Chương :
Editor: Pún.
Hôm nay là ngày ông táo về trời, ngoài trời vừa rơi xuống một trận tuyết lớn, gió lạnh thổi vù vù mang theo những luồng gió sắc bén.
Vương Tiểu Nhị và Tạ Thất ra nhà sau xem lại chuồng gà, chuồng heo, lúc trước xây chuồng rất chắc, nên không sợ bị gió quật ngã, họ chỉ chỉnh lại nóc chuồng một chút, lót thêm cỏ tranh lên trên, tránh cho gà heo bị lạnh.
Trương tam ca nhi ngồi bên cạnh hố lửa lột bắp, Quý An Dật thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, liền đào thử một củ khoai lang trong hố lửa ra, mới đào một củ ra, mà mùi thơm đã xông vào mũi, chỉ cần nhẹ nhàng nhón nhón một chút là mềm.
"Còn phải vùi thêm một chút nữa phải không? Bên trong vẫn chưa chín lắm, cẩn thận ăn sẽ đau bụng đó." Lột xong một trái bắp, vỏ thì ném vào một góc sáng sủa để nhóm lửa, Trương tam ca nhi vỗ vỗ tay, bưng chén nước bên cạnh lên uống. "May là hôm trước chúng ta đã lên trấn mua đồ tết, trông hôm nay trời đổ tuyết lớn thế này, qua hai ngày nữa, giá cả sẽ tăng cao cho mà xem."
Quý An Dật vùi củ khoai trong tay vào lại hố lửa, cười ngồi lại ghế, bỏ thêm vài khúc củi vào hố lửa, lấy một trái bắp vừa lột vừa nói. "Sang năm chúng ta cũng làm một bộ cối xay bằng đá nhỏ, có tác dụng rất lớn."
"Ừ. Cối đá nhỏ làm không khó, để ở trong nhà cũng rất tiện." Đặt chén nước trên tay xuống, Trương tam ca nhi tiếp tục lột bắp, lại nói. "Sắc trời vẫn còn sớm, chút nữa ta mang một ít bắp qua nhà Lưu a ma xay thành bột bắp, sáng nay ngươi nói muốn làm cái gì?"
"Trời lạnh như thế, đừng ra ngoài. Sáng mai chúng ta chiên một ít bánh bí đỏ cũng giống vậy, năm nay bí đỏ và bí đao thu hoạch rất tốt, buổi tối liền hầm một nồi canh bí đao." Đang nói chuyện, thì bên ngoài truyền vào một trận tiếng động rất lớn, rất nhanh và ngắn, giống như có một cái gì đó vừa sập, phương hướng này. . . . . . Quý An Dật vội đứng lên chạy ra ngoài.
Trương tam ca nhi cũng nghe vội đi ra theo, tiếng động này hình như truyền tới từ nhà Vương Bảo Nhi, mong sao bên đó đừng xảy ra chuyện gì, trong đầu nghĩ vậy, hắn vội chạy nhanh qua.
Vừa ra khỏi nhà, vội vàng giẫm lên lớp tuyết dày, nhìn từ xa Quý An Dật liền nhẹ nhàng thở ra.
Năm nay họ có dựng một túp lều bằng gỗ, lúc đấy trong nhà nhiều người, lại bận rộn nhiều chuyện, không có chỗ ở, nên họ dựng tạm một cái lều, cũng không chắc lắm, hôm nay gió lớn, nên chiếc lều này mới sập.
Biết không có chuyện gì xảy ra, mới vừa nhẹ nhàng thở ra, thì lại nghe trong nhà truyền ra tiếng trẻ con khóc, chắc là tiểu mập mạp bị dọa rồi.
Quý An Dật vội vàng chạy qua, gõ gõ cửa.
"Ngươi qua đây." Vương Bảo Nhi mở cửa nhà, rồi lại nhanh chóng xoay người, ôm lấy tiểu mập mạp đang nằm trên giường gỗ, thuần thục dỗ dành bé, rồi mới huớng về Quý An Dật nói hai câu. "Hắn bị tiếng động bên ngoài dọa sợ, vừa rồi còn ngủ rất ngoan. Tiểu mập mạp đừng khóc, con nhìn xem ai tới nè."
"Ngoan, không khóc." Quý An Dật đóng cửa phòng lại, đi qua, nhéo nhẹ một cái vào mu bàn tay mềm của tiểu mập mạp.
