Trừ Em Ra Còn Có Ai

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương :

Qua âm lịch, chợt nhận ra mình đã không còn trẻ tuổi, muốn tìm người dựa vào, nhưng người đàn ông sống chung mấy năm qua hình như không có ý đó, một cô gái như tôi cũng mắc cỡ, sao mở miệng hỏi anh ấy được?

Có đôi lúc tôi cảm thấy, hình như là tôi yêu anh ấy hơn —— trên thực tế, anh ấy cũng chưa từng nói mấy lời buồn nôn có yêu hay không, sống chung lâu ngày, cứ như là chuyện đương nhiên, anh ấy ôm tôi, hôn tôi, thân mật như người yêu, nhưng cho tới nay chưa từng nói những chủ đề tình yêu, cho nên tôi thường thường không nhịn được mà suy nghĩ, tất cả có phải do tôi tự mình đa tình hay không?

Đừng trách tôi nghĩ như vậy, có mấy người đàn ông đến lúc lập gia đình, thì luôn sẵn lòng tuân theo, nhưng có mấy người sẽ hỏi lại mình, có yêu người phụ nữ mà mình cưới không?

Tất cả giữa chúng tôi, quá thuận nước đẩy thuyền, tựa như nên kết hôn thì kêt hôn, không có lãng mạn, không có quá trình theo đuổi, càng không có lời tâm tình liên tục, cho nên —— ai, liệu chàng ngốc ấy có yêu tôi hay không? Tôi có nên đi hỏi anh ấy không?

—— trái tim cô đơn

Trái tim cô đơn thân mến, tôi nghĩ chàng ngốc đó thật đáng đánh, đề nghị cô trực tiếp đi gõ đầu của anh ta, như thế nào?

Người đàn ông đó rất không phải, tại sao có thể khiến phụ nữ bàng hoàng bất lực thế, cả hôn nhân cũng không rõ ràng, chẳng lẽ còn phải đợi bạn gái cầu hôn anh ta? Quá không ra cái gì.

Nhưng nói đi thì nói lại, ai quy định ở trong tình yêu phụ nữ phải đứng ở thế bị động sao? Thương anh ta, thì cứ dũng cảm theo đuổi, nếu anh ta dám làm trễ nãi tuổi xuân của cô nhiều năm, sau đó còn có gan nói không yêu cô, vậy dù cô gõ anh ta đến chấn thương sọ não thì cũng có ai nói gì.

Trước chúc cho trái tim cô đơn của cô bắt được nửa trái tim còn lại của anh ta, không còn cô đơn nữa.

—— Tử Ngôn

Nghỉ đông kết thúc, trước khi rời khỏi Vân Lâm trở về cương vị công tác của mình, mẹ Quan bí mật tìm đến Quan Tử Ngôn, hai mẹ con nói chuyện một lát.

"Con tính toán khi nào định ra danh phận?" Để con gái người ta dẫn theo đứa trẻ vô danh vộ phân đi theo anh cũng không phải cách.

"Để con xem lại!" Anh từ chối cho ý kiến.

"Còn xem lại?! Cậu vừa rồi là ba con muốn mẹ hỏi con, ông ấy yêu chết Duyệt Duyệt rồi, ước gì cháu ấy sớm trở thành người nhà họ Quan."

"Con không biết Điềm Hinh có ý đó hay không." Kết hôn là chuyện cả đời, cô chuẩn bị xong chưa, anh còn chưa xác định, không dám tùy tiện mở miệng, sợ sẽ tạo thành áp lực cho cô.

"Con thật là đầu dưa! Người ta không có ý ở bên con cả đời, sẽ cùng con về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, còn cho con của nó gọi con là ba sao?" Sao bà lại sinh ra đứa con trai đần thế!

Thật sao? Điềm Hinh có ý đó, chỉ là đang đợi anh mở miệng mà thôi?

Thấy con trai yên lặng suy nghĩ, mẹ Quan hỏi tiếp: "Hai năm trước, con đột nhiên cự tuyệt tất cả xem mắt, chính là vì con bé?"

"Dạ."

