“Ba, ba đi rửa tay trước.” An Lệ Nùng lon ton chạy trở lại phòng bếp, đem đồ ăn đã chuẩn bị xong đặt lên cái bàn gỗ nhỏ dưới cây khế ngoài sân.
An Quốc Bang rửa sạch dưới vòi nước trước cửa.
Dù đã chạng vạng nhưng thời tiết vẫn còn oi bức. Nước máy mát lạnh làm ướt làn da nóng bỏng, mang đến những luồng hơi mát, "dễ chịu".
Rửa sạch sẽ bùn đất trên chân tay, An Quốc Bang đem đầu đặt ở dưới vòi nước để rửa sạch, ngẩng đầu, lắc lắc hai cái, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Giơ tay lau một phát, nước đọng trên đầu đinh liền khô bảy tám phần.
Mát lạnh, thoải mái.
An Lệ Nùng chạy nhanh cầm khăn lông đưa qua: “Ba ba, đừng cảm lạnh.”
“Được.” An Quốc Bang cười ha hả nhận lấy, tùy tiện lau hai ba nhát trên mặt, trên đầu, sau đó liền tùy tay vắt khăn lông trên vai, rồi ngồi xuống chiếc ghế đá nhỏ trong sân.
Nhìn con gái nhỏ bận rộn như một chú ong nhỏ vui vẻ, trên từng sợ tóc đều toát ra niềm vui sướng, hân hoan, chút vui vẻ, trong mắt An Quốc Bang tràn đầy ý cười, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng là mùi vị của hạnh phúc.
Thật tuyệt.
“Ba ba, Ăn cơm được rồi.”
“Được.”
An Lệ Nùng không chỉ làm món trứng hấp thịt bằm mà còn có món trứng luộc và canh lá dâu tằm. Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, An Lệ Nùng đều không xa lạ với việc nấu nướng.
“Ba ba, uống canh trước rồi hẵng ăn cơm.”
Mặc kệ con gái nói cái gì, An Quốc Bang đều cười nói, “Được.” Ông thực hưởng thụ cảm giác được con gái quan tâm chăm sóc. Loại cảm giác này thực xa lạ, nhưng thư thái, thật giống như trong cơn oi bức nóng nực của mùa hè được uống một chén trà hoa cúc mát lạnh tận tâm can.
Loại sảng khoái này có thể chạm tới tứ chi bách hải.
“Ba ba ăn ngon sao?” An Lệ Nùng hấp canh trứng không chỉ có thêm thịt băm, còn có sợi lá bạc hà non thái chỉ. Duy nhất đáng tiếc chính là không có dầu lạc, nếu không hẳn là sẽ càng ngon hơn.
“Ăn ngon.”
Nhìn hai mắt tròn xoe của con gái, An Quốc Bang dùng sức gật gật đầu, lớn tiếng khẳng định, “Ăn rất ngon.”
“Thật sự.”
An Quốc Bang lần đầu tiên được ăn một món canh trứng ngon như vậy, vô cùng kiêu ngạo về tay nghề nấu nướng của con gái, sau đó chính là tràn đầy đau lòng, tay nghề nấu ăn ngon như vậy nói vậy ngày thường phải làm không ít việc.
Xem biểu cảm hạnh phúc như được ăn mãn hán toàn tịch của An Quốc Bang, An Lệ Nùng sửng sốt một chút, sau đó lại hiểu rõ. Cô không có đánh giá cao tài nấu nướng của mình, nhưng là đã xem nhẹ trình độ sinh hoạt của niên đại cái này, xem nhẹ sự bần cùng của thôn Thạch Hà.
Đối với rất nhiều gia đình ở thôn Thạch Hà mà nói, trứng gà là hàng xa xỉ, mấy tháng mới có thể ăn một lần. Giống An gia gia đình nhiều trẻ con như vậy, người lớn một năm thậm chí đã nhiều năm cũng chưa một lần được ăn trứng gà, bởi vì phần lớn thứ tốt muốn để dành cho trẻ con, bao gồm cả trứng gà.
Sau khi cha con ăn xong cơm chiều, liền ngồi ở trong viện đợi cho tiêu cơm.
An Quốc Bang đốt một đống ngải cứu đuổi muỗi gần đó, rồi tùy ý trò chuyện với An Lệ Nùng, hỏi cô về cuộc sống ở Kinh thị, và nói một chút về vẻ đẹp và cái tốt của thôn Thạch Hà.
An Lệ Nùng trước nay đều không phải là loại người chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Ngược lại, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện cô càng hiểu được giả vờ đáng thương để nhận được sự đồng tình thương hại. Nhỏ yếu, vô tội, đáng thương, thường thường có thể đạt được càng nhiều sự đồng tình, càng nhiều ích lợi lớn hơn nữa.
Nhưng mà, để tránh cho An Quốc Bang, người đàn ông thành thật hàm hậu thô kệch này áy náy khổ sở quá mức, An Lệ Nùng cũng không có thêm mắm thêm muối quá mức, chỉ là chọn một ít chuyện thú vị chia sẻ cho An Quốc Bang.
Thực ra thì, so với các cô bé ở thôn Thạch Hà, cuộc sống của Quả vải nhỏ cũng không khó khăn quá mức. Mặc dù phải làm rất nhiều việc phải làm, có nhiều lời đàm tiếu nhưng ít nhất có thể được ăn no bảy tám phần.
Mà các cô bé ở thôn Thạch Hà, một đám đều gầy yếu ngăm đen, nhìn liền biết là suy dinh dưỡng, một đôi mắt chết lặng vô thần. Ở thôn Thạch Hà, bằng tuổi An Lệ Nùng như vậy không chỉ phải xuống ruộng làm việc nhà nông, phải làm việc nhà, phải chăm em, giặt quần áo của cả nhà, còn muốn chăm nom đám gia súc gia cầm....
Việc làm mãi không xong.
Cho nên, Dương Tuyết Tình tình nguyện để Quả vải nhỏ ăn nhờ ở đậu cũng không có đưa bé về thôn Thạch Hà cũng không phải không có đạo lý. Tuy rằng đều là ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng có thể tránh được những công việc đồng áng nặng nhọc.
Thế là đủ rồi.
- -------Hết chương ---------