Tại địa điểm diễn ra cuộc thi sáng tác tiểu thuyết ‘cúp Tân Triều’, thời gian thi tổng cộng là ba tiếng rưỡi.
Giang La mở đề thi ra, sau khi đọc đề bài, trái tim cô không khỏi đập thình thịch.
“Hãy viết một truyện ngắn có kết thúc kiểu O. Henry, không giới hạn phong cách, nội dung và thời đại.”
- --ĐỌC FULL TẠI
Giang La nhớ lại những tác phẩm của O. Henry mà mình đã từng đọc, hình như cũng khá nhiều, nổi tiếng nhất là truyện [Món quà của nhà thông thái].
Truyện ngắn có kết thúc kiểu O. Henry...
Cần tạo nên một cái kết bất ngờ, ngoài dự đoán của mọi người nhưng vẫn hợp tình hợp lý, để lại dư vị bất tận cho độc giả, làm cho họ càng ngẫm nghĩ lại càng cảm thấy có ý nghĩa.
Nói trắng ra là phải có cú ngoặt.
Mà cú ngoặt này còn không thể quá mức đột ngột cho nên trước tiên cần đặt nền móng thật chắc chắn, đồng thời phải cài cắm gợi ý cho cái kết xuyên suốt câu chuyện.
Viết tiểu thuyết khó hơn viết văn nghị luận rất nhiều, ước chừng Giang La đã tốn hơn nửa giờ để nghĩ ra cốt truyện, sắp xếp dàn ý, sau đó mới chính thức đặt bút viết.
...
- --ĐỌC FULL TẠI
Ba tiếng rưỡi sau, Giang La bước ra khỏi phòng khi với cái đầu trống rỗng, toàn thân bủn rủn, sức cùng lực kiệt.
Cô gặp được Mập ở lối rẽ cầu thang.
“Anh Mập, sao rồi? Truyện của cậu có nội dung gì thế?”
“Tôi còn đang định hỏi cậu đây này, O. Henry là ai thế?”
“Đến O. Henry mà cậu cũng không biết hả? Cậu ngủ suốt tiết Ngữ văn đúng không?”
Mập mù tịt lắc đầu nguầy nguậy: “Hoàn toàn không biết gì cả.”
Ở cuối hành lang, Kỳ Thịnh cũng đang bước về phía này, trên vai là chiếc túi quai chéo màu đen: “Anh Thịnh, cậu từng nghe thấy cái tên O. Henry chưa?”
“Cha đẻ của truyện ngắn hiện đại nước Mỹ.”
“Gì thế? Các cậu đều biết hả? Vì sao tôi lại không biết nhỉ?”
“Bởi vì cậu không đọc sách.” Giang La cười trêu ghẹo anh ấy: “Suốt ngày chỉ biết chơi CS* thôi.”
*CS hay Counter-Strike là một loạt trò chơi điện tử bắn súng góc nhìn thứ nhất chiến thuật nhiều người chơi, trong đó các nhóm khủng bố chiến đấu để thực hiện một hành động khủng bố trong khi những kẻ chống khủng bố cố gắng ngăn chặn hành động đó.
“Còn nói tôi nữa hả, chẳng phải anh Thịnh cũng chơi CS suốt ngày đấy sao?”
“Cậu chỉ cần biết anh Thịnh dành nhiều thời gian đọc sách hơn là được rồi.”
“Chắc chắn Than không biết đâu...”
“Nói vớ vẩn, Than đọc sách nhiều hơn cậu là cái chắc.”
Mập lầm bà lầm bầm theo động tác đóng mở miệng của Giang La, ba người cùng nhau ra khỏi cổng trường.
Kỳ Thịnh nhìn ngó quanh quất xung quanh, hỏi: “Bọn họ đâu?”
“Vi Vi đi gọi xe rồi.” Giang La đọc tin nhắn trong điện thoại: “Cậu ấy muốn dẫn bọn mình đi ăn tiệc hải sản.”
“Oa! Tiệc hải sản cơ đấy.” Mập sắp chảy cả nước miếng: “Tôi đói đến mức da bụng sắp dán vào da lưng rồi đây này.”
“Than không đi với cậu hả?” Kỳ Thịnh hỏi Mập.
“Không, cậu ấy bảo không khỏe, không đi ăn với chúng ta, về trước rồi.”
Giang La lo lắng hỏi: “Anh Than bị bệnh hả?”
