Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Về đến nhà, Giang La không khỏi bất ngờ khi thấy Mạnh Tiêm Tiêm đang đứng chờ mình trước cửa nhà. Đôi chân cô ta vừa thon vừa dài, mang một đôi giày sandal màu đen có gót cao, dưới ánh đèn đường, thân hình cao gầy với tỷ lệ chuẩn mực của cô ta trông càng mảnh khảnh hơn bình thường.

“Giang La, cuối cùng cậu cũng về rồi.”

“Sao cậu lại đến đây? Cậu chờ bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu lắm, tớ mới đến thôi, tớ tìm cậu cùng nhau làm bài tập ấy mà.”

Mạnh Tiêm Tiêm đi tới, nhiệt tình kéo cánh tay Giang La. Thấy chiếc túi giấy xách trên tay cô, cô ta tò mò hỏi: “Cậu mua gì vậy?”

“À, mấy món nội y ấy mà.”

“Sao cậu không kêu tớ đi cùng? Vừa hay tớ cũng đang định đổi áo ngực đây nè.”

“Chẳng phải lúc nãy cậu bảo là phải đến khu chung cư X tập nhảy à? Tớ thấy cậu bận nên không gọi cậu đi cùng.” Cô ngượng nghịu trả lời.

“Cũng đúng, cậu tinh ý thật đấy.”

Mạnh Tiêm Tiêm đi theo Giang La vào nhà, thành thạo đi vào phòng cô, đặt cặp sách lên bàn ghế: “Cho nên người bạn mà cậu chờ trước cửa quán trà sữa chính là người cùng cậu đi dạo phố mua nội y luôn hả?”

Giang La nhất thời hơi chột dạ, khẩn trương gật đầu: “Ừa.”

May mà Mạnh Tiêm Tiêm không hỏi tiếp, chỉ lo rút sách bài tập toán học từ trong cặp sách ra.

Giang La bóc một múi cam đưa cho cô ta, sau đó cũng lấy sách bài tập của mình ra rồi ngồi bên ghế sofa nhỏ, bắt đầu tập trung làm bài tập.

“Cuối tuần này tụi mình đi quán net cùng nhau chơi [Audition online] đi.” Hiển nhiên Mạnh Tiêm Tiêm không có hứng thú làm bài tập, cầm bút trên tay rồi bắt đầu xoay vòng tròn chứ không viết một chữ.

“Ừ được.”

“Tớ mua hai bộ đồ vip cho cậu, nhân vật của cậu chỉ mặc đồ tặng miễn phí trong game xấu lắm, sẽ bị người ta coi thường.”

“Không cần, không cần.” Giang La liên tục từ chối nhưng nghĩ đến Mạnh Tiêm Tiêm nói sẽ bị người ta coi thường, có lẽ sẽ làm liên lụy tới cậu ấy, thế là cô sửa lời: “Tớ tự mua là được, đến lúc đó tớ sẽ chọn mấy bộ.”

“Không sao đâu, tụi mình là bạn thân mà.” Mạnh Tiêm Tiêm cười nói: “Phải rồi, cậu tham gia nhóm Street Dance lâu rồi mà chưa từng đi theo bọn tớ đến khu chung cư X tập nhảy đâu. Lần sau tớ dẫn cậu đi nhé?”

“Được không?!”

Sau khi lên cấp 3, nguyện vọng lớn nhất của Giang La là có thể gia nhập nhóm Street Dance, cùng nhau học nhảy Street Dance với các cô gái khác. Dù sao thì tại thời đó, biết nhảy Street Dance thật sự là chuyện rất ngầu.

“Tớ nghe nói tham gia nhóm Street Dance thì cũng sẽ có cơ hội được lên sân khấu diễn xuất, tớ… có được không?” Giang La vừa tràn đầy mong chờ vừa dè dặt hỏi.

“Cậu yên tâm, chuyện này có là gì, tớ chỉ cần nói một câu thôi. Cậu không biết nhảy thì có thể học theo trong lúc bọn tớ tập nhảy, tớ cũng sẽ dạy cậu, dần dần cậu sẽ biết.”

“Tốt quá! Tiêm Tiêm cậu đúng là người tốt!” Giang La hoàn toàn không che giấu sự phấn khởi của mình, tiến lên ôm chầm Mạnh Tiêm Tiêm, dụi má vào mặt cô ta: “Tớ yêu cậu quá trời luôn.”

