Pun: Yêu ta đi nào :)) chương này hấp dẫn lắm nhóe.
Chương :
Năm nay mưa đủ, hạ tuần tháng bảy, mạ ngoài đồng trên cơ bản đều đã gieo xong, mưa phùn lục tục kéo dài bốn ngày, tưới đều từng dãy mạ dài.
Cách hơn nửa tháng, giữa tháng tám, mưa rơi từng trận, mưa như trút nước.
Trương tam ca nhi và Vương Tiểu Nhị đều ra đồng xem hai mẫu ruộng nước, bận rộn tát nước, mưa đã kéo dài một tháng, trận mưa nhỏ này cũng không hề gì, chỉ cần tát nước ra là được.
Ngoài trời mưa to, tiếng vang rất lớn, bầu trời tối đen, rõ ràng mới chỉ giờ mùi (h-h), mà ngoài trời đã giống như chạng vạng.
Quý An Dật ở trong nhà, đang chăm chú tính toán sổ sách.
Đầu tháng sáu, mứt trái cây phải bắt đầu giao hàng, bình thường đến đầu tháng tám là hết hàng, năm nay trong nhà có thêm một ngọn núi nhỏ, giống cây mơ trồng không ít, sáu mươi sáu tiền đồng một cân mứt trái cây, giao hơn năm trăm bảy mươi cân, vừa khéo kiếm được hai mươi lăm lượng bạc.
Măng chua cay năm nay mới vừa bắt đầu giao hàng, dù đã đào măng dự trữ xong xuôi, cũng chỉ có thể cố gắng đến tháng bảy, trừ bỏ măng mùa xuân, còn có măng mùa đông, cứ như vậy tính, hai mươi hai tiền đồng một cân, năm nay giao hơn hai trăm cân, tổng cộng là ba lượng bạc, phải chia một nửa là một lượng lẻ bảy trăm năm mươi tiền đồng. Năm sau nếu chuẩn bị trước, chắc sẽ kiếm được nhiều hơn. Đừng nhìn mứt trái cây kiếm được nhiều tiền, kỳ thật, bên trong còn phải trừ một ít phí tổn, măng chua cay mới chính xác là lãi ròng.
Món củ cải kho và tỏi cay kèm củ cải, củ cải có hai loại, củ cải mùa hè và củ cải mùa thu, năm nay đất hoang đều dùng để trồng củ cải, mặt khác có mấy hộ khác, cũng đưa một ít củ cải qua đây, dù mỗi tháng giao hai trăm cân, thì củ cải của sáu tháng cuối năm cũng không cần sầu, một ít đồ gia vị như mè, tỏi, bột ớt, ớt tương và nhiều loại khác, cũng phải tính trước để chuẩn bị, bốn mươi bốn tiền đồng một cân, mỗi tháng giao hai trăm cân, vẫn thu vào được gần sáu lượng bạc.
Tương cá thì chẳng phân biệt mùa nào, đậu tương là đồ tốt, có thể giữ thật lâu, còn cá trong hồ, tháng tư hắn cố ý thả một ít cá bột vào nuôi, bên Lưu a ma hắn cũng đã nói trước, cộng thêm ớt tương và hoa tiêu, chỉ cần đựng cẩn thận thì không có vấn đề gì, vì để cất giữ mấy thứ này, hầm cũng được mời người về tu sửa lại một phen, không chỉ mở rộng thêm diện tích mà còn làm sao cho thích hợp để cất giữ. Sáu mươi sáu tiền đồng một cân tương cá, bây giờ mỗi tháng giao hai trăm cân, mỗi tháng thu vào gần chín lượng bạc, mỗi nhà được một nửa thì được bốn lượng rưỡi.
Đồ ăn trong khe núi đều cung cấp cho tửu lâu, một năm kiếm được gần mười lượng bạc. Măng chua cay và tương cá bán hơn nửa năm, món củ cải kho, tỏi cay kèm củ cải và tương cá thì bán vào sáu tháng cuối năm, giữa những khoảng thời gian đó còn bán thêm mứt trái cây. Một năm tính sơ thì hoàn toàn có thể kiếm được hai trăm lượng bạc không hề áp lực.
Không tính không biết, tính xong hắn bị dọa nhảy dựng
Nhìn cuốn sổ được tính rành mạch này, Quý An Dật có chút không tin vào mắt mình, hắn lại tính thêm một lần nữa.
