Sau khi làm thủ tục và lên máy bay, vị trí chỗ ngồi trên vé máy bay được lựa chọn ngẫu nhiên, ba người Tống Thời Vi, Kỳ Thịnh và Mập ngồi cùng nhau, Than và Giang La ngồi ở phía sau họ.
Kỳ Thịnh có mấy lần muốn đổi chỗ với Than nhưng không ngờ lại bị từ chối, Than nói: “Sao lại muốn đổi chỗ với tôi, cậu muốn ngồi cạnh cậu ấy à? Đừng nói là cậu thích cậu ấy đấy nhé?”
Câu hỏi đường đột thế này làm Kỳ Thịnh ngớ cả người, buột miệng nói ‘đồ điên’, còn tiện thể giơ tay ra ấn đầu Giang La một cái.
- --ĐỌC FULL TẠI
Giang La:?
Cô đá anh một phát để trả đũa nhưng Kỳ Thịnh đã nhanh chân né được.
Cuối cùng vẫn là Than và Giang La ngồi cùng với nhau.
“Đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay đấy.” Giang La nói với Than: “Thấy hơi căng thẳng.”
Than an ủi: “Tôi cũng là lần đầu tiên. Đừng sợ, mẹ tôi bảo xác suất xảy ra tai nạn máy bay thấp hơn tai nạn xe cộ nhiều.”
Giang La hít một hơi thật sâu, Than cũng làm động tác y hệt như vậy, hai người cùng lúc hít một hơi rồi thở ra, sau đó nhìn nhau cười.
“A, di chuyển rồi, di chuyển rồi!”
- --ĐỌC FULL TẠI
“Bay lên rồi này!”
“Má ơi đáng sợ quá! Lỡ chết thì sao đây!”
“Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ!”
Giang La bám chặt lấy cánh tay vạm vỡ của Than, cảm nhận được cả cơ bắp săn chắc dưới lớp quần áo của anh ấy. Than cũng nắm lấy mu bàn tay của Giang La, nhắm chặt hai mắt, cảm nhận thời khắc mất đi trọng lực, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, Than vẫn luôn giống như một người anh trai chăm sóc cho Giang La.
Anh ấy rất tốt, trước giờ chưa bao giờ ra lệnh cho Giang La phải làm cái này cái kia, thậm chí còn nuông chiều cô, cũng chưa bao giờ gọi cô là lợn hay cô bé mũm mĩm.
Nếu như cô có một người anh trai, chắc chắn phải là kiểu dịu dàng như Than.
Mặc dù nhìn bề ngoài thì trông Than không dịu dàng chút nào, da hơi đen, người lại còn cao to vạm vỡ.
“Em sắp không thở nổi nữa rồi anh Than ơi!”
“Hít sâu vào! Á, tôi bị mất trọng lực rồi!”
“!!”
Hai chiếc chiếu mới tự an ủi lẫn nhau.
Kỳ Thịnh không nhịn nổi nữa, bèn quay đầu lại nhìn hai người họ, thấy bàn tay của Giang La đang bám chặt lấy cánh tay của Than.
Anh nhíu mày: “Hai người trật tự chút, ồn chết đi được!”
Giang La thả tay Than, cố gắng kìm nén nỗi sợ và căng thẳng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy những tầng mây mịt mù: “Đang ở trên mây rồi này.”
“Đúng rồi, lên cao lắm rồi đó.” Than nghiêng người, cùng cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Hồi bé tôi hay tưởng tượng mình sống ở trên mây, những đám mây giống như kẹo bông gòn khổng lồ vậy, vừa mềm mại vừa bông xốp.”
Than cười nói: “Thật ra hình dạng của mây chính là do hơi nước bốc lên.”
“Vớ vẩn, hơi nước làm gì có hình dạng?”
“Có mà!”
“Không có!”
Giang La và Than cứ câu được câu chăng vừa nói chuyện vừa cãi nhau ỏm tỏi, Kỳ Thịnh ngồi bên trên cầm cuốn sách mà không tập trung đọc nổi, mọi sự chú ý cứ đổ dồn về mấy câu chuyện vô thưởng vô phạt của hai con người ngồi phía sau.
Than lấy MP4 của mình ra, đưa cho Giang La một bên tai nghe: “Tôi tải bốn phần của [Quái vật không gian] về này, xem chung không?”
