Trúc Mã, Anh Rớt Ngựa Rồi

chương 8: hiểu lầm hố chết người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đóng YY Kiều Sâm có chút hỗn độn, Minh Nguyệt Dạ = Vệ Thiên Minh = học trưởng Diệp Tử đợi bốn năm = bốn năm trước Vệ Thiên Minh cùng Diệp Tử đã có quan hệ ái muội. Vậy Trình Tư Nam là sao thế này? Dựa theo nội dung nói chuyện, hẳn là Vệ Thiên Minh vứt bỏ Trình Tư Nam xuất ngoại, Kiều Sâm tin tưởng vững chắc rằng Trình Tư Nam sẽ không làm tiểu tam chen chân vào tình cảm người khác, dựa theo hiểu biết của cậu với Diệp Tử, cậu ta hẳn cũng không có IQ để làm tiểu tam. Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?!

Kiều Sâm rối rắm ở trên giường lăn một vòng rồi một vòng, cuối cùng thật sự không có biện pháo mới phát weibo xin giúp đỡ ——

@ Nam Hữu Kiều Mộc không phải thụ: nếu bạn hiểu lầm người bạn thích có đối tượng nhưng bạn lại không xác định có phải là hiểu lầm hay không thì làm sao bây giờ đang onl chờ gấp!!!!

Bên dưới rất nhanh có mấy cái bình luận, fan của Kiều Sâm không tính nhiều, kém xa xa so với mấy CV nổi danh, nhưng ở lại hơn phân nửa là fan ruột, thích phong cách hậu kỳ cùng tính cách của cậu, tuy rằng Kiều Sâm vào giới vốn ý muốn âm thầm rình rập Huyền Ngư, nhưng có thể biết đến nhiều cô lương cùng bằng hữu cậu vẫn cảm thấy thật vui vẻ. Chỉ là cậu đã quên fan của cậu hoàn toàn lấy đùa giỡn cậu làm niềm vui ——

“Sô pha, nhưng mà! Tôi đọc hết năm lần mới xem hiểu là cái ý gì [ tái kiến ] Kiều thụ cậu lại ngốc sao?”

“Băng ghế, LS không phải chỉ một mình cô, Kiều thụ dấu phẩy trên bàn phím cậu bị hư hả? Hoàn toàn không thể lý giải.”

“Tôi rốt cục đã đọc hiểu!! Tôi chỉ là muốn nói —— loại câu này có thể so với một đứa bạn của tôi, Kiều thụ muốn gả sao?”

“Tôi vì sao lại theo một sỏa mụ ngốc như vậy, nhất định là anti tới một chiều sâu nào đó tự nhiên trở thành fan [ tái kiến ]” (lấy ý từ câu: Phấn đáo thâm xử tự nhiên hắc: fan tới một chiều sâu nào đó sẽ tự nhiên thành anti)

“Weibo Kiều thụ rốt cuộc đổi mới, máy làm cỏ thật cảm động đến rơi nước mắt.”

......

Kéo xuống dưới, Kiều Sâm rốt cục thấy được mấy câu trả lời có tính xây dựng: “Nếu là hiểu lầm phải đi hỏi rõ ràng.”

“Hiểu lầm giải quyết thì tốt rồi, chúc phúc chủ PO (nếu không lầm là chủ post).”

......

Xuống chút nữa còn có mấy bình luận của bạn tốt——

@ Mặc Hương Chu Sa: “Là người mà tôi biết sao? [ hoảng sợ ] tôi giống như đã biết gì đó!”

@ Đại sư không phải hòa thượng: [doge][doge][doge][doge][doge][doge][doge][doge] Kiều thụ cậu đã ngốc thấu trời xanh sao? Nói rõ ràng không phải tốt rồi sao? Nói rõ ràng không phải được rồi sao! Lề mề [ móc mũi ]

@ Mặc Hương Hoa Thanh: [ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ]

@ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân: ngồi chờ kết quả. ^ ^

@ Lan Lăng: lại thấy kết cục một hệ liệt, ngồi chờ kết quả.