"Hai đứa này thật là! Chuyện như vậy sao không nói sớm?" Hiện tại mới dẫn về, hại bà thật lo lắng, sợ thiên hạ này không tìm được một cô gái có thể khiến con trai để mắt.

"Lúc đó con còn chưa xác định." Chưa xác định lòng của Uông Điềm Hinh, chưa xác định cô có nguyện ý cùng anh đi tới một bước kia không.

"Ba mẹ không phải thúc giục con, chỉ là hạnh phúc mà con muốn, con phải tự nắm chặt, cô gái mà con thích, thì ba mẹ cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi, con không cần lo lắng vì ba mẹ, biết không?"

"Con hiểu, cám ơn mẹ."

Sau khi nói chuyện với mẹ thì anh liền trở về suy nghĩ chuyện mẹ nói.

Lúc này mà hỏi cô ấy, thật sẽ không quá đột ngột chứ?

"Sẽ."

Đúng thôi, anh đã nói —— hả? !

Phục hồi tinh thần lại, phát hiện người trả lời anh là Uông Điềm Hinh. Cô ngồi vào cạnh anh khi nào? Lúc nãy anh không cẩn thận hỏi ra rồi sao?

"Duyệt Duyệt hỏi em, bây giờ đồng ý lời cầu hôn của Trần Minh Tường có quá sớm hay không."

Anh lập tức kinh sợ nhảy dựng lên. "Đương nhiên có!" Quỷ nhỏ, dám lừa gạt Tiểu Duyệt Duyệt của anh.

Nhào tới, ôm lấy bảo bối của anh. "Duyệt Duyệt không thể đồng ý, biết không? Nhanh vậy đã bị theo đuổi, thật không có giá thị trường rồi, tối thiểu cũng phải gây khó khăn cho cậu ta mười mấy hai mươi năm, xem thành ý theo đuổi của cậu ta, không có gì cả, chỉ mấy bình Yakult đã muốn bắt cóc Tiểu Duyệt Duyệt của ba, nào có chuyện dễ dàng như vậy. . . . . ." Càng nói càng chột dạ, anh giống như —— cũng không có quá trình theo đuổi gì, vài ba lời liền lừa người ta trở về ra mắt cha mẹ, thậm chí ngay cả ba chữ cơ bản nhất, cũng chưa từng nói với cô. . . .

Cô thật —— có cảm giác được theo đuổi và đang yêu sao?

Như vậy anh làm sao mở miệng được?

Có lẽ tâm thần anh không yên quá rõ ràng, Uông Điềm Hinh phát hiện, hỏi mấy lần, anh luôn nói không có việc gì.

Mỗi đêm cô vẫn nghe tiết mục truyền thanh của anh, bên trong có những lời tâm sự mà anh không dễ dàng nói với cô, ở trong tiết mục ngược lại có thể thẳng thắn nói ra.

Cô và anh chơi một trò chơi nhỏ, dùng thân phận người nghe trung thực, thỉnh thoảng gửi thư đến radio, biểu đạt tâm sự trong buổi chủ trì của anh. Cô muốn xem, anh lúc nào mới có thể phát hiện, mà phát hiện xong thì có phản ứng gì?

Mấy bức thư kia, từng chữ từng câu đều là lịch trình tình yêu của cô, là ghi chép từ cảm kích, lệ thuộc vào đến yêu say đắm nồng đậm mà cô dành cho anh, cô dùng phương thức này để nói yêu anh.

Mỗi lần nghe anh trả lời mình trong tiết mục, cô liền cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, còn vui vẻ khi trêu cợt anh, cô chơi cực kỳ vui.

Chàng ngốc này, lúc nào mới có thể phát hiện đây?

Mấy ngày trước đến vườn trẻ đón con gái, gặp phải mẹ Trần Minh Tường, hai người trò chuyện mấy câu, bị hỏi Duyệt Duyệt đã bốn tuổi rồi, có tính toán sinh thêm một cô con gái làm bạn không? Thấy Duyệt Duyệt thân thiết đáng yêu như vậy, muốn cô ấy sinh thêm mấy bé cũng nguyện ý.

Nghĩ tới đây, không khỏi lặng lẽ nhìn anh một cái.

"Làm chi?" Quan Tử Ngôn đang sắp xếp bản thảo mới, thì thấy cô quan sát mình. "Anh không đúng chỗ nào sao?"

