Nghe lời nói của Gia Tuệ, Liễu Giai Giai hai chân lùi về sau, đưa tay chỉ vào Gia Tuệ
- Cô đừng hiếp người quá đáng.
- Tôi hiếp người quá đáng? Ha (cười mỉa) vậy còn cô, những gì cô làm không phải đều như vậy sao?
- Cô....
Biệt thự Phong gia
Phong Đàn Vân ngồi trên sofa thấy anh bế cô vào thì vội hỏi
- Anh, chị dâu bị sao vậy?
- Dị ứng. Em bảo nhà bếp hầm ít cháo, lát anh xuống lấy.
- Dạ.
Phong Duật nói xong liền đi lên lầu. Lúc này Lạc Ân Ân vẫn còn ngủ, khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở nhà.
- Tỉnh rồi, có đói không?
Anh thấy cô tỉnh, vội bỏ điện thoại xuống lại đỡ cô ngồi dậy hỏi. Không nhắc thì thôi, nghe nhắc đến cô liền cảm thấy đói bụng
- Có.
Phong Duật mỉm cười, hôn lên trán cô dịu dàng nói
- Ngoan ngoãn ngồi đây, anh đi lấy cháo cho em.
- Vâng ạ.
Một lúc sau, Phong Duật bưng vào một bác cháo, một ly sữa, còn có nước lọc và ít thuốc trị dị ứng. Anh đặt bên cạnh giường, cầm lấy bát cháo khoáy đều, rồi mút một muỗng đưa lên miệng thổi nguội mới đút cô ăn. Vừa đút cô ăn cháo anh vừa nói
- Ân Nhi, em đừng đi học nữa.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, hai mắt đỏ hoe nước mắt có thể trực trào bất cứ lúc nào.
- Tại sao?
- Ân Nhi, trái tim anh làm bằng thịt không phải bằng sắt. Nó sẽ đau khi thấy em bị tổn thương, em bị như vậy một lần là quá đủ.
- Duật...
Lạc Ân Ân nghẹn ngào nói không thành lời, anh là lo lắng cho cô mới như vậy.
Phong Duật đưa tay vuốt nhẹ má cô, hỏi
- Được không em?
Cô hai tay cầm lấy tay anh, mỉm cười
- Duật, em hứa chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau. Anh cho em đi học nha? Em cam đoan nếu tình trạng này xảy ra một lần nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Có được không anh?
Vừa nói cô vừa trưng ra bộ mặt đáng thương, môi hơi mím lại. Hai mắt to tròn long lanh như hạt ngọc, nhìn anh.
Phong Duật thật sự không thể vô tâm nói chữ "không". Nhìn bộ dáng của cô, anh biết mình thất bại thảm rồi.
- Được, bà xã anh nói gì anh cũng nghe.
Lạc Ân Ân nghe anh nói, liền nhào vào lòng anh. Đầu cọ qua cọ lại, ngọt ngào nói
- Chồng em là tốt nhất.
- Dẻo miệng.
Phong Duật béo nhẹ mặt cô, rồi lấy thuốc đưa cho cô uống. Lạc Ân Ân nhăn mặt, sau đó nhắm tịt mắt bỏ thuốc vào rồi uống một ngụm nước lớn
- Đắng, đắng quá!
Anh đau lòng không thôi, lấy ly sữa đặt trên khay đưa cho cô
- Uống ngụm sữa sẽ không đắng nữa.
Lạc Ân Ân vội uống vào, suýt nữa bị sặc.
- Từ từ thôi, thấy đỡ hơn không?
- Ừm.
Cô gật đầu, hai mắt nặng trĩu. Lạc Ân Ân tìm một tư thế thoải mái dựa vào người anh rồi ngủ mất.
Phong Duật cong môi, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn kĩ cho cô rồi mới ra khỏi phòng ngủ.
Thư phòng
Phong Duật dựa người vào ghế, hai mắt nhìn vào màn hình tinh thể lỏng trước mặt lạnh nhạt lên tiếng
- Liễu thị dạo này thế nào?
