Người con trai ấy lao tới, kéo Khả Lăng vào ngực mình rồi ôm cô thật chặt khiến Khả Lăng một lúc đờ người.
Oimeoi? Chuyện đang diễn ra vậy? Khả Lăng gào thét trong lòng. Sao người đàn ông này lại ôm lấy cô chứ??
Thương Vô Thần bỏ qua sự giãy giụa của Khả Lăng, gục đầu vào hõm vai cô, miệng thì thào lẩm bẩm, đủ để cho cô nghe rõ” Khả Lăng... Khả Lăng... “ Khả lăng nhíu mày, người này quen cô sao? Đang suy nghĩ, người đàn ông lại nói tiếp một câu khiến cô sững sờ. “ Anh nhớ em lắm.. “ Khả Lăng cố gắng đẩy người đàn ông đang ôm mình ra “ Anh... anh ơi... tạm thời anh bỏ tôi ra trước được không ạ? “
Thương Vô Thần ngước mắt lên, ngạc nhiên nhìn cô. Sao vậy? Không muốn ôm hắn? Cô bị sao vậy?
Bỗng nhiên xung quanh nổi lên những tiếng chỉ chỏ, bàn tán về hai người khiến Khả Lăng một phen đỏ bừng mặt.
“ Anh xem kìa, người ta còn không ngại sao anh phải ngại chứ? “ Giọng nói nũng nịu của một cô gái vang lên rất rõ, sau đó tới lượt nhiều người khác.
“ Trời ơi, đây là nơi công cộng, sao có thể tự nhiên như không có ai vậy chứ? “
“ Oa, thật là tình tứ. “
“ Hai người này đúng là đẹp đôi mà. “
“... “
“... “
Khả Lăng hết sức ngượng ngùng, gắng hết sức đẩy người kia ra, may sao, cô đã làm được. Thở phào một hơi, Khả Lăng mở miệng:
“ Anh à, anh có phải nhận nhầm tôi với ai không vậy? “ Khả Lăng giật giật khóe miệng, trong lòng dâng lên một ít cảm xúc không rõ.
Thương Vô Thần nhíu mày trước lời nói vô tình của cô “ Em... không nhớ anh sao? “
Khả Lăng vừa gật gật đầu, sau vài giây lại lắc lắc đầu. Cô cũng không chắc nữa... Mặc dù cô có cảm giác thân quen với người này nhưng cô thề, cô chẳng biết đây là ai cả.. Nếu cô từng quen biết một người đẹp trai như thế, hẳn sau có thể quên mất chứ?
Thương Vô Thần nhìn biểu hiện của cô cười nhạt “ Đừng đùa nữa, nếu không em ở đây làm gì a? “ Vô Thần cười cợt, anh nhanh chóng cho rằng câu nói vừa nãy của cô là trò đùa rồi ngay lập tức ném ra sau đầu.
“ Tôi tới đón bạn trai tôi a? “ Kỳ quái, sau cô lại nói thật nhỉ? Có lẽ vì thấy anh ta không có gây nguy hiểm gì cho mình sao?
“ Vậy anh không phải bạn trai em sao? “ Thương Vô Thần hỏi.
Khả Lăng có cảm giác người này đang trêu đùa cô, khóe mắt giật giật “ Ai nói a? Bạn trai tôi là Triết mới đúng. Tôi nghĩ anh thực sự nhầm người rồi, giờ tôi đang rất vội. Tôi đi trước.” Khả Lăng vừa dứt lời, cô đẩy Thương Vô Thần ra một bên còn mình nhanh chóng chạy đi.
Khả Lăng vừa chạy vừa nghĩ, cô thấy anh ta hẳn không phải người xấu nhưng sao lại cứ khăng khăng quen cô chứ? Thật là kì lạ.
Vì chạy nhanh, Khả Lăng không để ý đường, vô tình va vào một bức tường thịt khiến cô ngã xuống đất.
“ Ôi, xin lỗi... tôi không để ý, anh có sao không? “ Khả Lăng rối rít đỡ người kia đứng dậy.
“ Lăng Lăng? “ Giọng nói lanh lảnh mà mình thân quen vang lên bên tai khiến người đàn ông bất giác sững sờ. Người đàn ông ngước lên nhìn cô gái đang đỡ mình dậy.
