Nguồn: Facebook @maycuat
Editor - Beta: Team May
Tối đến, Giang Sương Hàn đều nắm chặt túi thơm chìm vào giấc ngủ, nàng đã sớm quen với mùi hương nhàn nhạt này trên người mình, nhưng mùi của túi thơm đặt trước mặt vẫn làm nàng mơ tới cuộc sống ở Nghi Thủy.
Khi đó nàng mới tới Nghi Thủy không bao lâu, ban đêm nghe thấy xa xa có tiếng sói gào thét, nàng bị dọa đến không ngủ được, bóng đêm ở Nghi Thủy đen vô cùng, lúc không có đèn đuốc thì mắt tựa như bị che mất, hoàn toàn không thể nhìn thấy xung quanh.
Nàng sờ soạng trong bóng tối chạy đến phòng của Triệu Huyên Ngọc, hắn mặc trung y, đã nằm ngủ, nhưng bị động tĩnh của nàng đánh thức, thấy người bên ngoài là nàng, hắn không ngăn cản.
Triệu Huyên Ngọc sau khi biết được, không để nàng trở về, thay vào đó là bất tri bất giác cười thành tiếng: "Quên chuyện này đi, cái này cho ngươi."
Giang Sương Hàn nhận lấy túi thơm hắn đưa tới, không chút kiêng dè đưa đến trước mũi ngửi, có mùi trên người Triệu Huyên Ngọc, nàng vui ra mặt: "Đây là vật tùy thân của tướng quân sao?"
Tướng quân trước đây luôn đoan trang chính trực đỏ tai, hắn ho nhẹ một tiếng mới nói: "Hương liệu trong này có tác dụng xua đuổi dã thú, là mẫu phi ta không yên lòng nên làm cho, chẳng qua ta không dùng được, đúng lúc cho ngươi."
Lúc đó, Giang Sương Hàn vẫn chưa biết hàm ý của việc tặng túi thơm cho người khác, nàng tràn đầy vui mừng nhận lấy.
Kỳ thật, đại khái có ý là, từ khi Triệu Huyên Ngọc đưa túi thơm để nàng đeo lên, nàng hẳn là người của hắn. Thế nhưng Triệu Huyên Ngọc chỉ đưa nàng theo bên người, dạy nàng thi thư, cùng nàng nói chuyện.
Đêm đó cũng như thế, Triệu Huyên Ngọc biết trong lòng nàng còn sợ hãi tiếng sói tru, cũng không để nàng rời đi, hai người chung gối mà ngủ, nàng cơ hồ có thể rơi vào giữa hơi thở của hắn.
Cuối giấc mộng, Giang Sương Hàn cho rằng mình sẽ giống như thời điểm ở Nghi Thủy, sau khi tỉnh lại nhìn thấy Triệu Huyên Ngọc ở một bên chờ nàng tỉnh lại. Nhưng nàng chưa kịp mở mắt, liền bị người bên cạnh ôm vào trong ngực, cảm nhận được nụ hôn vừa kích thích vừa mãnh liệt, hơi thở hai người giao hòa, khó rời khó phân.
Cho dù là mộng, Giang Sương Hàn cũng bị mê hoặc trong nháy mắt, nàng nhìn lại người trước mắt, lại phát hiện, vốn là gương mặt ôn nhu như ngọc lại biến thành tướng mạo lạnh lùng góc cạnh rõ ràng, kỳ thật ngũ quan biến hóa cũng không có lớn như thế, thế nhưng lại cho người ta cảm giác là hai người hoàn toàn khác biệt, Giang Sương Hàn cơ hồ là vô thức trốn tránh.
Người ôm lấy nàng phát hiện ra ý đồ của nàng, căn bản không cho nàng cơ hội lui lại, đem người khóa trong ngực, càng dùng sức đoạt lấy, không để cho nàng có chút không gian nào để phản kháng.
