Giang La cảm thấy chắc chắn là cô điên rồi nên mới chạy ra ngoài với Kỳ Thịnh, cứ thế chẳng quan tâm gì bỏ lại đám bạn ở quán net.
Hai người cũng không lấy xe đang để ven đường, cứ vậy một trước một sau đi bên lề đường rực rỡ ánh đèn.
Ánh đèn neon trên đường phố nhấp nháy rực rỡ, xe cộ qua lại, gió mùa hè thổi thoang thoảng, trên bầu trời đêm chỉ điểm xuyết có mấy ngôi sao lấp lánh không sáng lắm.
- --ĐỌC FULL TẠI
Ánh trăng trốn trong đám mây, khiến cho đám mây tối đen kia toả sáng, cũng chiếu lên bóng dáng hai người.
Kỳ Thịnh đi đằng trước, Giang La đi theo phía sau anh, có đôi khi cô lại dẫm lên bóng anh, có đôi lúc cô lại nhìn chằm chằm vào bóng của anh.
Anh mặc áo khoác màu đen, dáng người cao gầy sắc bén, đến đường nét cũng mang theo cảm giác sắc bén lạnh lùng.
Kỳ Thịnh không phải một người dễ gần.
Tính tình anh nắng mưa thất thường, có đôi khi mọi người đang cười đùa trêu chọc nhau rất vui vẻ, nhưng không ai biết liệu câu nói vào giây tiếp theo có thể khiến chàng trai này lập tức nghiêm mặt hay không. Trái tim của anh còn tinh tế và mẫn cảm hơn cả con gái.
Vậy nên, đừng có thấy Mập với Than hay đi cạnh anh, nhìn trông như có quan hệ rất thân thiết với anh. Thật ra, tính ra nếu nói bạn bè thân thiết không có gì giấu diếm nhau thì hai người Mập và Than mới đúng là anh em chí cốt gắn bó.
Mà Kỳ Thịnh, dường như với bất cứ ai anh cũng có một lớp ngăn cách, khó có ai có thể thật sự bước được vào lòng anh.
- --ĐỌC FULL TẠI
Giang La cũng có thể xem như là người đi cạnh anh, có khoảng cách gần anh nhất.
Có đôi khi cô nghĩ tình cách Kỳ Thịnh nắng mưa thất thường như vậy, có lẽ là do nguyên nhân từ nhỏ ba mẹ đã không ở bên.
Dù sao từ khi Giang La quen biết Kỳ Thịnh cho tới nay, cô rất rất ít khi thấy ba mẹ anh đến biệt thự nhà họ Kỳ ở cuối ngõ Vụ Túc.
Quanh năm trong căn biệt thự kia chỉ có một mình Kỳ Thịnh sống, khi còn nhỏ ở nhà còn có dì giúp việc, sau này anh trưởng thành, mỗi ngày dì cũng chỉ đến đúng giờ đi làm cố định, chuẩn bị thức ăn trước khi Kỳ Thịnh tan học, sau đó lại về nhà mình.
Thỉnh thoảng Mập và Than còn nhắc đến ba mẹ bọn họ như thế này như thế kia, Giang La cũng thường xuyên kể mấy chuyện thú vị của Giang Manh Nam, Kỳ Thịnh chỉ hờ hững nghe, chưa từng nghe thấy anh nhắc đến ba mẹ mình bao giờ.
Lúc trước khi Giang La nghe mấy dì hàng xóm tám chuyện, trong lúc buôn chuyện cũng có nhắc đến con cái nhà giàu chưa chắc đã hạnh phúc gì cho cam đâu.
Cứ lấy Kỳ Thịnh ra làm ví dụ đi, từ khi anh còn rất nhỏ ba mẹ anh đã ly hôn, có gia đình của riêng mình.
Ý chí của đứa trẻ Kỳ Thịnh này rất kiên cường, ba mẹ lập gia đình mới, thật ra anh đến nhà ai cũng là người ngoài đến nhà, vậy nên anh không đi cùng ai, một mình chuyển đến nhà cũ ở ngõ Vụ Túc sống.
Căn nhà cũ này là bất động sản được đứng tên tập đoàn Kỳ Thị, thật ra nơi này đã bị bỏ hoang, rất nhiều năm rồi không có ai đến dọn dẹp sửa chữa.
Nhưng anh khi còn nhỏ đã thà chọn sống một mình ở đây, cũng không muốn đến gia đình mới của ba mẹ làm một đứa trẻ bị ghét bỏ.
Anh trưởng thành sớm vậy đấy.
Mấy người Mập sẽ tò mò hỏi Kỳ Thịnh, ba mẹ cậu đâu, sao ba mẹ cậu không đến thăm cậu, đến cả sinh nhật cậu cũng không thấy đến.
