Nguồn: facebook @maycuat
Edit - beta: team May
Tiết Tẫn không có để Giang Sương Hàn chờ lâu, thành thân ít ngày nữa sẽ diễn ra.
Người bên ngoài nghĩ rằng Tiết Tẫn thành thân phải vội vàng, người muốn cưới lại là Giang Sương Hàn,một nữ tử mồ côi, hiển nhiên các bước lễ nghĩa sẽ có nhiều khiếm khuyết, chỉ cần qua đại lễ là được. Ai nghĩ tới, từ khi tuyên bố đến lúc cử hành thành thân, từ lễ nạp thải đến thỉnh kỳ, tất cả đều làm đầy đủ chu tất không hề giảm bớt.
Giang Sương Hàn ở Yến Đô không có phủ đệ cùng người nhà, hắn liền đem phủ Đại tướng quân để lại cho nàng.
Đương nhiên, hết thảy mọi việc chỉ có Giang Sương Hàn không để ở trong mắt, nàng mặc dù cũng giống như những người bên ngoài hết sức kinh ngạc, nhưng cũng không có bao nhiêu cảm giác rõ ràng, bởi vì Tiết Tẫn từ đầu tới cuối không có ý định để nàng tham dự vào những việc chuẩn bị cho lễ đính hôn và cả lễ thành thân, Tiết Tẫn chỉ mong Giang Sương Hàn bình an khỏe mạnh.
Nếu để Giang Sương Hàn đến lo liệu, Tiết Tẫn chỉ sợ nàng sẽ tự trực tiếp đem đồ vật của hắn đều ném ra.
Nam nữ thành thân, trước đó không thể gặp mặt, Tiết Tẫn rất cố gắng mới tuân thủ điểm này.
Mãi cho đến ngày đón dâu ấy, Tiết Tẫn từ hoàng cung xuất phát, hai người thành thân chi lễ là tiến hành ở bên trong phủ Đại tướng quân, mặc dù so với bên ngoài có chỗ khác biệt, nhưng suy cho cùng bản thân bọn họ cũng đã rất đặc thù, cũng không có người ở trên để chất vấn những vấn đề này.
Thành thân ngày đó, Tiết Tẫn để cho người bên ngoài xem lễ tiến hành, những vị khách chân chính trừ sư phó ở Quảng Ngọc Lâu của Giang Sương Hàn thì chính là một số bằng hữu trong triều của Tiết Tẫn, Trì Sơn tất nhiên là nằm trong số đó.
Bao gồm của Tể tướng, Tiết Tẫn cũng đưa thiệp cưới tới cửa, chẳng qua cũng không có mong chờ vào việc Tể tướng thật sự có thể tới.
Đội ngũ đón dâu từ hoàng cung một đường đi tới cổng phủ Đại tướng quân, ven đường không ít người tới xem náo nhiệt tò mò là nhà nào thành thân, lại có thể tổ chức lớn như thế. Chờ cho đến thời điểm đội ngũ đón dâu mênh mông cuồn cuộn dừng lại ở cổng phủ Đại tướng quân, họ mới hiểu được tới, vị Đại Tướng Quân kia của Tiết gia là thú thê tử.
Gia đình bình thường mấy chục năm qua chưa từng thấy qua lễ thành thân rầm rộ như vậy, coi là thượng cấp tuấn mã, hồng trang mười dặm, so với nhà giàu ngày xưa ở trong thành thành thân còn phải ồn ào hơn thế. Người có chút kiến thức hoặc là biết được sự tình trong triều, đều có thể nhìn ra được, Đại Tướng Quân đây đơn giản chỉ là thú thê tử nhưng rõ ràng là dùng quy cách cưới hoàng hậu tương lai.
Những cái kia trong lòng còn có thể chấp nhận được, coi như là Đại Tướng Quân nhất thời muốn làm mỹ nhân vui vẻ, nhưng các đại thần thấy thế nội tâm liền trở nên lo lắng sợ hãi, chờ sau khi chính thức đăng vị liền có thể dựa theo phép tắc phong là phi vị, nhưng lại không làm gì được Đại Tướng Quân, chỉ có thể đứng một bên nhìn đội ngũ đón dâu,vô cùng lo lắng.