Bất tri bất giác, mơ mơ hồ hồ nhà hắn đã thành công biến thành một tiểu địa chủ tiềm năng nha.
Một năm hai trăm lượng bạc, trừ đi phí tổn, trừ đi chi tiêu, nếu không gặp tình huống đặc thù thì một năm có thể còn lại một trăm năm mươi lượng bạc.
Quý An Dật mĩ mãn nhìn cuốn sổ thật lâu, rồi mới ném cuốn sổ vào không gian, thứ này chỉ có thể ném vào không gian thì hắn mới ngủ yên được.
Đợi khi Tiểu Nhị về, hắn sẽ nói cho y biết để y cũng vui vẻ theo. Trong đầu hắn đã có kế họach.
Trong không gian vẫn còn bốn trăm hai ngân phiếu, bọn họ đều còn nhỏ, còn trẻ, cuộc đời vẫn còn dài. . . . . .
Cứ theo tình hình này mà phát triển, bọn họ tuy không phải là phú nhị đại, nhưng bọn họ vẫn có thể giàu có như phú nhị đại.
Hình như hắn nghĩ hơi nhiều. Cái gì mà phú nhị đại với không phú nhị đại. . . . . .
Quý An Dật vỗ vỗ đầu mình, đứng lên hoạt động thắt lưng, đi ra ngoài mái hiên, nhìn trời mưa to, cả trời đất đều mù mịt, hắn mặc quần dài áo tay dài mà còn lạnh.
Chắc là gần về rồi.
Trong lòng Quý An Dật nói thầm, dọc theo mái hiên đi vào phòng bếp, chuẩn bị đun một nồi nước ấm, bỏ thêm một ít gừng.
Vương Tiểu Nhị khiêng cuốc chạy nhanh trong mưa, vừa đến trước nhà, y đã cất giọng gọi. "Vợ."
"Ở bên này." Nghe thấy tiếng y, Quý An Dật chạy nhanh ra khỏi phòng bếp, đứng ở cửa gọi.
"Vợ, ta ngửi thấy mùi." Lau nước mưa trên mặt, Vương Tiểu Nhị vọt vào phòng bếp. vui vẻ cười, ánh mắt hướng vào trong nồi nhìn nhìn. "Có mùi rượu, vợ ngươi nấu món gì, ăn ngon không?"
Quý An Dật không quay đầu nói với y, cầm muôi múc nước ấm. "Quần áo của ngươi ta để trong nhà tắm, ngươi đi tắm trước đi, ta ở bên này nấu canh cũng gần xong."
"Được." Cởϊ áσ tơi và mũ đi mưa ra, Vương Tiểu Nhị đi đến bên cạnh Quý An Dật, cầm theo bình nước ấm, nhìn thóang qua vợ đang đứng bên cạnh, nhếch miệng cười sáng lạn, hôn một cái trên mặt hắn xong, lúc này mới vui vẻ đi về phía nhà tắm.
Không lâu sau, Trương tam ca nhi cũng trở về, y cũng không giống Vương Tiểu Nhị, vội vội vàng vàng chạy về, y đi dưới mái hiên, nên trên mặt cũng chưa dính nước mưa. "Quý ca nhi nấu gì vậy? Thơm quá."
"Về rồi đấy à. Ta đang cắt một ít thịt ba ướp chung với rượu gừng hành tây, sau đó nấu một nồi canh. Tiểu Nhị chắc cũng gần ra rồi, chút nữa ngươi cũng đi tắm nước ấm đi, mỗi người uống một chén canh cho ấm người." Quý An Dật mới vừa nói xong, Vương Tiểu Nhị đã cầm theo thùng đi vào phòng bếp.
Trương tam ca nhi mắc áo mưa lên, đi vào nhà cầm quần áo của mình, xách theo thùng nước ấm đi vào nhà tắm.
Quý An Dật đưa cho Vương Tiểu Nhị một chén canh. "Thừa dịp còn nóng uống đi, đừng có vội, coi chừng bị bỏng."
Chắc là nghe mùi, có lẽ mùi khá kỳ lạ, trước kia cũng chưa từng ngửi qua, Tiểu Hoàng phe phẩy đuôi vui vẻ chạy vào, nâng đầu hai mắt trông mong nhìn Quý An Dật.