Mỗi khi đến những lúc như này, Giang La sẽ rất khéo léo chuyển chủ đề khác, nói Mập tự quản bản thân mình đi, để ý người ta làm cái gì, ba mẹ người ta có đến đây thì cũng chưa chắc cậu đã thấy được, hơn nữa nhà Kỳ Thịnh giàu như thế, chắc chắn là ba mẹ người ta đang bận rộn kiếm thật nhiều tiền rồi.
Đầu óc Mập đơn giản nên không nghĩ gì nhiều, chỉ nói cũng đúng rồi lại hâm mộ cậu ấm nhà giàu, có tiền tiêu vặt dùng mãi không hết.
Kỳ Thịnh phớt lờ mấy câu nói nhảm của anh ấy, dùng ánh mắt tha thiết nhìn về phía Giang La, Giang La chỉ giả vờ như không nhìn thấy.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Giang La cũng muốn bảo vệ bí mật của anh, giống như một con rồng nhỏ trăm trận trăm thắng bảo vệ đoá hoa hồng mỏng manh.
Kỳ Thịnh chính là đoá hoa hồng của cô.
Khi đi đến ngã tư đường lạnh lẽo, Kỳ Thịnh dừng bước chân, anh quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đang chậm rãi đi theo sau lưng anh, tâm sự nặng nề.
Áo khoác đồng phục rộng thùng thình giáo, bao bọc lấy cơ thể có hơi mũm mĩm của cô, dáng vẻ cô ngây thơ vụng về giống như một con chim cánh cụt nhỏ.
Mấy cậu trai không chịu chú tâm vào chuyện học tập, rảnh rỗi là đầu óc lại toàn mấy thứ bậy bạ ở trường, đánh giá dáng người con gái cực kỳ cay nghiệt, ngoại hình của con gái ở trường bị bọn họ chia thành ba bảy loại, hoa khôi, nữ thần, tiên nữ nhỏ các thứ, đủ loại danh hiệu khác nhau
Ngược lại với đó là lợn béo, con đàn ông, cô gái Châu Phi da đen các kiểu…
Các cô gái được đặt cho nhiều biệt danh khác nhau dựa trên khuyết điểm của họ, cứ liên tục bị mang mấy người họ ra so sánh với hoa khôi trường rồi hoa khôi lớp mà chẳng biết chán là gì, đây là tổn thương trí mạng vô hình.
Giang La bị ảnh hưởng sâu sắc bởi chuyện này, dần dà cô cũng quen đi đường hay cúi đầu, cũng không dám đi song song với anh mà chỉ đi phía sau anh theo bản năng.
Trông cô giống như một cái đuôi nhỏ.
Lần này, anh không tiếp tục cứ thế đi về phía trước nữa, anh dựa lên đèn đường, đứng khoanh tay chờ cô.
Giang La thấy anh dừng lại, cô cũng dừng bước chân lại theo: “Cậu sao thế?”
“Cậu cách xa thế làm gì, tôi ăn thịt cậu à?”
“…”
Giang La đi đến bên cạnh anh, anh thản nhiên đặt khuỷu tay lên bả vai cô gái, nghịch sợi tóc bên cổ cô, hai người sánh vai nhau đi trên đường.
Giang La có thể cảm nhận được cánh tay xắn tay áo kia của Kỳ Thịnh, thỉnh thoảng lại cọ vào da cô, ấm áp, mịn màng… Mỗi một lần da thịt vô tình chạm vào nhau lại khiến trái tim cô như có một dòng điện chạy qua.
Dường như cơn giận cả anh đã dịu đi nhiều, cúi đầu nhìn cô: “Cậu có thích bộ đồ kia không?”
Nhắc đến cái này, Giang La cũng quên không hỏi anh: “Tiêm Tiêm nói bộ đồ kia rất đắt đấy!”
“Cũng thường thôi.”
Giang La biết quần áo trong trò “Audition online” không hề rẻ, động tý là lại hơn một nghìn, có thêm những hiệu ứng đặc biệt hoa hòe lòe loẹt, nhưng lại cực kỳ thu hút người chơi.
Ai mà không muốn bản thân ăn mặc thật đẹp, nhảy những điệu Street Dance ngầu lòi, đặc biệt là những đứa trẻ bình thường giống như Giang La, ước mơ có thể trở thành sự thật trong trò chơi cũng có thể được xem là một loại bồi thường.
Có rất nhiều người chơi tình nguyện nạp tiền mua quần áo, vào bừa một phòng thôi là có thể nhìn thấy thiếu nam thiếu nữ được trang điểm rất xinh đẹp.