Tiết Tẫn dọc theo con đường này bỗng cảm thấy thấp thỏm khó có thể bình an, lúc trước hắn làm Giang Sương Hàn để có thân phận giữ ở bên người, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Trì Sơn và quản gia cũng không dưới một lần ở bên tai hắn nhắc đến chuyện này, đã thích Giang Sương Hàn như vậy, cho nàng một danh phận thì như thế nào, hắn luôn luôn lấp liếm cho qua, sau đó tùy ý người bên ngoài rõ ràng hắn đối với nàng cưng chiều, lại đối với chuyện danh phận thì một chữ cũng không đề cập tới.
Thẳng đến lúc này, trên đường đi đón dâu, hắn mới hiểu rõ mình muốn thân phận gì.
Hậu viện của hắn đều là một số nữ tử mà người bên ngoài lấy các loại tên tuổi để nhét vào đến, các nàng ta là thiếp, có chút tôn quý, hoặc là bởi vì xuất thân, hoặc là bởi vì người đưa các nàng ta tiến vào. Tiết Tẫn không muốn để cho nàng danh phận giống vậy, nếu giống như vậy thì có khác gì bôi nhọ nàng.
Hắn lưu lại một vị trí chính thê cho nàng.
Cho dù chuyện này ở trong mắt của người khác chính là đại nghịch bất đạo, nhưng mấy chữ này hắn từ nhỏ đến lớn cũng đã nghe qua không ít, chuyện như vậy hắn cũng sớm làm qua không ít, hắn không có cảm thấy có cái gì không đúng.
Giang Sương Hàn là thê tử của hắn, cũng chỉ có thể là thê tử của hắn.
Nghi trượng ở cổng phủ Đại tướng quân dừng lại, Tiết Tẫn dựa theo lễ nghi thành thân tiến vào, người bên trong không dám ngăn cản hắn, dễ như trở bàn tay liền để cho Tiết Tẫn đi vào.
Hắn quen thuộc đi về phương hướng của Tây viện, suốt quãng đường gần như bước chân chưa từng ngừng, đợi đến thời điểm đến cổng Tây viện, mới phát giác, mình đã sớm bỏ xa những người khác đi theo phía sau.
Tiến vào Tây viện, thời điểm trông thấy Giang Sương Hàn mặc hỉ phục màu đỏ ngồi ở đầu giường, Tiết Tẫn mới cảm thấy tảng đá lớn trong lòng mình nặng nề rơi xuống.
Hắn đi đến trước mặt, đứng trước đỡ bên cạnh Giang Sương Hàn là hai người Thu Cơ và Xuân Nga, đi theo phía sau viện vào bên trong còn có hai nha hoàn khác, đứng trước thành hai nhóm, Tiết Tẫn đưa tay liền muốn xốc lên khăn, nhưng chờ khi tay đến trước mặt, hắn lại thu hồi lại, hạ xuống, rơi vào trước mặt Giang Sương Hàn: "A Hàn, ta tới đón nàng thành thân."
Tiết Tẫn ngừng thật lâu, thời gian lâu dài đến mức nha hoàn ở một bên cũng bắt đầu khẩn trương.
Các nàng không dám đi nhìn biểu cảm của Tiết Tẫn, chỉ sợ Đại Tướng Quân lúc này đang nổi giận, đã thấy biểu cảm của Tiết Tẫn chưa thay đổi, vẫn như cũ rất kiên nhẫn chờ nguyên tại chỗ.
Mãi sau Giang Sương Hàn vẫn chưa đáp lại, hắn cũng không có nửa điểm tức giận, chỉ là đưa tay, cường ngạnh nắm chặt tay của Giang Sương Hàn để ở bên người, nghiêng thân ở bên tai nàng nói: "Đỉnh đầu có hỉ khăn không dễ đi đường, ta đỡ nàng."
Giang Sương Hàn cảm thấy lỗ tai mình bị bỏng một chút.
Thời điểm Tiết Tẫn nói câu nói đầu tiên, trong giọng nói còn mang theo vui sướng không dễ dàng phát giác, tâm tình của hắn không dễ phân biệt, nhưng Giang Sương Hàn lại rõ ràng phát giác được, lúc hắn ở bên tai nàng nói chuyện, tuy là trần thuật, không cho nàng có chỗ trống từ chối, nhưng trong giọng nói lại mang chút thấp thỏm.
Tiết Tẫn lại thấp thỏm sao?