“Chẳng biết nữa, nhìn thì thấy không giống như bị bệnh, chắc là tâm trạng không tốt.”
“Có phải do làm bài không tốt không nhỉ?”
“Chuyện này thì bó tay.”
Kỳ Thịnh lấy điện thoại di động ra, gọi ngay cho Than, lời nói ngắn gọn nhưng cương quyết: “Đến đây, ăn với nhau bữa cơm.”
“Không đến đâu.” Giọng nói của Than rất mất tự nhiên.
“Tôi nói, đến đây, có chuyện gì thì giáp mặt nói cho rõ ràng.”
Giọng điệu của Kỳ Thịnh cũng hơi khó chịu, anh vẫn luôn ăn ngay nói thẳng, có một số chuyện giữa anh em với nhau anh muốn thẳng thắn nói ra, không thích giấu giấu giếm giếm ở trong lòng.
Than lại nói: “Không có gì, các cậu đi đi, tôi không đến đâu.”
“Đàn ông con trai như cậu chướng tính cái nỗi gì?”
Giang La nghe thấy, sợ hai người cãi nhau nên vội vàng bước tới giành lấy điện thoại rồi lườm Kỳ Thịnh một cái: “Nói chuyện kiểu gì đấy?”
Cô nghe điện thoại: “Anh Than, sao thế? Bị bệnh rồi hả?”
“Không phải.”
“Vậy cậu nhanh đến đi, Vi Vi đã đặt chỗ xong xuôi rồi, chúng ta đi ăn tiệc hải sản.”
“Tôi không đến…”
“Ngon lắm đấy, cậu mà không đến, chúng tôi có ăn cũng chẳng vui vẻ gì.”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô gái, Than hít một hơi thật sâu: “Được rồi, vậy tôi đến vậy.”
“Ừ, tôi gửi địa chỉ cho cậu nhé.”
Giang La cúp điện thoại, Mập hơi kinh ngạc: “Hả? Không ngờ bé lợn nhà cậu lại có thể kiểm soát cái tính cứng đầu cứng cổ, ngang tàng bướng bỉnh của Than cơ đấy.”
“Cũng bình thường thôi.”
Trong ấn tượng của cô, Than vẫn luôn rất dễ gần, chưa bao giờ nổi giận, cực kỳ dịu dàng.
Lúc mọi người ra đến ven đường cái, một chiếc Lincoln dài màu đen dừng trước mặt bọn họ, chiếc xe với những đường nét được thiết kế mềm mại và thân xe sáng bóng lóa mắt làm Mập suýt chút nữa mù dở…
“Không phải chứ. Nữ thần Vi Vi. Cậu… Cậu đặt chiếc xe này ở đâu thế? Công ty tổ chức hôn lễ hả?”
“Nghĩ gì vậy?” Tống Thời Vi cười nói: “Trụ sở công ty ba tôi ở thành phố Thâm Hải, nghe nói chúng ta đến đây nên công ty mới sắp xếp xe đến đón chúng ta. Nhà hàng chúng ta ăn tối hôm nay cũng là do ba tôi dặn người ta đặt, nói trước là hôm nay tôi mời các cậu rồi đấy, không được khách sáo đâu.”
Mập cảm thán: “Thế này thì ngại quá.”
Cô ấy lại nhìn về phía Giang La: “Không được từ chối đâu nhé.”
Giang La cười nói: “Cậu đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, đương nhiên chúng tớ không từ chối đâu nhưng mà có thể sẽ phải vòng đến khách sạn một chuyến để đón Than đã rồi mới đi được.”
“Không thành vấn đề.”
Cô ấy quay đầu nói mấy câu với tài xế, mọi người lên xe, chiếc xe chạy qua mấy dãy phố rồi mới đón được Than ở cổng khách sạn.
Than ngồi lên xe với vẻ mặt mất tự nhiên, cũng chẳng nói gì cả mà chỉ cắm tai nghe vào điện thoại rồi yên lặng cúi đầu nghe nhạc.
Kỳ Thịnh không chịu được vẻ mặt khó chịu đó của anh ấy, cười khẩy rồi lên tiếng với giọng điệu châm chọc: “Cậu Than kiểu cách quá nhỉ?”
Than cũng không cam chịu yếu thế, phản kích lại: “Vẫn chưa bằng công chúa Kỳ Thịnh được.”