"Ta biết ngươi sẽ thèm mà." Quý An Dật cười múc một chén vào bát ăn của nó.
Tiểu Hoàng nghiêng đầu, quét cái đuôi nghịch ngợm vào chân Quý An Dật, đùa giỡn một lúc lâu, mới đứng bên cạnh bát ăn của mình, hướng về bên ngoài sủa hai tiếng, chỉ một lát sau, Đại Hoàng liền chậm rãi tiêu sái đi vào, sột soạt không đến một hồi, thì ăn xong sạch sẽ.
Canh rượu có hơi nồng, đây là rượu đế, độ cồn rất cao.
Đại Hoàng và Tiểu Hoàng uống một hồi thì cả người đều mang theo mùi rượu, vô cùng cao hứng đi ra, sau đó liền choáng váng, mềm nhũng quỳ rạp trên mặt đất, một bộ dáng không tìm ra hướng bắc.
"Đây là say rồi?" Trương tam ca nhi tắm xong vừa tiến vào phòng đã thấy, nhất thời liền vui vẻ. "Quý ca nhi, ngươi bỏ vào canh bao nhiêu rượu đế?"
Quý An Dật cười đáp lại. "Cũng phải hai ba chén gì đó, mau, thừa dịp còn nóng uống một chén đi."
Đến hạ tuần tháng tám, trời hết mưa, mặt trời cũng đi ra, độ ấm nhanh chóng tăng trở lại, cho dù mặc áo ngắn thì cũng hơi nóng.
Khoảng thời gian gần đây, ngoài đồng cũng không có nhiều việc lắm, không cần phải vội như con quay.
Chuyện ngoài đồng Quý An Dật cũng không rõ lắm, những việc này đều do Trương tam ca nhi và Vương Tiểu Nhị trông coi, hắn và Vương Bảo Nhi phải bận rộn đơn hàng của Tô Cẩm Minh.
Tuy nói tháng sau sẽ sinh, nhưng động tác của Vương Bảo Nhi vẫn nhanh nhẹn lưu loát như trước, chỉ là ngồi lâu hoặc đứng lâu, thì thắt lưng và chân sẽ hơi đau, may mắn có thể thỉnh thoảng hoạt động tiêu sái một hồi.
"Ca. Ta nghỉ ngơi một chút." Cắt xong một sọt củ cải, Quý An Dật để dao xuống, nói một câu với Vương Bảo Nhi đang đứng bên cạnh.
Thấy hôm nay khởi đầu khá tốt, nhàn rỗi cũng không có chuyện gì, hai bọn họ liền cắt củ cải đã phơi nắng, đây là số lượng củ cải của tháng sau.
Vương Bảo Nhi cười đứng lên, chậm rì rì đi qua, duỗi duỗi cơ thể rồi hoạt động cánh tay một chút. "Quý ca nhi đao pháp của ngươi tiến bộ rất nhanh đấy."
"Cắt nhiều thì quen tay." Mang số củ cải sợi vừa mới cắt xong ra ngoài phơi nắng xong, Quý An Dật rửa tay, bưng một dĩa tỏi cay kèm củ cải ra, thêm một ít mứt trái cây. "Ca, ngươi ăn một chút đi."
Đứa nhỏ đang dần lớn tháng, mọi chuyện bắt đầu bận rộn, nên y rất dễ đói, may trong nhà có nhiều bột mì, Vương Bảo Nhi liền làm bánh bao, đói bụng thì hấp hai cái để ăn.
Qua bên này giúp đỡ, y cũng mang theo mấy cái bánh bao qua đây.
"Đừng làm nữa." Vương Bảo Nhi gắp một đũa tỏi cay kèm củ cải. "Bây giờ trời đang nóng, buổi sáng hấp bánh bao, bây giờ vẫn còn rất mềm, không cần hấp lại đâu, mấy cọng tỏi cay kèm củ cải này ngon thật." Nói xong, y liền chuẩn bị lấy bánh bao.
Quý An Dật để lại một cái cho y. "Ca, ngươi để ta làm thử xem sao."
Đánh giá trong lòng, Vương Bảo Nhi nghĩ nghĩ, cắn một ngụm bánh bao, lại ăn một ngụm tỏi cay kèm củ cải khô, rồi mới nói. "Được, ngươi lăn qua lăn lại thử đi."