Hắn là một Đại Tướng Quân nắm chắc binh quyền, ít ngày nữa liền có thể vinh đăng đại điển, trở thành thiên tử mà người người trong thiên hạ ngưỡng mộ, ở trước một nữ tử nho nhỏ chốn khuê phòng như nàng thấp thỏm sao? Chuyện này nghe thôi cũng khiến người khác phải kinh sợ.
Thời điểm Giang Sương Hàn thất thần, Tiết Tẫn đã lôi kéo tay nàng đi ra ngoài.
Ánh mắt Giang Sương Hàn bị che khuất, chỉ có thể nhìn thấy đường dưới chân mình, còn lại toàn là Tiết Tẫn ở bên người dẫn đường, Giang Sương Hàn thực sự không quen kiểu mù quáng đi theo bước chân của người bên cạnh mà đi lên phía trước như thế này, mấy lần suýt ngã, vô thức nắm chặt bàn tay nóng hổi trên tay mình.
Sau một khắc, tay nàng được buông ra, còn chưa kịp phản ứng, liền bị Tiết Tẫn chặn ngang ôm lấy, tay nàng lại rơi vào đằng sau cổ của hắn, đặt ở trên bờ vai của Tiết Tẫn.
Cứ như vậy, khoảng cách của hai người gần thêm không chút, nàng có thể ngửi được hơi thở quen thuộc trên thân Tiết Tẫn. Giang Sương Hàn nghe được tiếng kinh hô của nha hoàn sau lưng, nhưng không ai dám đi lên trước ngăn cản Tiết Tẫn, nàng sau khi ở trong ngực Tiết Tẫn thì đi đường so với vừa rồi ổn hơn rất nhiều, cho nên cũng ngầm thừa nhận động tác của Tiết Tẫn.
Giang Sương Hàn mặt đang đối diện với bên gáy của Tiết Tẫn, có thể cảm nhận được hô hấp Tiết Tẫn, nàng quay đầu sang một bên, đem khoảng cách rất gần giữa hai người kéo xa một chút.
Chỉ là không đi được hai bước, người hắn tựa hồ như là bị vấp một chút, Giang Sương Hàn đồng thời cũng lắc lư theo, vô thức nắm chặt bả vai Tiết Tẫn, môi của nàng sát trên lỗ tai Tiết Tẫn, người ôm lấy nàng cười khẽ một tiếng, giống như là làm chuyện xấu thành công.
Bàn tay Giang Sương Hàn nắm lấy bả vai hắn hơi dùng sức, khoảng cách một lần nữa được kéo ra, cho dù nhìn không thấy mặt của Tiết Tẫn, nàng cũng có thể cảm nhận được đối phương đang dào dạt vui vẻ.
Về sau bắt đầu từ lúc người chủ trì thu xếp hành đại lễ, thời điểm đưa người vào động phòng, Tiết Tẫn cũng không có để người ở lại nhiều, trực tiếp đưa nàng bế lên.
Hai người đã lâu không gặp, trên đường Tiết Tẫn cũng là không ngừng ở bên tai nàng nói chuyện, nói cho nàng biết đám đại thần kia khịt mũi coi thường nhưng không biểu hiện ra được mà chỉ có thể nói cát tường, dáng vẻ quá buồn cười, còn nói Trì Sơn tiểu tử ngốc kia đang gọi hắn đến uống rượu, còn nói Tào sư phó đang ở ngay phía dưới nhìn.
Giang Sương Hàn thời điểm nghe đến đó, vô thức hướng về bên kia nhìn thoáng qua. Nàng biết nguyên nhân Tiết Tẫn trước đó không muốn nàng gặp Tào sư phó, nhưng vẫn muốn, hôm nay sư phó có thể tới.
Tiết Tẫn giống như là nghe được tiếng lòng của nàng: "Ta xác thực không quá nguyện ý để nàng thấy những người trước đó."
Nếu là Giang Sương Hàn lúc này xốc khăn tân nương lên, nhất định có thể nhìn thấy trong đồng tử đen nhánh của Tiết Tẫn hiện ra sắc thái uy hiếp, nhưng nàng không thể nhìn thấy, cũng chỉ nghe thấy Tiết Tẫn nói tiếp: "Nhưng hôm nay là ngày đại hôn của hai người chúng ta, hắn... đối với nàng mà nói cũng là người quan trọng, cho nên ta cũng mời hắn đến, cũng để cho bọn hắn biết, nàng ở bên cạnh ta, so với ở bất kỳ chỗ nào khác đều tốt hơn."