Mạnh Tiêm Tiêm cũng ôm cô, cười nói: “Tớ cũng yêu cậu lắm cục cưng.”

“Vậy thì tụi mình hứa với nhau nhé! Sau này mỗi ngày tớ đều sẽ đến xem các cậu tập nhảy.”

“Được, không thành vấn đề.”

Đến mười giờ tối, sau khi làm bài tập về nhà xong, Mạnh Tiêm Tiêm nói lời chào tạm biệt với Giang La. Giang La đưa cô ta xuống lầu, nhìn theo bóng lưng cô ta biến mất cuối ngõ hẻm nhỏ.

Đúng lúc này, Giang Mãnh Nam lái chiếc xe đẩy bán mì xào của ông tiến vào từ ngõ hẻm tối tăm, từng tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt” phát ra từ chiếc xe đẩy cũ kỹ vang vọng trong ngõ hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại bên cạnh chỗ đỗ xe dưới lầu.

“Ba, hôm nay ba về nhà sớm vậy ạ?”

“Hôm nay ba nghỉ bán một buổi về nhà sớm chút, con đứng dưới lầu làm gì thế?”

“Con đưa Tiêm Tiêm xuống lầu ạ.”

“Nó lại đến đây gài bẫy con hả?”

“Ba nói vớ vẩn gì thế? Cậu ấy là bạn thân nhất của con đấy nhé!”

Giang Mãnh Nam khóa bánh xe rồi ôm cô nhóc, hai cha con cùng nhau lên lầu. Giang Mãnh Nam nói: “Người ta thiếu gì bạn bè chứ. Con không phát hiện à? Chỉ khi nào có việc cần thì nó mới đến đây tìm con.”

“Cậu ấy bảo sẽ cho con chính thức tập nhảy để tham gia diễn xuất.” Giang La nở nụ cười sung sướng: “Con có thể học nhảy Street Dance với các bạn ấy.”

“Lên sân khấu diễn xuất á? Con có được không thế?”

“Con vẫn muốn học cái này mà!”

“Ba có phản đối cho con học nhảy đâu. Hồi con học lớp 7, ba từng đăng ký cho con học lớp nhảy Street Dance rồi còn gì, chẳng qua giáo viên dạy nhảy vừa thấy dáng người của con… Ha ha ha, thẳng thừng khuyên con nên bỏ học đi, con còn đau khổ khóc lóc mấy ngày trời.”

“Bây giờ con đã gầy xuống nhiều rồi, con sẽ học được.”

Mượn ánh đèn leo lét trên hành lang tối tăm, Giang Mãnh Nam quan sát con gái của mình. Cũng thật là, so với vóc dáng mập ú như quả bóng ngày xưa, bây giờ con bé đã gầy hơn hẳn…

“Eo thon hơn nhưng mông vẫn hơi to, lúc nhảy múa lỡ con bị sẩy chân gì đó thì chắc sẽ đau hơn người bình thường ấy nhỉ?”

“Ba phiền ghê!” Giang La và Giang Mãnh Nam rượt đuổi đấm đá nhau từ trên đường đến tận cửa nhà, vừa cười vừa cãi nhau đi vào nhà.

Hôm nay Mạnh Tiêm Tiêm đến tìm cô, cô rất vui vẻ. Chẳng qua sau khi rửa mặt xong xuôi nằm trên giường, sắp vùi đầu ngủ thiếp đi, Giang La lại cảm thấy bị mất ngủ.

Không biết vì sao, cô bỗng cảm thấy mình giống hệt một kẻ dối trá.

Giang La nhớ tới cảnh hôm nay Kỳ Thịnh đi dạo phố mua sắm với mình. Cô cảm thấy chột dạ vì niềm vui sướng nhỏ bé trong lòng mình, hơn nữa còn vì bí ẩn bị che giấu sâu dưới đáy lòng không muốn ai biết đến mà… cảm thấy sợ hãi và bất an.

Cô sợ mình sẽ biến thành “loại con gái này”, cũng sợ sẽ biến thành trò cười.

Sáng sớm hôm sau, Giang La thay nội y mới mua, còn cố tình mặc một chiếc áo thun ôm sát người.

