.
Chu Phương Nghiễn gọi điện thoại cho mẹ Thẩm Trạc, thành công hẹn thời gian đến thăm bà. Chỉ là nghe được thanh âm trong điện thoại, Thẩm Trạc lại không nhịn được đau lòng, thậm chí hơn nửa ngày vẫn không hé một lời với Chu Phương Nghiễn.
Khi còn sống quá tùy hứng, tính cách lại làm cho người ta ghét, Thẩm Trạc biết rõ, nếu như mình không phải sinh ra trong Thẩm gia, chắc chắn sẽ không được nuông chiều như thế.
Từ khi Chu Phương Nghiễn cúp điện thoại, hắn vẫn ngồi bên cạnh Thẩm Trạc, chờ cậu mở miệng.
Hắn là người rất kiên nhẫn.
Nhất là cho tới bây giờ, hắn chờ được.
.
Một hồi lâu, Thẩm Trạc mới nhỏ giọng: “Thật ra, em không dám đi gặp mẹ.”
Chu Phương Nghiễn gật đầu, “Anh hiểu, nếu không anh để lại lời nhắn nhé?”
Thẩm Trạc ngoảnh mặt làm ngơ, phối hợp, “Em không muốn nhìn thấy mẹ đau khổ.”
“Aiiii.”
Chu Phương Nghiễn an ủi, “Có anh ở đây.”
Thẩm Trạc lúc còn sống khi yêu không dám nói lời thật lòng, sau khi chết cũng không có cơ hội nói, nhẫn nhịn quá lâu, thật vất vả mới có thể gặp được người nghe thấy mình tâm sự, dù người này là Chu Phương Nghiễn…. Cậu cũng chấp nhận, dù sao cậu cũng không phải người mạnh mẽ.
Có thể những lời Thẩm Trạc nói không ai thèm quan tâm, nhưng lại được Chu Phương Nghiễn âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Từ khi ấy, trong lòng cậu chỉ có duy nhất một ý niệm.
—— Hối hận.
Không nên chỉ hưởng thụ yêu thương từ cha mẹ mà không đền đáp, cũng không nên ỷ được người khác thích mà làm tổn thương người ta.
Thẩm Trạc một mực tự kiểm điểm bản thân suốt một giờ.
“Còn có một lần ăn cơm bên ngoài xong về nhà….”
“Mẹ hỏi em có vui không, ngày đó em không nói gì cũng không cười, em cho là mẹ đã biết rõ rồi còn cố ý hỏi, liền không để ý đến mẹ, đi thẳng lên lầu….”
Nhớ lại khi ấy, Thẩm Trạc cảm thấy mình có chết cũng không hề oan uổng, đúng là đáng đời, là báo ứng, có người con trai như cậu ba mẹ đúng là gặp vận rủi lớn. Cậu nhớ rõ dáng vẻ muốn nói lại thôi của mẹ, không có cách nào đối mắt với ánh mắt hối hận và tiếc nuối của mẹ, mẹ còn tự trách mình có chỗ nào không tốt với con trai, rõ ràng đã tốt đến không thể tốt hơn được nữa….
Chính mình lại làm tổn thương mẹ.
Thẩm Trạc không khóc nổi nữa, cậu bình tĩnh nhìn phía trước, cũng may, cũng may mẹ không chỉ có mình là con trai.
Điều này cũng sẽ không khiến cho bà suy sụp đến mức không gượng dậy được.
“Em đúng là quá ghê tởm.” – Thẩm Trạc chấp nhận sự thật này, cậu thờ phào một hơi, nhìn về phía Chu Phương Nghiễn, vừa định tìm kiếm an ủi, lại thấy Chu Phương Nghiễn đang nghiêng đầu sang một bên, ngủ thiếp đi.
Thẩm Trạc: “...”
Có lẽ đây chính là đàn ông đi!
.
Chu Phương Nghiễn thức dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Điện thoại hết sạch pin, lúc hắn đi sạc pin mới phát hiện hình như thiếu thứ gì đó, thẳng đến khi mở điện thoại lên mới nhìn thấy một tin nhắn Giang Phi Tạ gửi đến.
“Đêm qua tôi tỉnh dậy liền rời đi, không muốn làm phiền cậu ngủ, hôm qua uống say cái gì cũng không nhớ rõ, tôi có bỏ lỡ chuyện gì không? Tửu lượng của tôi không tốt lắm, có thời gian sẽ luyện tập thêm, sau này chúng ta lại uống.”
“Đúng rồi, tôi phải đi đến nơi khác, không về được ngay, hẹn sang năm gặp người anh em.”
Chu Phương Nghiễn: “...”
Đây là bị mình dọa sợ đến nhà cũng không dám về à?
