Editor: RG
Trẻ con không biết nói dối.
Dục Sâm và Lãm Nguyệt ở bên nhau, đây là sự thật không cần nghi ngờ rồi, nhưng, vì sao hai đứa vẫn luôn gạt mọi người?
Hai nhà bọn họ cũng không phải gia đình đáng sợ gì, bà và A Tĩnh cũng rất tiến bộ, đừng nói là hai đứa ở bên nhau, có lẽ hai đứa có đưa về một người ăn mày, cũng chỉ cần hai đứa thích và vui vẻ, nhân phẩm trong sạch, thì người lớn bọn họ chắc chắn cũng sẽ đồng ý.
Cho nên, rốt cuộc vì sao bọn nhỏ lại muốn giấu diếm mọi người đây?
Bình tĩnh lại sau khi tức giận, mẹ Hứa cũng đột nhiên nghĩ tới vẫn đề này, hơn nữa, Lãm Nguyệt cũng không có thời gian mang thai nha, con bé thực sự sống một mình ở ngoài, nhưng là một ngươi mẹ thỉnh thoảng bà cũng sẽ đi thăm cô, eo Lãm Nguyệt nhỏ như thế...... Một tay có thể ôm hết, sao có thể mang thai được chứ?
"Bảo bảo, ba ba của cháu sao lại không mang cháu về nhà?" mẹ Trần hỏi, "Bảo bảo không muốn gặp bà nội sao?"
"Muốn ~" giọng trẻ con dõng dạc, "Bởi vì không thể để cho người khác biết sự tồn tại của bảo bảo!"
Mẹ Trần / mẹ Hứa:...... "Vì sao?"
Có nguyên nhân gì khiến bọn nhỏ phải che giấu đứa bé sao? Hai người phụ nữ trí tưởng tượng phong phú đã bắt đầu nghĩ đến các loại lý do mất trí nhớ, hiểu lầm...
"Ba ba nói bảo bảo là bảo vật ba ba tặng ma ma, bảo vật thì không thể để cho người khác biết."
Lời này...... Không đỡ được.
Lừa gạt trẻ con.
Biết hai bà nghi ngờ, Trần Dục Sâm rũ lông mi, một tin nhắn gửi đến di động của mẹ Trần.
"Bảo bảo là tế bào lấy từ con và Lãm Nguyệt, là đứa trẻ đầu tiên trên thế giới hoàn toàn không qua quá trình mang thai trên cơ thể mẹ, nhưng công nghệ chưa hoàn thiện nên cần ngủ say thời gian dài."
Suy nghĩ, lại như không để ý nhẹ nhàng nói một câu, "Lãm Nguyệt cũng không biết chuyện này."
Anh chỉ nói như vậy, hai mẹ cũng đã hiểu, có lẽ bảo bảo vừa mới tỉnh, đã bị ba ba dùng để theo đuổi bạn gái......
Phụ nữ dù sao cũng cảm tính, có huyết mạch của hai người thì chính là cháu của họ, nghe nói cơ thể cháu không chừng còn cần ngủ một thời gian, lo lắng lập tức thay thế tức giận.
Còn rất nhiều điểm nghi ngờ, nhưng đều không quan trọng, sau này đứa bé cần phải ngủ say thời gian dài, không phải bọn họ sẽ không được gặp nữa sao?
Hai bà bắt đầu nói chuyện với cậu bé, hận không thể bay qua ôm cậu vào trong ngực.
.........
Buổi chiều, Lãm Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, đưa tay sờ xoạng muốn ôm bảo bảo, lại không sờ thấy gì cả.
Đầu óc chấn động, cô lập tức tỉnh táo.
Không đợi cô nhăn mày thì từ phòng khách đã truyền đến tiếng trẻ con ngọt ngào và hai giọng nói vô cùng vui vẻ.
Hai giọng nói này rất quen thuộc, Lãm Nguyệt vừa nghĩ vừa mở cửa đi ra.
Phòng khách, trên tấm thảm lông mỏng, một cậu bé tinh xảo ngoan ngoãn ngồi ở giữa, hai người phụ nữ ưu nhã hoàn toàn không màng hình tượng thường ngày, đang vui vẻ ngồi bên cạnh cầm mấy mảnh ghép hình.
Cậu bé dường như nhận ra gì đó, giương mắt nhìn thấy Lãm Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt!" Cậu từ trên mặt đất bò dậy, nhào về phía Lãm Nguyệt, ôm đùi cô, "Bảo bảo rất nhớ Nguyệt Nguyệt."