Nghe thấy cuộc trò chuyện kỳ quái của hai người, Tống Thời Vi cảm thấy hoang mang, thì thầm hỏi Giang La: “Hai người bọn họ có chuyện gì thế? Sao lại hục hặc với nhau kiểu đó?”
“Không biết nữa, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy hai người bọn họ cãi nhau cả. Tính tình anh Than rất tốt, cũng không biết Kỳ Thịnh làm gì mà khiến cậu ấy giận như thế nữa.”
Kỳ Thịnh đạp một đạp vào ghế trước: “Tính tình của nó tốt, còn tính tình của ông đây không tốt chứ gì?”
Giang La xoay người lại: “Cậu nhìn lại hành vi của mình đi, tự cậu cảm thấy thế nào?”
“Không biết là ai quậy cả đêm hôm qua cơ đấy.”
“Ờ…”
Giang La hơi chột dạ, đúng vậy, tối hôm qua cô đã hành hạ Kỳ Thịnh đến mức không chịu nổi vậy mà anh cũng chưa nói gì.
“Được rồi, xem như là tôi nói sai đi, ngài vừa kiên nhẫn lại vừa dịu dàng, là công chúa có tính tình tốt nhất trên đời này.”
Mập nắm được trọng điểm trong cuộc trò chuyện của hai người, bày ra vẻ mặt không đứng đắn, truy hỏi với sự hóng hớt: “Bé lợn, tối hôm qua cậu quậy cậu ấy thế nào đấy? He he he, nói ra xem nào.”
“Thì là… Phòng tôi có ma nên tôi mới bảo Kỳ Thịnh sang nhìn giúp tôi xem thế nào nhưng mà sau đó tôi vẫn cảm thấy không ổn lắm nên mới đến phòng cậu ấy ở tạm một đêm.”
“Đến phòng tôi là tạm bợ ấy hả?”
“Chỉ là một từ thôi mà, cậu đừng có bắt bẻ mấy chuyện nhỏ nhặt như thế được không?”
Kỳ Thịnh cười mỉa: “Với trình độ ngữ văn thế này mà cậu còn tham gia cuộc thi sáng tác gì chứ.”
“Đương nhiên là tôi không so được với ngài rồi, xin hỏi truyện ngắn của ngài viết tốt đến mức nào thế? Nói ra cho chúng tôi giám định, thưởng thức xem nào, thưa nhà văn.”
Hai người này nói mãi, cuối cùng lại lảng sang vấn đề khác, Mập cũng từ bỏ việc truy hỏi.
Với cái điệu bộ oan gia ngõ hẹp này của bọn họ thì chắc hẳn cũng chẳng xảy ra tình tiết nóng bỏng nào đâu.
“Đúng đúng, các cậu làm bài thế nào?” Tống Thời Vi cũng tò mò xoay người lại: “Kỳ Thịnh, cậu viết về gì thế?”
“Không nói rõ được.”
“Thì cậu cứ thử nói một chút xem nào.”
Kỳ Thịnh thản nhiên nói: “Tôi là một con búp bê, một cô gái tên Annie đưa tôi ra khỏi tủ kính, mua tôi về nhà. Cô ấy có một mái tóc dài vàng óng khiến người khác hâm mộ không thôi, mái tóc đó còn đẹp hơn cả tóc của tôi nữa, làn da của cô ấy cũng mềm mại vô cùng. Đương nhiên, điểm mà cô ấy làm cho tôi hâm mộ không chỉ có nhiêu đó, cô ấy còn được ba mẹ yêu thương. Mỗi ngày, tôi đều ngồi ở bên giường, lắng nghe những câu chuyện mà ba mẹ của Annie kể cho cô ấy trước khi ngủ. Có điều cô ấy cứ luôn oán giận với tôi rằng ba mẹ của cô ấy không phải bậc phụ huynh tốt nhưng mà những thứ mà cô ấy có lại là những thứ tôi vĩnh viễn không thể chiếm được. Tôi là búp bê, tôi không có ba mẹ. Nếu cô ấy không biết quý trọng thì hãy để cho tôi biến thành cô ấy đi…”
“Cuối cùng, tôi cũng có được rất nhiều quần áo đẹp chất đầy trong tủ, có được một mái tóc dài vàng óng, hơn nữa còn có được đặc quyền nghe kể chuyện mỗi đêm trước khi ngủ cùng với… Nụ hôn chúc ngủ ngon của ba mẹ.”