Giang Sương Hàn ở thời điểm cuối cùng rốt cục cũng nhẹ nhõm, tay hắn đột nhiên chuyển qua cổ của nàng, cánh tay có vết chai mỏng khẽ dùng sức, nắm cổ của nàng trong tay, nắm chặt, hô hấp của nàng dần trở nên khó khăn, nhìn thấy ánh mắt hung ác ngoan lệ của hắn, lúc trong đầu trống rỗng, lại trông thấy nơi xa có một vị nữ tử đứng thẳng giống y như mình ngày thường đang cười nhẹ nhàng.
Giang Sương Hàn từ trong mộng bừng tỉnh, phát giác ra mình vậy mà lại triệt để đem mặt của Tiết Tẫn cùng mặt của Triệu Huyên Ngọc hợp lại với nhau ở trong mộng, lúc sau nàng mới hoàn toàn rõ ràng, một thân toát mồ hôi lạnh.
Trong đêm u tĩnh, ánh trăng như nước xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên bàn, hợp lại trên y phục Giang Sương Hàn, nàng vô
thức thuận theo ánh trăng đi ra khỏi phòng, ngoài viện thanh điện có hoa cỏ, mùa này đã tàn lụi từ lâu, chỉ còn cành khô, phá lệ lộ ra ánh trăng lạnh lẽo.
Nàng đã quên mình ngồi ở dưới thềm nhìn cành khô bao lâu, chỉ biết thời điểm trở về phòng đầu hơi choáng.
Ngày thứ năm, cuối cùng Giang Sương Hàn cũng bị đưa ra ngoài, nói là đi theo Địch Nhân, từ Đại Yến hộ tống qua.
Cái cọc hòa thân này vốn đã chỉ định người nên không dễ gì thể hiện hào quang hôn phối ra cửa, thời điểm đưa người ra khỏi thành cũng phá lệ khiêm tốn, toàn bộ hành trình Giang Sương Hàn đều không nhìn thấy Triệu Dịch Tuần, cũng không nhìn thấy Tiết Tẫn.
Đúng như lời Tiết Tẫn nói, bên trong đội ngũ đưa thân có Trì Sơn, hắn sau khi ra khỏi thành mới tiến đến trước cỗ kiệu của Giang Sương Hàn cùng nàng nói chuyện: "Biết một mình ngươi khẳng định nhàm chán, thời điểm trong thành không có cơ hội lại đây, ta hiện tại đến nói một tiếng với ngươi, Tiết Tẫn mấy ngày nay vội vàng bố trí quân trận, bên này sau khi bị người chặn trên đường, trước tiên hắn sẽ mang binh đánh cho Bắc Địa trọng thương, để bọn hắn ăn đòn cũng không dám ca thán."
Giang Sương Hàn nghe vậy hững hờ gật đầu, khó trách kể từ ngày đó nàng chưa từng gặp lại hắn. Kỳ thật hắn coi như không nguyện ý tới cũng bình thường, dù sao hắn có thể đưa nàng đến lấy thân phạm hãm, nghĩ đến cũng sẽ không để ý một mặt này.
Trì Sơn luôn luôn thô lỗ, lúc này không biết làm sao, vậy mà đoán ra một chút tâm tư của Giang Sương Hàn: "Sương Hàn, chuyện này liên quan đến Bắc Địa, Tiết Tẫn hắn cũng là suy nghĩ vì đại cục, không phải do hắn."
"Ừm, ta biết." Giang Sương Hàn cười thành tiếng.
Nàng nhìn thoáng qua bên cạnh, hai cung nhân ở thanh điện hầu hạ nàng cũng được đưa tới, các nàng lúc này đang cúi đầu, một dáng vẻ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
Trì Sơn gãi đầu một cái: "Ta cảm thấy Tiết Tẫn hắn thật sự rất coi trọng ngươi, mặc dù khẳng định không so kịp với tình ý của ngươi dành cho hắn, nhưng ta chưa từng thấy hắn đối xử với người khác như thế này, chuyện này hắn vốn dĩ hoàn toàn có thể mặc kệ, nhưng bây giờ còn muốn dẫn binh đi Bắc Địa trong đêm, đều là vì ngươi mới như vậy."
