Hoa tàn rồi hoa lại nở, lại thêm một năm nữa.
Lục Nguyên Sướng nhìn thấy hoa nở phủ khắp núi đồi mà trong lòng tưởng nhớ đến người thân kinh khủng.
Trong một năm này, Chính Sóc Đế dựa vào trí tuệ hơn người cùng sự tàn bạo, vẫn đưa được cục diện rung chuyển vào thế ổn định. Từ phía bên trong, hắn đã vững vàng khống chế được cả triều đình ở trong tay mình. Vương gia không còn ngóc đầu lên được nữa, Tống Định Thiên thì bị bức ép đến nỗi phải cáo lão xin về hưu, hai chi ngoại thích mạnh mẽ đã không thể có được bất cứ uy hiếp gì nữa.
Thế nhưng, nơi duy nhất Chính Sóc Đế có thể vững chắc lại chỉ ở trong triều đình. Còn ở ngoài dân gian, bách tính vẫn thỉnh thoảng lại bị thiên tai làm cho khổ sở. Trong khi đó, triều đình chủ yếu lại chỉ lo đấu đá nội bộ, đối với việc an dân thì phản ứng lại tỏ ra cực kỳ chậm chạp, không có chút nào nhạy bén cần có. Ngoại trừ Bắc cảnh vẫn là miền đất hứa đất lành chim đậu, còn lại những nơi khác của Đại Chu thì vẫn sóng ngầm mãnh liệt.
Hậu cung vẫn như cũ không có tin tức gì. Điều này làm cho Chính Sóc Đế mặt ủ mày chau, càng ngày càng dễ tin vào người ngoại quốc hơn. Mỗi ngày hắn đều tập trung vào việc luyện đan uống thuốc, ra sức sủng hạnh hậu cung, trong khi vẫn phải bận tâm việc triều chính. Thân thể của Chính Sóc Đế vốn rất tráng kiện, vậy mà đã bắt đầu gầy xuống. Mà vấn đề khiến Chính Sóc Đế cảm thấy bất lực nhất chính là, lính mới vẫn luyện mãi không thành, tiền thu được từ cả nước chi vào việc này thực sự là đã quá nhiều, trong khi vẫn phải cung cấp cho đại quân ở ngoài tiền tuyến. Những chuyện này đã làm khó dễ cho hắn không ít, trước mắt đành phải cố gắng kéo dài thời gian được tí nào hay tí đó.
Chỉ là, Chính Sóc Đế vốn tưởng rằng có thể từ từ xử lý từng việc một, vậy nhưng Lục Nguyên Sướng sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian.
"Hầu gia, có thư của phu nhân gửi đến." Trương Thành đem lá thư đưa cho Lục Nguyên Sướng, xong rồi liền thức thời lui ra.
Lục Nguyên Sướng đọc thư, trong thư Cố Tiểu Phù cứ lải nhải chỉ nói chuyện trong nhà. Rằng hài tử hiếu động, hài tử đáng yêu, hài tử sợ nhiệt. Tất cả các đề tài, đều quay xung quanh cô con gái nhỏ của Lục Nguyên Sướng -- Tiểu Tiểu. Hai người đã ước định trước với nhau, nhũ danh sẽ do Cố Tiểu Phù đặt, còn phần của Lục Nguyên Sướng là đại danh, Lục Minh Vân, có nghĩa là vầng Thái Dương. Nàng hi vọng con gái nhỏ sẽ luôn có được nụ cười xán lạn như vầng Thái Dương vậy.
Lục Nguyên Sướng mang trên môi nụ cười ấm áp. Khi trở lại quân trướng thì thấy Phùng Hoài đã đợi sẵn ở trong lều rồi.
"Nói đi."
"Hầu gia, quân Tây Hạ đang có hành động bất thường. Hiện có ngàn đại quân chuyển hướng về phía đại sơn." Do đã rất hiểu nhau nên Phùng Hoài cùng Lục Nguyên Sướng phối hợp rất ăn ý. Chỉ cần tin tức quân báo chính xác, quyết định như thế nào, không phải là hắn, mà là người trước mặt.
