4
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi liền nhận được tin nhắn của bọn họ, muốn tôi cùng đi tới rạp chiếu phim.
Tôi cau mày, cặp đôi trẻ hẹn hò thì mang theo bóng đèn đi làm gì.
Tôi hoang mang, bảo bọn họ đi trước.
Nhưng mà, tôi đã thay đổi suy nghĩ, đây cũng là cơ hội tốt để lấy tư liệu sống.
Vì thế, tôi liền mua vé để đi xem phim với bọn họ.
Sau khi phim bắt đầu chiếu, tôi lẻn đi vào hàng sau.
Ở đằng xa quan sát hai người họ, tôi cười mãn ý.
Đúng lúc này, điện thoại tôi liên tục có tin nhắn gửi tới.
Trần Chế:???
Trần Chế: Cậu ở đâu?
Trần Chế: Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trần Chế: Tại sao Tô Hằng lại ở đây???
…….
Tô Hằng: Có ý gì?
Tô Hằng: Em đâu rồi?
Tô Hằng: Có phải Trần Chế uy em không?
……….
Hai người họ liên tục gửi tin nhắn.
Ồn ào quá…..
Tôi: Này, im lặng, tập trung xem phim đi.
Phim rất hay, tôi vô tình bị cuốn theo rồi.
Chỉ là, trước khi hết phim, tôi đã bị hai vị bên cạnh “xách” đi như gà con rồi.
Tôi không kịp phản ứng đã bị mang ra khỏi rạp phim.
Trần Chế và Tô Hằng đứng trước mặt tôi, tạo ra hai cái bóng khổng lồ.
Tôi bỗng cảm thấy sợ hãi, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
“Hai người làm gì vậy, em đang xem phim mà.” Càng nói càng mất tự tin.
“Em không có gì muốn nói à?” Tô Hằng cau mày.
“Phim điện ảnh này rất hay, đặc biệt là nam chính, anh ta…..” Tôi chớp mắt nhìn anh ấy.
Trần Chế chen vào: “Đừng đánh trống lảng!”
Tôi nhìn cậu ấy lại nhìn Tô Hằng, từ lúc bị tôi phát hiện, họ càng lúc càng kì quái.
“Em biết rồi! Hai người hôm nay đều chăm chú ăn diện! Rất đẹp trai!”
Đột nhiên bọn họ đỏ mặt.
???
Không thích sao? Mặc dù thấy khó hiểu, nhưng lúc đó tôi chỉ muốn quay lại để xem kết cục của bộ phim kia.
Nhận ra tôi muốn chạy, hai người họ chặn tôi lại.
Trần Chế bày ra bộ mặt tức giận, “Đừng tưởng khen mấy câu là tôi tha cho cậu! Cậu đưa vé xem phim tôi tặng cho cậu ta làm gì?”
Trần Chế chỉ vào Tô Hằng, nhìn rất ấm ức.
“Nói rồi, đây là Kiều Kiều mời tôi, không tin thì hỏi em ấy đi.” Tô Hằng ngược lại, vẻ mặt vô tội.
Tôi đứng hình, đây không phải là cuộc hẹn hò ngọt ngào của bọn họ sao?
Trần Chế ấm ức.
“Kiều Kiều, rốt cuộc trong hai người bọn tôi, cậu thích người nào?”
“Ơ……chúng ta không phải chị em tốt à?”
Sau đó, tôi phát hiện mặt của Trần Chế và Tô Hằng đều đen rồi.
“Không phải sao?” Tôi lúng túng cười, thì ra họ không coi tôi là người nhà.
Lời này của tôi không khác gì ngòi nổ.
Hai người họ trực tiếp “xách” tôi về nhà.
Không ngờ vì chuyện này mà tôi mất hai người bạn tốt,bọn họ phớt lờ tôi rồi.
5
Tôi biến đau thương thành sức mạnh, tăng tốc đánh máy.
Viết xong dàn ý và vài chương đầu, tôi gửi cho một người bạn qua mạng, cậu ta sẽ giúp tôi đưa ra mốt số ý kiến.
Nhưng chắc hôm nay cậu ta bận, đến tận tối mới trả lời tôi.
Hư Hoài: “Không được, không thích, xoá đi.”
Tôi: “??? Tôi rất thích, cái đó hay mà.”
Hư Hoài:”Học bá khoa y sẽ không thích một tên ngốc khoa thể dục đâu.”
Tôi: “Vậy cậu thích người như thế nào?”
Cậu ta nhập tin nhắn rất lâu mới trả lời tôi.
Hư Hoài: “Kiểu người ngốc nghếch nhưng chân thành, trong đầu chứa nhiều thứ kì quái, vừa tốt bụng vừa nhiệt tình, bạn bè gặp khó khăn thì đều xông pha giúp đỡ……” (hơn 200 từ đã được lược bỏ)
Tôi: “Người như thế tồn tại sao…..”
Hư Hoài: “Đương nhiên rồi, bên cạnh tôi có một kẻ ngốc như thế.”
Tôi: “Được thôi, thế thì học bá thích cậu trai thể thao đơn thuần đáng yêu?”
Hư Hoài: “……Có thể cậu ta thích con gái thì sao?”
Tôi: “Không được, đây là cải biên từ câu chuyện có thật, cậu ta thích con trai.”
Hư Hoài: “?”
Tôi không biết nói như nào, không quản cậu ta nữa.