Lãm Nguyệt bế cậu bé lên, mặc cậu gặm mặt mình, qua vai cậu nhìn về phía hai người, "Mẹ, dì Trần, sao hai người lại tới đây?"
Mẹ Hứa cười tủm tỉm, "Sao, không chào đón chúng ta?"
Hai bà vẫn là không nhịn được nên tới đây thăm cháu trai.
"Không có." Lãm Nguyệt ôm cậu bé ngồi xuống sô pha, uống một chén nước, vừa thức dậy nên hơi khát.
Mẹ Hứa rất phóng khoáng, tuy đau lòng con gái, nhưng bà cho rằng con cái nên độc lập đi con đường của riêng mình, cho nên ngoài việc mỗi tháng gặp một lần để biết con gái vẫn khỏe mạnh, thì cơ bản không có việc gì qua đây.
Mẹ Trần không hài lòng nhìn cô một cái, lấy cái chén rót nước ấm đưa cho Lãm Nguyệt, "Nước đó đã lạnh rồi, uống cái này đi."
Bà nói có chút không vui, "Dục Sâm đâu rồi?"
Lãm Nguyệt nhận chén nước ấm, cười lấy lòng với mẹ Trần, cho rằng mẹ Trần không tìm được Trần Dục Sâm như mọi khi, "Anh ấy không có ở đây."
Cậu bé trong lòng ngọt ngào nói, "Bắt nạt Nguyệt Nguyệt! Gấp... Đánh hắn!"
Lãm Nguyệt hôn bảo bảo một cái, "Bảo bảo thật ngoan," đã biết quan tâm cô rồi!
Còn vấn đề có bắt nạt hay không, ai hi vọng vào logic của một đứa trẻ chứ.
Hai bà mẹ lập tức bị chọc cười bởi lời nói trẻ con của cậu bé. Đôi mắt đen lúng liếng mở to, cánh tay mũm mĩm vung vẩy lúc nói muốn đánh người đặc biệt đáng yêu.
Một chút bất mãn trong lòng mẹ Hứa cũng lập tức biến mất, đến đứa nhỏ còn nói có việc gấp rồi, Trần Dục Sâm có năng lực như vậy, công việc cũng không dễ dàng gì.
Nhưng, cái gì cần hỏi thì vẫ phải hỏi.
Mẹ Trần nhìn bảo bảo cười không khép được miệng, không chỉ giống, đây chính xác là dáng vẻ của Trần Dục Sâm lúc nhỏ.
Mẹ Hứa đi theo Lãm Nguyệt vào trong phòng, khuôn mặt được bảo dưỡng kĩ càng đầy vẻ bát quát, làm như lén lút hỏi cô, "Lãm Nguyệt, con dụ dỗ được Trần Dục Sâm từ khi nào?"
"Dụ dỗ gì chứ," Lãm Nguyệt bình tĩnh nói, giá trị nhan sắc của cô cao như vậy cần gì phải dụ dỗ ai.
"Con với anh ấy không thân."
Mẹ Hứa nhéo cô, còn không thân, "Không thân thì nói xem sao lại có bảo bảo?"
Nhớ ra Lãm Nguyệt còn chưa biết chuyện đứa trẻ, mẹ Hứa chuyển đề tài, chuyện của hai vợ chồng trẻ bà không can thiệp nữa, "Không muốn thừa nhận với cả mẹ sao?"
Lãm Nguyệt yên lặng nhìn sắc mặt mẹ Hứa, phát hiện, hình như bà hiểu lầm rồi.
Nhưng... cô cũng quen rồi.
"Mẹ, con thật sự không có bạn trai." Lãm Nguyệt bình tĩnh tìm quần áo trong tủ, muốn thay áo ngủ đang mặc, dù sao dì Trần cũng ở đây.
Cô vén tóc sang một bên, chuẩn bị thay quần áo.
Lập tức, mẹ Hứa liền phát hiện điểm bất thường.
Thật là!
Da Lãm Nguyệt rất non, về điểm này tương đối giống mẹ Hứa, chỉ cần hơi dùng sức đã đỏ ửng, hơn nữa, dấu vết còn để lại rất lâu.
Lúc này tóc bị vén sang một bên, liền lộ ra dấu đỏ loang lổ ở cổ.
"...Con con con đây là cái gì?" Mẹ Hứa bắt lấy cô, cảm thấy mình vừa rồi thiếu chút nữa đã tin cô đúng là não bị nước vào. "Đừng nói với ta là muỗi cắn."
Người có kinh nghiệm... Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra dấu vết màu đỏ trên cổ là gì.