Giang Sương Hàn chỉ tùy tiện gật đầu nhẹ, vài câu cũng không nghe lọt tai.
Trì Sơn thấy nàng xác thực không có ý nói gì thêm, lúc này mới chịu thôi, nắm dây cương trở lại nơi vốn là chỗ mình.
Bóng đêm dần dần dày, đội ngũ đưa thân ra khỏi Yến Đô không bao lâu, bọn hắn tìm chỗ có thể nghỉ chân nghỉ ngơi lấy lại sức, chuẩn bị sáng sớm ngày thứ hai lại tiếp tục lên đường. Đội ngũ của bọn hắn cùng Địch Nhân cách một khoảng, đôi bên cũng không quấy nhiễu nhau, nhân lúc ngừng lại Trì Sơn liền vui vẻ tiến đến trước mặt Giang Sương Hàn nói chuyện.
Hắn ta bất tri bất giác cảm thấy Giang Sương Hàn giống như không để ý đến mình, mặc dù thời điểm lúc trước ở vùng biên cương mới quen Giang Sương Hàn, nàng cũng không thích nói chuyện cùng hắn ta lắm, thế nhưng về sau hai người chung đụng nhiều, Giang Sương Hàn kiểu gì cũng sẽ đáp lại hắn, hiện tại đáp lại cũng không.
"Mặt ngươi sao lại hồng như vậy?" Trì Sơn chú ý tới sắc mặt Giang Sương Hàn không đúng, sáng suốt sẽ không thể nào cảm thấy Giang Sương Hàn bởi vì nói chuyện cùng hắn ta mà đỏ mặt, vậy nhất định là sinh bệnh: "Sẽ không phải là bị nhiễm phong hàn chứ?"
Giang Sương Hàn cũng tự mình cảm thấy bản thân mấy ngày nay có chút mê man, lúc này nghe Trì Sơn vừa nói như vậy, mới phát giác mình hình như có chút triệu chứng nhiễm phong hàn, nàng chần chờ gật gật đầu.
"Ta nói rồi mà, làm sao cả một ngày ngươi đều ỉu xìu, lúc nói chuyện cũng không thấy ngươi đáp lại ta, chờ đó, ta cho người mời đại phu bốc thuốc cho ngươi." Trì Sơn dông dài mấy lời rồi rời đi, thầm nghĩ chính Tiết Tẫn đặc biệt đem Giang Sương Hàn giao đến trên tay của hắn ta, vậy nếu lúc đưa về có chỗ nào bị thương, Tiết Tẫn còn không phải làm thịt hắn ta sao.
Từ trước đến nay Tiết Tẫn đều tỏ ra không để ý đến Giang Sương Hàn, nhưng trong tiềm thức Trì Sơn vẫn cảm thấy mình phải bảo vệ Giang Sương Hàn cẩn thận.
"Sao đúng lúc trở về Yến Đô lại sinh bệnh, lúc ra khỏi Yến Đô cũng sinh bệnh, nếu không phải ta biết ngươi, đều nghĩ rằng ngươi đây là mỹ nhân bệnh..." Trì Sơn vừa lẩm bẩm vừa đi ra ngoài, tìm người đi tìm đại phu.
Giang Sương Hàn vẫn bình tĩnh, nghĩ đến lúc vào Yến Đô đúng là ngày ấy cũng bị bệnh, hiện tại ra khỏi lại bệnh, đây được coi là gì? Đến nơi đến chốn?
Nàng không đợi được Trì Sơn trở về, trong quán trọ đã xảy ra hỗn chiến, người tới không giống người Địch Nhân, càng không giống quan binh, trên thân toát ra hơi thở thổ phỉ.