Buổi sáng sau khi mặt trời lên cao, cơn gió thổi nhè nhẹ mang theo không khí khô nóng của ngày hè, cô không mặc áo khoác đồng phục rộng thùng thình như ngày thường mà chỉ cầm áo khoác trên tay, thấp thỏm bước vào cổng trường.

Như thường lệ, từng đám nam sinh không muốn vào phòng học quá sớm đang đứng tụ tập túm năm tụm ba trên hành lang. Họ đứng tụm lại một chỗ trên ban công, lúc thì ngắm những hàng cây long não trên đường đến trường, nhìn xem có bạn nữ nào xinh đẹp hay không, lúc này rượt đuổi nhau hay chơi đùa với bóng rổ…

Phòng học của lớp 12/1 ban xã hội nằm ở cuối hành lang. Giang La bước lên cầu thang, hít sâu một hơi rồi đi về phía phòng học.

Các nam sinh tất nhiên đều chú ý tới sự xuất hiện của cô. Tựa như ngày thường, họ nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, buông lời cợt nhả:

“Bé ngực bự đến rồi kìa.”

“Á đìu! Lại to hơn nữa rồi kìa.”

“Mày nói xem nếu cặp đào của nhỏ này mà nằm trên người nữ thần Tiêm Tiêm của tao thì tốt biết bao.”

“Ha ha ha mày cứ nằm mơ đi.”

Dũng cảm một chút, cô âm thầm tự nhắc nhở bản thân, chỉ cần không lắng nghe, không nhìn thấy, không suy nghĩ thì sẽ có thể chống lại những ánh mắt không kiêng nể gì như sói đói ấy.

Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng Kỳ Thịnh giơ ngón cái với mình.

Mình rất đáng gờm! Rất ngầu!

Giang La lạnh lùng đi ngang qua đám nam sinh, không thèm để ý tới bọn nó.

Đúng lúc này, Nhậm Ly không biết chui ra từ xó xỉnh nào, anh ta đi đến bên cạnh Giang La cứ như muốn anh hùng cứu mỹ nhân, ôm vai cô một cách hết sức tự nhiên, nhìn đám nam sinh kia nói: “Sau này đây là ghệ của tao, đứa nào dám nói lung tung nhìn bậy bạ chụp vớ vẩn thì tự xem rồi giải quyết đi.”

“Ái chà chà!”

Đám nam sinh các lớp đồng thanh ồn ào, dẫn tới không ít nữ sinh cũng thò đầu ra ngoài cửa sổ để xem trò hay này.

Giang La: “…”

Bị khùng hả trời!

Cô không chút nể tình đẩy anh ta ra, vội vàng trở về phòng học của mình. Đám nam sinh dưới lầu vẫn đứng tại chỗ ồn ào.

Giữa giờ học, cô vào phòng cung cấp nước uống để lấy nước, Nhậm Ly cũng đi theo đến đây. Tranh thủ lúc vắng người, anh ta ngang ngược chặn đường cô.

Giang La tức giận trừng anh ta: “Hôm nay cậu nói hươu nói vượn gì thế hả?!”

“Tôi nói hươu nói vượn chỗ nào?”

“Cậu đã được tôi cho phép chưa mà nói vớ nói vẩn thế hả?” Gò má cô nhóc đỏ ửng, cô biết chắc chắn chuyện này sẽ bị lan truyền khắp cả khối chỉ trong thời gian ngắn.

Dù sao thì… Nhậm Ly cũng được xem là nhân vật nổi tiếng của đội bóng rổ.

“Ông đây đang giúp cậu đấy nhé! Cậu đã là người của tôi thì sau này tụi nó sẽ không dám đùa giỡn bậy bạ với cậu nữa.”

“Cảm ơn cậu nhưng tôi không cần!”

Thiếu niên cà lơ phất phơ tựa lưng vào tường, hếch cằm mỉm cười nhìn cô: “Không cần cảm ơn, tôi cảm thấy cậu rất cần.”

Giang La tức đến mức không muốn nhiều lời với anh ta nữa.

Nhậm Ly nổi tiếng là ngang bướng nổi loạn. Anh ta là học sinh chuyên thể thao, giáo viên cũng chẳng thèm để mắt tới anh ta, có rất nhiều bạn bè anh em trong trường coi anh ta là thủ lĩnh sai đâu đánh đó, cho nên rất ít người dám trêu chọc anh ta.