Tiểu mập mạp hai mắt hồng hồng nhìn qua đây, trên lông mi vẫn còn dính lại một ít nước mắt, bộ dạng trông rất đáng thương.
"Đến đây, ta ôm một cái nào, không khóc nữa nha." Quý An Dật nhịn không được, chìa tay ôm tiểu mập mạp vào lòng, lau lau mặt bé.
Tiểu mập mạp chôn mặt vào cổ hắn, khóc rồi lại không khóc, bé im lặng không cười.
"Bị dọa rồi." Vương Bảo Nhi nhẹ giọng nói một câu. "Vừa mới dậy thì vẫn ngoan, ta đang hơ tã, thì bên ngoài truyền vào tiếng động rất lớn, hắn bị dọa đến khóc, chắc là sợ lắm rồi, aiz." Khe khẽ thở dài, đưa tay sờ đầu tiểu mập mạp.
Nhìn bộ dáng của bé thì lại đau lòng.
"Có phải tã không đủ không?" Quý An Dật nhìn qua, hỏi.
"Không. Tã rất nhiều là đằng khác, chỉ là hôm nay ngoài trời đổ tuyết, ta hơ tã là để tiểu mập mạp không bị lạnh. Ta thấy trên mông tiểu mập mạp có nổi vài nốt đỏ, nên đang định ôm bé sang Lí đại phu một chuyến, ngươi qua đây vừa đúng lúc, giúp ta trông tiểu mập mạp, ta chạy qua nhà Lí đại phu gọi y qua đây xem giúp." Nói xong, Vương Bảo Nhi đặt tã lên ghế, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, đi vài bước thì xoay người nhìn tiểu mập mạp, thấy bé đang ngủ, thì lòng cũng an tâm hơn.
Quý An Dật nhỏ giọng nói một câu. "Ngoài đường tuyết rất nhiều, ca đi chậm một chút."
"Ừ. Ta biết rồi." Vương Bảo Nhi đáp một câu, rồi vội vàng đi.
Vương Bảo Nhi vừa đi không bao lâu, thì Vương Tiểu Nhị đẩy cửa đi vào, mang vào một cơn gió lạnh, y tiện tay đóng cửa lại, vừa đi vừa gọi. "Vợ ơi."
Thanh âm có hơi lớn, hình như tiểu mập mạp có hơi run lên, Quý An Dật cảm giác được, thấy Vương Tiểu Nhị đi tới, thì làm một cái thủ thế, kêu y hạ giọng xuống một chút, đợi y đến gần, mới nhỏ giọng hỏi. "Sửa lều xong rồi à?"
"Sửa xong rồi." Vương Tiểu Nhị nhìn nhìn tiểu mập mạp, thấy mắt bé hồng hồng thì hơi ngớ ra. "Hắn khóc?"
"Ừ. Bị tiếng động bên ngoài dọa sợ, cũng không biết khi nào A Cường ca mới về, ngươi với Tạ Thất dọn dẹp một chút, kiếm chút củi về." Hồi giờ hắn rất ít khi ôm tiểu mập mạp lâu như vậy, cho dù là ngồi ghế, thì tay hắn cũng có hơi mỏi, Quý An Dật hơi chỉnh lại tư thế ngủ của tiểu mập mạp, để tay mình đễ chịu hơn.
Vương Tiểu Nhị gật đầu đáp ứng, rồi lại hỏi. "Lúc ta đến thì thấy ca đi về hướng đầu thôn? Ca đi đâu vậy?" Nói xong, y đưa tay định ôm lấy tiểu mập mạp.
"Ta không sao, ngươi cũng không thường ôm bé, ngồi nhìn là được rồi. Ca sang nhà Lí đại phu, hôm nay trời không nắng, tã đều phải hơ lại, để tiểu mập mạp không bị lạnh, bé mặc lâu nên không thoải mái, trên mông nổi lên vài nốt đỏ."
Nhìn tiểu mập mạp, Quý An Dật cũng rất đau lòng. "Bây giờ ngủ cũng không an ổn, khi ngươi vừa vào thanh âm có hơi lớn, bé liền giật mình, cũng không biết khi nào mới hết."
"Ta ra ngoài dọn dẹp đống vụn gỗ kia một chút" Vương Tiểu Nhị nói xong lời này, cũng không nói gì thêm, liền đứng lên đi ra ngoài.