- Tổng tài, Liễu Thị hiện nay gặp khó khăn vì Mẫn Thị rút vốn đầu tư, các nhà đầu tư khác cũng đang lục đục rút vốn.
Tô Trinh báo tường tận lại cho anh. Phong Duật gật đầu, không nhanh không chậm nói
- Tôi muốn Liễu Thị biến mất mãi mãi.
Bảy chữ này anh nói rất bình thản giống như nói câu "ngày mai tôi nghỉ" vậy. Tô Trinh giật mình, không biết bên đó đã chọc giận gì chủ tịch.
- Tôi hiểu.
- Ngày mai tôi muốn thấy tin tức đó.
- Dạ.
Tô Trinh âm thầm thương xót cho những kẻ xấu số. Bỗng Tô Trinh nhớ đến một việc vội nói
- Tổng tài, bên Vương Thị đang muốn giành miếng đất phía Tây của thành phố N.
Phong Duật nhếch môi, lạnh nhạt nói
- Cứ để ông ta đấu thầu thành công.
- Dạ?
Tô Trinh ngạc nhiên, miếng đất đó có tiềm năng kinh tế rất lớn. Bỏ miếng mồi béo bở này thật tiếc.
- Cô có ý kiến.
- Tôi hơi tiếc.
- Được rồi, cô làm việc của mình đi. Còn nữa dự án của Tập đoàn KS cứ để ông ta thắng.
- Cái gì?
Lần này Tô Trinh giật mình đến phát ngốc. Sao tổng tài nhường hết thứ tốt cho Vương Thị vậy?
Phong Duật không để ý đến biểu hiện của Tô Trinh đã tắt màn hình. Anh vân vê ly rượu trên tay, giọng âm lãnh vang lên
- Vương Dĩ Minh, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Lạc Ân Ân ngủ một giấc, khi dậy không thấy anh đâu liền đưa mắt xung quanh, khẽ gọi
- Duật?
Không thấy ai lên tiếng, cô sợ hãi mở cửa ra ngoài tìm thử. Vừa đi cô vừa gọi
- Duật, Duật anh ở đâu.
Phong Duật đang ngồi trong thư phòng nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của cô liền chạy ra, vừa ra ngoài bóng dáng nhỏ bé của cô xuất hiện trong tầm mắt của anh. Anh mỉm cười, đi lại chỗ Lạc Ân Ân
- Bà xã, mơ thấy ác mộng sao?
Cô thấy anh liền nhào vào lòng anh, lúc sau mới lắc đầu, tủi thân nói
- Không thấy anh đâu, em thấy thật cô đơn.
Lời nói của cô như một cây kim vô hình đâm vào tim anh. Vậy kiếp trước, mỗi lần anh qua thư phòng ngủ cô cũng cảm thấy mình cô đơn và lạnh lẽo? Anh đưa tay vuốt tấm lưng mảnh khảnh của cô
- Xin lỗi em, bảo bối. Về sau anh sẽ ở bên em mỗi khi em ngủ.
- Dạ.
Cô gật đầu, lúc này anh mới để ý chân cô. Cô không hề mang dép, anh nhíu mày bế cô lên không vui trách cứ
- Sao không mang dép đã chạy ra ngoài?
- Tại không thấy anh chứ bộ.
Lạc Ân Ân chu môi, oan uổng nói. Phong Duật bật cười hôn lên môi cô, sủng nịnh nói
- Được, được, tất cả đều là lỗi tại anh. Giờ anh chuột lỗi, bế em về phòng ngủ có chịu không?
- Dạ.
- Nhóc vô tâm, giỏi hành hạ người khác.
Anh cụng trán vào trán cô nói. Lạc Ân Ân cười khúc khích
- Em không hành hạ người khác, chỉ hành hạ anh thôi.
- Em đó, dẻo miệng.
Phong Duật hôn chụt lên môi của cô, lắc đầu nói. Lạc Ân Ân cười đến híp cả mắt. Trong lòng nghĩ, cứ như thế này thật tốt.