"Không có." Cô cười cười.

Sinh thêm một đứa? Nếu như là anh, cô phát hiện cô cũng không bài xích ý nghĩ đó, thêm một tiểu Tử Ngôn có dáng dấp rất giống anh, thông minh độc lập. . . . . .

Cô muốn kết hôn rồi, muốn chung tổ gia đình với anh, dắt tay anh cả đời.

Sau đó, vào ngày lễ người mẹ năm nay, cũng là sinh nhật bốn tuổi của Duyệt Duyệt, anh mua bánh ngọt, đồng thời ăn mừng Duyệt Duyệt thêm một tuổi và lễ người mẹ.

Khi anh hỏi họ có tâm nguyện gì ——

"Mẹ Trần Minh Tường sinh thêm một em trai cho cậu ấy, con cũng muốn có một em trai chơi với con." Lời trẻ con hồn nhiên, nói ra sự cô đơn của con gái một, khiến Quan Tử Ngôn nghe mà sửng sốt.

Đêm đó, dỗ Duyệt Duyệt ngủ xong, đi ra cửa phòng thì cô đã thu thập xong bàn ăn, đưa ly trà hoa quả vừa pha xong cho anh, hai người ngồi đối diện lẳng lặng uống.

"Còn đang suy nghĩ lời Duyệt Duyệt nói?" Cô hỏi.

Anh giương mắt đưa mắt nhìn cô một hồi lâu. "Em sẽ xem xét sao?"

"Suy tính cái gì? Sinh thêm một đứa?"

"Ừ." Anh không chớp mắt quan sát nét mặt của cô, cô sẽ nguyện ý chứ?

"Cùng ai? Anh sao? Nếu là như vậy. . . . . ." Cô trầm ngâm một lát.

"Như thế nào?" Không tự chủ ngừng thở.

Cô bật cười, dịu dàng chân thành lại phong tình vô hạn dời qua ngồi lên đùi anh, hôn lên vành tai nóng của anh, giọng quyến rũ. "Anh tốt vậy, có thể thử xem."

"Điềm Hinh. . . . . ." Anh rên rỉ, sống lưng tê dại, cơ hồ không chống cự được sự trêu đùa của cô.

Tán tỉnh hôn từ vành tai anh tới bờ môi. "Anh không muốn sao?"

Anh ảo não hừ nhẹ, lý trí hoàn toàn biến mất, hung hăng hôn môi của cô, thân thể dính sát dây dưa không có khe hở, cuồng nhiệt cọ sát môi lưỡi lẫn nhau, hôn ra ngọn lửa mạnh.

Trước khi đắm chìm, anh kịp thời bắt được một tia lý trí cuối cùng, giọng trầm thấp hẹn "Sẽ bị Duyệt Duyệt nghe được, qua nhà em đi."

Cô xấu hổ liếc anh một cái. "Được."

Cô không biết được anh có thể điên cuồng như vậy, vừa vào cửa, bọn họ liền từ cửa hôn vào, y phục tán loạn rơi đầy đất. Không kịp đợi đoạt lấy cô ở phòng khách, sau đó lại đi vào trong phòng, lại muốn cô một lần, làm thật cuồng nhiệt, kích tình như lửa, làm đến xương cô sắp rã.

Kích tình qua đi, hai người ôm nhau chia sẻ dư vị hoan ái, sau đó mệt mỏi vô cùng ngủ mất.

Sáu giờ rưỡi sáng, cô tỉnh lại ở trong lòng anh, anh còn đang ngủ say. Cô mở to mắt nhìn trần nhà, hồi tưởng tối hôm qua cô rốt cuộc bộc phát cao triều mấy lần.

Cô không ngờ người đàn ông có vẻ trầm tĩnh vô hại này, bạo phát lực sát thương lại lớn như vậy, quả thật làm cho người ta không chống đỡ được, thật không hỗ là đối tượng cô thích.

Chân của cô đặt giữa hai chân của anh, vốn định không kinh động anh, đi về tắm rồi chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh và Duyệt Duyệt, không ngờ cô vừa có động tác liền khiến anh tỉnh ngủ.