Quý An Dật nói tiếp. "Ngươi kêu Tạ Thất qua, hai người làm chung cho nhanh, ngoài trời đổ tuyết lớn, đừng đứng ở ngoài lâu."
"Ừ." Vương Tiểu Nhị đáp lời xong liền đi ra ngoài.
Mặc kệ là đi đường hay nói chuyện, y đều làm rất nhẹ nhàng, ngay cả đóng cửa cũng nhẹ nhàng khép lại, chỉ sợ lại làm tiểu mập mạp giật mình.
Khi Vương Bảo Nhi về, thấy hai người bọn họ đang bận rộn dọn dẹp thì đi qua. "Các ngươi đang làm gì đó? Bây giờ trời đang đổ tuyết to, mau vào nhà, đừng để bị cảm lạnh."
"Đi ra đi vào có hơi ngáng đuờng, thu dọn sớm cũng tốt, ta và Tạ Thất làm cũng gần xong rồi." Nói xong, Vương Tiểu Nhị mang theo hai bó gỗ đi vào phòng bếp.
Vương Bảo Nhi cũng mở cửa phòng bếp đi vào, tiện tay lấy dụng cụ trên kệ bếp, rồi cũng đi ra ngoài bận rộn thu thập đống vụn gỗ này, đợi trời nắng rồi lấy ra phơi là có thể dùng.
"Lí đại phu nói sao?" Quý An Dật nhỏ giọng hỏi Vương Bảo Nhi, rồi nói tiếp. "Đang ngủ, ngủ rất sâu."
Bọn họ dọn ba bó củi vào, động tác cũng cố làm rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn gây ra một ít tiếng động, nhưng tiểu mập mạp vẫn không có phản ứng gì, bé ngủ rất ngoan.
"Cho một ít thuốc bột, khi rửa mông cho bé thì thoa, sau này tã phải hơ rồi mới được dùng, aiz, cũng do hai bữa nay ta vội vã dùng tã, chưa hơ mà đã vội vàng thay cho bé rồi." Lần đầu y làm a ma, A Cường lại lên trấn làm công, bình huờng đều là hắn thay tã cho tiểu mập mạp, nên bây giờ Vương Bảo Nhi mới hơi luống cuống tay chân, gần đây y đã thuần thục hơn, mọi chuyện mới tốt hơn một chút.
"Cũng gần hết năm rồi, sao A Cường ca vẫn chưa trở về?" Thấy Vương Bảo Nhi đến ôm tiểu mập mạp, Quý An Dật phối hợp đưa tiểu mập mạp vẫn đang ngủ cho y, trong lòng bỗng không còn gì khiến hắn cảm thấy hơi trống rỗng.
"Có thể ngày mai hoặc là ngày mốt, một trong hai ngày này hắn sẽ về." Ôm tiểu mập mạp ngồi trên ghế, Vương Bảo Nhi cẩn thận nhìn dáng vẻ bé lúc ngủ, trong lòng cũng kiên định hơn.
Trong lòng y nghĩ, lần sau phải cẩn thận hơn một chút, không để con phải giật mình.
Thấy canh giờ đã trễ, Quý An Dật và Vương Bảo Nhi đi vào nhà.
Mới vừa đẩy cửa ra, còn chưa tiến vào bếp, chợt nghe một câu nói rất mạnh mẽ, thanh âm kia phát ra từ Tạ Thất. "Trương tam ca nhi, ngươi nghĩ sao về ta? Ngươi có cảm thấy ta đáng tin cậy không?"
Rất trực tiếp
Nháy mắt, khi nghe thấy điều này, trong đầu Quý An Dật chợt lóe lên một suy nghĩ, hôm qua Tạ Thất cất cao giọng nói câu kia. . . . . .
Nghĩ đến đây, quả nhiên không phải là do hắn lỗi giác, có lẽ là y cố ý nói cho Trương tam ca nhi nghe?
Suy nghĩ một chút, hình như lúc đó Trương tam ca nhi đang ở sau nhà cho gà vịt ăn.
Tạ Thất này quả thật rất thẳng thắn! Ngay cả bây giờ, tại đây, y cũng rất thăng thắn. Chỉ là, thẳng thắn quá cũng không tốt.