Tiết Tẫn nói xong, không nghe thấy Giang Sương Hàn đáp lại, cũng không cần nàng đáp lại.
trên đường đi hắn nói với Giang Sương Hàn rất nhiều lời, bao gồm cả thành thân, còn có chuyện ở trên triều đình, mặc kệ Giang Sương Hàn có đáp lại không, hắn toàn nói.
Chờ đến thời điểm đem người ôm vào bên trong gian phòng, ngược lại bỗng yên tĩnh trở lại.
Tay Giang Sương Hàn nắm chặt, cảm thấy Tiết Tẫn với lúc trước không giống nhau lắm, nếu là lúc trước, từ lúc vừa mới bắt đầu, thời điểm hắn tiến vào gian phòng liền sẽ không kịp chờ đợi xốc lên khăn đội đầu của nàng, nhưng hắn lúc này lại không có động tác gì.
An tĩnh trong gian phòng cùng ánh mắt bị che kín, luôn luôn có thể khiến người ta nghĩ đến rất nhiều.
Tiết Tẫn ở bên cạnh nàng ngồi hồi lâu, cung nhân ở một bên cũng nhịn không được nhắc nhở: "Đại Tướng Quân, nên vén khăn của tân nương."
Bọn hắn còn tưởng rằng là Đại Tướng Quân quá cao hứng, ngay cả phép tắc cũng quên đi.
Tiết Tẫn nghe vậy quay đầu nhìn về phía cung nhân đang đứng ở một bên chờ phục thị: "Ra ngoài đi."
Nhóm cung nhân đứng ở tại chỗ, chưa kịp phản ứng Đại Tướng Quân thật sự để bọn họ ra ngoài, một nhóm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không dám động. Cho dù biết Đại Tướng Quân từ trước đến nay không nặng phép tắc, chuyện thành thân cũng là như thế, nhưng lại không muốn phá hỏng, mắt thấy buổi lễ kết thúc, lại muốn đuổi bọn họ ra ngoài.
Tiết Tẫn không thấy bọn họ động đậy, lại nhìn lướt qua, một nhóm người mới hiểu rõ được, lập tức hành lễ cáo lui.
Sau khi Tiết Tẫn thấy tất cả bọn họ đều rời đi, mới một lần nữa đi đến bên cạnh Giang Sương Hàn. Giang Sương Hàn nghe được động tĩnh bên cạnh, có chút nghiêng về hướng bên kia một chút, cách một tầng đỉnh đầu, Giang Sương Hàn vậy mà không hiểu sao lại cảm nhận được tâm tình của Tiết Tẫn, giống như lúc vừa rồi lúc ở Tây viện hắn bỗng trở nên thấp thỏm khó có thể yên ổn.
Thật lâu sau, Tiết Tẫn mới đưa tay, xốc lên khăn đội trên đầu của Giang Sương Hàn.
Trong nháy mắt đó, hắn ở trong lòng thở phào một cái, nàng không có khóc.
Lập tức liền kinh diễm, Giang Sương Hàn mỹ mạo không thể nghi ngờ, nhất là ở trong mắt Tiết Tẫn, mặt mày của nàng đến mũi có nốt ruồi kia lại đến môi son nhuộm đỏ, mỗi một chỗ đều sinh sôi ở trong lòng của hắn, lông mi nàng chỉ cần có chút rung động đều có thể khiến đáy lòng hắn nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Giang Sương Hàn đẹp không phải nội liễm, mà là xinh đẹp hào phóng, chỉ là khí chất trong trẻo lạnh lùng, làm cho vẻ đẹp đầy ý vị như vậy, phối hợp vừa lúc chính là hồng sắc, cũng đủ câu hồn phách người.
Tiết Tẫn nín thở, lần đầu cảm thấy mình ở trước mặt nữ tử giống như thanh niên mới lớn, không biết làm phản ứng gì.
Loại kinh diễm kia cùng với vui sướng khi hai người thành thân hỗn hợp lại cùng nhau, quay đầu nện ở trên mặt hắn, Tiết Tẫn phản ứng đầu tiên chính là đỏ vành tai.
Giang Sương Hàn từ khi hắn xốc lên khăn tân nương cũng bắt đầu nhìn về phía Tiết Tẫn, đối diện với bên trên ánh mắt của hắn, không hề bỏ sót sự kinh diễm cùng vui sướng trong mắt của hắn.