Bàn tay dừng ở trên lưng cô ôn tồn vuốt ve, mở mắt nhìn cô: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Tiến lên hôn anh. "Anh ngủ tiếp một lát, em sẽ chuẩn bị bữa ăn sáng."

Lát nữa, anh rửa mặt xong, tới giúp cô chuẩn bị bữa ăn sáng, liền lưu ý thấy động tác của cô không được tự nhiên.

Anh từ sau lưng ôm cô, khẽ xoa bên eo cô. "Xương sống eo?"

Cô ngoái đầu nhìn lại, oán giận lườm anh một cái. "Không phải là anh làm hại sao, anh còn dám nói!"

Oán trách nhưng âm điệu mềm mại càng giống như làm nũng, anh liền mất lý trí, không nhịn được hôn lại.

"A!" Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô kêu khẽ một tiếng, tránh thoát anh.

"Thế nào?"

"Em. . . em quên gia pháp của ba anh!" Tối hôm qua là giai đoạn nguy hiểm của cô, rất dễ dàng thụ thai, cô chỉ lo muốn một tiểu Tử Ngôn, lại quên trường hợp thi hành gia pháp của ba Quan kinh người cỡ nào.

Cứ tưởng cô sợ gì! Quan Tử Ngôn cười nhẹ ra tiếng.

"Anh còn cười được. Nếu thật mang thai, anh sẽ bị đánh chết!"

Anh cười ôm cô, lòng bàn tay khẽ xoa cái bụng bằng phẳng của cô. "Nếu như thực có một em trai làm bạn với tiểu Duyệt Duyệt, anh chịu gia pháp cũng cam tâm."

Tuy là nói như vậy, nhưng sau đêm đó, anh thận trọng suy tư, thật nên cầu hôn với cô rồi, thái độ của cô cũng rõ ràng, không phải sao? Vậy anh còn chần chờ cái gì?

Anh tin tưởng, Điềm Hinh sẽ gật đầu đồng ý.

Anh rút thời gian đi chọi nhẫn cưới, tính toán ở thời gian thích hợp sẽ nhắc tới chuyện này với cô. Tối hôm đó, anh tự mình xuống bếp nấu mấy món ăn, đều là món cô và Duyệt Duyệt thích. Vốn định chờ thời cơ thích hợp sẽ mở miệng với cô, nhưng mấy ngày nay, cô lại trở về muộn hơn bình thường, sau khi trở về khẩu vị cũng không quá được, một chén cơm cũng ăn không hết, nếu như không phải anh gắp đồ ăn cho cô, thì cô cơ hồ không động thức ăn trên bàn.

Thật không giống sức ăn của cô, trước kia anh xuống bếp, cô đều sẽ rất nể mặt, liên thủ với Duyệt Duyệt ăn sạch thức ăn, sau đó mới chống bụng đau khổ gọi.

Sau khi ăn xong, cô sẽ rửa chén thay anh, sau đó chọc anh: "Hiền tuệ như vậy, thật muốn cưới anh về nhà."

Hôm nay, cô không có nói như vậy.

Con ngươi suy nghĩ sâu xa, liếc về hướng cô gái đang rất trầm tĩnh, như vậy, anh làm sao mở miệng được?

Một ngày lại một ngày, anh phát hiện cô hình như tâm sự nặng nề, có lúc sẽ nhìn anh ngẩn người, có lúc sẽ nhẹ nhàng thở dài giống như đang khó xử cái gì, có vẻ rất lo lắng.

Ngay cả ở trong lòng anh, được anh hôn, ôm, cũng có thể cảm thấy cô lực bất tòng tâm.

Có người nói, trực giác của phụ nữ ở trong tình yêu rất nhạy cảm, nhưng đàn ông cũng không phải thế sao? Cô đưa mắt nhìn anh thì đến tột cùng đầu nhập mấy phần chuyên chú, anh cảm thụ ra được. Khi cô có chuyện giấu giếm anh, thái độ không hề thản nhiên nữa, anh cũng cảm thụ ra được.

Anh không biết, cô đến tột cùng đang khó xử cái gì, khiến cô dù ở bên cạnh anh, cũng không thể chuyên chú nhìn anh, tâm thần không biết bay tới nơi nào, mất hồn mất vía như vậy là chưa từng có.