"Quý ca nhi về rồi đấy à?" Trương tam ca nhi vội đứng lên, nụ cười của y hơi mất tự nhiên, trong mắt có một tia bối rối, ánh mắt có hơi buồn. "Khoai lang đã chín rồi, mùi rất thơm, mau tới ăn."
Trông sắc mặt Tạ Thất vẫn như thuờng. "Về rồi à." Sau đó, ánh mắt của y lại dừng trên người Trương tam ca nhi, hắn đi đâu ánh mắt của y lại theo đến đó.
Sao y vẫn luôn cảm thấy cảnh này rất quen thuộc. . . . . .
Quý An Dật nghĩ thầm trong lòng, liếc mắt thì gặp ngốc tử đang cười ha ha khi nhìn thấy hắn, nhìn lại bên này, hắn liền biết, vì sao lại cảm thấy quen thuôc rồi.
Nghĩ lại lúc đó, Vương Tiểu Nhị cũng như thế này, ánh mắt lúc nào cũng dừng trên người hắn.
Chuyện này cũng không phải là chuyện gì xấu? Quý An Dật cười vui vẻ nhìn Vương Tiểu Nhị, ánh mắt dường như muốn nhắn nhủ một điều gì đó.
Vương Tiểu Nhị cười rất vui vẻ, dường như có hơi giống cháu ngoại trai của mình, trông rất ngốc.
"Quý ca nhi, Vương tiểu ca mau vào đây ăn khoai lang, không nóng quá đâu, rất vừa tay." Trương tam ca nhi đến bên cạnh Quý An Dật, tránh ánh mắt của Tạ Thất.
Lần đầu tiên có một người, nhìn hắn chăm chú như vậy, trong lòng hắn cảm thấy hơi luống cuống không thể nói rõ là gì, đồng thời trong lòng hắn cũng rất hoang mang, rất không nỡ.
"Trương tam ca nhi, vì sao bọn họ đều có mà ta lại không có?" Tạ Thất tội nghiệp hỏi.
Da mặt y rất dày, nói chuyện cũng rất quang minh chính đại.
Trương tam ca nhi da mặt mỏng, lại vừa mới nghe y nói vụ kia, hắn biết hai người Quý An Dật nhất định đều đã nghe thấy, vất vả lắm mới làm bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, bây giờ Tạ Thất lại hỏi như vậy, hắn giật giật miệng, một lúc lâu mới nói một câu. "Ngươi mới vừa ăn rồi."
"Vừa rồi là ta tự mình lấy, cũng không phải là Trương tam ca nhi lấy cho ta." Tạ Thất rất đúng lý hợp tình mà nói, ánh mắt thậm chí còn nhiệt tình hơn, rõ ràng là muốn Trương tam ca nhi cũng cho y một củ khoai lang.
Quý An Dật nghe vậy thì không nhịn được cười.
"Quý ca nhi, ngươi nói tối nay chúng ta ăn cái gì?" Trương tam ca nhi chống đỡ không nổi thằng nhãi này, đành phải nói lãng sang chuyện khác.
"Hầm một ít ổ qua để làm canh, chúng ta ăn lẩu nha?" Quý An Dật nghĩ nghĩ, hỏi một câu.
Trương tam ca nhi nghe vậy thì gật đầu. "Được. Ta ra ngoài hái một ít rau." Hắn đang lo không có cớ để đi ra ngoài, cơ hội đến rồi.
"Ta thấy Trương tam ca nhi nấu đồ ăn rất ngon, ngươi nói có phải không." Tạ Thất nhỏ giọng nói thầm với Vương Tiểu Nhị đang đứng bên cạnh.
Vương Tiểu Nhị không chút do dự nói tiếp. "Công nhận, vợ ta nấu đồ ăn rất ngon."
"Tay nghề của Quý ca nhi đúng là rất giỏi, nhưng ta thấy Trương tam ca nhi nấu đồ ăn cũng có hương vị rất đặc trưng, chính là cảm giác rất vui vẻ, ăn đồ ăn y nấu trong lòng ta cảm thấy rất vui." Tạ Thất vuốt cằm, vẻ mặt đứng đắn nói.
Hai người ta một câu ngươi một câu nói thầm với nhau.