Chu Phương Nghiễn lòng đầy áy náy, nghĩ muốn nhắn tin giải thích chuyện hôm qua, vừa nhìn thoáng qua đã chạm phải ánh mắt vô cùng sâu sắc của Thẩm trạc.
“A.”
Chu Phương Nghiễn quăng di động sang một bên, mặt đối mặt với Thẩm Trạc, lộ ra nụ cười xán lạn, còn đưa tay chọc chọc vào má cậu, “Sớm a bảo bối.”
Đầu ngón tay với chạm đến lập tức có cả giác lạnh buốt, nhưng Chu Phương Nghiễn không để ý chút nào.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh quá mức của Thẩm Trạc, nụ cười của Chu Phương Nghiễn lập tức cứng ngắc.
Hắn cố gắng hồi tưởng một trận xem hôm qua mình ngủ thế nào….
Vài giây sau, hắn trợn to mắt, tiếp nhận sự thật đầy nguy hiểm.
“Anh không cố ý đâu!” – Chu Phương Nghiễn tỏ rõ thái độ có lỗi, thấp thỏm quan sát Thẩm Trạc.
Thẩm Trạc: “Ồ, anh nó hôm qua à, không sao a, buồn ngủ liền ngủ thôi.”
Cậu đã không còn là một người vô lý như trước nữa.
Sau khi suy ngẫm sâu sắc về cuộc đời, Thẩm Trạc quyết tâm làm một người tốt, không-làm-quỷ.
Cũng không muốn động một chút lại tức giận nữa, mỗi sáng thức dậy sẽ bắt đầu học cách mỉm cười với Chu Phương Nghiễn.
Không khó khăn chút nào, cố lên!
.
Chu Phương Nghiễn sau khi tận mắt chứng kiến Thẩm Trạc nói xong câu kia, khóe miệng ngay lập tức cong lên, mỉm cười nhìn hắn.
Nếu như trái tim của hắn không đủ mạnh mẽ, e rằng sẽ không qua khỏi.
.
Sáng sớm thường trôi qua rất nhanh.
Chu Phương Nghiễn đi rắm, lột sạch trước mặt Thẩm Trạc, không chỉ vậy, còn lắc lắc đi qua đi lại.
Thẩm Trạc: “Không lạnh à?”
“Không, tìm sữa tắm đã.” – Chu Phương Nghiễn lấy ra một lọ sữa tắm trong ngăn tủ sau đó đi về phía phòng tắm, trước khi đóng cửa còn quay đầu cười cười với Thẩm Trạc, “Muốn nhìn thì vào đây mà nhìn, đừng nhìn lén.”
Thẩm Trạc hai tay nắm chặt, tức giận nhìn Chu Phương Nghiễn.
Muốn phản bác “Còn lâu em mới nhìn!”, nhưng suy nghĩ vài giây, hiện tại nói câu này chẳng có sức thuyết phục gì cả.
Chu Phương Nghiễn cười ha ha mấy tiếng, ném cho cậu một ánh mắt đầy tình ý rồi đóng cửa, bắt đầu hát.
.
Sau khi tắm xong, Chu Phương Nghiễn đi nấu cơm.
Thẩm Trạc đứng bên cạnh nhìn, Chu Phương Nghiễn hỏi: “Có gì không? Trong này có khói, em ra ngoài xem ti vi đi?”
“...” – Yên lặng vài giây, Thẩm Trạc nói: “Anh nấu cơm vẫn thuần thục như vậy.”
“Cũng tạm.” – Chu Phương Nghiễn ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng lại lấy bốn quả trứng gà từ trong tủ lạnh ra, ném cả bốn lên không trung.
Thẩm Trạc: “....”
Chu Phương Nghiễn hai tay đón lấy trứng gà, rồi lại nghiêm mặt nói: “Trứng gà ném lên ném xuống có cảm giác co giãn tốt hơn.”
Thẩm trạc ồ một tiếng, suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: “Giỏi quá.”
.
Chu Phương Nghiễn: “Á, còn khen người ta, từ từ anh chưa kịp thích ứng.”
Thẩm Trạc nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của hắn, yên lặng rời khỏi phòng bếp.
.
Thời gian đi thăm bệnh đến ngày càng gần.
Chu Phương Nghiễn để Thẩm Trạc suy nghĩ xem cậu nên đi hay không đi.
Chín giờ rưỡi, Chu Phương Nghiễn bắt đầu mặc quần áo.
Thẩm Trạc ngồi bên cạnh, vẻ mặt vô cùng tủi thân, nhìn qua rất đang thương a.
Chu Phương Nghiễn nói: “Không đi cũng không sao, sau này có cơ hội lại đi được không?”
Thẩm Trạc sau khi nghiêm túc tự hỏi liền nói: “Em, em nhìn một cái rồi đi.”
.
Bệnh viện.
Chu Phương Nghiễn đi tới cửa phòng bệnh, vừa mở cửa đi đã đụng phải một người.
