Editor: RG
Bàn tay trắng nõn cầm lấy một miếng thịt lớn, lắc lắc, đột nhiên hôm nay muốn ăn thịt kho tàu.
Từ bàn tay nhìn lên, cô gái tóc dài đến eo, tùy ý buộc ở sau đầu, gương mặt đẹp như tranh vẽ, thanh lệ động lòng người.
Xe đẩy đã đầy ắp, toàn là đồ ăn vặt và một ít bánh kem, còn có... mì gói. Nghĩ nghĩ, cô lại kéo xe đẩy lùi hai bước, nhặt một miếng thịt ba chỉ bỏ vào.
Tuy nói đã lâu không gặp, nhưng cô nhớ nam thần tương đối kén ăn. Thịt mỡ không ăn, thịt nạc không ăn, chỉ ăn thịt ba chỉ.
So với cô còn kén ăn hơn.
Đem suy nghĩ không liên quan ném ra sau đầu, Lãm Nguyệt lấy thẻ ra tính tiền.
"Phiền cô gói lại cho tôi, cảm ơn."
"Xin chào quý khách, của quý khách tổng cộng là . đồng (), xin cảm ơn." nhân viên thu ngân cố hết sức đem từng cái túi đưa cho Lãm Nguyệt.
"Cảm ơn." Lãm Nguyệt cười. Ngay sau đó đem bốn cái túi mỗi tay hai cái xách lên.
Tư thế nhẹ nhàng như xách hai cuốn giấy vệ sinh, khóe miệng nhân viên thu ngân co rút, thiếu chút nữa không duy trì được nụ cười chuyên nghiệp.
............
"Hô..." Hai chiếc giày tùy ý bị đá ở cửa, Lãm Nguyệt bổ nhào về phía giường lớn, thỏa mãn cọ cọ vào gối đầu, thật tốt, lại có mấy ngày cuối tuần không cần ra ngoài.
Âm thanh thông báo của Weibo trên máy tính không ngừng vang lên, Lãm Nguyệt ngồi dậy, mở máy tính nhìn một chút, thấy phần tin nhắn dường như là sắp nổ tung.
Tình huống có vẻ là tiểu thuyết của cô bị người khác sao chép, vô số fans lòng đầy căm phẫn thay cô bất bình, lông mày Lãm Nguyệt nhẹ nhàng nhăn lại, click mở bài đăng mà các fan liên tiếp gửi đến.
Là tác giả mới, chỉ mới đăng hơn mười chương.
Nhưng xem mấy chương đầu, có thể rõ ràng nhìn ra hướng phát triển của tiểu thuyết hoàn toàn tương đồng với tiểu thuyết của cô, thậm chí mấy chi tiết độc đáo cũng bị rập khuôn y hệt, cô nhăn lại cái mũi, mở tin nhắn của biên tập.
"Lạc Tinh! Cô có đấy không?"
"Tác phẩm mới của cô bị sao chép."
Lãm Nguyệt là một trạch nữ chính hiệu, công việc mỗi ngày chính là gõ chữ trên máy tính, đến hiện tại đã làm được mấy năm, bút danh Lạc Tinh cũng coi như miễn cưỡng đạt đến Thần cấp.
Nữ chính trong các tác phẩm của cô đều tương đối có cá tính, có lẽ bởi vì vậy nên có không ít người hâm mộ theo đọc. Mỗi một quyển đều có thể dễ dàng xuất bản.
Từ khi gia nhập vào Tấn Giang (), cô liền hợp tác với biên tập này, hai người cũng coi như tương đối ăn ý, chuyện sao chép như thế này cũng đã xảy ra không ít lần, biên tập trái lại rất bình tĩnh.
"Hiện tại đang tiến hành kiểm tra, đoán chừng việc sao chép sẽ rất nhanh được công khai."
"Cô chú ý trấn an fans của cô một chút."
Lãm Nguyệt cầm một quả quýt, phát Weibo, "Cảm ơn mọi người, sự việc đã được giải quyết, mọi người ngoan ngoãn cười một cái. Ps: Tặng mọi người một quả cam lớn."
[Tiểu Tinh Tinh]: Ngoan ngoãn cười, tuy nhiên... Đại Đại, hình như hình ảnh là một quả quýt.
[Cá chua ngọt]: Thói quen rồi, lần trước Đại Đại đăng dường như là long nhãn, à, Đại Đại nói là quả vải...:)
[Giai nhân uyển]: Lần trước nữa thì tặng cho chúng ta quả thanh mai, à, Đại Đại nói là quả nho...:)
Lãm Nguyệt cúi đầu nhìn quả quýt trong tay, bóc vỏ nhét vào miệng, cho nên nói, long nhãn cùng vải, thanh mai cùng nho có gì khác nhau sao?
