"Đa Bảo!!"
Chu Tích Tiệp xoay người trong nháy mắt trông thấy Kiều Đa Bảo vọt tới vách tường, lập tức con mắt trợn to, gương mặt tuấn tú trở nên trắng bệch, tay chân đều ức chế không được phát run lên, nhanh chóng bổ nhào đi qua, một tay ôm lấy Kiều Đa Bảo hôn mê bất tỉnh.
"Đa Bảo, em đừng dọa anh . . . Đa Bảo! Tỉnh!!"
Đột nhiên, tay Chu Tích Tiệp ôm Kiều Đa Bảo ngừng lại, có chút run run sờ đầu của cô, vết máu đỏ tươi bắt mắt lập tức dính vào bàn tay của cậu, thậm chí còn chậm rãi từ trên đầu cô liên tục chảy tới gò má, kéo lê mấy vết đỏ.
Hết thảy như vậy khiến người khác kinh hoàng cùng sợ hãi.
"Không có chuyện gì. . . Sẽ không có chuyện gì . . . Chúng ta bây giờ liền đi bệnh viện. . ." Chu Tích Tiệp miệng đều trắng toát, ôm thật chặt Kiều Đa Bảo, đem đầu của cô vững vàng đặt trên ngực của mình, tựa hồ muốn mượn lý do đó bình phục cuồng loạn hỗn loạn trong lòng. Cậu giờ phút này ánh mắt dữ tợn thực đáng sợ, ánh mắt như băng nhìn tên cầm dao cách đó không xa.
Người nọ bị Chu Tích Tiệp như rắn độc nhìn chằm chằm, cảm giác được toàn thân đều nổi da gà, trong đầu hắn ý niệm đầu tiên chính là --- trốn.
Nhiều người như vậy đều bị thiếu niên trước mắt này đánh nằm, kết cục của hắn tuyệt đối hết sức thảm, nhưng giờ phút này chân của hắn lại như đổ chì dường, động đều không nhúc nhích được.
Chu Tích Tiệp nhẹ nhàng để Kiều Đa Bảo xuống, cả người cùng nhanh chóng mà như hổ áo lao tới, cầm lấy đầu người nọ liền hung hăng đụng vào tường!
Bùm!
"Ngươi đi chết đi!"
"Đi tìm chết!!"
Giờ phút này Chu Tích Tiệp gần như điên cuồng đã mất đi lý trí, cùng với bộ dạng bình thường hờ hững thường ngày tưởng như hai người.
Trong tay cậu đang cầm lấy gậy gộc, người nọ căn bản không có lực phản kháng, sớm bị đụng phải đầu rơi máu chảy, thiếu chút nữa không thở được. Hoàn hảo, đến cuối cùng trước mắt Chu Tích Tiệp thanh tỉnh lại, không có đem người giết chết, một tay ôm lấy Kiều Đa Bảo liền điên cuồng mà hướng bệnh viện tiến đến.
Hành lang bệnh viện truyền đến hữu lực sang sảng nhưng tiếng bước chân có chút vội vàng, cha mẹ Kiều vội vã chạy tới.
Nếu như Kiều Đa Bảo chứng kiến rất lâu không thấy hai người cùng nhau xuất hiện ở bên người cô, cũng không biết sẽcao hứng biết bao nhiêu.
"Bảo nhi của ta!" Cha Kiều vẻ mặt lo lắng nhìn xem Kiều Đa Bảo trên giường bệnh, trên đầu quấn quít băng gạc lấy một vòng lại một vòng, trên tay truyền nước biển, trong cơn ngủ say gương mặt tái nhợt. Cha Kiều hốc mắt đều đỏ, mẹ Kiều đã ở bên kia, nắm bàn tay nhỏ bé của Kiều Đa Bảo, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Sớm liền chờ đợi ở trong phòng bệnh Kiều Đa Bảo Dương Yên cùng Chu Đồng thấy vậy vội vàng an ủi vậy bọn họ.
