Phong Duật cẩn thận đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô rồi mới ra ngoài.
Dưới lầu anh ra lệnh cho quản gia bảo nhà bếp nấu cháo, rồi điện tới bệnh viện để họ chuẩn bị. Xong mọi việc anh lên thư phòng.
Phong Duật ngồi gần cửa sổ sát đất, trên tay cầm ly rượu nhìn ra bầu trời đầy sao.
- Cô nghĩ tôi yêu cô sao? Lạc Ân Ân đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.
"Rầm"
Anh đập mạnh đôi đũa xuống bàn, nhìn cô ngồi đối diện
- Cô có tư cách gì mà ngồi ăn với tôi? Sau này đến bữa cơm tôi không muốn thấy mặt cô nữa.
Phong Duật khuôn mặt giận dữ nhìn Lạc Ân Ân
- Đây là những thứ cô muốn? Được thôi, tôi cho cô toại nguyện.
Nói xong, anh đè cô xuống thân điên cuồng chiếm đoạt hết lần này tới lần khác. Lúc đó anh cũng nói rất nhiều câu vô tình
- Lạc Ân Ân, cô tưởng mình có tư cách mang thai con tôi sao?
- Cô cũng giống như người nhà của cô thôi, một lũ đê tiện.
....
- Cô đừng bao giờ chạm vào tôi. Thật kinh tởm!
- Dẹp ngay cái bộ mặt giả tạo đó của cô đi, cô nghĩ tôi sẽ thương hại cô sao?
.......
Phong Duật bóp chặt ly rượu trong tay, anh đã làm gì thế này. Tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy? Ân Nhi, xin lỗi em!
Trong khi đó, tại phòng ngủ
Lạc Ân Ân khuôn mặt trắng bệch, hai tay ôm bụng vì cơn đau quằn quại này. Cô yếu ớt nhìn xung quanh, cố gắng đứng dậy nhưng vừa đặt chân xuống đi được hai bước đã ngã nhào ra đất. Đúng lúc này cửa phòng bật mở, đồng tử của Phong Duật co rút lại trái tim như bị bóp nghẹt. Anh vội chạy lại ôm cô vào lòng
- Ân nhi, em thế nào rồi?
Tay Lạc Ân Ân nắm chặt vạt áo của anh, khó khăn nói
- Duật...có phải...em sắp...chết rồi không? A...em đau quá...
Trán cô rịn ra một tầng mồ hôi, Phong Duật nghe cô bảo mình sắp chết mà thân hình cứng đờ, tay vô thức ôm chặt cô hơn miệng lẩm bẩm
- Ân Nhi, em sẽ không có chuyện gì đâu. Anh đưa em đến bệnh viện...
Nói xong bế thốc cô lên chạy xuống lầu. Quản gia vội mở cửa xe cho anh, chiếc xe nhanh chóng lao vút trong màn đêm.
Lạc Ân Ân nằm co ro đằng sau, cả người cô run lên. Phong Duật thấy vậy liền ấn nút chuyển sang chế độ từ động lái, chính mình ra sau ôm cô vào lòng
- Không đau nữa. Ân Nhi, không đau, không đau nữa...
Giọng anh khàn đi, hốc mắt cũng đỏ lên. Nhìn cô đau khổ như vậy thật khó chịu nhưng trên hết là tự trách.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa bệnh viện. Bác sĩ đã chờ sẵn ở đó, y tá vội kiểm tra tổng thể vừa đến phòng cấp cứu đã bị y tá ngăn lại
- Xin anh chờ bên ngoài.
Lúc này, trên hàng lang bệnh viện một người đàn ông ngồi bất động suốt mấy tiếng đồng hồ.
"Cạch" cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Phong Duật vội chạy lại hỏi
- Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?
- Bệnh nhân đã không sao, chỉ cần tịnh dưỡng nhiều sẽ mau chóng hồi phục.
Y tá đẩy cô ra, khuôn mặt cô nhợt nhạt thấy rõ. Lạc Ân Ân được chuyển vào phòng hồi sức. Phong Duật ở bên cô cả đêm, trời vừa sáng anh mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Lạc Ân Ân nhăn mày khi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng lan tỏa khắp nơi. Cô hơi nheo mắt lại vì chưa quen với ánh sáng, một lúc sau mới quen dần. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, đây là bệnh viện?
Tầm mắt Lạc Ân Ân rơi vào người đàn ông ngủ bên cạnh. Khuôn mặt khi ngủ của anh rất yên tĩnh và ôn hòa. Cô đưa tay vuốt nhẹ hàng lông mày đang nhíu lại của anh. Phong Duật bất ngờ mở mắt, làm động tác của cô cứng đờ. Cánh tay vẫn ở trên không trung, anh mỉm cười đưa tay ôm cô vào lòng
- Ân Nhi, em ngủ thêm đi.
Lạc Ân Ân sủng nhược kinh, muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn
- Ngoan, sức khỏe của em bây giờ ngủ mới tốt.
Cô mím môi, trừng mắt nhìn anh. Cô không buồn ngủ mà! Phong Duật nhìn vẻ mặt uất ức của cô thì bật cười, Lạc Ân Ân bị nụ cười của anh làm cho mê mẩn. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười, không phải, hôn trước anh cũng cười với cô rồi, kết hôn được hai năm của chưa bao giờ thấy anh vui vẻ như vậy.
Anh híp mắt nhìn cô, thân mật cụng trán cô. Trêu chọc nói
- Sao, vợ bị ông xã hớp hồn rồi à!
Lạc Ân Ân hai má nóng bừng, anh sao gọi thân mật vậy chứ? Phong Duật nhìn cô mỉm cười, đưa tay vén tóc Lạc Ân Ân ra sau
- Thế nào, có đói bụng không?
- Ừm.
Phong Duật ngồi dậy, hôn nhẹ lên trán cô
- Đợi anh một chút.
Lạc Ân Ân ngẩn người nhìn bóng lưng của anh. Anh thật lạ, sao lại đối tốt với cô như vậy?
Trong lúc cô thất thần anh đã mua cháo về. Lạc Ân Ân bất động nhìn động tác đổ cháo ra cho đến khi anh thổi nguội đưa lên miệng cô
- A nào!
- Em...em tự ăn.
Lạc Ân Ân luống cuống nói, anh nhíu mày không vui
- Bà xã, ngoan. Nói "a" đi nào.
Do dự hồi lâu cô mới ăn thìa cháo trước mặt. Anh mỉm cười
- Thế mới ngoan.
- ...
Thế là anh đút cô ăn hết chén cháo, Lạc Ân Ân nhìn người đàn ông trước mặt, thấy anh lạ lạ nhưng không biết anh lạ chỗ nào.