" Cốc.. cốc... "
Khả Lăng bỏ xuống găng tay bắc bếp, rửa tay rồi tháo tạp dề ra, lạch bạch đi dép bông vào rồi ra mở cửa.
Đập vào mắt cô là một người con trai cao lớn... nhưng mà quen quen thế nhỉ???
Ặc... Khả Lăng cắn lưỡi.
Đây không phải là cái người đã nổi cơn chạy ra ôm cô hay sao?????
Nhưng đấy còn chưa phải vấn đề quan trọng.
Vấn đề chính là... tại sao anh ta dùng ánh mắt muốn giết người nhìn cô?
" Anh... anh à?! "
Thương Vô Thần nhìn xuống cô gái nhỏ nhắn trước mặt. Trong đầu ngập tràn hình ảnh cô nhào vào ôm người đàn ông khác, thâm tâm co rút dữ dội.
Hừ! Hắn thì đêm ngày ở bên kia trông ngóng, nhớ nhung cô, cô thì vô tâm vô phế, không chỉ quên đi hắn mà còn vui vẻ bên người khác.
Đáng chết. Cô cho dù có trở thành cát bụi anh vẫn nhận ra. Vậy còn hắn? Hắn còn sống mà cô đã không nhớ hắn kia mà.
" Thực sự không nhớ anh sao? "
Ánh mắt Thương Vô Thần đầy sát khí, cô thử nói " không " xem, anh sẽ dùng hàng vạn ánh mắt giết người xuyên thủng cô.
Trước ánh mắt đáng sợ kia, Khả Lăng lạnh cả sống lưng.
Khóc ròng trong lòng.
Cô thực sự không nhớ mà >.<br br="" b="" m="" d="" c="" kh="" th="" n="">.