Không thể không thừa nhận, anh rất lo lắng.

Có mấy lần cô về muộn, anh thuận miệng hỏi một câu, cô liền nói là công ty liên hoan, anh cũng không nghi ngờ gì, cho đến sáng sớm ngày đó ——

Lưu ý đến bản kế hoạch cô thức đêm làm còn bỏ sót ở trên bàn cơm, anh liền chạy theo xuống lầu. Gần đây tâm thần cô vô cùng hoảng hốt.

Cửa thang máy vừa mở, xa xa liền nhìn thấy cô và một người đàn ông xảy ra tranh chấp, anh dừng bước chân không có lên trước, cách một khoảng cách nghe không rõ bọn họ nội dung cãi vả, nhưng cô hình như rất tức giận, ra tay tát anh ta một cái, rồi xoay người rời đi.

"Điềm Điềm!" Anh thấy người đàn ông kia nhấc chân đuổi theo, kêu gọi thân mật quen thuộc, đủ thấy hai người có quen biết, còn là loại quen thân.

Đang suy ngẫm, lơ đãng liếc thấy mặt mũi người đàn ông kia, chân mày thật quen thuộc. . . . Giống như Duyệt Duyệt.

Anh sững sờ, trong nháy mắt hiểu ra làm đầu anh trống không.

Mấy ngày nay, Điềm Hinh đang phiền não chuyện này sao? Mấy ngày về muộn đó, là do ở chung với người kia? Khi cô nhìn anh, trong mắt lại không có anh là đang suy nghĩ gì? Cô khó xử, vì không biết nên mở miệng với anh thế nào sao?

Thật là diễn biến như phim, anh lại không cẩn thận cuốn vào nước xoáy cuộc tình tay ba rồi hả?

Không sai, phim đều diễn thế, câu trả lời "Anh ấy đã chết" chính là đáp án thông dụng của tất cả người mẹ, không có nghĩa là chân tướng, anh cũng chưa từng xem là thật. Chỉ là anh không ngờ, chân tướng ban đầu không để ý, sẽ ở ngày sau quấy nhiễu anh nghiêm trọng.

Anh cười khổ. Máu mủ mà, thật là khiến người ta vừa yêu lại vừa hận, muốn phủ nhận thoát khỏi cũng không có biện pháp đâu!

Anh có thể nói tình cảm của anh và Duyệt Duyệt không thua bất kỳ một đôi cha con nào trong thiên hạ, nhưng sự thật chính là sự thật, trên người Duyệt Duyệt chảy máu người kia, đó là dính líu chém thế nào cũng không đứt.

Cho nên kế tiếp thì sao? Điềm Hinh sẽ làm như thế nào?

Anh không cho cô biết sự hiện hữu của anh, lẳng lặng quay người đi lên lầu.

Đây là quá khứ của cô, cô nên tự làm ra quyết định, bất luận cô nghĩ như thế nào, anh tôn trọng lựa chọn cuối cùng của cô.

Anh đang chờ, đợi xem khi nào cô nói với anh việc này, nhưng một tháng trôi qua, cô từ đầu đến cuối không có mở miệng.

Một ngày này, làm bài tập với Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt đột nhiên ngẩng đầu lên nói cho anh biết: "Papa, mẹ gần đây thật kỳ quái."

Anh tự tay vuốt ve cái ót bé. Anh cho Duyệt Duyệt để tóc dài, kiểu tóc công chúa hôm nay là anh cột, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu. "Kỳ quái thế nào?"

"Chính là có lúc đi ra ngoài với mẹ, sẽ gặp phải một người, mẹ gây gổ với chú ấy, nhưng lại muốn con ăn cơm với chú ấy. Rất kỳ quái!" Gây gổ chính là ghét, ghét làm chi còn phải cùng nhau ăn cơm?

Anh dừng một lát, cố gắng dùng thái độ tự nhiên nhất hỏi: "Vậy Duyệt Duyệt thích chú ấy không?"

Duyệt Duyệt nhăn nhíu mũi. "Không thích." Mẹ hình như cũng không muốn để ý đến chú đó, chú đó còn gắng phải theo, cảm giác thật là bá đạo đó!