Chuyển về hướng đại sơn? Ha ha, đây quả là mồi nhử rất lớn. Quả nhiên đại quân Tây Hạ không còn có khả năng chống đỡ được vấn đề khuyết lương nữa.
"Lệnh cho các Đại tướng có mặt ngay lập tức. Đây là thời điểm giải quyết tất cả mọi chuyện của nơi này." Lục Nguyên Sướng cười với vẻ hết sức giảo hoạt. Nàng rất nhớ kinh sư a, có ai lại muốn ở nơi quỷ quái này để mà ăn hạt cát kia chứ.
Đêm đó, ở phía đại sơn bỗng nhiên xảy ra đại hỏa, ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt ròng rã hai ngày, ngàn đại quân Tây Hạ phải chôn thây ở đây. Còn Lục Nguyên Sướng, ngay trong đêm khuya hôm đó, tự mình dẫn theo tinh binh, trực tiếp đối địch với ngàn đại quân khác của Tây Hạ. Nàng bày ra đại thế trận "Song Long", đem binh mã Tây Hạ bao quanh vây nhốt lại, Lương Bảo Đảm chém Đại tướng quân Tây Hạ rơi xuống dưới chân ngựa. Rồng đã bị mất đầu, quân Tây Hạ liền trở nên rối loạn. Chỉ trong một đêm, Trấn Bắc quân tiêu diệt được , quân địch, bắt được hơn , tù binh, đại thắng.
Lục Nguyên Sướng ngửa mặt đón làn gió thu lạnh lẽo mà cười lớn. Phí Chiến, ta sẽ trở về, ngươi cứ an tâm mà đợi đấy!
Suốt tám trăm dặm không ngừng nghỉ, quân dịch trạm trực chỉ hướng về kinh sư báo tin vui, Liệt Phong đại thắng. Tin này khiến cho cả triều đình chấn động, cả nước vui mừng. Sau khi Chính Sóc Đế tổ chức lễ mừng chiến thắng, hắn đã phong cho Lục Nguyên Sướng làm Trấn quốc công, thưởng cho một vạn lạng vàng, khao thưởng toàn quân Trấn Bắc quân, hạ chiếu khải hoàn trở về triều.
"Quốc công, ngày mai chúng ta sẽ phải trở về rồi."
Tối nay, mấy viên Đại Tướng quân đều ở lại trong đại trướng của Lục Nguyên Sướng. Bởi vì bắt đầu từ ngày mai, bọn họ sẽ vì chính mình làm liều một phen.
"Trong kinh sư đã được sắp xếp thỏa đáng hay chưa?" Lục Nguyên Sướng chỉ lo lắng cho phía kinh sư, lo lắng cho người thân của mình còn đang ở lại trong kinh sư. Bởi Tây cảnh bên này cho đến tận Cam châu đều do một tay nàng nắm giữ.
"Chúng ta đã nhận được tin báo, phu nhân ở nơi đó vẫn đang ổn thỏa vô sự." Trương Thành quả quyết gật đầu.
"Nếu đã như vậy, các vị chư tướng, hãy theo ta cùng uống chén rượu này! Được làm vua thua làm giặc! Kể từ giờ phút này, nếu như có ai ở đây không muốn theo cùng, ta sẽ lấy vàng đưa tiễn, vẫn giữ nguyên tình cảm ngày trước. Những ai không thấy hối hận vì lựa chọn này, Lục Nguyên Sướng ta ở đây lập lời thề, vĩnh viễn không bao giờ phụ bạc!" Lục Nguyên Sướng rút kiếm, mắt cũng không chớp, rạch một đường trên bàn tay của mình, đem máu tươi nhỏ vào trong chén rượu.
"Chúng ta nguyện một lòng đi theo Đại tướng quân! Vĩnh viễn không bao giờ phụ bạc!"