Lãm Nguyệt sờ sờ chỗ mẹ Hứa vừa chỉ, nghĩ đến việc tốt mà bảo bảo làm lúc tắm rửa, "Bảo bảo thích lau nước miếng tùm lum, bé hôn đó."
"À," mẹ Hứa mắt trợn trắng, "Đại bảo bảo."
Ha hả, đàn ông thích dính người là đại bảo bảo.
Lão nương tin mới là lạ!!
............
Mẹ Trần đang cười vui vẻ thấy mẹ Hứa đi ra, thuận miệng nói, "Ra rồi sao." Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cậu bé đang ngoan ngoãn ăn một bát táo nghiền nhuyễn.
Cậu bé ngồi ngay ngắn, nhưng cánh tay chưa đủ cứng cáp nên bát táo nghiền hơi lung lay sánh ra ngoài một ít, vẽ một vệt lên khuôn mặt trắng nõn, cậu xị mặt, nghiêm trang giơ tay lau lau mặt mình.
"Haha." Mẹ Hứa cười, "Thật ngoan, dáng vẻ nghiêm trang này giống như đúc Dục Sâm khi còn nhỏ."
Không thừa nhận cũng không sao, mẹ Hứa cũng không muốn tham gia vào chuyện của đôi vợ chồng son, cũng không hiểu tình thú của bọn nhỏ, dù sao sớm muộn gì cũng phải thừa nhận, bà đã có cháu ngoại bảo bối, không thèm quản hai đứa nữa.
Mẹ Trần cười tủm tỉm, trên mặt là cưng chiều vô hạn, "Dục Sâm lúc nhỏ đâu có ngoan như bảo bảo!"
"Đúng vậy, bảo bảo là ngoan nhất." Trong mắt hai bà mẹ, cháu trai bảo bối là quan trọng nhất, hai đứa con hoàn toàn không thể so sánh.
Mẹ Trần bổ sung nói, "Dục Sâm lúc nhỏ nghiêm trang như ông cụ non, may mà Nguyệt Nguyệt hoạt bát nên bảo bảo mới đáng yêu như vậy!"
Mẹ Hứa cũng cười, "Lãm Nguyệt rất nghịch ngợm, khi còn nhỏ con bé đánh nhau không ít, cũng may mà Dục Sâm ngoan ngoãn."
Hai bà mẹ quay qua xem xét vì sao bảo bảo lại tốt như vậy, bà một câu tôi một câu bàn tán, sau đó liếc nhìn nhau, đột nhiên cùng bật cười, mặc dù hai người đang nói sự thật nhưng lại nghe có vẻ như đang tâng bốc đối phương.
Hai người dứt khoát tạm dừng cuộc nói chuyện, trực tiếp đưa ra kết luận, quả nhiên là bảo bảo tốt nhất.
Lúc này vừa lúc Lãm Nguyệt thay quần áo xong đi ra, thấy hai bà mẹ nhìn nhau cười, cô mang tới hai ly nước ấm và một đĩa táo, đưa cho hai người, "Hai người nói chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?"
"Đang nói Dục Sâm lúc nhỏ ngoan như thế nào."
Mẹ Trần liếc mẹ Hứa một cái rồi nhìn Lãm Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt mau ngồi đi."
Nói rồi lại nhìn về phía mẹ Hứa, "Ngoan cái gì mà ngoan..."
Hai bà lại lần nữa tranh luận vấn đề ngoan không hay ngoan.
Lãm Nguyệt yên lặng ôm cậu bé vào trong lòng, không để ý đến hai bà mẹ, hôn lên mặt cậu, "Có đói bụng không?"
Trần Dục Sâm tiến sát vào lòng cô, "Không đói bụng, bảo bảo ăn...nghiền nghiền." Ngẩng đầu lên, "Tự ăn!"
"Bảo bảo giỏi quá nhỉ ~" Lãm Nguyệt cười tủm tỉm hôn khuôn mặt đang chờ mong của cậu, khích lệ, "Vậy chiều nay chơi những gì?"
"Chơi ghép hình, ngựa gỗ,..." Cậu bé ngồi trong long cô, bàn tay nhỏ bé giơ lên, gấp lại từng ngón tay một đếm đếm, giọng nói nhỏ dần, như đang cố gắng nhớ lại.
Lãm Nguyệt cười tủm tỉm nghe, ôm cơ thể nhỏ bé phiếm mùi sữa vào lòng chặt hơn.
Thực ra, cậu bé đang rũ lông mi, có thể là vì ở nhà nên Lãm Nguyệt mặc áo phông rộng thùng thình, từ góc độ của cậu có thể dễ dàng nhìn thấy......
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!