Anh ta cũng khá bảnh trai, tuy nhiên so với Kỳ Thịnh thì… vẫn thua xa.

Có điều, khí chất nổi loạn lưu manh trên người anh ta vẫn khiến anh ta trông có vẻ “rất đẹp trai”. Đối với các nữ sinh đang trong lứa tuổi dậy thì thời đó mà nói, anh ta có sức hấp dẫn rất mãnh liệt.

Chẳng qua… Giang La chưa bao giờ thích tên côn đồ.

“Ghệ, sau này tôi bảo kê cậu, có chuyện gì thì cứ tìm đại ca.” Nhậm Ly vỗ ngực hứa hẹn với cô: “Chỉ cần cậu báo tên tôi thì người bình thường không dám tự ý trêu chọc cậu đâu.”

Giang La suýt nữa bị chọc cười vì khí chất trẻ trâu “đại ca học đường” trên người anh ta.

“Không – cần – thiết.” Cô buột miệng: “Tôi đã có người bảo kê rồi.”

“Kỳ Thịnh hả?”

Cái tên mà anh ta thốt lên khiến Giang La bị sặc, gò má của cô bỗng đỏ bừng: “Ý tôi là, nếu ai bắt nạt tôi thì tôi sẽ báo cáo với giáo viên ngay lập tức.”

“Cậu giải thích cái gì?” Khóe miệng Nhậm Ly hiện lên nụ cười bỡn cợt: “Tôi biết cậu thích Kỳ Thịnh.”

“Cậu nói lung tung!” Cô hơi hoảng hốt, giọng nói cũng trở nên bén nhọn: “Cậu nói thế là bịa đặt, nói ra chẳng ai thèm tin đâu!”

“Tháng tư hương hoa đã tàn, mà đào trên núi mới tràn nụ xuân.” Ánh mắt Nhậm Ly tràn ngập xấu xa, ôm chầm lấy cô: “Đây là câu thơ cậu viết đúng không?”

“Rõ ràng đây là… Thơ của Bạch Cư Dị.” Giang La buồn bực trả lời.

“Thế còn câu này thì sao?” Hai tay Nhậm Ly chống cửa sổ, thong thả đọc: “Núi Nam trồng đậu dưới chân, đậu thì thưa thớt, cỏ sân mọc đầy.”

“Đây là thơ của Đào Uyên Minh, tiết ngữ văn cậu có chịu nghe giảng đàng hoàng không thế hả?”

“Bạch Cư Dị hay Đào Uyên Minh, dù sao đều không có liên quan tới cậu chứ gì?”

Giang La chột dạ: “Vốn dĩ đâu có liên quan tới tôi.”

“Vậy thì sao cậu lại sưu tầm những câu thơ mang tên của cậu ta?”

“Tôi…”

Giang La biết anh ta đọc lén sổ tay của mình, không khỏi tức giận: “Đều là trùng hợp thôi nhé hiểu không hả? Thế mà cũng liên hệ với nhau được à?”

“Tôi đã chụp ảnh sổ tay của cậu rồi, có phải là trùng hợp hay không thì cứ để chủ nhân của cái tên này tự đoán vậy.”

Dứt lời, Nhậm Ly đắc ý xoay người rời đi. Giang La túm góc áo đồng phục của anh ta, hạ thấp giọng nói: “Cậu… không được nói lung tung với cậu ấy.”

Nhậm Ly biết cô nhóc đã cắn câu, không khỏi nhếch môi cười, lúc xoay người lại kìm nén độ cong trên khóe môi: “Cậu muốn tôi giữ bí mật giúp cậu, tất nhiên là được.”

“Cậu đe dọa nữ sinh bằng thủ đọa hèn hạ vô sỉ này, nhân phẩm của cậu thật tệ hại.”

“Ông đây vốn dĩ đâu phải là người tốt.”

“Thế thì rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

“Nói cho tôi biết, cậu với Kỳ Thịnh có quan hệ gì?” Nhậm Ly nhìn cô.

“Nhà tôi với nhà cậu ấy cách nhau rất gần, từ nhỏ đã quen nhau, hồi tiểu học học cùng lớp, cấp hai, cấp ba đều là bạn cùng trường. Chỉ thế thôi.”

“Cậu ta cũng thích cậu à?”