Trương tam ca nhi muốn ra khỏi phòng bếp, thì phải đi ngang qua bên này, nên cả câu chuyện cũng chui vào tai hắn không xót một chữ, hắn cảm giác Tạ Thất đang cố ý nói cho hắn nghe. (;))))))
Đợi Trương tam ca nhi đi rồi, Quý An Dật mỉm cười nhìn hai người kia, nhìn bọn họ thầm thì với nhau.
Bị nhìn lâu như vậy, Vương Tiểu Nhị có chút không chống đỡ nổi nữa, nhìn về phía vợ giả ngu cười ngây ngô, còn nói thêm một câu. "Vợ à, đồ ăn ngươi nấu là ngon nhất, ai nấu cũng không bằng."
"Phải không?" Quý An Dật vẫn mỉm cười nhìn Vương Tiểu Nhị.
Vương Tiểu Nhị mãnh liệt gật đầu, còn vô cùng nghiêm túc nói. "Chắc chắn phải." Nói xong, y lại thí điên thí dại chạy đến bên cạnh Quý An Dật. "Vợ ơi, tối nay ăn lẩu, ta sẽ bỏ một ít cá khô ngươi thích ăn nhất vào nha."
"Cá khô phải chiên qua mới ăn được." Quý An Dật nghiêng đầu nhìn y, vẫn mỉm cười rất thân thiết, chỉ là hơi thân thiết qua mức.
"Vợ." Vương Tiểu Nhị dùng vẻ mặt suy sụp nhìn hắn, đưa tay ra nắm lấy tay hắn, xoa xoa bóp bóp.
Quý An Dật nghiêm mặt, trừng mắt liếc Vương Tiểu Nhị một cái, lấy tay mình ra khỏi tay y.
Vương Tiểu Nhị thất thế, vội nói. "Vợ, ta học từ tiểu mập mạp đó."
Tạ Thất đứng ở bên cạnh nghe thì cười ngất.
"Vợ, ta nhóm lửa, hai chúng ta chiên cá khô đi." Vương Tiểu Nhị cầm tay Quý An Dật, hai mắt trông mong nhìn hắn, còn nghiêm túc nói một câu. "Ta không bao giờ . . . . . làm chuyện xấu nữa."
"Tạ Thất, nếu ngươi thật lòng, thì cũng đừng sốt ruột, Trương tam ca nhi gấp không được, ngươi phải từ từ. Ngươi làm vậy sẽ khiến hắn cảm thấy áp lực." Quý An Dật cũng không ngốc, hắn chỉ cảm thấy người này, có chút không đứng đắn.
Vương Tiểu Nhị nhìn Tạ Thất, nói theo một câu. "Vợ ta nói rất đúng." Y lại quay đầu hướng về phía Quý An Dật nhếch miệng nở một nụ cười thật tươi.
"Ta đã biết." Tạ Thất thật thành khẩn trả về một câu.
"Vợ, ta nhóm lửa, ngươi chiên cá khô, chúng ta nấu cá khô." Vương Tiểu Nhị buông tay vợ ra, đi về phía bếp lò.
Tạ Thất nhận nhiệm vụ cắt thịt ba chỉ.
Ba người ở phòng bếp bận rộn một lúc, Trương tam ca nhi mói cầm một rổ rau xanh đã được rửa sạch đi vào.
Hắn có hơi khẩn trương, lòng có chút không yên, hoàn hảo, Tạ Thất không nói gì thêm, tầm mắt kia cũng không đặt trên người hắn nữa, hắn nhẹ nhàng thở ra, dần dần cũng buông ra một chút, không còn câu nệ nữa.
Lẫu đã được chuẩn bị xong xuôi, sắc trời cũng dần tối đi.
Quý An Dật múc một bát canh, định mang sang cho nhà hàng xóm sát vách, Vương Tiểu Nhị thấy thế, thì vội nhận lấy bát nói. "Vợ, để ta đi tặng." Nói xong, liền vội vàng đi ra khỏi phòng bếp.
Quý A Cường hai mươi sáu mới trở về, tình trạng không tốt lắm, cũng không biết y làm công ở đâu, chắc là phải chịu khổ nhiều, cả người đều mệt mỏi, ngay cả lưng cũng cong, tình trạng tinh thần cũng hơi kém, nhìn y trông như già thêm vài tuổi, vừa về tới nhà tắm rửa một cái, dính gối liền ngủ thiếp đi.
