trước tiên chúng ta phải nói vấn đề khác.”
Tiếng cười của Lãm Nguyệt đột nhiên im bặt.
“Ví dụ như…”
Ngón tay thon dào thản nhiên cởi từng nút áo của cô, “Sâu nhỏ, hử?”
Nam thần dùng cả một đêm thảo luận với cô về vấn đề rốt cuộc là sâu nhỏ hay là cự long.
Đến khi Lãm Nguyệt bị làm mê man mà người đàn ông phía trên vẫn đang giữ eo cô không ngừng thọc vào rút ra, Lãm Nguyệt đột nhiên nghĩ:
Các cụ nói vui quá hóa buồn quả không sai.