Nguồn: Facebook @maycuat
Editor - Beta: Team May
Giang Sương Hàn không thích đi dạo trong cung, ngày thường nơi nàng quanh quẩn nhiều nhất vẫn là bên trong Phương Hoa Cung, bên cạnh tai mắt không nhiều, rất nhiều tin tức đều là từ chỗ Tân Quý Phi truyền đến.
Nàng ấy dường như nhận định Giang Sương Hàn đối với mình không hề có uy hiếp, cho nên có rất nhiều chuyện sẽ cùng nàng tâm sự, nhất là chuyện liên quan tới Triệu Dịch Tuần, có lẽ bởi vì biết Giang Sương Hàn không thích nghe cho nên nói ít một chút.
Liên tiếp mấy ngày, Giang Sương Hàn ở trong cung nhưng không thấy bóng dáng của Tân Quý Phi, ngay cả Hồng Ngọc cũng bắt đầu ở bên tai Giang Sương Hàn nhắc tới: "Mấy ngày nay dường như không thấy quý phi Nương Nương đến."
"Có lẽ là bận chuyện gì đó." Giang Sương Hàn bị nàng ấy nhắc đến chuyện này cũng giật mình dường như đây là khoảng thời gian dài nhất nàng không gặp Tân Quý Phi.
"Thế nhưng những ngày trước Tân Quý Phi cho dù bận bịu, cũng vẫn sẽ tình cờ gặp ở trong cung, mấy ngày nay đến cái bóng cũng không thấy." Hồng Ngọc nghĩ rằng có lẽ có người sàm ngôn, ly gián quan hệ của Tân Quý Phi và Giang Sương Hàn.
Nàng bây giờ đã không trông cậy chủ tử của mình có thể có được sủng ái của hoàng thượng, chỉ cần có Tân Quý Phi cây to này vững,bọn họ ở Như sương điện cũng rất thoải mái.
Giang Sương Hàn không biết Hồng Ngọc đã âm thầm vì nàng nghĩ đến những điều này, nàng đem chuyện này để ở trong lòng, ý định ngày mai sẽ đi thăm Tân Quý Phi.
Giang Sương Hàn cả ngày không có chuyện gì làm, hôm sau trời vừa sáng liền đi đến cung điện của Tân Quý Phi thỉnh an, hai người lúc trước thân cận, cho nên Giang Sương Hàn không cần thông truyền liền có thể đi vào tẩm điện của Tân Quý Phi. Cung nhân ở bên ngoài bẩm báo Tân Quý Phi mới mở cửa cho Giang Sương Hàn.
Nàng căn bản cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đến khi gặp Tân Quý Phi lại phát hiện ra khi nhìn thấy nàng, nàng ta lại cố tránh ánh mắt của nàng.
Giang Sương Hàn sắc mặt không đổi, như thường lệ đi lên trước hành lễ: "Mấy ngày không gặp Nương Nương, Sương Hàn mang một chút trà bánh từ tiểu trù phòng tới."
"Ngươi có tâm rồi." Tân Quý Phi nói, cho dù nàng ấy cực lực che giấu, Giang Sương Hàn vẫn thấy được sự mỏi mệt dưới mắt nàng ấy.
"Nương Nương mấy nay vất vả nhưng cũng phải dành thời gian nghỉ ngơi chứ." Giang Sương Hàn buông đồ xuống, khuyên nhủ.
Tân Quý Phi nhìn Giang Sương Hàn một chút, giống như là đang do dự có nên nói cho Giang Sương Hàn hay không, lại thở dài một hơi: "Ta ngược lại là còn tốt, người vất vả nhất không phải ta."
Giang Sương Hàn nghe vậy nhíu mày, luôn cảm thấy trong lời nói của Tân Quý Phi có hàm ý.
Tân Quý Phi lại là không có nói thêm nữa, nàng lấy ra trà bánh Giang Sương Hàn mang tới, chậm rãi ăn, Giang Sương Hàn liền lẳng lặng mà ngồi ở đối diện nàng ấy nhìn xem nàng ấy ăn.
Không thể không nói, Tân Quý Phi không sét tướng mạo, chỉ riêng cái khí chất trên người cũng đủ khiến người bên ngoài không theo kịp nổi, nàng ấy lúc trước là công chúa, cho nên cho dù là tại trong hoàng cung Đại Yến, hay bây giờ đều là viên minh châu lấp lánh, bất kỳ người nào vì nàng ấy mà động tâm cũng đều không kỳ quái.
Tân Quý Phi ăn xong, lại nhìn về phía Giang Sương Hàn: "Bên ngoài xảy ra chuyện."