“Tất nhiên là không!” Giang La vội vàng phủ nhận: “Cậu ấy chỉ coi tôi là người hầu thôi, bình thường tôi sẽ giúp cậu ấy làm mấy việc lặt vặt, khi cậu ấy nhàm chán thì chơi game với cậu ấy một lát, chỉ thế thôi.”

“Thì ra là kiểu thanh mai trúc mã này.”

Nhậm Ly suy tư một lát rồi đưa ra điều kiện: “Sau này cậu làm người hầu của tôi, thế nào?”

“…”

Thấy Giang La im lặng thật lâu, anh ta lại nói: “Chuyện này có gì khó đâu nhỉ? Tôi còn chưa kêu cậu làm bạn gái của tôi đã là may lắm rồi nhé!”

“Con trai các cậu tẻ nhạt thật đấy, vì sao không đi tìm mấy bạn nữ xinh đẹp?”

“Bởi vì tôi không nỡ sai khiến mấy bạn nữ xinh đẹp.” Nhậm Ly nói với vẻ vô liêm sỉ: “Kiểu như cậu rất thích hợp.”

Giang La căm tức trừng anh ta: “Kỳ Thịnh sẽ không bao giờ nói như vậy.”

“Nhưng chắc chắn trong lòng cậu ta cũng sẽ nghĩ như vậy.”

Nghe anh ta khẳng định chắc nịch, Giang La suy nghĩ một lát rồi cãi lại mà không nể mặt chút nào: “Kỳ Thịnh sẽ mua rất nhiều sách cho tôi đọc, cậu có làm được không?”

“Đọc sách mà còn phải mua á? Thật khó tin!” Nhậm Ly khinh miệt: “Lát nữa tan học tôi dẫn cậu đi xem loại sách không cần mua bằng tiền.”

“Nhà sách Tân Hoa Xã hả? Tôi biết từ lâu rồi nhưng chỉ có cuối tuần tôi mới đến đó, lát nữa tôi phải về nhà làm bài tập.”

“Không phải nhà sách, cậu có thể mượn về nhà đọc, không cần bỏ tiền.”

“Thật không?”

“Thật. Cậu có đi không?”

Giang La suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Thế thì lát nữa đi xem thử.”

Nhậm Ly nhìn theo bóng lưng cô nhóc rời đi, thầm nghĩ cô nàng này hơi khờ khạo nhưng cũng rất đáng yêu.

Vì sao lại nảy sinh hứng thú mãnh liệt với một cô nàng như vậy? Bên cạnh Nhậm Ly chưa bao giờ thiếu những nữ sinh xinh đẹp hơn cô ấy rất nhiều.

Ban đầu anh ta coi trọng cô ấy là cổ phiếu có tiềm năng, nếu cô nàng này mà giảm cân thì chắc chắn dáng người sẽ thuộc loại ngực to eo nhỏ, không biết quyến rũ cỡ nào ấy chứ. Thậm chí Nhậm Ly cảm thấy mình còn mang theo tâm lý của một kẻ nghiện cờ bạc.

Tuy nhiên điều đã thúc đẩy anh ta thực hiện hành động vẫn là vì lần đó, Kỳ Thịnh tự dưng nổi giận vô cớ với anh ta.

Anh ta muốn… chiếm đoạt người bên cạnh Kỳ Thịnh.

Tiết tự học cuối cùng, Giang La nhận được tin nhắn của Kỳ Thịnh.

“Sau giờ tan học tôi có trận bóng, khi nào đến thì mang chai nước cho tôi, đừng mua nước ngọt, chỉ cần nước khoáng thôi. Đi ngang qua tiệm thuốc nhớ tiện thể mang một hộp băng dán vết thương luôn.”

Giang La vội hỏi: “Cậu bị thương hả?”

“Khuỷu tay bị trầy xước nhẹ.”

Cô lập tức chuyển phát tin nhắn này cho Mạnh Tiêm Tiêm.

Dù sao thì Kỳ Thịnh chỉ cần mấy món đồ đó, ai mang cho cậu ấy… cũng đều như nhau. Thế nên nhờ Mạnh Tiêm Tiêm mang đến sân bóng rổ cho Kỳ Thịnh, chắc Mạnh Tiêm Tiêm sẽ rất sẵn lòng.

Quả nhiên Mạnh Tiêm Tiêm trả lời cô bằng emoji cảm xúc [yêu cậu lắm].

Truyện Chữ Hay