“Tôi xem phần một rồi.”
“Thế tôi mở luôn phần hai là được.”
“Nhưng phần một mới là phần kinh điển nhất mà?”
“Thế muốn xem lại à?”
“Thôi… Xem phần hai đi, tôi không muốn xem một bộ phim mình đã biết rõ tình tiết.”
Than rất chiều cô, cô nói thế nào thì chính là thế ấy, hai người mỗi người một bên tai nghe, cùng nhau xem phim một cách say sưa.
Vì muốn để cho Giang La cảm thấy thoải mái hơn, cánh tay của Than giống như trở thành một chỗ dựa, khuỷu tay đặt lên tay ghế, đỡ lấy chiếc MP4 rồi đặt trước mắt cô.
Kỳ Thịnh ngoái đầu lại nhìn hai người ở phía sau qua khe hở giữa hai chiếc ghế.
Hai người họ có sự chênh lệch rất lớn về màu da, Than có làn da màu lúa mạch, bình thường khi ở cùng một đám con trai với nhau thì không mấy nổi bật, nhưng nếu so với Giang La thì đúng là chênh lệch rất rõ ràng.
Bởi vì Giang La rất trắng, giống hệt như một miếng đậu hũ non mềm mịn vậy.
Người ta hay bảo da trắng sẽ che được sự xấu xí, một cô bé dù có mập mạp đến mấy cũng trở nên dễ thương bởi làn da trắng nõn mịn màng.
Lông mi của cô cong và mảnh như rẻ quạt, đôi môi đỏ mọng, hai má phúng phính, so với chiếc cằm nhọn của những cô gái bình thường khác, đường nét mềm mại này khiến người ta cảm thấy rất có thiện cảm.
Đáng yêu thật đấy.
Nhận ra Tống Thời Vi đang nhìn mình, Kỳ Thịnh trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Tống Thời Vi:?
Bà đây chọc gì cậu đâu?
Anh quay đầu lại, dựa vào đệm rồi nhắm mắt, trong lòng có chút khó chịu.
Không ghen đâu, thề! Chỉ là… Không quen lắm.
Bởi vì từ bé đến giờ hầu như người ngồi cạnh Giang La đều là anh, kể cả khi xem phim cũng thế, người bên cạnh cô phải là anh mới đúng.
Tự dưng đổi thành người khác, Kỳ Thịnh cứ cảm thấy sai sai chỗ nào ý…
…
Giang La ngồi xem phim chưa được bao lâu, chẳng mấy chốc hai mắt bắt đầu díu lại, đầu cô cứ gật gà gật gù như chim gõ kiến, cơn buồn ngủ ngày một kéo đến.
Than nhìn cái đầu gục xuống của cô gái ngồi bên cạnh, một chút nữa… Chỉ một chút nữa thôi là đầu cô dựa vào vai anh ấy rồi.
Cuối cùng cũng dựa rồi!
Cơ thể căng cứng của Than đột nhiên thả lỏng hơn.
Ngửi được một mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt từ trên người cô, khóe miệng Than không tự chủ được cong lên, mắt cũng dần nhắm lại.
Mới ngủ được một lúc mà Than cứ cảm thấy có cơn gió ở đâu làm ớn lạnh hết cả sống lưng.
Than mở mắt ra nhìn xung quanh, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt đen lạnh lùng đang nhìn chằm chằm anh ấy qua khe hở của hàng ghế phía trên.
Má nó!
Hết cả hồn!
Than giật mình, lắc nhẹ bả vai làm Giang La cũng tỉnh theo, ngơ ngác nhìn: “Tới rồi à?”
“À, vẫn chưa.”
Cô ngáp một cái, vừa ngẩng đầu lên thì Kỳ Thịnh đã quay đầu về phía trước.
Cô vẫn còn ngái ngủ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua lớp kính có thể mơ hồ nhìn thấy hình bóng phản chiếu của Kỳ Thịnh ở hàng ghế phía trên, gương mặt tuấn tú của anh giữa khung cảnh trời xanh mây trắng lại càng thêm nổi bật.
Giang La cứ ngây ngốc nhìn anh rất lâu.
…
Ba tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh.
Thành phố Thâm Hải nằm ở gần biển, vừa bước ra khỏi máy bay dường như đã cảm nhận được mùi muối biển thoang thoảng trong không khí.