“Tôi nhìn búp bê có mái tóc vàng ở trong ngực, lộ ra một nụ cười thỏa mãn rồi ôm nó chìm vào giấc ngủ say.”
“!!!”
Giang La lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Mập vẫn chưa nghe rõ, đang không hiểu ra sao cả thì lại nghe Kỳ Thịnh tiếp tục nói: “Tôi là Annie, con búp bê kia ấy mà, nó nghĩ rằng nó đã có được tất cả mọi thứ của tôi nhưng mà nó không biết, thật ra mái tóc vàng của tôi là tóc giả, bởi vì chữa bệnh bằng hóa chất nên tóc thật của tôi đã rụng hết rồi. Mỗi ngày tôi đều phải chịu đựng nỗi đau đớn không gì sánh bằng, sống không bằng chết. Nó nghĩ rằng đôi vợ chồng giả nhân giả nghĩa kia là ba mẹ của tôi, ngây thơ thật đấy, họ chỉ là dượng và cô của tôi mà thôi, thứ bọn họ muốn là quỹ tín thác sau khi tôi qua đời.”
“Bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, tôi trở thành nó, nỗi đau khổ của tôi không còn tồn tại nữa, tôi đã có được sinh mệnh vĩnh hằng, tôi sẽ tìm kiếm bé gái khờ dại tiếp theo, theo dõi cuộc sống của bé gái đó, xem thử mình có hứng thú hay không.”
Sau khi nói xong, thấy vẻ mặt mọi người đều bối rối, Kỳ Thịnh nhắc nhở: “Câu chuyện đến đây là hết.”
Trong xe, một lúc lâu sau vẫn không có ai lên tiếng, cuối cùng Tống Thời Vi bình luận một câu…
“Câu chuyện này… Quá đen tối rồi đấy.”
Mập vẫn có chỗ còn chưa rõ lắm, hỏi: “Cho nên búp bê nghĩ rằng mình đã đoạt được nhà của Annie, có được thân xác của cô ấy nhưng trên thực tế là Annie đang mang bệnh nan y chiếm lấy thân xác của búp bê?”
“Gần giống thế.” Kỳ Thịnh nhún nhún vai: “Viết chơi thôi, không nghĩ đến chuyện đoạt giải.”
“Một câu chuyện thật là bi ến thái.” Than đánh giá: “Tôi có quen một chuyên gia tâm lý, cậu có muốn đi khám thử xem thế nào không?”
Kỳ Thịnh còn chưa kịp nổi khùng thì Giang La đã nhíu mày nói trước: “Than, chỉ là một câu chuyện thôi mà, cho dù tâm trạng của cậu không tốt cũng không cần phải công kích người khác như thế chứ.”
Than ngừng lại một lát: “Xin lỗi.”
Cô vừa mở miệng, lửa giận trong lòng Kỳ Thịnh dù lớn đến đâu cũng tan thành mây khói, anh lười biếng dựa vào lưng ghế, lông mày khẽ khàng nhếch lên, nhìn về phía Than như đang ra oai.
Than không thèm để ý đến anh.
“Truyện của cậu thì thế nào?” Anh ấy hỏi Giang La.
“À, tôi… Tôi không nói thì hơn, cảm giác viết không bằng Kỳ Thịnh.” Giang La hơi ngượng ngùng.
“Nói một chút xem nào.”
“À… truyện của tôi có tên là [Thanh xuân ngắn ngủi].”
Vừa nghe tên này, Kỳ Thịnh lập tức linh cảm có điều không ổn: “Thôi đi, ngậm miệng lại, đừng nói nữa.”
Anh lại nhớ tới những năm tháng đó, khoảng thời gian kinh khủng anh bị chi phối bởi những tác phẩm văn học đậm chất đau khổ của tuổi thanh xuân do cô bạn thân từ bé của mình viết ra.
“Gì vậy chứ, mau nói chút xem nào.” Tống Thời Vi tò mò hỏi: “Cái tên này, rất có cảm giác giống một cuốn truyện kì ảo đấy.”
“Thật ra, là một câu chuyện võ hiệp, nam chính là một hiệp khách sống ẩn dật trên đỉnh Thanh Loan, tên là Dương Kiếm Tịch, tôi còn viết một bài thơ nữa đấy.” Giang La hắng giọng: “Nhất đại kiếm hiệp Dương Kiếm Tịch, tự xuất giang hồ kỉ nhân địch, khước thán hồng nhan không tử khứ, Thanh Loan phong điên trường tương ức.”