Mà sau khi nhìn thấy sự kinh diễm trong mắt của hắn, Giang Sương Hàn bỗng nhớ tới thời điểm hắn cảnh cáo nàng, nói hắn không thích màu đỏ, cũng không để nàng về sau lại mặc nữa. Giang Sương Hàn đối với màu đỏ cũng không có chấp niệm gì, chỉ là nhớ lại, Tiết Tẫn mấy ngày trước đây để người đưa tới mấy bộ trong váy áo đầu đều là màu đỏ chiếm hơn phân nửa.
Lúc này nàng muốn mở miệng trào phúng hắn đôi câu, nhưng không hiểu, bị nhiệt liệt trong mắt của hắn lây nhiễm, không biết làm sao liền không nói ra.
Tiết Tẫn áp sát tới, ở trên môi của nàng lưu lại một nụ hôn, rất nhanh liền tách ra. Hành động nhanh đến nỗi Giang Sương Hàn còn chưa kịp phản ứng, hắn tựa như là tránh không kịp, khí tức còn chưa đánh tới, liền ngắn ngủi rời đi.
Ánh mắt Tiết Tẫn rơi vào trên ngón tay đang cầm chặt lấy vạt áo của Giang Sương Hàn: "Ta trước đó đã nói qua, đối với việc này sẽ không ép nàng, trừ phi ngày nào đó nàng đáp ứng."
Nói xong, hắn liền đứng dậy rời khỏi tân phòng.
Bước chân rời đi vội vàng, giống như là rất sợ mình đổi ý.
Giang Sương Hàn nhìn phương hướng hắn rời đi, thật lâu sau, tay để ở bên người mới buông ra. Nếu vừa rồi Tiết Tẫn không có nói như vậy, nàng sẽ như thế nào, cây đao nàng mang trên người kia đã sớm mất đi, Giang Sương Hàn không vui với chấp nhất nghĩ mãi mà không rõ sự tình, nàng rất nhanh liền từ bỏ.
Nơi này không phải Tây viện,đây là chính phòng bên trong phủ Đại tướng quân, lúc trước là chỗ ở của Tiết Tẫn, trên giường sớm đã trải tốt đồ vật thành thân, bây giờ sẽ chỉ có Giang Sương Hàn một mình ở đây. Xuân Nga cùng Thu Cơ dù không biết vừa rồi trong phòng xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Đại Tướng Quân rời đi, cũng mơ hồ hiểu rõ một chút, hai người đều không dám hỏi nhiều, theo phép tắc hầu hạ Giang Sương Hàn thay y phục váy áo.
Bên ngoài tân khách còn đang ngồi, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiềng ồn ào của Trì Sơn, là đang mời rượu.
Giang Sương Hàn chờ hai người đem trên giường đồ vật thu thập sạch sẽ, lúc này mới chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hai nha hoàn do dự hồi lâu, vẫn là không nói ra lời khuyên can Giang Sương Hàn, dù sao ở giữa Đại Tướng Quân và Giang Sương Hàn vẫn có chút khác biệt cùng với người bên ngoài, không phải những người bên ngoài như các nàng có thể tuỳ tiện trấn an được.
Tân khách rời đi rất sớm, bên ngoài chỉ còn lại Trì Sơn còn đang bồi tiếp Tiết Tẫn uống rượu.
Giang Sương Hàn mặc dù nằm ở trên giường nghỉ ngơi, thế nhưng ngủ không được an tâm lắm, giữa đêm, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân xốc xếch giống như là uống nhiều của Tiết Tẫn, Giang Sương Hàn cảm thấy sợ hãi, cho là hắn muốn ngủ lại ở chỗ này với nàng.
Kết quả bước chân của Tiết Tẫn không có dừng lại ở cổng bao lâu, liền lại rời đi.
Không đợi Giang Sương Hàn một lần nữa nằm xuống lại, Thu Cơ ở bên ngoài trông coi liền tiến đến đáp lời: "Phu nhân, Đại Tướng Quân vừa rồi tựa như là đi lầm đường, đến cổng mới vỗ đầu một cái nói mình đi nhầm, lại chuyển hướng, đi thư phòng."
"Biết rồi." Giang Sương Hàn lên tiếng.
Thu Cơ nhịn không được lại nói thêm một câu: "Hôm nay là đêm tân hôn của phu nhân cùng Đại Tướng Quân, nếu là Đại Tướng Quân nghỉ lại ở bên cạnh, bên ngoài sợ sẽ có lời nghị luận."