"Chú ấy còn muốn ôm con, kỳ quái, con đâu có quen chú ấy." lại bổ sung thêm một sự tích bá đạo.

Bé có thể cho ông nội bà nội, cô chú ôm, đó là bởi vì bé biết những người đó đều là người rất thân của papa, người thân của papa bé cũng sẽ thích, nhưng người kia bé lại không biết.

"Duyệt Duyệt. . . ." Anh há mồm, không biết vì sao lại nói thế. "Con không thể không lễ phép với chú ấy."

"Tại sao?" Bé gái hình như rất bất mãn.

"Bởi vì chú đó là người lớn, hơn nữa, hơn nữa. . . . . ." Hơn nữa không có chú đó thì không có con. Anh có thể nói như vậy sao?

"Nhưng chú đó loạn ôm mẹ!" Rõ ràng mẹ cũng rất tức giận, tại sao bé không thể ghét?

Anh tin tưởng nét mặt bây giờ của anh nhất định rất cứng ngắc. Cười chua chát, nói nhỏ: "Đó là vấn đề của người lớn, người lớn sẽ xử lý."

Duyệt Duyệt trưởng thành sớm nhạy cảm, mơ hồ phát hiện cái gì, nhỏ giọng hỏi: "Papa, ba và mẹ cãi nhau sao?"

Anh sững sờ. "Không có chuyện này."

"Vậy tại sao người kia muốn mẹ đi với chú ấy?" Đừng tưởng rằng đứa bé liền nghe không hiểu, bé cũng biết đó.

Anh ngạc nhiên, không phản bác được.

"Papa. . . . Ba và mẹ, không chia tay có được hay không?" Bé muốn mẹ, cũng muốn papa. "Papa, papa. . . . Bé muốn ở chung với papa. . . ."

Hốc mắt hơi nóng, Quan Tử Ngôn ôm bé, lòng chua xót im lặng.

Duyệt Duyệt thương anh, hôn anh, lại không có chút tình cảm nào với người có máu mủ với bé, cũng không thể tiếp nhận, ai nói máu mủ có thể đại biểu tất cả?

Có máu mủ thì như thế nào? Anh không phải không có ưu thế, Duyệt Duyệt không thể rời bỏ anh, chính là ưu thế lớn nhất của anh, Điềm Hinh không thể nào không để ý cảm thụ của con gái, dù vì Duyệt Duyệt, cô cũng có khả năng cực lớn ở lại bên cạnh anh.

Nhưng —— anh có thể lấy Duyệt Duyệt làm lá bài chủ chốt sao? Có thể lợi dụng một đứa bé bốn tuổi sao?

Anh thương Duyệt Duyệt, cưng chiều Duyệt Duyệt, là anh thật lòng yêu đứa bé này, cũng không phải muốn lợi dụng tình cảm tinh khiết chân thành của đứa bé để đạt tới mục đích gì, hành động như vậy, sẽ ti tiện đến ngay cả anh cũng xem thường mình.

"Duyệt Duyệt, lần sau gặp được người kia, phải lễ phép một chút, biết không? Không thể nói lời khiến mẹ tức giận." Anh vẫn không thể giở thủ đoạn, không muốn dùng Duyệt Duyệt để làm khó cô, thà đợi cô tự động làm lựa chọn, đợi cô cam tâm tình nguyện ở lại.

Chỉ đạo Duyệt Duyệt làm bài tập xong, tắm rửa đưa bé lên giường ngủ rồi, ngửa đầu, cây kim ngắn của đồng hồ treo tường sắp tới con số , mà Uông Điềm Hinh —— còn chưa có trở về.

Anh đóng cửa lại, xuống lầu đến đầu ngõ đợi cô, không yên lòng để một cô gái độc thân đi ở ngõ tối không người.

Anh đợi khoảng ', thì thấy cô không có đáp xe buýt, mà là từ một chiếc xe cao cấp đi xuống. Trước khi xuống xe, người đàn ông đưa cô về còn kéo cô trở lại, theo ánh trăng, thấy được nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng. . . .