Vương Bảo Nhi gọi Quý An Dật qua giúp y chăm sóc tiểu mập mạp, y bước đi trong tuyết lớn mạo hiểm đến nhà Lí đại phu, Vương Tiểu Nhị theo sát phía sau, hai người dẫn Lí đại phu qua xem tình hình của Quý A Cường.
Lúc đó Quý An Dật cũng không ở trong phòng, hắn đang chiếu cố tiểu mạp, nhưng nhìn thần sắc của Vương Bảo Nhi và Vương Tiểu Nhị thì tình huống có chút không ổn.
"Sao lại thế này?" Quý An Dật nhỏ giọng hỏi Vương Tiểu Nhị.
Vương Tiểu Nhị nghĩ nghĩ, đáp. "Lí đại phu nói, trong khoảng thời gian này hắn làm quá nhiều việc nặng, thân thể hao tổn nghiêm trọng, phải dưỡng thật tốt, nếu không, chỉ sợ sau này ngay cả một hạt thóc cũng không gánh nổi."
"Không sao đâu." Thấy tâm trạng Vương Tiểu Nhị sa sút, ánh mắt mang theo nét buồn, Quý An Dật cầm tay y, nhẹ nhàng nói một câu.
Bên kia, Lí đại phu nói với Vương Bảo Nhi. "Sau này phải chú ý, ngàn vạn lần không thể tiếp tục miễn cưỡng làm lụng cực khổ, đừng tưởng rằng thân thể cường tráng thì không có việc gì, hắn lần này thực sự rất nguy hiểm, căn cơ của hắn đã bị hao tổn một chút, cũng may bây giờ đúng dịp nông nhàn, phải cố gắng điều dưỡng thật tốt, đợi sang năm sau là có thể khôi phục không sai biệt lắm. Tiểu Nhị, ngươi theo ta về nhà lấy thuốc, thuốc này một ngày uống hai lần, ít nhất phải uống một tháng, phải chậm rãi điều trị."
Thấy Lí đại phu chuẩn bị đi, Vương Tiểu Nhị vội đi theo ra ngoài, Quý An Dật thấy cũng đi theo, sau khi đi ra, hắn gọi Lí đại phu lại, hỏi. "Lí đại phu, trong nhà ta vẫn còn một sợi râu nhân sâm, bây giờ A Cường ca có thể dùng không?"
"Có thể. Ngươi đưa râu nhân sâm cho ta, ta chia ra bỏ vào thuốc." Lí đại phu đáp.
Quý An Dật nhìn về phía Vương Bảo Nhi nói. "Ngươi biết chỗ để râu nhân sâm, ngươi đi đưa cho Lí đại phu, ta vào nhà nhìn thử một chút, bây giờ tâm tư ca đều đặt trên người A Cường ca, ta phải vào nhìn tiểu mập mạp."
"Được." Vương Tiểu Nhị lên tiếng, vội vội vàng vàng chạy về phía nhà mình.
"Ca. Không có việc gì đâu." Thấy tiểu mập mạp vẫn ngủ rất ngoan, Quý An Dật liền đi vào phòng, đến bên cạnh Vương Bảo Nhi nhẹ giọng nói.
Vương Bảo Nhi trầm mặc một lúc, mới đứng lên thở dài. "Chúng ta đi ra ngoài đi."
"Lúc hắn đi ta có nói, đừng quá liều mạng, cuộc sống còn dài, hắn đáp ứng ta rồi, vậy mà. . . . . ." Nhìn ngọn lửa đang cháy, trong tâm trí y hiện lên dáng vẻ Quý A Cường bây giờ, y cũng không biết cảm xúc bây giờ của mình là gì, ngực rất buồn.
Chắc không phải vì thiếu tiền đi. Quý An Dật thầm nghĩ trong lòng, nhưng không muốn hỏi trực tiếp, hắn nghĩ nghĩ rồi nói một câu. "Tiền đặt cọc tuơng cá, trước tiên ta chia ca một nửa."
Trước kia đều là giao hàng, rồi mới tính tiền.