“Cậu tới đây làm gì?”
Thẩm Mãn là chị cả của Thẩm Trạc, không cần miêu tả yêu thương em trai thế nào, chỉ cần nhìn thấy Chu Phương Nghiễn là đã tức giận đến không chịu nổi, giọng nói mang theo ý không tốt.
“Chị cả.” – Chu Phương Nghiễn ý cười đầy mặt, cậu muốn gọi thay Thẩm Trạc, nhưng khuôn mặt tươi cười cùng với giọng nói chân thành ấy, vào mắt của Thẩm Mãn lập tức gọi thành một người phụ nữ năm mươi đến sáu mươi tuổi.
Thẩm Mãn: “Cậu gọi ai là chị cả! Đi ngay cho tôi!”
“Đừng.” – Chu Phương Nghiễn nói: “Tôi đến thăm…. Thẩm phu nhân, tôi đã hẹn trước rồi.”
Thẩm Mãn nửa tin nửa ngờ, quay đầu vào phòng định hỏi mẹ mình, Chu Phương Nghiễn cũng đi theo sau.
Thẩm phu nhân ngồi trên giường bệnh, thoạt nhìn giống như một người phụ nữ trẻ tuổi, tuy gầy nhưng vẫn không mất đi chút thần sắc nào, ngẩng đầu nhìn Chu Phương Nghiễn, “Là Tiểu Chu à.”
“Là cháu.” – Chu Phương Nghiễn lúc đầu muốn gọi bà là “dì” nhưng lời nói đến cổ họng vẫn không gọi ra được, đành kêu một tiếng “Thẩm phu nhân”.
“Mẹ.” – Thẩm Mãn đầy lo lắng, Thẩm phu nhân liền bảo cô ra ngoài khép cửa lại.
Lúc đi ngang qua Chu Phương Nghiễn, Thẩm Mãn hung dữ trừng mắt một cái, ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo, muốn hắn đừng nói lung tung, sau đó mới nghênh ngang rời đi.
.
Chu Phương Nghiễn đuổi quỷ nhiều năm, gặp được không ít tình huống thế này. Đối mặt với những người bi thương vì có người thân mất, hắn cũng không biết an ủi ra sao.
Thế là Chu Phương Nghiễn chỉ giới thiệu mình là bạn học cùng Thẩm Trạc, tới đây để thăm bà.
Thẩm phu nhân nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu, “Cô biết.”
Chu Phương Nghiễn cũng không tiện nói những lời gợi lại cảm giác đau buồn như “Tiểu Trạc chắc chắn không muốn nhìn thấy mẹ cậu ấy thế này” hẳn là bà đã nghe được vô số lần, bầu không khí lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Thẩm phu nhân cũng không nói chuyện, đột nhiên, bà đưa tay ôm chặt ngực, lần nữa nhìn về phía Chu Phương Nghiễn, giọng điệu có hơi gấp gáp, “Gần đây con đã gặp Thẩm Trạc phải không?”
Một loại cảm giác quen thuộc bỗng trở về.
Bà phảng dường như cảm giác được Tiểu Trạc đang ở quanh đây.
Bà vẫy vẫy tay với Chu Phương Nghiễn, “Lại đây ngồi.” – Để Chu Phương Nghiễn ngồi xuống chiếc ghế bên giường, bà cảm nhận được hơi thở của Thẩm Trạc trên người hắn.
“Đúng là có gặp qua.” – Chu Phương Nghiễn ăn ngay nói thật.
Thẩm phu nhân đã khóc không còn nước mắt nữa rồi, bà bối rối nhìn Chu Phương Nghiễn, yên lặng lắc đầu.
.
Chu Phương Nghiễn vừa vào cửa liền để Thẩm Trạc đi ra.
Lúc này cậu đang quỳ xuống bên giường, nhìn chằm chằm bóng lưng của mẹ.
Cậu ngẩng đầu nhìn Chu Phương Nghiễn, cắn môi.
Chu Phương Nghiễn dùng khẩu hình miệng nói với cậu, “Để bà ấy biết?”
Thẩm Trạc sửng sốt vài giây, lắc đầu.
.
Chu Phương Nghiễn không ở phòng bệnh quá lâu, vì trong chớp mắt hắn đã không nhìn thấy Thẩm Trạc.
Thẩm phu nhân cũng bảo hắn nên về rồi. Hắn nói, “Cô nghỉ ngơi thật tốt, mong cô sớm bình phục.” – Cuối cùng bổ sung thêm, “Cháu sẽ trở lại thăm cô.”
Trong lúc mơ hồ, Thẩm phu nhân cảm giác được Chu Phương Nghiễn có bí mật gì đó liên quan đến Tiểu Trạc, cho nên cũng không từ chối.
.
Chu Phương Nghiễn vừa ra ngoài liền chạy đi tìm Thẩm Trạc.
