Trong khi Lạc Đình và Vân Nguyệt ở khu biệt thự cao cấp tỏ tình các kiểu làm tan chảy biết bao bao nhiêu trái tim thì bên chỗ Phong Duật chính là ngược cẩu FA.
Lạc Ân Ân hai mắt ngấn lệ, nhìn người đàn ông trước mặt
- Duật.
- Sao em?
Anh bỏ tập tài liệu xuống nhìn cô.
- Em đói bụng.
Phong Duật nhíu nhíu mày, đói bụng? Không phải vừa mới ăn bánh ngọt với uống trà sữa sao? Sao lại đói nữa rồi?
Dù nghĩ như vậy nhưng anh vẫn hỏi
- Em muốn ăn gì?
- Hạt dẻ, còn có khoai lang nướng.
Hạt dẻ? Khoai lang nướng? Giờ đã tối như vậy đi đâu tìm hai món này cho mèo nhỏ của anh đây?
- Rất muốn ăn sao?
- Dạ.
Phong Duật mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô sau đó ôm cô từ trên đùi mình để cô ngồi xuống ghế, lấy chăn mỏng đắp lên chân cho cô rồi nói
- Anh đi mua cho em, rất nhanh sẽ trở lại.
Lạc Ân Ân cười tủm tỉm, gật đầu thật mạnh. Anh vuốt tóc cô cưng chiều nói
- Nhàm chán liền chơi máy tính, nhưng không được chơi quá lâu sẽ không tốt cho em và con.
- Em biết rồi.
Lúc này Phong Duật mới yên tâm rời khỏi thư phòng. Lạc Ân Ân hạnh phúc không tả được.
Phong Duật phải đi rất xa mới tìm được hai món này cho cô. Anh về nhà đã là chuyện của một tiếng sau.
Lạc Ân Ân trong thư phòng chăm chú đọc một cuốn sách dày cọp, trên đó còn có những ghi chú bằng bút đỏ. Càng đọc cô không nhịn được cong khóe môi, mắt híp lại. Cô xem rất chú tâm, anh về cũng không biết.
Phong Duật đóng cửa rồi mới lại chỗ cô, hình như cuốn sách cô đọc rất quen. Như nhớ ra, anh giật mình muốn lấy lại từ tay Lạc Ân Ân nhưng cô lại nhanh tay lẹ mắt ôm vào lòng, nở nụ cười tinh nghịch
- Duật, em không ngờ anh đọc sách này nha.
Sau đó nhìn tên cuốn sách đọc ra
- Kĩ năng chăm sóc mẹ và bé. Ha ha, Duật con còn chưa ra đời đâu.
Anh không nói gì, cô vui là được rồi. Phong Duật để đồ ăn xuống, đứng ở trước bàn đưa tay béo hai má cô
- Có muốn ăn nữa không? Hửm?!
- Có, có nha!
Lạc Ân Ân đặt cuốn sách xuống chưa kịp đụng vào túi hạt dẻ đã thấy một hạt bốc sẵn đưa lên miệng cô. Cô nhìn anh mỉm cười, há miệng chờ anh đút.
- Mèo lười.
Anh mắng yêu một tiếng rồi đút hạt dẻ bốc sẵn cho cô.
- Ngon không?
- Ngon, Duật, anh cũng ăn thử đi.
Nói rồi cầm một hạt dẻ bốc vỏ cho anh. Phong Duật dĩ nhiên rất hưởng thụ sự thương yêu của cô.
- Ăn nhanh rồi đi ngủ, khuya lắm rồi.
- Dạ.
Sáng hôm sau
Phong Duật dựa vào cửa nhìn cách ăn mặt của vợ hơi nhíu mày
- Mặc đẹp như vậy để làm gì?
Lạc Ân Ân cầm nơ thắt cổ đi lại chỗ anh, chân nhón lên hai tay ôm lấy cổ anh, Phong Duật thuận tay ôm lấy eo cô nhìn khuôn mặt đáng yêu của Lạc Ân Ân, chờ cô nói.
- Hôm nay học sinh ở trường Hoàng Gia sẽ đến, họ đến sớm hơn dự kiến a. Em mới nhận được thông báo hồi sáng.
- Vậy ăn mặc đẹp làm gì?
- Để anh xem với lại đây là đồng phục trường em.
Nói xong cô cười ha ha, đưa nơ cổ cho ăn thắt giùm. Phong Duật bế cô đặt lên bàn trang điểm, lấy nơ giúp cô thắt lên.
- Được rồi, vợ anh rất đẹp.
Song còn cuối người hôn lên má cô. Lạc Ân Ân tủm tỉm cười
- Bế em xuống.
Phong Duật bế cô bỏ xuống đất, cô nhanh chóng lấy túi xách chào tạm biệt anh rồi rời đi.
Anh đi phía sau cô, dặn dò đủ kiểu cuối cùng nói
- Hay là anh chở em đi.
- Không được, anh mau đi làm đi.
Nói xong, tạm biệt anh mới lên xe rời đi.
Trường học
Cô vừa xuống xe thì Gia Tuệ cũng đến, cả hai cùng nhau đi vào trong nhưng chưa bước được ba bước, trước cổng trường đã dừng một hàng siêu xe tầm mười chiếc. Lạc Ân Ân với Gia Tuệ đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn đám người đang xuống. Nhìn cách ăn mặc cộng thêm huy hiệu ở ngực trái liền biết đây là học sinh trao đổi.
- Không phải chứ, có cần khoa trương như vậy không?
Cô than một tiếng nói, thật chói mắt.
Gia Tuệ đứng bên bật cười, trêu chọc nói
- Nhiêu đây chỉ là một phần nhỏ trong bộ siêu tập xe của chồng cậu.
- Vậy sao?
Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng bàn tán xung quanh
- Ôi, nữ thần đến rồi kìa.
- Nữ thần, I love you.
Lạc Ân Ân đơ, nhìn bọn họ, nụ cười cứng nhắc
- Chuyện gì vậy? Không phải bọn họ nhìn thấy nữ sinh trường người ta đẹp quá nên tôn vinh thành nữ thần rồi đấy chứ?
- Không phải, bọn họ là tôn vinh cậu đó. Đi thôi.
Gia Tuệ cầm tay cô kéo đi, nhưng không quá dùng sức.
Về học sinh trao đổi kia, hiệu trưởng lo là được rồi.
Quả như dự đoán, hiệu trưởng đang chào đón họ một cách nồng nhiệt.
Bọn người học sinh quý tộc đều rất kiêu căng, họ đánh giá học sinh của trường một cách không kiên dè
- Sao trường này lại lọt vào top trường tốt được nhỉ? Học sinh quê mùa, cơ sở vật chất thấp như vậy.
Người vừa lên tiếng là con gái của bộ trưởng ở thành phố K, tên là Chu Bán San.
- Cô ta như vậy là có ý gì chứ? Trường chúng ta xếp trước trường của cô ta, thế nào cơ sở vật chất lại kém như vậy?
- Đúng đó, cô ta nghĩ mình là ai chứ? Muốn gây sự sao?
- Aizz, nếu cô ta bằng một phần của Lạc nữ thần thì tốt biết mấy.
- Phải đó.
Lời của Chu Bán San vừa dứt đã dấy lên một hồi sóng dư luận. Lạc Ân Ân đứng trong đám đông thầm than, sao cô nằm không cũng bị dính đạn vậy?