"Kiều ca, hai người không cần lo lắng, bị thương không phải là hết sức nghiêm trọng, bác sĩ nói là đụng vào đầu, não có chút chấn động rất nhỏ, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại ." Dương Yên nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, Kiều Viễn Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, hai người lặng yên nhìn Kiều Đa Bảo thật lâu đều không lên tiếng, trong bọn họ tâm đều hết sức áy náy, tựa hồ thật lâu không có như vậy lẳng lặng nhìn bộ dáng con gái mình ngủ say. Bình thường bọn họ nghỉ phép trở lại, Đa Bảo đều là cười hì hì khỏe mạnh nói chuyện với bọn họ, không có toát ra bất luận cái gì là bất mãn cùng oán hận.
Nhưng giờ phút này chứng kiến con gái gặp chuyện không may, bọn họ mới phát hiện nguyên lai con bé cũng là yếu ớt như vậy, cần cha mẹ chăm sóc.
Kiều Viễn Sơn nhìn trước mắt- cái eo thẳng tắp của thiếu niên lại cúi đầu trước ông, chỉ chớp mắt đã nhiều năm như vậy, cùng con gái mình trưởng thành đã lớn như vậy.
"Lần này là con không có bảo vệ tốt Đa Bảo, mong chú Kiều trách phạt."
Chu Tích Tiệp lúc này gương mặt tuấn tú có chút ít tiều tụy, khóa chặt lông mày, vành mắt đen sẫm cùng với một buổi tối dài liền không ngủ, không chỗ nào không cho thấy cậu đối Kiều Đa Bảo quan tâm cùng căng thẳng.
Kiều Viễn Sơn nhìn ở trong mắt nhưng sắc mặt lại không có chút hòa hoãn nào.
"Bảo nhi là đặc thù, con bé là thứ quý giá nhất trong đời ta, việc ta không thường ở bên người con bé, nhưng không có nghĩa là ta không hiểu biết hết thảy! Con bé trời sinh tính đơn thuần, đối người bên cạnh cũng rất là ỷ lại. Cho nên, ta muốn biết con yêu thích con gái ta như thế nào, trừ thân tình từ nhỏ cùng nhau lớn lên, con yêu nó, có bao nhiêu?"
Kiều Viễn Sơn sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Có bao nhiêu con cân nhắc không ra, nhưng con có thể dùng quan tâm mười mấy năm qua chưa từng thay đổi qua để chứng minh, cô ấy chính là tất cả của con!" Chu Tích Tiệp vẻ mặt nghiêm nghị, hơn nữa không chút nào khiếp đảm nhìn cha Kiều.
Kiều Viễn Sơn trong mắt chợt lóe qua một tia tán thưởng, nhưng nói năng có khí phách, lời nói vẫn như cũ đang đả kích cậu."Tuổi trẻ khinh cuồng lời nói ta không tin, ta chỉ tin tưởng chỗ mình đã thấy, nghe được. Nếu như con làm không được, vậy thì sớm kịp rút khỏi, ta tự sẽ an bài một người có thể dùng sinh mạng che chở con bé cả đời, con hiểu chưa?"
"Vậy con là người duy nhất có thể bảo vệ cô ấy cả đời thật tốt!" Chu Tích Tiệp không chút nào lùi bước, thanh âm kiên định.
Kiều Viễn Sơn gật đầu nhẹ, sắc mặt cuối cùng có chỗ nhu hòa, tự tay vỗ vỗ bả vai Chu Tích Tiệp, "Ta từ nhỏ nhìn xem các con lớn lên, bản tính của hai đứâ ta cũng rõ ràng như vậy, cùng lựa chọn người khác, còn không bằng cho con cơ hội này."
Chu Tích Tiệp ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ông, có thể thật sâu cảm giác được tình cảm cha con nồng đậm yêu thương.
"Chú Kiều yên tâm." Chu Tích Tiệp rũ mắt, trong mắt tất cả đều là một loại kiên định cùng quyết tâm như bàn thạch.