Tôi tham khảo ý kiến của Hư Hoài, sửa đi sửa lại rồi đăng lên mạng.
Không ngờ rằng phản hồi rất tốt.
Trong một loạt tin nhắn giục tôi ra chương mới, có một tin đến từ vị tỉ muội có điểm thưởng cho tôi nhiều nhất.( giống người support mạnh nhất ý)
Chỉ yêu Kiều Kiều: “Đại Đại, bài viết gần đây của cậu có thể sửa lại được không?”
Kì quái, sao mà hôm nay một người rồi lại một người bảo tôi sửa bài chứ? Tôi viết gì sai à? vị tỉ muội này đã theo tôi từ khi mới bắt đầu nghiệp viết đến nay, sự ủng hộ của cô ấy đối với tôi là một động lực to lớn.
Tôi: “Bảo bối có kiến nghị gì sao?”
Chỉ yêu Kiều Kiều: “Đại Đại! Sinh viên khoa thể dục không thích con trai khoa y, chỉ thích những người ngọt ngào như Đại Đại thôi!”
Tôi: “Nhưng mà truyện này là em viết về hai người bạn ….người bạn khoa thể dục kia chính là thích cậu bạn khoa y đó.”
Chỉ yêu Kiều Kiều: “?”
Tôi cau mày, phản ứng này quen quen.
“Kiều Kiều, con mau ra đây, tiểu Tô đang đợi con ngoài cửa đấy, đừng để người ta chờ lâu!” Giọng mẹ từ bên ngoài vọng vào.
Tôi ngâm khẽ* ( giống tiếng“ừm” phát ra từ trong cổ họng), chắc là đã hiểu được sự khổ cực dụng tâm của tôi, khẳng định là đến xin lỗi đây mà!
Vẫn là Tô Hằng thông minh, không giống tên đại ngốc Trần Chế, cố chấp, làm thế nào cũng không chịu hiểu!
Tôi chạy ra, Tô Hằng đứng ngoài cửa, cúi đầu nhìn điện thoại.
“Xem gì đó?” Tôi nghiêng về phía trước.
Là nhật kí trò chuyện.
ID này sao nhìn quen thế?
Hư Hoài là….. Tô Hằng?
Anh lắc lắc điện thoại trong tay, mặc dù trên mặt nở nụ cười, nhưng tôi cảm thấy như giây tiếp theo có thể ăn thịt người.
“Kiều Kiều, học bá khoa y này có phải anh không?”
Uh…… có cảm giác như bị vạch áo cho người khác xem vậy.
Tôi cười xấu hổ, coi như câu trả lời.
Không thấy tôi nói gì, anh từng bước từng bước tiền lại gần.
“Kiều Kiều có muốn kiểm nghiệm một chút, xem xem rốt cuộc anh thích con trai hay con gái không?”
Tôi quay mặt đi, lẩm bẩm nói: “Em….kiểm nghiệm như thế nào được?”
Tô Hằng sững người, đột nhiên che mặt nhưng có thể lờ mờ thấy, chóp tai anh đã đỏ ửng.
Anh dựa vào tường, không nhìn tôi.
“Uhm, anh thích….con gái.”
Đầu óc tôi rối bời, vậy lần đó cái tôi nghe thấy là sao?
Lúc tôi đang định hỏi rõ thì Trần Chế lại đến.
Nhìn là biết đã chạy qua đây, trên trán vẫn còn mồ hôi.
“Này, tên tiểu tử Tô Hằng kia, làm gì đó!” vừa nói cậu ấy vừa đẩy Tô Hằng ra.
Nhìn hai người họ giương cung bạt kiếm, tôi đứng ra.
“Có gì từ từ nói, đừng vì tôi mà mất hoà khí.”
Không nói thì không sao,vừa nói xong, hai người họ đồng thời nhìn về phía tôi.
“Kiều Bạch Chỉ, nghe nói cậu có một người bạn khoa y thích con trai khoa thể dục?” Đột nhiên Trần Chế trở nên mãnh liệt.
Lương tâm cắn rứt, tôi ngập ngừng không dám nói.
“Ah, ăn nói kiểu gì đấy, tôi….lớn hơn cậu, cậu phải gọi tôi bằng chị chứ.”
Lần đầu tôi nổi nóng.
“Ồ, có ai làm chị mà lại không biết em mình thích người như thế nào không?” Cậu ấy nhướng mày nhìn tôi.
“…….” Tôi không thể nói gì, chỉ biết đáp lại bằng sự im lặng.
Không đúng….. chuyện này có chút kì lạ.
“Cậu xem bài đăng của tôi rồi???”
“Đến việc đọc mạng chị gái cũng quản sao?”
“Cậu không phải là…..”
“Tôi, Chỉ yêu Kiều Kiều.” Trần Chế không chút do dự nói.
“…….” Lần này tôi thật sự không thể nói một câu nào nữa rồi.
Tôi bị hai người họ ép phải nói ra hết những chuyện nhìn thấy ngày hôm đấy.
Sau khi kể xong, tôi nhẹ ngẩng đầu nhìn phản ứng của bọn họ.
Sắc mặt đều không tốt lắm.
Tôi chuẩn bị bỏ chạy, kết quả vẫn bị Trần Chế lôi trở lại.
“Đi, đến nhà tôi, để cậu nhìn xem tôi phải hay không.”