"Nương Nương lời này là có ý gì?" Giang Sương Hàn vô thức khẩn trương lên, lại rất nhanh kịp phản ứng, nàng sớm đã không thể không lo lắng "Bên ngoài".
Tân Quý Phi nhìn ra biến hóa của Giang Sương Hàn trong thời gian ngắn, nàng ấy đổi từ: "Không phải bên ngoài, là phủ Đại tướng quân, là Đại Yến, biến thiên."
Giang Sương Hàn trên tay xiết chặt, bất giác ngón tay liền chụp ở trong lòng bàn tay, bình thường dùng sức không biết đau. Nàng lại nhớ lại chuyện trước đó vài ngày Hồng Ngọc nhìn thấy hai người mật đàm, hiện tại cũng không biết mình là đang sợ hay là hoảng.
Tân Quý Phi cũng không có thừa nước đục thả câu, nàng ấy tiếp tục nói: "Lúc trước Hoàng Thượng bất luận là nhớ tới công lao lúc trước của Tiết gia hay là lấy tình bằng hữu với Tiết Tẫn khi còn bé, tóm lại là chưa từng động sát tâm đối với hắn, lần này lại khác."
Giang Sương Hàn trong lòng tự nhủ, bắt đầu từ khi nàng đến Bắc Địa ngày ấy, Triệu Dịch Tuần đã bắt đầu động thủ, chỉ là người bên ngoài không biết thôi.
"Lúc trước những sổ gấp kia giống như tuyết rơi đều bị lật ra, lấy Tiết Đại Tướng Quân làm chính, thậm chí là luận Tiết gia vào mười hai tông tội, từng cái từng cái đều là tội danh có thể lấy mạng của Đại Tướng Quân, trước mắt phủ Đại tướng quân đã bị vây lại, trước đó nha hoàn nô bộc bên trong đã phân tán hơn phân nửa, chỉ sợ trong phủ không còn mấy người. Đại Tướng Quân cũng bị đưa đi, vốn hắn đã bất hòa với Ngự Sử đại nhân nên đã bị giam giữ lại điều tra." Tân Quý Phi liên tiếp nói ra toàn bộ.
Giang Sương Hàn nghe thế phản ứng đầu tiên là ý nghĩ Tiết Tẫn rốt cục chọc giận Triệu Dịch Tuần, cũng không biết hắn lúc này có cao hứng hay là đang phiền não giống như Tân Quý Phi.
Kẻ đầu xỏ lại chính là Triệu Dịch Tuần bên ngoài thủ đoạn ra tay độc ác.
Có lẽ là Giang Sương Hàn phản ứng quá bình tĩnh, Tân Quý Phi thấy được biểu cảm bình tĩnh của nàng ngược lại sửng sốt một chút: "Ngươi đã sớm đoán được sẽ có chuyện hôm nay?"
Dựa theo trình độ tìm đường chết của Tiết Tẫn, Giang Sương Hàn đúng là cảm thấy như vậy.
Tân Quý Phi không đợi Giang Sương Hàn trả lời, liền nói: "Đúng, ta biết ngươi bây giờ đã không phải là người của hắn, tất nhiên cũng sẽ không nghĩ đến hắn."
Nói xong, Tân Quý Phi vậy mà còn có mấy phần thẫn thờ.
Giang Sương Hàn ngày ấy cũng không biết hai người đang mưu đồ bí mật cái gì, nhưng là hôm nay nhìn thấy biểu hiện của Tân Quý Phi, nàng ước chừng có thể hiểu rõ một chút.
"Hai ngày này mỗi ngày ta đều đi đến chỗ Hoàng Thượng dò xét tin tức, Hoàng Thượng giống như đề phòng ta một chút cũng không lộ ra." Tân Quý Phi nói, lại nhìn Giang Sương Hàn một chút, "Chỉ sợ trong lòng hắn hoài nghi ta là hỏi giúp ngươi."
Giang Sương Hàn cười cười: "Nương Nương đem chuyện này đều nói cho Sương Hàn, cũng không sợ ta đi vạch trần người sao."
Mặc dù Triệu Dịch Tuần bây giờ căn bản sẽ không đến gặp nàng, nhưng Giang Sương Hàn chắc chắn, chỉ cần nàng chủ động đi gặp hắn ta, hắn ta nhất định sẽ đáp ứng. Dù sao, đối với Triệu Dịch Tuần mà nói, có thể đó là một lần thắng ở chỗ của nàng.
"Ta cược ngươi sẽ không." Tân Quý Phi nhìn vào mắt Giang Sương Hàn chắc chắn nói, " So với Đại TướngQuân, ta tin ngươi càng không muốn đi gặp Hoàng Thượng."