Đám người này vừa đến liền đem khách điếm vây lại, không giống với diễn xuất của thổ phỉ bình thường, ông chủ khách điếm đi tới xin tha: "Các đại gia, các ngươi tháng này đã tới ba lần, chỗ làm ăn này ngươi cũng trông thấy, thật sự không kiếm được mấy đồng."
Hắn ta nói, thấy thổ phỉ còn nhìn lên trên lầu, vội vàng lại nói: "Phía trên này đều là khách nhân ở, ngươi cướp tiền thì cướp tiền nhưng cũng không thể tổn thương khách nhân, nếu không cái tiểu điếm này của chúng ta cũng không tiếp tục mở được nữa."
"Mẹ nó, gia muốn làm sao thì làm, ngươi còn quản đến chuyện của đại gia!" Người dẫn đầu trên vai khiêng một thanh đại đao, khuôn mặt hung hãn nhìn lại trên lầu, không biết để ý tới cái gì, đột nhiên lông mày nhấc lên:"U, cái tiểu điếm này của ngươi vậy mà có thể có khách quý, các huynh đệ, lục soát cho ta!"
Thổ phỉ sau lưng toàn bộ bỏ qua lầu một, trực tiếp hướng lên lầu hai. Đội ngũ đưa thân quan binh cũng không nhiều, những thổ phỉ này ở trên đỉnh núi đã lâu, chỗ này của bọn hắn lại là chỗ hoang vắng ngoài thành, cho tới bây giờ quan binh cũng không để ý qua, cho nên nhìn thấy những binh lính này cũng không sợ, ỷ đông người, hai ba phát liền đánh gục mấy binh sĩ.
Bọn hắn cấp tốc đi lên, hai hạ nhân trong phòng phát hiện tình thế không đúng, lập tức lâm vào hoảng loạn, cũng mặc kệ Giang Sương Hàn còn đứng ở trong phòng, hai người liền thu thập bao y phục muốn chạy trốn.
Giang Sương Hàn nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, nơi này của bọn họ là lầu hai, muốn đi ra ngoài nhất định phải đi qua cầu thang, nhảy cửa sổ ra ngoài chỉ tổ ngã chết, về phần cái cửa ra vào duy nhất này chỉ có một đường chính, vừa vặn trực diện với thổ phỉ.
Nàng nắm chặt tay, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Không đợi các nàng phản ứng, cửa gỗ của căn phòng bị đá văng từ bên ngoài, tiếng nói thô tục của nam nhân: "U! Trong này hóa ra có ba tiểu mỹ nhân a!" Ánh mắt của hắn ta dạo quanh một vòng trong phòng, ánh mắt nhìn thẳng vào Giang Sương Hàn, chưa từng thấy mỹ nhân nào đẹp mắt như vậy, lại nhất thời quên mất phải phản ứng ra sao.
Mà mỹ nhân này vừa hay lại là người bình tĩnh nhất trong gian phòng lúc đó, nhìn thấy bọn hắn phá cửa vào, không hoảng hốt cũng không loạn, ngược lại chỉ lẳng lặng nhìn hắn ta.
Nam nhân đầu tiên bị mỹ mạo này làm cho cả kinh ngơ tại chỗ, lập tức dâng lên lòng ham chiếm hữu mãnh liệt, ánh mắt hắn đỏ lên tham lam rơi vào thân Giang Sương Hàn: "Tiểu mỹ nhân, nàng đi theo ta đi, ta bảo đảm nàng sau này ăn ngon uống say."
Giang Sương Hàn nghe vậy bật cười một tiếng.
Người kia bị nàng cười liền tức giận, hai nha hoàn thấy thế đem bao y phục ném sang một bên: "Chúng ta là từ trong cung tới, là phụng mệnh lệnh của hoàng thượng đưa nữ hòa thân đi vùng biên cương, ngươi nếu dám làm ẩu, triều đình sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
"Hoàng đế? Ta ở núi Ngũ Hồ này lớn lên, chỉ nghe nói qua một Hoàng đế, chính là lão tử Bì Lão Tam!" Bì Lão Tam xách đao đi vào bên trong một bước, xác định các nàng cũng không có đường chạy: "Đem tiền bạc của các ngươi đều giao ra!"