Đây là lần đầu tiên Giang La đi xa nhà, cô phấn khích kéo theo Tống Thời Vi chạy nhanh về phía cây cầu có mái che.
“Đi chầm chậm thôi, đừng có vội!”
“Vui quá đi mất! Cứ như là đi du lịch vậy, đây là lần đầu tiên tớ đi du lịch xa nhà đấy!”
“Thật á?” Tống Thời Vi ngạc nhiên hỏi: “Đây là lần đầu tiên cậu đi ra ngoài thành phố Hạ Khê ư?”
Giang La biết Tống Thời Vi đã đi nhiều nơi, cô ấy từng đi du lịch ở một vài nước châu Âu, hai má cô đỏ bừng, có chút xấu hổ: “Tớ mới chỉ tới một số thị trấn cổ ở quanh Hạ Khê thôi. Ba tớ không yên tâm để tớ đi ra ngoài, ông ấy cũng rất bận nên không có thời gian đưa tớ đi, chỉ nói là đợi tớ thi đại học xong thì sẽ dẫn tớ đi du lịch thôi.”
“Vậy thì phải tận dụng cơ hội này thôi, đợi cuộc thi ngày mai kết thúc, tớ dẫn cậu đi dạo quanh thành phố Thâm Hải. Ở đây có một nhà hàng dưới đáy biển hay ho lắm, vừa ăn vừa ngắm luôn, để tớ đưa cậu đi nhé!” Tống Thời Vi cũng rất nóng lòng muốn đưa Giang La đi chơi.
“OK luôn! Háo hức quá đi!”
Hai cô bé nắm tay nhau đi vào nhà ga của sân bay, Giang La ngoái lại gọi mấy chàng trai còn đang chậm rì rì đi đằng sau: “Mấy người nhanh cái chân lên coi!”
“Vội cái gì chứ!” Mập lững thững đi tới: “Cảnh trên đường mới đẹp nhất đấy.”
“Ở sân bay thì lấy đâu ra phong cảnh?”
“Sao lại không có? Tất cả những gì cần thiết chính là có một đôi mắt biết tìm kiếm cái đẹp.”
Đôi mắt biết tìm kiếm cái đẹp sao?
Giang La nhìn Kỳ Thịnh.
Chàng trai ấy đeo balo ở một bên vai, đút tay vào túi quần, ung dung tự tại đi đến bên cạnh cửa sổ, ánh mắt hờ hững nhìn về phía sân bay.
Trên người anh thật sự toát ra một phong thái vô cùng cao quý.
Bước chân của cô cũng vô thức chậm lại.
Đúng vậy, phong cảnh đang ở bên cạnh cô đây này.
Đột nhiên có người ở xung quanh bắt đầu chạy, theo sau đó là cả một đám người, gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ phấn khích, rất nhiều người rút điện thoại ra và chạy về hướng nhà ga.
“Chuyện gì vậy?” Thấy cảnh tượng như vậy, Giang La hoảng sợ bám chặt lấy cánh tay Kỳ Thịnh: “Có động đất sao?”
Tống Thời Vi cũng cảm thấy hoang mang, thôi không cần biết, cứ chạy cái đã! Cô ấy nắm lấy tay Giang La rồi nhanh chân chạy theo dòng người.
“Hai người chạy cái gì chứ?” Mập khó hiểu hỏi.
“Mọi người đều đang chạy mà!” Giang La quay đầu lại đáp.
“Gì vậy trời? Còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra đã chạy theo người ta rồi!”
Mập quay lại nhìn, thấy Than cũng đang bắt đầu chạy theo: “Làm cái gì đấy?”
“Biết đâu!”
Tất cả mọi người đều đang chạy, dù biết hay không biết đang xảy ra cái gì cũng theo đám đông mà chạy về phía sảnh.
Chỉ còn lại một mình Kỳ Thịnh bình tĩnh đi thong dong trên đường, mọi thay đổi của thế giới ngoài kia dường như chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Kể cả đến lúc xảy ra ngày tận thế hay thế giới bị zombies tấn công, có lẽ anh cũng vẫn là người bình tĩnh nhất.
Chết thì chết thôi, anh đây lười di chuyển.
Sau khi Giang La và Tống Thời Vi tới sảnh của nhà ga, nghe ngóng xung quanh mới biết, hóa ra có người nổi tiếng mới hạ cánh nên rất nhiều người hâm mộ đã tới sân bay để tiếp đón.