*Dịch nghĩa:
Một đời hiệp khách Dương Kiếm Tịch
Giang hồ mấy ai có thể địch
Nhưng than hồng nhan đã không còn
Tưởng niệm người trên đỉnh Thanh Loan.
Còn chưa nói xong thì Mập đã thốt ra một tiếng ‘ọe’.
Cánh tay của Kỳ Thịnh cũng nổi cả da gà da vịt.
Hai má của Giang La chợt đỏ bừng, nổi giận nói: “Không kể nữa.”
Tống Thời Vi đánh Mập một cái: “Cậu đáng ghét quá đi mất, thật mất hứng mà.”
“Nói thật nhé.” Mập cười ha hả: “Cậu không biết đấy thôi, những năm nay chúng tôi vẫn luôn bị tác phẩm văn học của bé lợn tàn phá tâm hồn.”
“Có đến nỗi nghiêm trọng như cậu nói không?”
“Lúc còn học cấp hai, cậu ấy viết một tác phẩm cổ đại có nhân vật nam chính là Hoàng đế, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, gì mà trong mắt có bảy phần mạnh mẽ, năm phần ngốc nghếch, ba phần thâm tình, một phần bạc bẽo, há há há há, cười khùng.”
Tiếng cười của Mập tựa như tiếng lợn kêu: “Đúng rồi, tên của nam chính đó là gì ấy nhỉ, tôi quên mất rồi.”
Giang La không thèm để ý đến anh ấy, Kỳ Thịnh lại bình tĩnh nhắc nhở: “Sở Quân Tà.”
“À, đúng đúng đúng, Sở Quân Tà, há há há há, cười chết mất thôi.”
Giang La dùng sức đá Mập một cái, cảnh cáo anh ấy không được lật lại lịch sử đen tối của cô: “Tôi sẽ không viết những truyện như thế nữa đâu.”
“Theo tôi thấy truyện Dương Kiếm Tịch này của cậu so với truyện Sở Quân Tà kia, bên tám lạng đàng nửa cân đấy.”
Giang La giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, Than bổ sung: “Tôi cảm thấy tiểu thuyết của Giang La chứa đựng tính nhân văn, hành văn lại trôi chảy tựa lụa mỏng, chắc chắn sẽ đoạt được giải thưởng.”
Kỳ Thịnh: “Không biết khen thì đừng có cố khen.”
“Nhưng lời tôi nói đều là suy nghĩ trong lòng.”
“Ồ.”
Giang La cởi dây an toàn, đi đến hàng ghế trước, ngồi bên phải Than: “Trên thế giới này vẫn có người hiểu được cách thưởng thức nghệ thuật.”
Kỳ Thịnh nhìn Than đầy vẻ ẩn ý, Than cũng không cam lòng yếu thế nhìn thẳng vào anh, ánh mắt hai người giao nhau tựa như hai thanh kiếm xẹt qua, sau đó đồng thời rời đi.
Mập hắt xì một cái rồi xoa mũi.
“Không biết vì sao cứ cảm thấy trong không khí có thêm mùi thuốc nổ ấy nhỉ.”
...
Nhà hàng hải sản mà Tống Thời Vi đặt vô cùng cao cấp.
Sảnh lớn nằm dưới đáy biển, bao quanh bốn phía là san hô đủ mọi màu sắc, những loài cá nhiệt đới, rùa biển và cá heo đang tung tăng bơi lội. Mập cầm điện thoại di động chụp lia lịa không ngừng, những đứa trẻ sống trong hẻm nhỏ như bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nhà hàng dưới đáy biển có bầu không khí như thế này trong đời.
Hôm nay khách ở nhà hàng cực kỳ ít, gần như là không có ai cả. Tống Thời Vi nói hình như là có ngôi sao nào đó bao cả nhà hàng này để tránh bị quấy rầy lúc dùng bữa nhưng mà...
Người ba tổng giám đốc của cô ấy tự mình đặt chỗ, nhà hàng không có cách nào từ chối cho nên cố ý chừa lại cho bọn họ một bàn.
Sảnh lớn vắng vẻ, chỉ có mỗi mình bọn họ, quả thật giống như đã bao hết cả nhà hàng vậy.
Đãi ngộ này đúng là có một không hai.
