Vương Dĩ Minh sau khi nhận được tin, Lạc gia sẽ tham dự tiệc mừng liền cảm thấy vinh hạnh không thôi. Tuy ba gia tộc kia không đi nhưng vẫn còn một không phải sao? Cho nên ông sai người chuẩn bị kĩ một chút.
Tối ngày hôm sau, biệt thự Phong gia
Lạc Ân Ân có chút bất mãn nhìn anh, chỉ vì ánh mắt giết người khi nhìn tấm thiệp kia của cô anh dứt khoát không đi. Dù nói thế nào cũng không lung lay được ý định của anh. Cho nên bây giờ mới có cảnh, Phong Duật bốc vỏ nho rồi bỏ vào một đĩa sạch để cô ăn từ từ.
Tuy Phong Duật bốc vỏ nhỏ nhưng luôn chú ý đến biểu tình trên khuôn mặt cô. Anh muốn cười lại sợ mèo còn tức giận, vẫn là thôi đi.
Bốc xong trái cuối cùng, anh lấy khăn tay lau sạch tay mình, sau đó liền cúi đầu nhìn khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ của cô vợ nhỏ.
- Làm sao vậy?
- Anh thật sự không đi?
- Không phải mèo nhỏ không cho anh đi sao?
Anh cúi người nhìn thiên hạ đang nằm trên đùi mình, biểu tình của cô bây giờ đáng yêu không tả xiết.
Lạc Ân Ân chu môi đỏ, không vui nói
- Em cũng không có nói. Anh là bụng ta suy bụng người.
Phong Duật hôn lên miệng nhỏ của cô, cưng chiều nói
- Phí thời gian làm gì, ở nhà với mèo nhỏ vẫn tốt lắm.
Cô thật sự cạn lời, mèo nhỏ? Cái gì thì được gọi là mèo nhỏ chứ? Hừ, đáng ghét, toàn bắt nạt người ta.
Trong khi đó, tại khách sạn Nguyệt Thương đang rất náo nhiệt.
Người người đến chúc mừng Vương Thị lấy được mảnh đất phía Tây còn được Tập đoàn Phong Thị đầu tư vào dự án mới, cứ đà này Vương Thị sẽ lên như diều gặp gió.
Đang náo nhiệt, bỗng im bặt mọi người không hẹn cùng nhìn ra phía cửa. Bước vào là người đàn ông tầm ba mươi tuổi, khí thế bức người. Không hỏi cũng biết là Lạc Đình người thừa kế cũng như người đứng đầu gia tộc Lạc gia, bởi mấy lão nhân gia kia muốn an hưởng tuổi già liền giao trách nhiệm nặng nhọc này lên người Lạc Đình. Họ cũng không ngờ Vương Thị lại mời được Lạc Đình, tổng tài Tập đoàn Lạc Thị.
Vương Dĩ Minh vừa thấy Lạc Đình xuất hiện, nụ cười liền không khép lại. Ông vội vàng đi lại tiếp đón
- Lạc tổng thật vinh hạnh vì ngài đã đến.
Theo phép xã giao bình thường ông đưa tay ra chào hỏi, thế nhưng Lạc Đình không có ý định bắt tay ông. Vương Dĩ Minh ngượng nghịu, liền giơ tay sang bên cạnh
- Giới thiệu với ngài đây là con trai tôi, Vương Minh Hạo vừa du học bên Úc về.
Vương Minh Hạo nghe ba nhắc tên thì gật đầu xem như chào hỏi. Lạc Đình cũng không keo kiệt, nhìn cậu ta gật đầu sau đó lướt qua tìm chỗ ít người ngồi xuống.
Thư ký Vân hay còn gọi là Vân Nguyệt có chút gượng gạo đi bên cạnh hắn. Những nơi như thế này Vân Nguyệt chưa khi nào đặt trưng đến, bàn công việc hay các buổi tiệc đều là người khác làm.
Lạc Đình ngồi xuống, hai chân vắt chéo cả người lười biếng dựa vào ghế. Vân Nguyệt đi cùng hắn cũng không có ngồi xuống, hồi hộp đứng bên cạnh. Lúc này Lạc Đình hơi nhướng mày nhìn cô gái đứng bên cạnh, hôm nay cô mặc váy cúp ngực màu đen tôn lên dáng người của Vân Nguyệt, tóc đơn giản thả xuống. Hắn làm sao không biết cô đang khẩn trương?
- Ngồi xuống.
- A, tổng tài tôi đứng tốt lắm.
Vân Nguyệt đứng bên cạnh mỉm cười nói, đưa tay vén tóc, ánh mắt nhìn xung quanh.
Lạc Đình mím môi, không biết hắn nghĩ gì, giọng lạnh nhạt vang lên
- Tôi bảo em ngồi xuống.
- Nhưng...
- Cùng một câu, đừng để tôi nói lần thứ ba.
Vân Nguyệt bất đắc dĩ ngồi xuống, cố gắng cách xa hắn, càng xa càng tốt, ngoặc nỗi cái ghế này không lớn như sofa ở nhà. Đúng lúc đứng lên lại bị hắn bá đạo kéo lại gần, ánh mắt sắc bén nhìn cô như muốn nói "em thử đứng lên xem?". Vân Nguyệt liền thôi, ngoan ngoãn ngồi im, bên ngoài xem như không có chuyện gì xảy ra, bên trong tim đập thình thịch, tai đỏ ửng. Lạc Đình nhìn biểu hiện của cô môi không khỏi cong lên.
Bữa tiệc bắt đầu được một nữa, cánh cửa phòng tiệc một lần nữa mở ra. Người bước vào không ai khác là Phong Duật, mặt anh đen xì, biểu cảm không muốn đến dù một chút. Ai biết mèo nhỏ nhìn ngoan hiền như vậy liền nháo một trận, dỗ mãi mới thôi. Nghĩ đến đây, anh không khỏi lắc đầu, ai bảo anh chiều chuộng cô như vậy, nhìn cô khóc anh sao chịu được. Cuối cùng phải đồng ý với Lạc Ân Ân là sẽ đến bữa tiệc.
Được rồi, dù anh không vui nhưng mèo nhỏ vui là được, nghĩ vậy trong mắt anh toàn là ý cười.
Vương Dĩ Minh kinh ngạc, ông không ngờ anh lại đến. Nhìn bên cạnh cũng không có Lạc Ân Ân, mày hơi nhíu lại. Như ông điều tra, anh không có tình cảm với cô?
Gạt suy nghĩ qua một bên, ông đi lại chỗ anh
- Phong tổng, hoan nghênh ngài ghé thăm.
- Ừ.
Anh lạnh nhạt "ừ" một tiếng, cũng không e dè vì anh là con rể. Ở đây, không một ai biết anh đã kết hôn, dĩ nhiên càng không biết anh là con rể của Vương Dĩ Minh. Vì lúc trước kết hôn, anh không có đến lễ đường, hôn lễ cũng chỉ có gia đình hai bên. Nghĩ lại anh nợ Lạc Ân Ân một hôn lễ, cũng đau lòng thay cô, Phong Duật không khỏi thở dài.
Lạc Đình thấy anh liền đứng lên, muốn qua chào hỏi cũng không quên nhìn Vân Nguyệt nói
- Ở đây chờ tôi.
- Đã biết.
Đợi hắn đi rồi Vân Nguyệt mới bĩu môi, có chút bất mãn, xem cô (VN) là trẻ lên ba sao?