Trùng Thiết Đản đem con chuột bị trói chân ra khoe khoang trước mặt An Lệ Nùng, cũng không biết đã ăn bao nhiêu thóc lúa, con chuột lớn nuôi đến béo béo mập mạp.
Con chuột lớn ở trong tay Trùng Thiết Đản ngọ nguậy, nhe răng trợn mắt, kêu chi chi liên tục. Vài chiếc răng nhọn nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng, trông hơi ghê rợn.
Trùng Thiết Đản hai tay ôm chặt lấy con chuột lớn, cười ‘ ha hả ’‘ ha ha’ ngốc nghếch khoe khoang ’, nhìn chính là một vai ác.
Một đám nhóc con nhìn chằm chằm con chuột lớn trong tay Trùng Thiết Đản, trong đầu đã tưởng tượng ra một nồi thịt chuột, chảy nước miếng.
An Lệ Nùng nhíu nhíu mày không nhìn nữa, tuy rằng không sợ nhưng cũng không thích, luôn cảm thấy mất vệ sinh khiến cho ảnh hướng tới cảm giác ăn uống, ăn mất ngon. Lúc còn nhỏ cô nhi viện rất là rách nát, sau phòng sau có một cái mương mùi hôi thối, sinh sản ra từng bầy chuột lớn và đàn gián lớn lớn bé bé núc nhúc.
Ở cô nhi viện, thường thường đi đi lại lại là có thể dẫm phải một con gián, đang ăn cơm cũng có thể thấy một con chuột lớn từ bên cạnh chạy qua...... Có đôi khi, một miếng thịt không cất giữ cẩn thận, ngày hôm sau liền bị mất một phần năm, có đôi khi, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, ngay trong chăn cũng có thể tóm được một con chuột lớn lôi ra ngoài.
Vì xua đuổi đám chuột trong cô nhi viện, An Lệ Nùng cùng các bạn nhỏ nhận nuôi một con mèo lang thang. Nhưng cô không ngờ được rằng, mèo tới thành phố thế nhưng đã không biết bắt chuột, lại còn muốn ăn thức ăn cho mèo.
Chính bọn họ đều sống rất khó khăn, làm gì có tiền mua đồ ăn cho mèo?
Nhìn con mèo nhỏ mỗi khi thấy chuột lớn đều run cập cập, mỗi ngày chỉ nghĩ trốn tránh những con chuột lớn, An Lệ Nùng cùng các bạn nhỏ thực bất đắc dĩ mà tống tiễn nó đi nơi khác.
Trùng Thiết Đản hút hút ‘ phần phật phần phật ’ nước mũi lại sắp chảy xuống, “Chúng ta tiếp tục tìm thử xem, nếu là tìm được ổ chuột thì thật tốt.”
“Được. Ổ chuột khẳng định chỉ ở gần đây mà thôi.”
“Chúng ta phải bắt được một nồi chuột.”
Nháy mắt một đám nhóc con loai choai tản ra bốn phía, một đám cúi đầu khom lưng ở trên bờ ruộng mù quáng tìm kiếm, tìm thấy được ổ chuột còn cần phải đốt rơm hun khói bắt chuột một lúc, sau đó một đám loai choai canh giữ ở bên cạnh ổ chuột, thởi khắc sẵn sàng tóm chuột.
Chuột không có, rắn nước nhưng thật ra bị khói hun phải bò ra bên ngoài, còn có mấy con lươn trốn trong bùn cũng trườn ra ngoài.
An Lệ Nùng không nghĩ tới đám nhóc con này thế nhưng còn có thể láo loạn làm ra được một đống đồ ăn mặn.
“Chị Quả Vải nhỏ, chờ nấu xong, sẽ để mẹ em để dành cho chị một cái đuôi nhỏ.”
Cái đuôi gì?
Đuôi rắn?
Đương nhiên không phải.
Là đuôi chuột.
Đôi mắt to xinh đẹp của An Lệ Nùng tràn đầy ghét bỏ, “Cảm ơn, chị không cần.” An Lệ Nùng kiên quyết cự tuyệt, không ăn, nhưng cũng sẽ không ngăn cản người khác ăn.
Rốt cuộc, thời đại bất đồng, không thể dùng pháp luật và tư duy thường thức của vài thập niên sau để áp đặt, yêu cầu những người của thập niên làm theo. Chất lượng cuộc sống bất đồng, hoàn cảnh trưởng thành của con chuột cũng bất đồng, nhu cầu của con người cũng bất đồng.
Đột nhiên, vẻ mặt Trùng Thiết Đản tràn đầy hưng phấn, một đôi mắt trừng lớn, sau đó vừa chạy vừa kêu gọi đám bạn, “Oa oa. Đánh nhau, chúng ta mau đi giành vị trí xem đi.”
Thiết Đản vội vàng háo hức, gót chân nhỏ trần trụi vút nhanh chạy vội, đạp lên hòn đá nhỏ, đạp lên gốc mạ. Một đám nhóc con chạy theo đằng sau, phần phật mang theo một con gió. Ngay cả đàn gà con đang kiếm ăn bên cạnh cũng xì xì muốn xem náo nhiệt.
An Lệ Nùng giật giật khóe miệng, không biết còn tưởng rằng là muốn giành vị trí phía trước để xem điện ảnh đâu, càng làm cho cô ngoài ý muốn chính là người đang đánh nhau thế nhưng lại là hai chị em dâu của nhà họ An.
Có trò hay.
An Lệ Nùng vọi vàng nhấc giỏ tre chạy qua đó, tới nơi, cả Vương Phương và Lý Hạnh Hoa đã vung tay đánh nhau. Bởi vì người vây xem cũng không nhiều, cho nên An Lệ Nùng rất dễ dàng tìm được vị trí tốt nhất để xem náo nhiệt.
Hai chị em dâu nhà họ An xông vào đánh nhau, ngươi cào mặt ta, thì ta túm tai giật tóc ngươi, ngươi đánh ta một cái tát, ta đá ngươi một phát, hai người này không chỉ tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo còn luyện cả Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Hai người túm tóc và quần áo của nhau rồi lăn lộn trên mặt đất hết vòng này đến vòng khác. Mặc dù Lý Hạnh Hoa thân thể cường tráng to khỏe nhưng Vương Phương lại nhỏ nhắn linh hoạt nhanh nhẹn, ai cũng đừng nghĩ chiếm tiện nghi, ai cũng đừng nghĩ lấy được thắng lợi áp đảo.
An Lệ Nùng giật nhẹ Thiết Đản, “Hai người họ vì sao lại đánh nhau?”
Không phải tất cả đều đang bận rộn thu hoạch sao? Như thế nào sẽ có thời gian cãi nhau, đánh nhau? Không thấy mọi người đều ngay cả thời gian đi xem náo nhiệt cũng chẳng có, từng người từng người đều đang ở ngoài ruộng ‘ vất vả làm việc’ hay sao?
Ngày thường công điểm cao nhất trong một ngày là mười điểm, nhưng đến mùa thu hoạch vụ hè thì cao nhất là điểm, trừ bỏ những người cá biệt, lười biếng, gian dối, thủ đoạn, sẽ chẳng có ai muốn bởi vì xem náo nhiệt mà để bị trừ công điểm cả.
Cho nên, mặc dù Lý Hạnh Hoa và Vương Phương đánh nhau lâu như vậy, cũng không có người tới khuyên giải.
Đến nỗi những người lén lút tới xem náo nhiệt?
Không chỉ có không có khuyên can, còn đổ thêm dầu vào lửa.
- ------Hết chương -----------