Tiếng rút đao kiếm đồng thời vang lên loảng xoảng, hết thảy Đại tướng đều đồng tâm hiệp lực, cùng tạo nên sức mạnh như thành đồng. Bởi vì bọn họ biết, bọn họ vĩnh viễn là Trấn Bắc quân, vĩnh viễn mang dấu ấn của Lục gia. Chỉ cần Lục Nguyên Sướng bị ngã xuống, lập tức bọn họ sẽ không còn có ngày sống dễ chịu. Trong những năm này, Lục Nguyên Sướng đã chăm sóc họ cực kỳ dày nặng. Giống như người học trò vì người tri kỷ mà chết, lần này, cũng giống như những lần trước đây, bọn họ liền đem mệnh của mình trao cho Lục Nguyên Sướng thì đã làm sao!
Suốt dọc đường Trấn Bắc quân trở về kinh, bọn họ đều nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt cùng ủng hộ của bách tính. Bọn họ đã là đội quân chính nghĩa, bọn họ là hạng người hộ gia vệ quốc, làm sao lại không khiến người ta không khâm phục được đây? Mỗi nơi họ đi qua, các châu phủ lại cho mở cửa thành, để cho bách tính đứng ở hai bên đường hoan nghênh. Lục Nguyên Sướng cưỡi chiến mã, mang theo nụ cười nhã nhặn, hưởng thụ sự hoan nghênh của bách tính. Tính từ ngày ra đi cho tới bây giờ, nàng ở biên quan cũng đã gần hai năm, từ lâu đã không còn vẻ tiêu sái của ngày xưa. Da dẻ ngăm đen, đầy mặt tang thương, nhưng khí phách anh hùng lại như một vầng sáng bao phủ chung quanh nàng. Dẫu có tỳ vết cũng đã sớm được người đời cho vào quên lãng. Trong thành, đại cô nương cùng tiểu phụ nhân đều không ngừng đưa khăn tay cùng hoa tươi ném lên trên người nàng. Suốt dọc đường đi tới, mùi thơm bay đầy trời.
"Quốc công gia của chúng ta cũng có bản lĩnh nha. Nhưng phu nhân của chúng ta mới thật sự là người có bản lĩnh, nếu thay bằng một nữ tử khác thì làm sao có thể đem Ngọc diện phi đem dắt đi dễ dàng như thế được." Phùng Hoài thấy dáng vẻ chật vật của Lục Nguyên Sướng thì không nhịn được mà bật cười đầy vẻ hả hê.
"Quốc công anh dũng, nhưng phu nhân của chúng ta cũng là bậc trí mưu siêu quần. Nếu không có phu nhân trong bóng tối trợ giúp thì Trấn Bắc quân chúng ta làm sao có được thanh thế như ngày hôm nay. Nhìn đoàn quân chúng ta mà xem, ăn ở hoành tráng, mặc khôi giáp trên người cùng khí giới cầm trong tay so với cấm quân thì chỉ có hơn chứ không có kém. Nếu không có phu nhân thì chúng ta đúng là nghèo rớt mồng tơi." Trương Thành nói chuyện rất đúng thực tế. Hai năm qua, bọn họ đều dựa cả vào sự tiếp tế của Cố Tiểu Phù. Phần lương bổng mà triều đình cấp cho bọn họ thì có cũng như không mà thôi.
"Lời này chúng ta không thể nói ra được. Trấn Bắc quân chúng ta ngăn địch là cực kỳ gian nan, tử thương vô số, mọi người ai cũng cũng đều biết." Phùng Hoài vội vã đánh gãy lời của Trương Thành. Hiện tại đội nhân mã này của bọn họ bây giờ đang phải cẩm y dạ hành, không được phép lộ ra cho bên ngoài biết được, còn những người quang minh chính đại khải hoàn về kinh, cũng chính là những người cũ lúc trước từ kinh sư ra đi.
Trong lòng các chư tướng của Trấn Bắc quân, Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù, có thể nói là một cặp yêu nghiệt. Một người thì đánh đâu thắng đó, còn một người thì lại kinh doanh xuất sắc. Thứ mà hai người muốn trong đầu, thì không phải người bên ngoài có thể hiểu được, một khi hai người này cùng hợp lực, để cho các nàng đi theo cũng được. Nhưng nếu dồn các nàng vào đường cùng thì đến hoàng đế cũng sẽ bị các nàng kéo xuống.