Anh không cách nào di động, không cách nào phát ra âm thanh, không cách nào làm ra bất kỳ động tác gì, cũng chỉ lẳng lặng, lẳng lặng nhìn.

Uông Điềm Hinh đẩy anh ra, lơ đãng liếc thấy bóng dáng đứng nghiêm ở chỗ không xa, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.

Xong đời! Cô xui xẻo đến không thể trị được.

Bỏ rơi người đàn ông kia, bước nhanh đón lấy anh. "Tử Ngôn, anh hãy nghe em nói ——"

Anh không nói một lời, ánh mắt rơi vào đôi môi bị hôn sưng đỏ của cô, bình tĩnh đưa mắt nhìn cô chốc lát, yên lặng xoay người đi lên.

"Điềm Điềm!" Người đàn ông ở phía sau kêu cô.

Còn dám gọi! Đầu cô cũng không quay lại, ném tới một câu: "Anh cút đi!" Sắp bị anh hại chết.

"Anh sẽ chờ em đấy!"

Chờ tôi đi tìm chết!

Uông Điềm Hinh quả thật không nói gì, đuổi theo bước chân của Quan Tử Ngôn, hoàn toàn không muốn quan tâm người phía sau làm cái gì.

"Tử Ngôn. . . . . ."

Anh không lên tiếng.

Anh chưa bao giờ bỏ mặc lời kêu của cô như thế.

Cô rất buồn bã. "Anh rất tức giận?"

Anh vẫn không lên tiếng.

"Nếu như anh chịu nghe, em có thể giải thích. . . . . ."

Anh không gật đầu, cũng không lắc đầu, đi thẳng về phía trước.

"Là anh ta cường hôn em, em có giãy giụa, thật!" Đó cũng không phải là ý nguyện bản thân, vẫn không thể tha thứ sao?

Anh quyết tâm không để ý tới cô.

Nhìn trộm mặt bên xa cách của anh, cô khóc không ra nước mắt. Tử Ngôn giống như lại trở về bộ dáng cự người ngoài ngàn dặm như lúc mới quen, lạnh lùng ngăn cách mọi người ra. . . .

Cứ như vậy một trước một sau về đến nhà, ra khỏi thang máy, anh quẹo phải đang muốn trở về chỗ ở của mình thì ——

"Tử Ngôn!" Eo bị cô ôm chặt, cô dán sát mặt vào trên lưng anh, ăn vạ như đứa bé. "Em không muốn gây gổ, Tử Ngôn, đừng chiến tranh lạnh có được hay không? Em rất sợ anh như vậy. . . . . ."

Giống như là. . . . . . Coi cô như người dưng, không quan trọng nữa.

Anh yên lặng, bởi vì cô ôm mình, không trả lời, cũng không tránh ra.

"Tử Ngôn, anh không cần em sao?" Cô rất buồn bã hỏi, tại sao đều không để ý cô?

Không cần cô? Câu hỏi này, giống như người lựa chọn là anh, nhưng vấn đề ở anh sao?

Anh chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy, cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể giấu tất cả cảm xúc, không tiết lộ mảy may.

Anh bị thương rất nặng, nhưng không muốn cho cô nhìn thấy.

Anh có thể nói gì? Lại nên nói cái gì? Anh thật không biết, chỉ có thể trầm mặc.

"Em thừa nhận em có chuyện lừa gạt anh, nhưng em không phải cố ý, anh chờ em, hiện tại em còn chưa biết nói thế nào, cho em một chút thời gian xử lý, sau đó em sẽ nói cho anh cả câu chuyện, xin anh nói với em mấy lời được hay không? Tử Ngôn. . . . . ."

Anh khe khẽ thở dài, rốt cuộc mở miệng: "Không cần giải thích cho anh cái gì, chỉ cần em biết mình đang làm gì là tốt."

Kéo tay của cô ra, trước khi mở cửa vào nhà, bước chân dừng lại. "Anh thừa nhận trong lòng không thoải mái, nhưng anh không hề tức giận. Anh sẽ chờ em, chính em nghĩ rõ ràng lại nói, trước đó, chúng ta tạm thời không gặp mặt đi."

Rồi sau đó, cửa sắt đóng lại.

Truyện Chữ Hay