Có điều chỉ vài phút sau, đã nhìn thấy cậu đứng bên cạnh cửa sổ.
Chu Phương Nghiễn đi qua, “Đứng đây để gió thôi bay luôn cả người à.”
“Em nghĩ kỹ rồi.” – Thẩm Trạc nói, “Em không thể để cho mẹ biết em…. Vẫn còn ở đó.”
Loại trạng thái này không biết có thể tiếp tục được bao lâu.
Có trời mới biết cậu có thể tiếp tục nhìn thấy được mặt trời đến ngày hôm sau hay không.
Cứ mãi hi vọng, để rồi lại trải qua những lần mất mát đầy đau khổ, nếu như vậy thì không bằng coi như mình đã hoàn toàn biến mất rồi.
Cậu không muốn mãi chỉ là một đứa trẻ biết làm nũng.
Chu Phương Nghiễn thở dài, nghiêng người kéo cậu ôm vào lòng.
.
Thẩm Mãn đuổi theo Chu Phương Nghiễn muốn hỏi xem khi nãy đã nói gì với Thẩm phu nhân, kết quả lại nhìn thấy Chu Phương Nghiễn nâng hai tay lên, tự ôm chính bản thân mình.
Vẻ mặt còn vô cùng say sưa.
Thẩm Mãn: “...”
Chu Phương Nghiễn quay đầu sang một bên: “...”
Thẩm Mãn: “...”
“Không sao.” – Thẩm Mãn bày ra vẻ mặt vô cùng thông cảm.
Chu Phương Nghiễn đưa tay ra: “Chị cả, chuyện không phải như chị nghĩ đâu, chờ một chút...”
Thẩm Trạc nhìn vẻ mặt vừa rồi của Chu Phương Nghiễn, vốn đang muốn khóc một trận, hiện tại lại cảm thấy có chút buồn cười.
Chu Phương Nghiễn nhìn Thẩm Mãn đi vào phòng bệnh, hơi bất đắc dĩ nhìn Thẩm Trạc cười khổ.
Hắn một lần nữa trịnh trọng hứa hẹn, “Anh sẽ để em ở lại, tin tưởng anh, bây giờ về nhà được không?”
Thẩm Trạc mắt hướng về phía phòng bệnh của mẹ mình một hồi, sau đó nhìn Chu Phương Nghiễn, gật đầu.
.
Cuộc sống sinh hoạt hai người chính thức bắt đầu.
Chu Phương Nghiễn chuẩn bị rất nhiều thứ, trong ngoài sửa sang lại phòng, thoái thác mọi công việc, từng giây từng phút đều ở bên cạnh Thẩm Trạc.
Ngoại trừ một lần, hắn gọi điện thoại cho sư phụ yêu cầu y nghĩ giúp một vài biện pháp để cho quỷ hồn lưu lại trần gian mà không thể tan biến.
Thẩm Trạc thấy hắn gần đây hao tổn tâm trí, ban đầu còn khuyên hắn cứ thuận theo tự nhiên, về sau cũng không thể ngăn cản được, hết thảy nghe theo hắn sắp xếp.
Đối mặt với Thẩm Trạc trở nên mềm mềm đáng yêu, Chu Phương Nghiễn thật sự có chút không quá thích ứng kịp, nhưng con người mà, nếu không bắt được cơ hội cũng phải tự tao ra cơ hội.
Hắn chỉ vào phòng ngủ của mình, nói với Thẩm Trạc: “Trên giường của anh đang bày trận pháp, cái này có thể tăng cường linh thể của em, mấy ngày sau anh sẽ viết tâm pháp, em phải tu luyện thật tốt, mỗi ngày đều phải làm, có biết hay không?”
Vẻ mặt Thẩm Trạc nghẹn đến sắp đỏ lên.
“Vì sao lại bố trí trận pháp trên giường?!”
Bởi vì thích.
Ba giây sau, Chu Phương Nghiễn nói: “Bởi vì anh đã tính rồi, chỗ đó là chỗ thích hợp nhất, có lợi cho việc tụ linh, em suy nghĩ gì thế, cho rằng anh cố ý?”
“...” – Thẩm Trạc hay tay nắm thành nắm đấm, nghĩ mình dù sao cũng là quỷ…. Chu Phương Nghiễn không thể có ý đồ bất chính với mình…. Chỉ có thể bình tĩnh tiếp nhận thiết lập này.
Chu Phương Nghiễn cười hỏi: “A biết rồi nhé, bảo bối tiếc nuối? Có phải do trước đây không biết quý trọng thân thể của anh hay không? Hiện tại đụng không tới cũng không sao, anh ở đây, muốn sờ thì cứ sờ đi.”
Thẩm Trạc nhìn thái độ đắc ý của hắn, tức giận đến nghiến răng.