Khi còn cách kinh sư một trăm dặm thì tốc độ hành quân của Trấn Bắc quân trở nên cực kỳ chậm chạp. Bọn họ chậm chạp là để đợi tin tức trong kinh, cũng là để đợi đoàn quân đang bí mật đi sau cùng đến nơi tập kết.
Mấy ngày hôm nay, tâm thần Cố Tiểu Phù rất không yên. Tiểu Tiểu cảm nhận được tâm tình của mẹ nên cũng làm ầm ĩ khác hẳn ngày thường. Lại thêm hai ngày qua đi là ngày Tiểu Tiểu tròn tuổi. Từ trên xuống dưới của Trấn quốc công Lục phủ đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày này, vậy mà trong phủ bỗng nhiên có chút rối ren.
"Phu nhân, xảy ra chuyện lớn rồi." Bình Nhi nhận được tin thì mặt trắng bệch chạy vội vào nhà bẩm báo.
"Đã có chuyện gì?" Mí mắt Cố Tiểu Phù cũng chút nhảy lên.
"Võ Uy Quận Vương thế tử ở Bách Hoa lâu đem đại công tử của Binh bộ Thượng Thư Phùng đại nhân đánh chết rồi." Bình Nhi cảm thấy, giữa lúc thời buổi đang rối loạn mà Vương Siêu lại còn làm càn như thế. Thực sự là tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Cố Tiểu Phù nghe thấy như vậy thì tức giận đến sa sầm cả mặt lại. Nàng vốn đã định đem cả Vương gia cũng cứu hết ra bên ngoài, nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ là không được nữa rồi.
"Phùng đại nhân là sủng thần của hoàng thượng, vậy hoàng thượng đã xử lý thế nào rồi?" Đã từ lâu thế lực của Võ Uy Quận Vương đã bị vây chặt, việc này sợ là không thể có kết quả tốt đẹp gì.
"Sáng nay Phùng đại nhân đã bẩm tấu lên hoàng thượng. Hoàng thượng ngay giữa buổi chầu triều đã hạ chiếu, đem Thế tử nhốt vào đại lao Hình bộ." Bình Nhi thở dài rồi mới nói.
Bây giờ toàn bộ triều đình đều đã bị Chính Sóc Đế khống chế cả rồi, bị nhốt vào Hình bộ hay là bị nhốt vào Thiên Lao cũng không có gì khác nhau cả. Có điều việc bảo vệ ở đại lao Hình bộ lại không quá nghiêm mật, có lẽ vẫn còn có thể tìm ra được cơ hội.
"Cho truyền Lục Ngũ đến đây." Cố Tiểu Phù bình phục lại tâm tình, tỉnh táo suy nghĩ.
Ngày hôm đó, Trấn Quốc công Lục phủ cực kỳ náo nhiệt. Trước cửa ngựa xe như nước, tiếng xướng lễ không ngừng vang lên. Khắp kinh thành người ta đều biết, hôm nay chính là đại yến mừng nhị tiểu thư của Lục gia tròn tuổi. Bây giờ Trấn Quốc công Lục Nguyên Sướng đã đại thắng đang trên đường trở về, danh vọng rõ ràng là không ai bằng. Vì vậy nên phàm là quý tộc trọng thần trong triều thì đều nể tình mà kéo nhau đi Lục phủ ăn mừng. Lục phủ vốn lớn như vậy rồi, vậy mà bây giờ lại có vẻ hơi chen chúc.
Lục Nguyên Sướng không ở trong nhà, nên đàn ông Tống gia đều đứng ra giúp đỡ chiêu đãi nam khách, còn đám phụ nhân của Tống gia thì giúp đỡ trong việc chiêu đãi quý phụ. Cố Tiểu Phù chỉ có mỗi một việc là ngồi ôm Tiểu Tiểu, đứa trẻ này khá là dính người.
Trảo chu, là màn kịch quan trọng nhất. Vậy nhưng so với Trứng Gà thì Tiểu Tiểu lại rõ ràng chỉ là một hài tử hết sức bình thường. Trong một đống vật thập như vậy, thứ nàng bắt được lại là một khối ngọc bài nhỏ. Khi người chủ trì cao giọng xướng "Trơn bóng như ngọc", lời này có nghĩa là Cát Tường, thì Tống phu nhân vui mừng đến mức ôm lấy Tiểu Tiểu hung hăng hôn lấy hôn để.