Khả Lăng ngẩn người khi nghe lại một âm thanh quen thuộc, ngay lập tức theo bản năng mà buột lời “ Dương Triết? “
Khả Lăng cười ngọt ngào, nhào vào lòng người con trai tên Dương Triết.
Người con trai này, chính là bạn trai của cô. Đối với cô, anh là cuộc sống của cô. Và... cô đã yêu anh từ năm trước.
năm trước, lúc bố mẹ cô bị tai nạn giao thông mà qua đời, những phút giây hồi đó như một quãng thời gian địa ngục giam cầm cô.
Thế nhưng... anh đã xuất hiện. Anh xuất hiện như một thiên thần, như một vị thánh. Anh xuất hiện với tư cách là một người qua đường, an ủi cô, thông cảm cho cô... mặc dù anh không quen cô.
Ngày đó, lúc kết thúc tang lễ của bố mẹ, vì khủng hoảng tinh thần mà trên đường về, cô đã kiệt sức mà ngất giữa đường.
Lúc ấy, cô thực sự đã mong phải chi có một chiếc xe ô tô nào đó cán qua người cô thật mạnh vào, để cô có thể được gặp lại bố mẹ.
Như ý cô, lúc đó có quả thực có một chiếc xe BMW tiến tới chỗ cô.... ấy vậy nhưng... nó lại không cán qua cô mà dừng lại trước mặt cô. Ngay lúc đó... ý thức cô cũng đã mơ màng rồi chìm sâu vào trong hư vô.
Trong giấc mơ ấy.. cô được gặp lại bóng dáng quen thuộc của bố mẹ. Nhưng... tại sao bố mẹ lại đứng xa cô tới vậy? Tại sao lại quay lưng về phía cô mà không phải nhìn vào cô rồi gọi cô một tiếng Lăng Lăng thật dịu dàng như cũ?
Cô sợ hãi, hoang mang tột cùng. Cả người như không còn sức chống đỡ để đứng nhưng cô vẫn gắng chạy tới chỗ hai người họ.
Nhưng tại sao lại không tới? Rõ ràng cô đang chạy lên phía trước? Vậy thì tại sao khoảng cách giữa cô và bố mẹ lại càng ngày càng cách xa tới vậy? Sao cô bỗng dưng lại có cảm giác sợ hãi tới vậy? Cô sợ... cô sợ.. bố mẹ thực sự bỏ rơi cô...
“ Bố. Mẹ.. Đợi con với. Đừng đi.. Đừng đi... Đợi con... “Ngã khuỵu xuống, cô cố gắng gọi theo bóng dáng hai người ngày dần mờ.
Và rồi... cô không thấy gì nữa.
....
....
....
Dần dần, có ánh sáng chói lóa đập vào mắt cô.
Gì vậy? Bố mẹ cô đâu?
“ Triết, cô gái này không làm sao cả? Chỉ là thần kinh của cô ấy quá mức căng thẳng. Chắc do cô ấy vừa trải qua một chuyện kinh khủng nào đó thôi. Đừng lo. “ Giọng nói trầm trầm của một người đàn ông vang lên bên tai cô.
Ai vậy?
Đôi mày của cô gái hơi nhíu lại. Đôi mắt vốn đang khép vào bỗng rung rung lông mi.
Yếu ớt mở ra đôi mắt, cô gái ngơ ngác nhìn hai người đàn ông xa lạ đang đứng cạnh mình.
Đây là đâu? Lia đôi mắt nhìn quanh, rõ ràng đây không phải phòng cô.
“ Cô gái, cô tỉnh rồi sao? “ Giọng nói trầm hồi nãy lại vang lên thu hút sự chú ý của cô.
Khả Lăng nhìn về phía người đàn ông mặc áo blouse.
Ngay lập tức, cô cả kinh.
Đôi mắt màu đencủa người đàn ông này khiến cô sợ. Nó trống rỗng, âm u tới mức rợn người, cô có cảm giác nó như muốn hút cô vào sâu trong đó. Cả khuôn mặt cũng chẳng hề có một chút biểu cảm gì. Người này lại tỏa ra một sự xa cách lạnh lẽo khiến cả mặt cô trắng bệch.
Người này... thật giống ma quỷ. Một loại ma quỷ trong lốt con người.