Giang Sương Hàn không nhúc nhích, Bì Lão Tam còn cười hì hì nàng tìm lý do: "Tiểu mỹ nhân, nàng không cần, đến lúc đó đi theo lão tử cùng lên núi Ngũ Hồ, của nàng hay có thể của nàng, đến lúc đó đều là của ta."
Giang Sương Hàn lần này không chế giễu hắn, ngược lại cười khẽ một tiếng, nàng sinh ra đã có một đôi mắt hồ ly xinh đẹp đến cực điểm, cười yếu ớt cũng vũ mị: "Còn phải đợi về đến đỉnh núi sao? Nơi này không phải đã là địa bàn của ngươi rồi?"
Bì Lão Tam bị nụ cười của nàng làm cho chói mắt, sau khi kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của Giang Sương Hàn, trực tiếp đóng cửa phòng lại, trên mặt vui mừng khôn xiết: "Cửa của nàng cũng thật nặng, gia hiện tại liền nếm thử mùi vị của nàng!" Hắn vừa nói vừa cởi quần áo đi đến trước mặt Giang Sương Hàn.
Không chỉ là Bì Lão Tam lập tức không có kịp phản ứng, mà hai nha hoàn bên cạnh cũng đều đứng thẳng bất động ngay tại chỗ, không thể tin nhìn Giang Sương Hàn. Các nàng hầu hạ Giang Sương Hàn mấy ngày, còn từng cảm thán thân thế Giang Sương Hàn đáng thương, đáng tiếc cho một khuôn mặt tuyệt đẹp, nhìn cũng là tính tình trong trẻo lạnh lùng đến cực điểm.
Lại không ngờ rằng, lúc này mới xuất cung không bao lâu, liền có thể nhanh chóng đổi mục tiêu.
Giang Sương Hàn ở thời điểm hắn thoát y nhích lại gần mình, không chút biến sắc lui lại hai bước, tình thế khẩn trương, thời điểm bàn tay bẩn thỉu của nam nhân muốn đụng vào nàng, liền xách đao đâm vào bụng của hắn, chỉ là người này da dày thịt béo, Giang Sương Hàn vậy mà một chút cũng không thể đâm được bao sâu, đã bị ngăn cản.
Bì Lão Tam lập tức phản ứng lại, đưa tay dừng trên mặt Giang Sương Hàn: "Con mẹ ngươi thối □□! Cũng dám giấu đao!"
Giang Sương Hàn bị một tát này của hắn trực tiếp văng ra ngã xuống giường, nàng không để ý tới chút choáng váng chớp nhoáng này, nhìn hai người ở giữa phòng nghỉ hô: "Thất thần cái gì! Hỗ trợ đi!"
Hai nha hoàn kia bị dọa sợ ngay tại chỗ, sau khi liếc nhìn nhau, phản ứng đầu tiên vậy mà là đồng thời cùng chạy ra cửa.
Giang Sương Hàn phải sớm biết không trông cậy được vào hai người bọn họ, nàng dùng sức nắm chặt cây đao kia, ở phần bụng Bì Lão Tam dùng sức chuyển động, nam nhân rất nhanh bị chọc giận, vung tay đẩy Giang Sương Hàn ra sau đó cấp tốc bóp cổ nàng: "Ngươi mẹ nó đi chết đi! Dám ở trước mặt lão tử giở trò!"
Nàng vốn là trong khoảnh khắc thân thể nặng nề mất đi chút khí lực phản kháng đó, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai nha hoàn kia kéo cửa ra xông ra bị thổ phỉ một đao xẹt qua cổ, máu đỏ tươi lan ra ở trước mắt nàng, còn có dáng vẻ Trì Sơn vội vã chạy tới, trong mắt của hắn ta toàn là sốt ruột...