Trong đêm khuya, phòng bệnh một mảnh yên tĩnh. Chu Tích Tiệp ngồi ở bên cạnh Kiều Đa Bảo, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt bóng loáng, cúi đầu khẽ hôn ở trên trán cô, lòng tràn đầy, mặt tràn đầy đều là yêu say đắm. Cậu quyết định, muốn đi trại huấn luyện bên kia thật tốt một phen, cậu cảm giác mình vô luận thân thể như thế nào chăng nữa, còn là tâm tính đều không đủ thành thục, cậu cho cô sự bảo vệ tốt nhất. Cho dù tương lai lại xảy ra chuyện gì, cậu cũng có thể có năng lực che chở cô cả đời!
Kể từ khi cô tuổi chuyển vào nhà mình ở tới nay, chính mình một lòng đều là vây quanh cô không ngừng, rốt cuộc không chứa nổi những người khác. Hai người sớm chiều làm bạn, ỷ lại lẫn nhau, đùa giỡn lẫn nhau, sớm đã trở thành thói quen, hình bóng không rời.
Hiện thời thoáng cái muốn tách ra một thời gian, Chu Tích Tiệp khó chịu giống như đao xoắn, bất quá nghĩ lại rời đi chính là tương lai cùng một chỗ thì sẽ tốt hơn, cậu mới không có thể thôi khổ sở như vậy. Chỉ là không biết rõ, Đa Bảo có thể tiếp nhận hay không.
Dương Yên nhìn trước mắt con trai của mình so với mình cao hơn rất nhiều, đầy vẻ không muốn.
"Tiểu Tiệp, con thực suy nghĩ kỹ sao? Thư thông báo của trường đại học đều gửi đến nha! Chú con ở bên ngoài tỉnh xa như vậy, hơn nữa trại huấn luyện kia cũng không đơn giản so với quân doanh a."
"Không phải chỉ là lên đại học sao, trong nhà có một lão Nhị lên là đủ rồi, đọc nhiều thứ như vậy có ích lợi gì, đến cùng là còn không phải là chạy ra nước ngoài đi! Còn tiểu tử kia vứt bỏ lão tử cùng một đống lớn gia nghiệp không cần, nói là cần phải làm cái y học gì kia! Nó đi luyện một chút cũng tốt, đừng lấy chuyện gì phát sinh sau này đều 'tay trói gà không chặt', nhớ năm đó ta cũng đi như vậy" Một bên Chu cha khó có khi kiên cường chen miệng vào, một ngụm khí nói nhiều lời như vậy.
"Nói thì nói như thế, anh không nhìn thấy Tiểu Huyền luyện được, mỗi lần về nhà đều như đầu than sao. . ." Dương Yên dù sao cũng là người mẹ, tồn tại không bỏ được tâm lý khi con trai chịu khổ phổ biến.
"Mẹ, yên tâm đi, không có chuyện gì, cũng liền một năm mà thôi, sẽ trở lại thật nhanh." Chu Tích Tiệp an ủi.
Dương Yên tự biết nói không được hai cha con bọn họ, cũng không có biện pháp, bây giờ con cái mỗi một người đều trưởng thành phải ly khai mình, hoàn hảo còn có Đa Bảo bồi ở bên người, bao nhiêu còn có chút an ủi.
Kiều Đa Bảo ngày hôm sau liền đã tỉnh lại, bởi vì có chút ít não chấn động, lúc mới bắt đầu thoáng cái quên mất mấy ngày hôm trước đã xảy ra chuyện gì, dọa đoàn người nhảy dựng, nhưng sau khi bác sĩ giải thích nói là vì vốn là trí nhớ liền không tốt, đầu óc lại va chạm như vậy, quên một việc cũng hết sức bình thường, không bao lâu sau tự nhiên liền sẽ nhớ tới. Như vậy, mọi người cuối cùng mới hoàn toàn yên tâm.
Kiều Đa Bảo hai ngày nay trôi qua rất vui vẻ, bởi vì cha mẹ lại trở lại, mừng đến thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên, mặc dù bị đến cha phê bình cùng rõ ràng cấm đoán không cho phép uống rượu nữa, nhưng cô còn là thật cao hứng nắm chặt thời gian dính vào bên cạnh bọn họ, biết rõ bọn họ đều là vội vã chạy tới, đợi cô hai ngày nữa là tốt nhất rồi, khẳng định lại là phải đi về.