@ Mặc Hương Tử Đường trả lời @ Mặc Hương Chu Sa: là ai là ai?

@ Mặc Hương Chu Sa trả lời @ Mặc Hương Tử Đường: [ suỵt ] cô đoán? Ngồi chờ Kiều thụ thổ lộ [cười đắc ý]

@ Thang Viên một chút cũng không tròn: chẳng lẽ chỉ có tôi cảm thấy thời gian có chút vi diệu? [ tự hỏi ]

Kiều Sâm hít sâu một hơi, có cần như trinh thám vậy không, chuyển phát ——

@ Nam Hữu Kiều Mộc không phải thụ: bạn của tôi dự định đi hỏi, chúc cậu ấy may mắn đi. //

@ Nam Hữu Kiều Mộc không phải thụ: nếu bạn hiểu lầm người bạn thích có đối tượng nhưng bạn lại không xác định có phải là hiểu lầm hay không thì làm sao bây giờ đang onl chờ gấp!!!!

“Kiều tiểu thụ ác ý bán manh, bạn của tôi gì gì đó!! Kiều thụ cố lên!!”

@ Đại sư không phải hòa thượng: tôi cá năm hào, Kiều thụ không phát hiện bản thân càng tô càng đen sao.

@ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân: cá một đồng. ^ ^

@ Lan Lăng: như lầu trên.

@ Mặc Hương Chu Sa: cho tui cá nửa thùng dưa leo. [doge]

@ Thang Viên tuyệt không viên: cá một thùng.

@ Mười lăm tháng giêng trả lời @ Thang Viên tuyệt không viên: em sao lại có dưa leo [ mỉm cười ]

@ Thang Viên tuyệt không viên trả lời @ Mười lăm tháng giêng: sao chỗ nào cũng có anh?!!!! [ hừ ]

@ Mặc Hương Hoa Thanh: CP lầu trên chói mù mắt cẩu hợp kim của tôi.

Cũng may Kiều Sâm còn chưa nhìn đến mấy bình luận đó bằng không chỉ sợ sẽ càng khẩn trương, cậu xoa xoa cái lỗ tai đỏ lên do khẩn trương, bơm hơi cho bản thân, bình tĩnh một chút. Gõ cửa phòng ngủ của Trình Tư Nam, vừa vặn gặp phải nam nhân mới vừa tắm rửa xong. Nam nhân một tay cầm khăn lau tóc, một tay mở cửa cho cậu, giọt nước từ lồng ngực rắn chắc chạy dọc xuống đến cơ bụng thẳng đến cái khăn vây quanh nửa người dưới, ẩn ẩn còn có thể nhìn đến bóng mờ màu đen. Đầu óc Kiều Sâm trống rỗng, tầm mắt di chuyển xuống theo đường đi của giọt nước, theo phản xạ nuốt nuốt nước miếng.”Ực” một tiếng tại khoảng cách gần như vậy, Kiều Sâm dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Trình Tư Nam nhất định nghe thấy. Sao lại ngốc nữa rồi, tai Kiều Sâm đỏ hồng muốn nhũn ra, không dám ngẩng đầu nhìn hai mắt đong đầy ý cười của nam nhân.