Giang Sương Hàn sớm biết các nàng muốn khuyên mình, nghe nói như thế cũng không ngoài ý muốn, nàng nhìn Thu Cơ hồi lâu, mới nói: "Vậy là nghị luận ta nhiều, hay nghị luận Đại Tướng Quân nhiều."
Tất nhiên là nghị luận Giang Sương Hàn nhiều hơn một chút.
Đại Tướng Quân gần đây thành thân cũng đã là một sự kiện đại sự oanh động Yến Đô, người cưới chính là Giang Sương Hàn càng đủ để người bên ngoài nghị luận, đừng nói là người bên ngoài, người trong phủ cũng đối với Giang Sương Hàn cũng hiếu kì không thôi. Những lời nghị luận này, phần lớn là nói Giang Sương Hàn là họa thủy, quen mê hoặc nhân tâm.
Thu Cơ rất nhanh kịp phản ứng, Giang Sương Hàn cũng không có lo lắng chuyện này, các nàng là những hạ nhân càng không cần hao tổn nhiều về vấn đề này.
Thu cơ thấy vậy liền lui xuống.
Giang Sương Hàn nằm ở trên giường, lúc này mới thực sự ngủ.
Nàng cho là mình trong đêm sẽ mơ tới chút gì đó, nhưng một đêm không mộng, nửa đêm cũng chưa từng tỉnh lại, có lẽ là ban ngày mệt mỏi, đúng là một giấc ngủ ngon.
Tiết Tẫn hô trước uống rượu quá nhiều, nhưng sáng sớm hôm sau lại rời đi rất sớm. Những ngày này tiền tuyến chiến báo đưa tới cực kỳ gấp, hắn cũng không có nhàn rỗi.
Giang Sương Hàn cũng giống ngày xưa, bình thường rời giường trang điểm, chờ sau khi dùng qua điểm tâm, Tiết Tẫn phái người đến chuyển lời, nói là hai ngày sau lại tự mình đón nàng hồi cung. Gia đình bình thường sau khi thành thân có lại mặt mà nói, Giang Sương Hàn không có người nhà mẹ đẻ, Tiết Tẫn liền giúp nàng những lễ nghi hết thảy đều làm đủ.
Nàng bây giờ ở trong chính phòng bên hạ nhân liền bắt đầu đem đồ vật của Giang Sương Hàn vốn đặt ở Tây viện chuyển qua bên này.
Giang Sương Hàn lúc này mới để ý, từ lúc nàng vào phủ có thể thấy trong phủ có rất ít người.
Thu Cơ nhắc đến chuyện này vừa vui lại vừa sầu: "Chính là như vậy, thời điểm cô nương bị giam giữ trong cung, nghĩ đến cũng không biết tình trạng trong phủ, lúc ấy Đại Tướng Quân không ở đây, trong phủ lại không có một chủ tử có thể nói chuyện, sớm đã loạn thành một đoàn, người trong phủ chạy trốn không ít. Về sau, trưởng công công mang theo lời của Đại Tướng Quân trở về, nói là nếu muốn đi thì tới lĩnh bạc rời đi, phủ Đại tướng quân không ép người ở lại, như vậy lại càng đi rất nhiều."
Thu Cơ nhìn Giang Sương Hàn một chút, nói tiếp: "Người phía dưới phần nhiều là bán thân, lưu ở trong phủ chỉ cần không liên luỵ cũng không có liên quan bao lớn, đi coi như thiếu hụt một chút. Đại Tướng Quân nói lời này là cho người hậu viện nghe, những người kia vốn dĩ đều là có chút chỗ dựa, thấy phủ Đại tướng quân thế sự sa sụt, cũng biết không cần phải lưu lại, lại nghe được lời này liền dứt khoát đi."
"Đi nhiều người như vậy?" Giang Sương Hàn kinh ngạc nói, bởi vậy có thể nghĩ thấy lúc thời gian ấy phủ Đại tướng quân khổ sở thành kiểu gì.
Thu Cơ gật đầu đáp lại, cho dù vật đổi sao dời, nàng ấy cũng suýt nữa rơi lệ: "Chính là, bây giờ trừ phu nhân, cũng chỉ còn lại có một..."
"Ai?" Giang Sương Hàn mí mắt nhảy một cái.
"Chỉ còn lại Tây viện Sài nương tử."