Sắp xuất viện- một ngày trước đó, Kiều Đa Bảo uống thuốc dì Dương pha, nhịn không được lần nữa nghi ngờ hỏi: "Dì Dương, Tiểu Tiệp hai ngày nay đến cùng là đi đâu? Như thế nào cũng không trông thấy?"
Kiều Đa Bảo ngoại trừ tỉnh lại ngày đó gặp Chu Tích Tiệp một lần, về sau vài ngày cũng không trông thấy cậu, Dương Yên nói cậu đi dẫn hai người bạn trúng tuyển đại học đi báo danh, nhưng là không cần thiết tốn nhiều thời gian như vậy đi.
Dưới con mắt nhìn chằm chằm của Kiều Đa Bảo, sắc mặt Dương Yên có chút ít nóng lên, vốn là nghĩ lúc Đa Bảo xuất viện khi về nhà mới nói cho cô biết, miễn cho tâm tình cô không ổn định, nhưng bây giờ. . . Dương Yên chần chờ một chút, đành phải nói cho cô biết tình huống thực tế.
"Vì. . . Tại sao phải đi?! Anh ấy không cần con nữa sao?" Kiều Đa Bảo trừng to mắt, có chút ít sững sờ lẩm bẩm nói.
"Nhiều hơn con nghĩ, con đừng hiểu lầm, Tiểu Tiệp chỉ là đi huấn luyện mà thôi, chờ con lên năm hai, nó sẽ trở lại tiếp tục việc học cùng con, đến lúc đó con có thể bắt nạt nó là học đệ." Dương Yên vội vàng giải thích.
"Không! Con không cần! Con muốn đi tìm anh ấy!" Kiều Đa Bảo đột nhiên mãnh liệt phản ứng, tái mặt, một phen nhổ hết kim tiêm trên mu bàn tay, lại ném mấy vòng băng gạc quấn quýt trên đầu đi, đỉnh đầu rối bời mặc cùng bệnh phục liền chạy ra cửa.
"Cẩn thận!" Dương Yên sợ hãi kêu lên, vội vàng đuổi theo.
Mà Kiều Đa Bảo mấy ngày hôm trước bởi vì mất máu, thân thể còn thật là suy yếu, mới đi hai bước liền bị Dương Yên kéo lại.
"Dì Dương, con cầu xin van người, dẫn con đi tìm Tiểu Tiệp đi, con không cần anh ấy đi! Huhuhu. . ." Kiều Đa Bảo ôm Dương Yên lần đầu khóc thương tâm đến như vậy, kỳ thật ở trong lòng cô, Chu Tích Tiệp tựa như là bóng dáng của cô, vài ngày không thấy đều giống như tâm bị đào, huống chi muốn xa cách hai năm, làm cho cô biết đón chịu như thế nào được.
Dương Yên nhìn Kiều Đa Bảo rơi nước mắt mới biết được, nguyên lai con bé cũng là như vậy để ý con trai mình, lập tức trong lòng vừa vui lại buồn. Tình huống hiện tại, Dương Yên cũng không biết nên làm như thế nào, đành phải liền mang theo Kiều Đa Bảo sớm xuất viện.
Chu Tích Tiệp đơn giản cầm hành lý, quay đầu lại nhìn cư xá bọn họ cùng nhau sống vài chục năm, vốn là muốn đợi đến khi Đa Bảo hoàn toàn hồi phụ tốt mơi đi, nhưng lại lo lắng đến lúc đó phải nhìn thấy cô, không thể dứt được mà rời đi.
Cậu đang chuẩn bị bước lên xe của ba, một chiếc tắc xi đột nhiên ở trước mắt ngừng lại, cửa xe vừa mở ra, tiểu bóng dáng quen thuộc của Kiều Đa Bảo liền hướng tới cậu bên này chạy vội tới.
Trên nét mặt kinh ngạc của Chu Tích Tiệp, Kiều Đa Bảo nhào tới trong ngực của cậu, nặng nề đánh tới sâu trong nội tâm của cậu.
“Nếu anh đi, em liền cùng anh chia tay! Chia tay!"