Trong lúc ăn cơm, Giang La đến nhà vệ sinh một chuyến, cô đứng trước tấm gương thủy tinh, kéo cổ áo xuống xem thử, phát hiện cổ đã hơi đỏ lên.
Bị dị ứng hải sản rồi.
Trên cổ có một nốt đỏ, rất ngứa, may mà cô không ăn nhiều lắm cho nên cũng không đến nỗi quá mức nghiêm trọng.
Giang La làm ướt khăn giấy rồi nhẹ nhàng lau lên cổ nhằm làm giảm bớt cảm giác nóng rát ngứa ngáy.
Lúc này, cánh cửa phòng vệ sinh ở ngay bên cạnh được đẩy ra, một người phụ nữ mặc váy dạ hội màu sâm panh*, dáng người yểu điệu thướt tha bước đến bên bồn rửa tay, động tác rửa tay của bà vô cùng tao nhã.
*Màu sâm panh là tên được đặt cho các sắc thái rất nhạt khác nhau của màu vàng cam gần với màu be.
Giang La nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mịn màng không tì vết của bà thì không kiềm được ngừng thở.
Tống Thời Vi nói là có ngôi sao đang ăn cơm ở nhà hàng này, không ngờ người đó lại là Lục Mạn Chi.
Thế này... Cũng quá khéo rồi.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy bà.
Thật sự là may mắn quá đi mất.
Trái tim của Giang La đập thình thịch như trống bỏi, vội vã muốn chạy ra ngoài chia sẻ tin tức này với Tống Thời Vi.
Lục Mạn Chi cũng chú ý tới Giang La, bà nở một nụ cười dịu dàng với cô, sau khi nhìn thấy nốt đỏ trên cổ cô thì chợt lên tiếng: “Bị dị ứng à?”
“Dạ.” Giang La cảm thấy lo sợ khi được quan tâm, trả lời: “Chào chị Sylvia.”
“Tôi cũng bị dị ứng hải sản ở mức độ nhẹ.” Dường như tính cách của Lục Mạn Chi rất cởi mở và hoạt ngôn: “Ở nhà hàng kiểu này mà chỉ có thể nhìn người khác ăn, thật sự đáng tiếc.”
“Ơ... Đúng vậy.” Giang La đỏ bừng mặt, cảm thấy hơi lo sợ khi tiếp xúc với bà, cảm giác khá ngượng ngùng.
Lục Mạn Chi lấy viên Chlorpheniramine từ trong túi xách ra, đưa cho cô: “Nếu cơ thể bị dị ứng thứ gì đó thì nên để loại thuốc này trong túi xách để đề phòng.”
“Cảm ơn, không... Không cần đâu ạ. Cũng không nghiêm trọng lắm, em cũng không ăn nhiều.”
Lục Man Chi nhún vai, không ép cô.
Giang La lấy cao lạnh từ trong túi xách của mình ra, đây là thuốc Giang Mãnh Nam chuẩn bị cho cô lúc gần đi. Nhiệt độ không khí ở thành phố Thâm Hải rất cao, muỗi cũng tương đối nhiều, cho nên lúc nào trong túi xách nhỏ của cô cũng có sẵn cao lạnh.
Cô kéo áo ra, bôi cao lạnh lên trên nốt đỏ.
Trong lúc Giang La không để ý, người phụ nữ ở bên cạnh chợt nắm lấy cổ áo cô rồi kéo xuống, để lộ vết bớt có hình dáng tựa cánh hoa ở trên xương quai xanh của cô.
“Á, chị Sylvia.” Giang La sợ đến mức ngây ra, đánh rơi cả cao lạnh ở trong tay xuống đất: “Chị... Chị làm gì thế?”
Lục Mạn Chi kinh ngạc nhìn vết bớt kia: “Đây là... Vết bớt em có từ khi còn nhỏ sao? Hay là hình xăm?”
“Không phải là hình xăm đâu, em là học sinh mà, sao có thể xăm hình được.” Giang La không rõ vì sao Lục Mạn Chi lại thiếu lễ độ như vậy, giải thích: “Đây là vết bớt có từ khi còn nhỏ.”
Lục Man Chi ôm lấy khuôn mặt của cô gái, nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu.
Giống như có thể nhìn thấy dáng vẻ của người xưa.
Chỉ trong thoáng chốc khóe mắt của bà đã trở nên ươn ướt.