"Không phải. Trước mắt ta không có việc gì gấp phải dùng đến tiền, tuy nói phải xây lại nhà mới cho tiểu mập mạp, nhưng trong tay ta còn một ít tiền, A Cường ca ngươi chắc là muốn, kiếm nhiều tiền hơn một chút, nghĩ mình sức khỏe tốt, liền không quản gì mà làm việc, kết quả. . . . . ." Nói đến đay, Vương Bảo Nhi dừng một chút, rồi nói tiếp. "Thật kì quái, A Cường không nên làm ra những việc như thế này . . . . . . không có quy tắc, trong lòng hắn sẽ biết điểm mấu chốt, sao lần này lại khiến thân thể mình trở nên như vậy, chung quy ta vẫn không thể nào nghĩ ra."
Lại nói tiếp, Quý An Dật cũng cảm thấy hơi kì lạ, Quý A Cường không giống người sẽ làm ra những việc như vậy. "Có thể là có ẩn tình gì bên trong không?"
"Đợi A Cường tỉnh, ta sẽ hỏi hắn thử." Nghĩ tới việc này, trong lòng Vương Bảo Nhi có hơi lo lắng.
Không lâu sau Vương Tiểu Nhị mang thuốc về, là lượng thuốc trong vòng năm ngày, Lí đại phu nói khi nào uống hết thuốc, thì qua lấy tiếp về uống.
Cũng không biết khi nào Quý A Cường tỉnh, hơn nữa, bây giờ cũng không còn sớm, cũng không thích hopự uống thuốc, Vương Bảo Nhi cất thuốc sang một bên, định làm cơm trưa xong thì nấu.
"Ca, ta về nhà nấu cơm, chút nữa ta sẽ mang đồ ăn qua đây, nên ngươi đừng nấu." Biết trong lòng y có tâm sự, lại phải trông chừng tiểu mập mạp, trong lòng lại vướng mắc Quý A Cường, thật sự Quý An Dật không yên tâm lắm.
Trương tam ca nhi đứng một bên cũng nói. "Trước ta ở lại bên này."
"Cũng được." Quý An Dật đáp lời, cùng Vương Tiểu Nhị vội vội vàng vàng đi về nhà.
Tạ Thất do dự một chút, rốt cuộc cũng không lưu lại, đi theo hai người về nhà. Lát hắn đưa cơm qua đây, cũng đều giống nhau.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Quý A Cường vẫn chưa tỉnh, vẫn ngủ rất sâu.
Vương Bảo Nhi ôm tiểu mập mạp đã tỉnh ngủ, ngồi bên canh giường một lúc lâu, y cố ý đặt tiểu mập mạp nằm bên cạnh cha bé, ngược lại tiểu mập mạp lại chơi đùa rất vui vẻ, túm túm chăn, giật nhẹ tóc cha, còn đạp đạp chân, thấy cha không chơi với mình, hình như bé có hơi giận, cánh tay nhỏ của tiểu mập mạp vỗ vỗ lên mặt cha bé.
Cho dù tiểu mập mạp gây sức ép đến như vậy, nhưng Quý A Cường vẫn không tỉnh, có thể thấy hắn mệt đến cỡ nào.
"Đừng chọc a cha ngươi." Đợi tiểu mập mạp ầm ỉ một lúc, Vương Bảo Nhi mới ôm bé ra khỏi phòng.
Quý An Dật phát hiện, ánh mắt y có hơi phiếm hồng, trong lòng có hoiư nặng nề.
Nhìn tình hình này, có vẻ như đã có chuyện gì xảy ra.
Thời điểm đang ăn cơm chiều, cuối cùng Quý A Cường cũng tỉnh, ngủ mọt giấc thật sâu, ca người cũng có tinh thần hơn một chút, nhưng hắn lại không thèm ăn, chỉ ăn một chén cơm, uống một chén canh, so với lượng cơm trước kia ít đi rất nhiều.
Cho dù sắc trời đã muộn, ngoài trời tối đen, bốn Quý An Dật vẫn không về nhà, ngồi ở bên này muốn nghe hắn giải thích một chút.
Không ngờ Quý A Cường lại tầm mặc, không trả lời vì sao, chỉ nói, muốn kiếm nhiều tiền hơn, nên mới làm như vậy.
Nếu hắn không muốn trả lời, thì bọn họ cũng không gặng hỏi, đành phải trở về nhà
Có lẽ bên trong không có việc gì quan trọng, hoàn toàn chỉ do bọn hắn nghĩ nhiều, chỉ vì cuộc sống nên mới muốn kiếm thật nhiều tiền. Sự thật chỉ đơn giản như vậy.
Hết chuơng .