“Là Sylvia, là chị Mạn Chi đó!”
Vừa nghe thấy cái tên này, Giang La và Tống Thời Vi lập tức trở nên phấn khích.
Lục Mạn Chi, bà không chỉ là một người nổi tiếng mà là một nữ diễn viên xuất hiện trong rất nhiều tác phẩm ăn khách của Hồng Kông vào thập niên 80, 90 – thời kỳ hoàng kim của nền điện ảnh Hồng Kông, vì thế bà còn được mệnh danh là ‘Nữ thần quốc dân’.
Ngoại hình của bà vừa trong trẻo lại vừa có nét sắc sảo, được tất cả mọi người công nhận là một mỹ nhân.
Bà đã từng đóng một bộ phim cổ trang về đề tài võ thuật vào những năm 90. Trong bộ phim đó, bà vào vai một người cá tới từ biển Đông mang vẻ đẹp không tì vết, trở thành hình tượng kinh điển trên màn ảnh.
Kể từ đó, Lục Mạn Chi đã được người hâm mộ gọi bằng một cái tên thân thương khác – ‘Nàng tiên cá’.
Mặc dù Giang La và Tống Thời Vi không phải là người hâm mộ của Lục Mạn Chi, nhưng một nữ minh tinh danh tiếng lẫy lừng như vậy, đối với thế hệ bọn họ, những bộ phim của bà cũng có thể được coi như là những bộ phim gắn liền với tuổi thơ.
Vì thế vừa nghe được thông tin bà hạ cánh ở sân bay này, hai cô gái vô cùng phấn khích.
“Trời ơi, là Lục Mạn Chi đó, tớ rất thích nàng tiên cá mà chị ấy đóng luôn ý!” Tống Thời Vi kích động hơn cả Giang La: “Chị ấy đẹp quá đi mất!”
“Tớ thích chị ấy lắm luôn!”
“Đứng ở đâu mới thấy được người thật nhỉ? Có cần phải đi chiếm chỗ không ta?”
“Cứ... Cứ ở đây đi vậy, chị ấy cũng chưa ra mà!”
Hầu hết những người hâm mộ đều đứng ở bên ngoài nhà ga, bảo vệ đã chặn không cho họ vào, hơn nữa bên trong còn có nhiều hành khách khác cũng đang chờ lấy hành lý ở băng chuyền. Nếu có thể tranh thủ được thiên thời, địa lợi, nhân hòa, bọn họ có thể sẽ được gặp Lục Mạn Chi ở khoảng cách rất gần.
Chưa kể ở sảnh có băng chuyền hành lý cũng không có nhiều người!
Giang La và Tống Thời Vi chen lên phía trước, nhìn ra bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi.
Mập và Than cũng có hứng thú với ‘Nữ thần quốc dân’ Lục Mạn Chi, họ chiếm được một vị trí đẹp, phấn khích lôi điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh.
Chỉ có Kỳ Thịnh đứng dựa vào cột ngáp ngắn ngáp dài gọi: “Giang La!”
Cô vẫn còn đang vật lộn trong đám đông nên không nghe thấy.
Kỳ Thịnh sốt ruột gọi thêm lần nữa: “Cục cưng!”
Giang La bị đám đông xô đẩy, khó khăn lắm mới quay đầu lại được: “Sao đấy Kỳ Thịnh?”
Thấy cô đang bị người ta chen chúc đến mức sắp biến dạng mà vẻ mặt thì vẫn còn vô cùng phấn khởi, Kỳ Thịnh đành cố kìm lại câu ‘ông đây muốn về đi ngủ’ ở cổ họng.
Cuối cùng anh cũng chen vào trong đám đông đến bên cạnh Giang La, giữ cô đứng trước mặt mình rồi kéo cô lên hàng đầu tiên.
“Nhanh lên, xem xong còn về!” Anh cáu kỉnh nói.
Giang La cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của Kỳ Thịnh đang nắm chặt lấy cổ tay cô, ấm áp và thô ráp.
Trong dòng người hối hả, cô dường như chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch. Cảm giác phấn khích vì được gặp người nổi tiếng che lấp đi khuôn mặt đang nóng bừng của cô, tai cũng gần như muốn bốc hỏa.