Tiểu Tiểu có vẻ bên ngoài rất giống Cố Tiểu Phù, vì vậy mà Tống phu nhân lại càng yêu thích. Thế nên trong một tháng thì đã có mười mấy ngày bị Tống phu nhân đem đi nuôi dưỡng ở bên người. Tiểu Tiểu mềm mại ngoan ngoãn ngồi trong lòng của Tống phu nhân, tay cầm chặt lấy ngọc bài nhỏ không buông.
Múa hát nhạc kịch, mở yến tiệc, nhận quà do hoàng hậu ban thưởng, Lục phủ bận bịu đến tối mắt tối mũi. Bình Nhi chờ đến lúc không ai để ý mới ghé vào bên tai Cố Tiểu Phù thấp giọng bẩm báo: "Phu nhân, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Tin đã được chuyển đến tận tay hoàng hậu. Còn bên kia Lục Ngũ cũng chỉ đợi đến trống canh một thì sẽ hành động, có điều Lục Ngũ cũng không dám chắc chắn."
"Hãy làm hết sức mình, còn lại thì đành nghe theo lệnh của trời mà thôi." Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng gật đầu rồi chuyển sang vẻ mặt vui sướng mà tiếp tục đọ sức với đám quý phụ bên trong kia.
Khúc vui hết người giải tán là lúc yến hội cũng kết thúc. Riêng những người trong hai nhà Tống, Vương thì lại bị Cố Tiểu Phù giữ lại.
"Nghi nhi, có chuyện gì vậy?" Tống Định Thiên cau mày hỏi, bởi vì hắn thấy lúc này sắc mặt của Cố Tiểu Phù cực kỳ nghiêm nghị.
Cố Tiểu Phù ra hiệu Lục Nhị đóng chặt cửa lại, rồi mới lên tiếng: "Cha, hai mươi vạn đại quân của A Nguyên đã được bố trí quanh kinh thành. Tối nay thì sẽ tấn công vào trong kinh sư."
"Cái gì?! Hai mươi vạn đại quân! Đây là các ngươi... Các ngươi muốn mưu phản hay sao?" Tống Định Thiên không thể tin nổi mà hỏi lại. Hắn không thể tin được, cô con gái yểu điệu của hắn, cái người con rể ôn văn nhĩ nhã của hắn, vậy mà lại không nói không rằng chuẩn bị cho một hành động lớn mật đến như vậy.
"Chúng ta đã đối xử với hoàng thượng như thế nào? Còn Hoàng thượng đối đãi với chúng ta ra làm sao?" Cố Tiểu Phù mạnh mẽ hỏi lại.
Những người đang ngồi đây đều là những công thần có công ủng hộ, phù trợ hắn lên ngai báu. Bây giờ Chính Sóc Đế đăng cơ mới chỉ hai năm, vậy mà đã biếm biếm, phế phế bọn họ. Hành động của Hoàng thượng đáng thất vọng chưa? Trước khi được đăng vị, Hoàng thượng thật ra chẳng là cái thá gì. Nếu không có Tống Định Thiên dốc hết sức ủng hộ, nếu không có Vương Siêu cùng Lục Nguyên Sướng thoái nhượng, thì cái ngôi vị hoàng đế kia, làm sao chỉ dựa vào khả năng của hắn mà có được đây?
Thực ra, trên đời này, có tâm mưu phản thì rất nhiều người. Nhưng những người có mặt ở trong cái căn phòng này, lại chân chính là những người không hề có tâm mưu phản nhất. Nếu không phải là như vậy thì cớ sao còn đem ngôi vị hoàng đế dâng lên cho Chính Sóc Đế đây?
Vậy mà Chính Sóc Đế lại ngang ngược bá đạo. Chính Sóc Đế hiềm nghi. Chính Sóc Đế kiêng kỵ thực lực của hai nhà Tống, Vương. Hắn thà rằng có phải dùng đến tiểu nhân thì cũng phải đem bọn họ tiếp tục đánh cho không ngóc đầu lên nổi, thất vọng chưa!