"Nếu là như thế, Sương Hàn hiện tại cũng không nên ở đây quá lâu." Giang Sương Hàn hướng về phía nàng ấy cười cười, thấy Tân Quý Phi lộ ra vẻ chần chờ trong dự liệu, nàng lúc này mới lui về sau một bước, "Hôm nay tới vốn là lo lắng Nương Nương xảy ra chuyện gì, nhìn qua Sương Hàn liền yên tâm trở về."
Tân Quý Phi quả thật bị Giang Sương Hàn nói đến sững sờ, chờ lúc phản ứng lại, Giang Sương Hàn đã ra ngoài.
Tân Quý Phi nhìn bóng lưng nàng rời đi, lúc trước nàng ấy luôn cảm thấy Giang Sương Hàn là một người đáng thương giống như mình, hôm nay mới phát hiện cũng không phải như vậy, Giang Sương Hàn so với mình may mắn hơn rất nhiều.
Nếu như Giang Sương Hàn biết ngày ấy đi thăm Tân Quý Phi là lần cuối cùng nàng ra khỏi Như sương điện, nàng nhất định sẽ hỏi nhiều thêm một chút tin tức từ chỗ Tân Quý Phi, nhưng không có nếu như.
Sau khi nàng trở về ngay lập tức tìm người của mình đi nghe ngóng tình huống gần đây ở bên ngoài, kết quả không đợi được người nghe ngóng trở về báo tin, Giang Sương Hàn cảm thấy bản thân giống như lúc còn ở triều thanh điện trước kia, bị giam ở nơi này.
Đừng nói là nghe ngóng tin tức bên ngoài, ngay cả ra ngoài nói chuyện cùng Tân Quý Phi cũng đều không được.
Thị vệ canh cổng chỉ nói là ý chỉ của hoàng thượng, Giang Sương Hàn đem chuyện này với Tân Quý Phi ngày ấy liên hệ lại, ước chừng hiểu ra chuyện gì, có lẽ Tiết Tẫn xảy ra chuyện gì, Triệu Dịch Tuần lúc này mới đột nhiên nhớ tới trong hậu cung còn có một người cũ của phủ Đại tướng quân, ngay lập tức đưa nhốt Nàng lại.
Đương nhiên, còn có thể sợ nàng cùng Tiết Tẫn ngầm thông liên lạc. Nếu là nguyên nhân này, Giang Sương Hàn cảm thấy Triệu Dịch Tuần lo thừa, chỉ là trước mắt nàng không có cơ hội gặp Triệu Dịch Tuần.
Mỗi ngày chỉ có thể đếm các mầm non trong trong viện, nàng ngay cả vẽ tranh cũng ít đi một chút, không có giao lưu với bên ngoài, căn bản không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Lúc trước ở triều thanh điện tốt xấu gì còn có Tân Quý Phi nói chuyện bên ngoài với nàng, lúc này ngay cả chuyện đó cũng không thể, Giang Sương Hàn lại một lần cảm giác được chỗ tốt của Tân Quý Phi.
Hiện tại nàng không biết mình đang nghĩ gì, có nhiều lúc lại không biết mình đang mong nhớ ai. Những lúc ngẩn ngơ suy đoán những chuyện đang xảy ra chuyện gì nàng sẽ nhớ đến Tân Quý Phi, nghĩ mãi cũng không biết vì sao nàng ấy lại lựa chọn một con đường như thế, rõ ràng đã là sủng quan sáu cung, nếu nàng ấy muốn, Giang Sương Hàn cảm thấy Triệu Dịch Tuần ngay cả vị trí hoàng hậu cũng nguyện ý cho nàng ấy, dưới một người trên vạn người.
Nhưng nàng lại nghĩ tới mình, liền cảm thấy có rất nhiều chuyện khó có thể lý giải.
Nàng dựa vào bàn,bức vẽ chính là Tân Quý Phi, nàng ấy ở trong mắt Giang Sương Hàn, sáng ngời, cao quý, tự tin, khuôn mặt lạnh lùng như băng, mặt mày bao phủ một cỗ sầu bi nhàn nhạt, quanh thân là khí phách mà người bên ngoài khó so được.
Sau khi vẽ xong, nàng lại cười cười, ở trong lòng Triệu Huyên Ngọc mà nói nàng chỉ có tướng quân nhưng cũng không hẳn là vậy chỉ là lúc ấy trong mắt của nàng chỉ có tướng quân là bởi đó chính là người ở Nghi Thủy dạy nàng thư hoạ.