“Ưm? Làm sao vậy?” Thanh âm trầm thấp như đàn cello, mang theo biếng nhác cùng một chút khàn khàn sau khi tắm rửa xong. Cả người Kiều Sâm không tốt lắm, đây là phạm quy phạm quy phạm quy a! Kiều Sâm cứng ngắc máy móc lớn tiếng hỏi: “Cái kia...... Em muốn hỏi một chút... Anh với Vệ đại ca......” Dừng một chút thanh âm đột nhiên nhỏ đi: “Có phải hay không...... một đôi?” Giọng nói tới cuối cùng như ngậm trong miệng, mơ hồ không rõ. Mặt Trình Tư Nam nhăn lại, cúi sát cậu: “Hử? Cái gì? Em nói lớn chút.” Kiều Sâm cảm thụ được hơi nóng ẩm ướt, lỗ tai tê tê ngứa ngứa, lắp bắp cuống quít nói: “Chính là, anh có thích Vệ đại ca hay không?” Cả mặt Trình Tư Nam đều đen thui, sau khi không thể nói gì một lúc lâu mới trả lời: “Đương nhiên không có khả năng, em sao lại nghĩ vậy.” “A a em chỉ là muốn hỏi một chút em muốn đi ngủ Nam ca cũng nghỉ ngơi sớm một chút ngủ ngon bai bai.” Trình Tư Nam vươn người muốn bắt lấy tay Kiều Sâm chỉ túm lấy được không khí, nhìn chú thỏ con đỏ mặt luống cuống không nhìn đường chạy trở về “cạch” một tiếng đóng lại cửa phòng, thế nhưng còn khóa cửa lại. Trình Tư Nam thấp giọng nở nụ cười: “Quên đi, thả em một con ngựa.” Thuận tay cầm lấy di động trên bàn trả lời lại một cái tin nhắn: “Đề nghị không tệ, ưu khuyết ngang nhau.” Bên trên rõ ràng là tin nhắn Vệ Thiên Minh phát tới ——”Sắc • dụ nhóc ấy a, nhìn phản ứng của nhóc”

Suy nghĩ một chút, Trình Tư Nam vẫn đi gõ cửa phòng ngủ bên cạnh: “Kiều Kiều, Kiều Kiều, đừng khóa cửa, buổi tối không an toàn.” Một lát sau, nghe được bên trong cánh cửa rầu rĩ trả lời: “Vâng!” Khóe miệng Trình Tư Nam khẽ nhếch, nhẹ giọng nói: “Kiều Kiều ngủ ngon.”

Trong phòng Kiều Sâm nghe thấy tiếng bước chân rời đi, có chút ủ rủ chui ra khỏi chăn “A a a! Sao lại không có định lực như thế?” Kiều Sâm lẩm bẩm: “Không phải thanh âm dễ nghe chút dáng người đẹp chút còn không mặc quần áo thôi sao?” Cậu phỉ nhổ nhìn nhìn cậu nhỏ hơi hơi ngẩng đầu của bản thân, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.

Nhớ lại câu nói kia của Trình Tư Nam, nói cách khác, Trình Tư Nam không có thích Vệ Thiên Minh, vậy chính mình có thể theo đuổi anh rồi? Ha ha ha ha ha ha ha ha. Vui sướng đến muốn thắng qua buồn bực bị cám • dỗ.

Kiều Sâm ngâm nga ôm chăn lướt weibo, phát hiện Trình Tư Nam vậy mà bình luận cho cậu ——@CV Huyền Ngư: nếu là hiểu lầm nói rõ ràng là tốt rồi, tiểu Kiều thêm dầu (đọc gần giống với cố lên). Nội tâm Kiều Sâm có chút thích, anh nhất định không biết cậu đang nói anh, loại cảm giác em biết anh mà anh không biết em hơi hơi sướng nha. Động động tay trả lời anh ——

@ Nam Hữu Kiều Mộc không phải thụ trả lời @CV Huyền Ngư: đã nói không phải tôi, là bạn của tôi. @CV Huyền Ngư trở về cậu một cái mặt [ mỉm cười ]. Kiều Sâm nhìn biểu tình trêu tức này gãi gãi đầu, có rõ ràng như vậy sao? Mặc kệ mặc kệ, ngủ ngủ, ngày mai bắt đầu suy tính kế hoạch theo đuổi anh.

Tác giả:

Clone của Vệ Thiên Minh rơi rồi. o( ̄▽ ̄)o

Nội tâm Vệ Thiên Minh OS: tôi rốt cục không cần phải chịu tiếng xấu thay người khác rồi, thích Trình Tư Nam? Tôi làm sao có dũng khí lớn như vậy chứ. [ mỉm cười ]

Truyện Chữ Hay