Lãm Nguyệt đóng Weibo, đem vỏ quýt ném vào thùng rác, điều mà cô ghét nhất khi ăn quýt chính là phải bóc vỏ.
.........
Lười biếng không muốn làm thịt kho tàu, Lãm Nguyệt nghĩ nghĩ, cuối cùng yên tâm thoải mái lấy ra một gói mì.
Đem mì gói ăn xong xuôi, Lãm Nguyệt đột nhiên nghĩ đến, nam thần rốt cuộc có việc gì gấp tìm cô?
Trần Dục Sâm là một nam thần, nam thần vàng thật giá thật.
Anh là dị nhân trong đại viện của bọn họ, vào lúc cô theo các huynh đệ trèo tường đánh nhau, Trần Dục Sâm đã nhận các loại bằng khen lớn nhỏ, từ nhỏ, lời nói mà đám người bọn họ được nghe nhiều nhất chính là, "Con như thế nào không nhìn Trần Dục Sâm mà học hỏi!"
Sau đến trung học, thiếu niên mặc sơ mi trắng cấp bậc học bá, thanh dật tuấn tú, rõ ràng mọi người đều có dáng vẻ tinh nghịch thơ ngây của học trò, trên người anh lại là vẻ tự phụ thanh lãnh.
Anh đứng ở chỗ nào, chỗ đó chính là một bức phong cảnh.
Lúc ấy cô thiếu chút nữa đã viết thư tình cho anh.
Lãm Nguyệt bưng hộp mì lên, đem nước mì uống hết, hừ, đúng là thời đại nhìn nhan sắc nói chuyện.
Nhưng sau khi ông của anh và ông của cô để hai người cùng nhau tham gia huấn luyện, tư tưởng đó của cô liền biến mất không còn một chút dấu vết.
Suy cho cùng chỉ vì một lần lúc anh và cô tập luyện, cô không cẩn thận đánh một quyền ở trên mặt anh. Nhìn người đàn ông này tính tình lãnh đạm, bị đánh một quyền còn thong thả ung dung cuốn tay áo, nhưng từ đó về sau mỗi lần tập luyện cô đều bị đánh... Kết quả, cô bị đánh đến một chút ý nghĩ kia cũng không còn.
Tuy nói sau này vị huấn luyện viên kia so với cô còn thảm hơn gấp nhiều lần, nhưng cô vẫn kiên trì cho rằng, có thể xuống tay với mỹ nhân như cô, không phải thái giám thì chính là không thích phụ nữ.
Lãm Nguyệt đem hộp mì gói ném vào thùng rác, lười biếng duỗi thắt lưng, khi nào thì anh mới đến, cô có chút buồn ngủ.
Leng keng.
Cuối cùng, vào lúc đôi mắt Lãm Nguyệt sắp díu lại, chuông cửa cũng vang lên. Cô căng ra hai mí mắt đang không ngừng đánh nhau, ngây người một hồi mới mơ mơ hồ hồ đi mở cửa.
Suy nghĩ có chút nghi hoặc, tại sao lại nóng như vậy, cúp điện sao?
__________
Lãm Nguyệt nhìn bé con trần trùng trục nằm ở trên giường, liền tìm một chiếc mền nhỏ mềm mại phủ lên cái bụng tròn tròn của cậu.
Xong xuôi mới nhìn đến bộ quần áo mà cô vừa ném ở bên cạnh, áo sơ mi trắng phẳng phiu và quần tây đen chỉnh tề, là tiêu chuẩn phối đồ của Trần Dục Sâm.
Mặc trên người anh liền khiến anh lộ ra khí chất yên tĩnh, đạm mạc như nguyệt. Tuy nhiên đắp ở trên người một bé trai thì ngoại trừ làm giẻ lau ra, còn có thể làm gì?
Làm tã sao?
Lúc cô mở cửa, bên ngoài chỉ có một bé con đang ngủ, bao quanh là quần áo của Trần Dục Sâm, còn người đàn ông vốn dĩ nên xuất hiện thì lại không thấy mặt mũi.
Đoán chừng là có chuyện gì đó, dù sao quen biết nhiều năm, Lãm Nguyệt hiểu rõ con người Trần Dục Sâm, tuy rằng anh nhìn qua lạnh nhạt, nhưng việc vô tình như để lại bé con trên mặt đất mà bỏ đi thì anh làm không được.
Nhưng chuyện gì mà có thể làm cho anh vội như vậy, cô mơ màng vài phút cũng không chờ được.
Quên đi, Lãm Nguyệt đem tóc dài buộc lên, Trần Dục Sâm là người kiêu ngạo đến mức nào chứ?
Nói đơn giản như thế này, ngay cả lúc anh nghỉ ngơi, chính phủ cũng đặc biệt sắp xếp vô số cảnh vệ đi theo bảo vệ anh, đãi ngộ tương tự như lãnh đạo cấp cao của quốc gia.