Giang Sương Hàn đem bức họa đã xong đặt ở trong hộp, nghĩ đến nếu là có cơ hội ra ngoài, sẽ đem tranh này đưa cho Tân Quý Phi.
Như sương điện bế tắc tin tức, Giang Sương Hàn bây giờ còn không thể xác định Triệu Dịch Tuần có thả mình ra ngoài hay không, nếu là phủ Đại tướng quân xảy ra chuyện...
Giang Sương Hàn thực sự muốn bản thân không nghĩ đến những chuyện đó.
Có lẽ nàng ở chỗ Triệu Dịch Tuần đã mất đi giá trị, có thể lấy được tự do trở lại Nghi Thủy hay không cũng khó nói. Giang Sương Hàn mặc cho suy nghĩ tự nhiên phát tán.
Ngày xuân bên trong Như sương điện không ít rễ cây đều đã bắt đầu nảy mầm, bên cửa sổ hoa lê sinh ra nụ hoa lục sắc, chờ đến khi hoa nở chỉ thời gian ngắn. Nếu là ở phủ Đại tướng quân, lúc này nhất định là cả vườn hương hoa.
Tiết Tẫn cũng không có nhiều yêu thích hoa hoa thảo thảo, Hoàng Thượng đối đãi với hắn coi như thật sự không tệ, nếu không phải giữa hai người có thâm cừu đại hận gì, hẳn là cũng không đến nỗi náo thành cái dạng này.
Người yên tĩnh lại, liền dễ dàng nghĩ đến rất nhiều chuyện, tỉ như lúc Tiết Tẫn tạm giam Du Đại Nhân có nói trên người hắn ta còn có một bản án khác, tỉ như Giang Sương Hàn đã từng thăm dò Du Đại Nhân, hắn ta trước đó rời khỏi Nghi Thủy, cũng từng đi tới biên quan làm quan lương thảo một đoạn thời gian, lại tỉ như là bệnh điên của Tiết Tẫn.
Lúc trước rất nhiều chuyện liên hệ chặt chẽ với nhau, liền có thể đạt được một kết luận to lớn.
Lúc Giang Sương Hàn ở Nghi Thủy đã từng nghe Triệu Huyên Ngọc nói tới Tiết lão tướng quân, là vị anh hùng can đảm trung nghĩa, Giang Sương Hàn không chút nghi ngờ, nếu ông ta vẫn còn, nhìn thấy hôm nay Tiết Tẫn công cao lấn chủ, sẽ không nhịn được cầm roi quất hắn.
Lão tướng quân không còn, có thể bó buộc được Tiết Tẫn chỉ còn lại một người, chính là Du Thái Phi.
Du Thái Phi... Giang Sương Hàn nhìn thấy trước kia rất nhiều chuyện, nhìn ra nàng ta là lửa cháy thêm dầu, có lẽ nàng ta kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu đã có những dự tính riêng..
Ước chừng là sau nửa tháng bị giam ở trong cung điện, Giang Sương Hàn lần đầu nhìn thấy người bên ngoài tới, người đến là cung nhân bên người Tân Quý Phi, chỉ cùng Giang Sương Hàn nói một câu, ít ngày nữa nàng có thể được thả ra.
Giang Sương Hàn nghe vậy sững sờ: "Bên ngoài thế nào rồi? Nương Nương còn tốt chứ?"
Cung nhân chỉ trả lời nửa câu sau: "Nương Nương hết thảy đều mạnh khỏe." Liền vội vàng rời đi.
Đơn giản như vậy trong lúc nói chuyện với nhau Giang Sương Hàn chỉ có thể biết được một chút tin tức, bên ngoài loạn, bằng không cung nhân chỗ Tân Quý Phi cũng không có khả năng trắng trợn đến mật báo cho nàng. Có rất nhiều chuyện Giang Sương Hàn hỏi nhiều nữa cung nhân cũng không nói, chỉ riêng điểm đó Giang Sương Hàn liền đoán được chút tình hình bên ngoài.
Giang Sương Hàn thấy thần thái nàng ta trước khi rời đi là bộ dáng vội vã, càng thêm khẳng định bên ngoài lúc này không yên ổn.
Về phần đến cùng là không yên ổn như thế nào, Giang Sương Hàn giờ phút này cũng không dám xác định.
Dọc đường trở về phòng gió nổi lên, rõ ràng là thời tiết đầu mùa xuân, Giang Sương Hàn lại cảm thấy một hơi khí lạnh, nàng nhẹ ho khan vài tiếng, đem áo khoác trên người che phủ chặt hơn chút nữa, Hồng Ngọc thấy thế vội vàng đem cửa sổ của gian phòng đóng chặt.