Trong khi Lục Nguyên Sướng đang phải ở ngoài tiền tuyến khổ sở chống đỡ, vậy mà hắn lại không thèm hiệp trợ. Còn Vương Siêu thì bị hắn tước đoạt quân quyền, đã vậy lại còn bị nhốt vào đại lao. Bọn họ đem Chính Sóc Đế làm người thân của mình, vậy mà Chính Sóc Đế thì lại đem bọn họ làm kẻ địch!
Thật là một kẻ lòng tham không đáy!
"Cha, bây giờ không phải là lúc để chúng ta nói chuyện phiếm nữa. A Nguyên chỉ cần đợi đến lúc chúng ta ra khỏi thành là sẽ dốc toàn lực tấn công. Nàng là phu quân của ta, là cha của hai đứa con ta, ta sẽ không giận nàng cũng như bỏ mặc nàng. Hôm nay con gái chỉ hỏi ngài một câu này thôi, ngài đi hay là không đi?" Trấn Bắc quân đã nắm chắc phần thắng, cho dù có ở lại kinh thành cũng chỉ trở thành vật cho Chính Sóc Đế đem ra uy hiếp Lục Nguyên Sướng mà thôi. Còn Cố Tiểu Phù đã rất rõ ràng, bây giờ Lục Nguyên Sướng sẽ không quá mức bận tâm đến việc sống chết của người hai nhà Tống, Vương. Đây chính là nguyên nhân khiến cho Cố Tiểu Phù phải suy nghĩ trăm phương ngàn kế để lợi dụng yến tiệc chu tuế của Tiểu Tiểu đem cho bằng được người nhà cùng tụ tập ở Lục phủ.
Cả căn phòng bỗng dưng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Sa lậu không ngừng có hạt cát chảy xuống, mỗi một thời mỗi một khắc trôi qua đều cực kỳ dày vò. Một bầu không khí nặng nề như vậy đã làm cho các nữ quyến không hiểu sao đều khẽ run rẩy. Đây rõ ràng là thời khắc nguy cấp của sự tồn vong!
Giữa lúc Cố Tiểu Phù đang định thuyết phục Tống Định Thiên thêm một lần nữa thì cuối cùng Tống Định Thiên cũng chịu mở miệng: "Lão phu đã già rồi. Cái thiên hạ này đành phải giao cho những người trẻ tuổi như các ngươi mà thôi!"
Sa lậu: Đồng hồ cát.
Khi nói ra lời này xong thì trông Tống Định Thiên giống như đã già đi thêm mười tuổi vậy. Đúng lúc này Tống phu nhân đỡ lấy hắn, dành cho hắn cái an ủi không thành lời. Bởi vì chỉ có nàng mới là người hiểu thấu lòng hắn. Tống Định Thiên có lòng trung thành với Đại Chu, nhưng mà, cho dù có trung thành như vậy thì Hoàng Đế Đại Chu lại không biết quý trọng. Trung thành là đáng quý, nhưng ngu trung thì lại rất đáng sợ. Tống Định Thiên đã bỏ qua cơ hội một lần rồi, hắn không thể đem tính mạng người cả nhà bỏ vào chỗ chết được. Hắn đã già rồi, hắn cũng không thể lại tiếp tục sai lầm một lần nữa.
"Lục Nhị, đưa mọi người tiến vào mật đạo!" Cố Tiểu Phù thấy Tống Định Thiên buông xuôi thì lập tức thực hiện công việc đã được nàng sắp xếp từ trước.
"Nghi nhi, vậy còn Siêu nhi cùng Mẫn nhi thì sao làm bây giờ?" Phu nhân Võ Uy Quận Vương túm lấy tay Cố Tiểu Phù vừa nức nở vừa nói.
"Ta đã phái người đi cứu Biểu ca ra rồi, còn biểu tỷ... Nàng nói sẽ không rời đi."
Đúng vậy, sau khi Vương Mẫn nhận được tin nhắn của Cố Tiểu Phù thì đã không còn bất cứ ý nguyện ham sống nào nữa.