Anh là nhà nghiên cứu vũ khí quân sự, chỉ số thông minh xác thực là rất cao, mỗi lần anh nghiên cứu ra một vũ khí mới là một lần khiến lực lượng quân sự quốc gia tiến xa thêm một bước.
Lực lượng quân sự Trung Quốc ngày càng lớn mạnh, các quốc gia khác bắt đầu như hổ rình mồi, nếu để họ biết người thiết kế là ai, đoán chừng bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà loại trừ người đàn ông này.
Có người còn nói, nếu không có Trần Dục Sâm, sự phát triển quân đội của quốc gia sẽ chậm lại ít nhất ba mươi năm. Tầm quan trọng của anh không cần nói cũng biết.
Người như vậy có việc gì mà không giải quyết được chứ, cô không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần chăm nom bé con mà Trần Dục Sâm để lại, chờ anh tới đón là được rồi.
Lãm Nguyệt nhìn về phía đứa nhỏ, bé con này đại khái chưa đến một tuổi, bộ dáng đặc biệt xinh đẹp.
Gương mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, trên má mum múp toàn là thịt, lông mi thật dài, so cô còn muốn dài hơn, tay nhỏ mũm mĩm nắm lại, hô hấp nhẹ nhàng, đáng yêu đến không chịu được.
Lãm Nguyệt vươn ngón tay, vô cùng yêu thích chọc chọc cái má non mềm kia.
Đối với một người yêu thích cái đẹp như cô mà nói, nhan sắc chính là chính nghĩa.
Khóe miệng bé con hơi động, lông mi dài chớp chớp, tỉnh lại, cùng Lãm Nguyệt mắt to nhìn mắt nhỏ.
Đôi mắt đen nhánh giống như hai quả nho, phủ bởi một màn nước mỏng, đẹp long lanh như một bức tranh thuỷ mặc.
Tỉnh rồi sao? Lãm Nguyệt nhịn không được nắn nắn thịt trên người bé, "Bảo bảo ngoan, gọi chị đi~"
Đôi mắt đen nhánh trẻ con lóe lên một tia sáng kì dị, khiến Lãm Nguyệt cảm thấy có chút nguy hiểm, ngay sau đó cánh tay mum múp thịt trên tay cô khiến cô quẳng ý nghĩ ấy ra sau đầu, nắm nắm bàn tay nhỏ bé, cúi đầu hôn hôn "Bảo bảo thật đáng yêu!"
.........
"Thái Hậu đại nhân!" Lãm Nguyệt nghĩ nghĩ rồi lấy di động gọi cho Thái Hậu trong nhà, "Chăm sóc trẻ con cần phải chuẩn bị những gì?"
Trẻ con rất yếu ớt, nếu đã trong sóc thì phải có trách nhiệm.
"Mang thai gì chứ?" Lãm Nguyệt nằm xuống giường cạnh bé con, một tay đặt ở bên người cậu, phòng ngừa cậu ngã xuống, cười không chút để ý nói "Con gái của mẹ xinh đẹp như hoa, có bạn trai không phải lỗ vốn hay sao?"
Nói chuyện một lúc, Lãm Nguyệt tắt điện thoại. Nhịn không được chọt chọt cái bụng tròn ùng ục của bé, sau đó xoay người tới tủ đầu giường lấy ra một cái bút, đem những gì Thái Hậu đại nhân vừa mới nói ở trong điện thoại ghi lại.
"Sữa bột... Núm vú cao su... Tã giấy... Quần áo..."
Lãm Nguyệt lười biếng duỗi thắt lưng, từ trên giường ngồi dậy, vuốt vuốt tóc, tùy tiện lấy ra một quả táo cắn một miếng.
Cầm lấy túi xách đứng lên, nhặt một chiếc giày ở cạnh ghế sô pha, nghĩ một chút, lại quay trở về.
"Hẳn là phải mang em cùng đi nhỉ?"
Đôi mắt đen nhánh của bé con mở to, nhìn cô chằm chằm.
Lãm Nguyệt cũng không phải thật sự hỏi ý kiến của bé, nói xong liền vươn tay đem cả bé cả mền ôm lên. "Ngoan, chị mang em đi chơi."
Ánh mắt bé con nhìn về phía cô, cánh tay nhỏ mũm mĩm yên lặng túm chặt lấy mền, cố hết sức che hạ bộ.
Lãm Nguyệt: "..."
Cô mấy miếng gặm xong quả táo, đem hạt ném vào thùng rác, sau đó đặt bé con trở lại giường, đem mền lấy ra, thản nhiên vươn tay búng búng tiểu JJ.
"Sâu nhỏ, che cái gì mà che."
______
() . đồng = VND.
() Tấn Giang: một trang web văn học mạng nổi tiếng ở Trung Quốc.
______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!