Nếu không có một bộ quần áo xinh đẹp nào thì dù có nhảy múa trông cũng rất xấu.
“Rốt cuộc bộ đồ kia bao nhiêu tiền thế?”
“Sao thế, cậu muốn trả lại à?”
Cô gái mếu máo đáp: “Tôi trả… Cũng không trả nổi mà! Cậu chưa được tôi đồng ý đã mua cho tôi rồi, thế nên tôi sẽ không trả lại đâu!”
Cô còn nói rất đúng lý hợp tình: “Đấy là vấn đề của cậu chứ không phải của tôi! Kỳ Thịnh, cậu tự nhìn lại mình đi!”
“…”
Hoá ra vẫn là vấn đề của anh.
“Giang La.” Chẳng mấy khi anh lại gọi tên cô.
“Ngẩng đầu lên.”
“Đây là một món quá, cậu biết định nghĩa của quà mà, chính là thứ dùng để tặng người khác nhằm bày tỏ lòng biết ơn, sự tôn trọng hoặc tình yêu. Vậy nên cậu không cần trả lại đâu.”
“Ồ.” Giang La ngoan ngoãn đi bên cạnh anh, nghe thấy rõ ràng những câu này.
Mấy giây sau, bỗng nhiên đầu óc cô như bị sét đánh, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại hỏi: “Vậy cậu tặng váy cho tôi, rốt cuộc là lòng biết ơn hay tôn trọng, hay là… Tình yêu thế?”
Hỏi xong câu này, suýt chút nữa cô đã tự cắn lưỡi mình luôn.
Có phải lòng dạ Tư Mã Chiêu này rõ ràng quá không!
Má ơi, cứu mạng, cô có thể rút lại câu này được không, hãy quay ngược thời gian đi!
Nhưng hình như Kỳ Thịnh không nghĩ gì nhiều, anh thoải mái cười cười, lẩm bẩm nói…
“Tình thương của ba như núi.”
Trong lòng Giang La còn sợ hãi liếc nhìn anh: “Giang Mãnh Nam mà biết là ông ấy đánh chết cậu đấy.”
“Chỉ sợ ba cậu đã biết mối quan hệ ba con trái đạo đức giữa hai chúng ta từ lâu rồi.”
“Hừ, chỉ là ông ấy lười so đo với chúng ta thôi.”
Lúc này, điện thoại của Kỳ Thịnh vang lên, là cuộc gọi đến của Mập…
“Hai cậu đi đâu rồi thế, đến nhà vệ sinh cũng không thấy hai cậu đâu, tôi còn tưởng hai cậu gọi ai đến xé vé cơ.”
Kỳ Thịnh thản nhiên nói: “Cục cưng đến tháng rồi, tôi đưa cô ấy về trước, mọi người cứ chơi đi.”
“A này… Được được rồi được rồi, cúp máy đây.”
Giang La:???
Cô nhấc chân đạp cho Kỳ Thịnh một đạp.
“Cái quái gì thế! Cậu nói linh tinh gì thế.”
“Không nói thế thì với tính cách có đập vỡ nồi lẩu cũng phải hỏi tường tận của Mập, cậu cảm thấy cậu ấy sẽ nghĩ thế nào về chuyện hai người chúng ta cùng mất tích đây.”
“À…”
Chỉ có giải thích như vậy thì mới có thể nói rõ được chuyện vì sao tự dưng hai người họ rời đi.
Cái này thật sự giống như… Bỏ nhà theo trai.
“Thật ra cậu cũng có thể lấy lý do khác mà.” Giang La lí nhí nói.
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như cậu lớn tuổi rồi, bệnh xuất huyết não tái phát.”
“Thế thì cậu đến tháng vẫn tốt hơn.”
Hai người tôi một câu cậu một câu tranh cãi, một cặp đôi đi ngang qua nhìn hai người họ bằng ánh mắt kỳ quái, Giang La xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, cô đi lên đấm cho anh một đấm: “Được rồi! Kết thúc đề tài này ở đây!”
Kỳ Thịnh cũng đồng ý với đề nghị này của cô, anh nhún vai, không nói thêm bất cứ câu nào.
“Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu thế?” Cô hỏi.
“Không biết nữa, đi dạo lung tung một lúc.”
Lúc này, điện thoại của Kỳ Thịnh lại vang lên, Giang La móc mỉa châm chọc nói: “Ôi trời, cậu bận rộn thật đấy nhỉ.”
Kỳ Thịnh vươn đầu ngón tay ra chọc chọc lên trán cô, nhìn lên màn hình điện thoại, sắc mặt lại trầm xuống.
Giang La lén lút đưa mắt nhìn, trên màn hình nhấp nháy ba chữ…
“Kỳ Trác Ngôn.”