Tống Thời Vi bị đám đông chèn ép đến phát ngợp, Giang La phải kéo cô ấy lại, tránh để đoàn người va phải.
Đám đông đột nhiên trở nên ồn ào.
“A! Ra rồi! Ra rồi kìa!”
“Trời đất ơi đẹp quá! Người thật còn đẹp hơn trên TV nhiều!”
“Nữ thần hack tuổi! Đỉnh thật đấy!”
“Chị tiên cá ơi!”
…
Giang La nhìn thấy Lục Mạn Chi được vây quanh bởi vài người vệ sĩ.
Bà mặc một chiếc áo khoác kaki trơn, lớp trang điểm rất nhẹ để che đi sự mệt mỏi sau một chặng đường dài nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, mang dáng vẻ phóng khoáng và tự tin.
Không hổ danh là ‘Nữ thần quốc dân’ nổi tiếng khắp đất nước năm ấy.
Phải may mắn thế nào mới có thể gặp được người thật, Giang La sắp sửa không thở nổi luôn rồi.
Dù có văn hay chữ tốt đến đâu, viết được bao nhiêu áng văn về tâm tư tình cảm của tuổi trẻ, trong đầu cô lúc này chỉ biết thốt lên ‘đẹp quá đẹp quá đẹp quá’, không thể tìm ra câu từ nào để miêu tả vẻ đẹp ấy nữa.
Tống Thời Vi thấy có người lại gần xin chữ ký nhưng hầu hết đều bị từ chối, cô lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi xách, đưa cho Kỳ Thịnh: “Đi xin chữ ký hộ Giang La đi.”
Kỳ Thịnh lạnh lùng đáp: “Tự đi mà xin chứ.”
“Cậu đẹp trai mà, trông hút mắt hơn tí.”
“Trai đẹp hướng nội, không thích nói chuyện với người lạ.”
Tống Thời Vi nhìn Giang La cười: “Giang La, cậu có muốn xin chữ ký không?”
“Muốn chứ!”
“Bảo người bạn đẹp trai của cậu đi xin hộ đi.”
Giang La nhìn Kỳ Thịnh.
Thấy ánh mắt đầy mong đợi của cô, ma xui quỷ khiến thế nào mà Kỳ Thịnh lại cầm lấy cuốn sổ, bực bội chen ra khỏi đám đông, đi tới trước mặt nữ thần.
“À... Bạn gì ơi, xin chào, cho mình xin chữ ký có được không? Xin lỗi nếu đã làm phiền.”
Anh vừa có lịch sự, lại vừa không mấy khách sáo, Lục Mạn Chi nghe thấy vậy, lập tức dừng lại: “Em vừa gọi tôi là gì cơ?”
Kỳ Thịnh nhìn Giang La, Giang La hét lên: “Sylvia, gọi là chị Sylvia chứ cái đồ ngốc này!”
“Chị... Sylv?”
Lục Mạn Chi cạn lời: “Tôi tên Lục Mạn Chi.”
“À, xin lỗi ạ, em không phải fan của chị.”
Lục Mạn Chi tháo kính râm, nhìn chàng trai có đôi mắt trong veo đứng trước mặt.
Mặc dù rất muốn tức giận, nhưng thằng nhóc này... Đẹp trai quá, bà không tức giận nổi.
Người đẹp trong xã hội lúc nào chẳng có sức cạnh tranh lớn hơn.
Lục Mạn Chi lại là một người vô cùng mê cái đẹp, bèn kiêu kỳ đưa tay về phía anh: “Đưa cho tôi đi.”
Kỳ Thịnh đưa cuốn sổ cho Lục Mạn Chi, Giang La và Tống Thời Vi ở bên này cũng ôm nhau, hét lên vì sung sướng.
Ký tên xong, Lục Mạn Chi liếc nhìn Giang La và Tống Thời Vi: “Ai là bạn gái của em?”
“Cái bạn mũm mĩm...”
Dứt lời, Kỳ Thịnh ý thức được mình vừa miệng nhanh hơn não, vội vàng nói: “Không ạ, cả hai đều không phải.”
Lục Mạn Chi gõ nhẹ vào cuốn sổ trước ngực cậu, mỉm cười, đeo kính râm rồi quay người rời đi: “Có mắt nhìn đấy, cute lắm, rất đáng yêu.”