Quý An Dật cười hắc hắc, lấy bánh bao cắt thành vụn, lại đánh hai cái trứng gà, cắt một ít hành bỏ vào bát, thêm một chút muối, sau khi khuấy đều, châm bếp lò để lửa nhỏ, đợi chảo nóng, cho dầu vào.
Thấy độ lửa không sai biệt lắm, thì cầm bánh bao thấm trứng gà, cho vào chảo, nháy mắt một cỗ hương thơm của hành xông vào mũi.
"Mùi thơm quái lạ. Ngươi định làm gì đó?" Vương Bảo Nhi đứng lên, tới gần nhìn thoáng qua trong nồi.
Quý An Dật gắp vụn bánh bao trứng gà đã được chiên xong cho vào bát, trong nháy mắt lại chiên xong một miếng thứ hai, trong tay bận việc, miệng vẫn đáp. "Ta thấy bánh bao có hơi chán, nên ta định cho thêm một chút gì đó, rồi ta nhớ đến trứng gà. Ca ngươi nếm thử xem có ngon không, thích thì nói nha, số bánh bao còn lại ta sẽ cắt thành vụn luôn."
"Ăn ngon lắm." Vương Bảo Nhi nếm xong một miếng, vội lấy bốn cái bánh bao còn lại cắt thành vụn luôn.
Năm cái bánh bao cũng không tính nhiều, cắt thành vụn thấm trứng, chiên ra thì thấy khá nhiều.
Mới vừa ăn một cái bánh bao còn ăn chút tỏi cay kèm củ cải, lại ăn bốn miếng vụn bánh bao, bụng Vương Bảo Nhi đã không ầm ĩ kêu đói bụng nữa, y nói. "Lạnh ăn sẽ không ngon phải không? Bây giờ cũng không có chuyện gì, chúng ta ra đồng xem một chút đi?"
"Được." Quý An Dật không chút do dự đáp ứng, mang số vụn bánh bao còn lại chia làm ba phần, lấy ra hai cái giỏ trúc, lại mang thêm hai phần tỏi cay kèm củ cải.
Mỗi người cầm một giỏ và một bình nước đi về phía đồng ruộng.
Tiểu Hoàng và Đại Hoàngchơi đùa ở bên ngoài , nhưng cái mũi rất linh, từ xa đã ngửi thấy mùi từ trong nhà bay ra, chỉ biết chủ nhân lại mới làm ra món mới, hai con chó thình thịch vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Không ngờ, lại chậm một bước, khi chúng nó về đến nhà, cửa nhà đã đóng kĩ.
Đồ tốt không có phần của chúng nó. . . . . .
Tiểu Hoàng ghé người vào cửa phòng bếp, đối với cửa nhà đang đóng chặt, không cam lòng cào cào hai ba vuốt, sau đó, gác sườn đầu lên lưng Đại Hoàng, uể oải vẫy vẫy đuôi.
Đại Hoàng lười biếng nhắm mắt lại, đây là chuẩn bị nằm sấp trước cửa nhà ngủ đây mà.
Quý An Dật đưa đồ xong trở về, thấy chúng thì ngẩn người. Sao lại nằm úp sấp trước cửa nhà thế này?
"Rưng rưng gâu gâu. . . . . ." Chủ nhân đã về. Tiểu Hoàng lập tức có tinh thần, vây quanh Quý An Dật vui vẻ quẩy đuôi, đầu hướng về phía giỏ trúc tò mò ngửi ngửi.
Đã rõ ràng như vậy, biết rõ tính nết của bọn chúng, Quý An Dật biết hai đứa này rất tham ăn. "Ngày mai ta làm nữa cho các ngươi nếm thử, hôm nay các ngươi về chậm nên hết rồi." Nói xong, hắn mở giỏ trúc ra để cho chúng nhìn.
Tiểu Hoàng nháy mắt liền ủ rủ, gác đầu nằm úp sấp trên lưng Đại Hoàng nhắm mắt giả chết.
Quý An Dật đành phải bước qua chúng đi vào phòng bếp.
Món bánh bao vụn trứng chim này rất được hoan nghênh, liên tục vài ngày bữa sáng đều là bánh mì vụn trứng chim ăn kèm với tỏi cay kèm củ cải, lại thêm một chén nước đậu xanh.
Chỉ có điều, ăn vài ngày liên tiếp nên mọi người ai cũng chán ngấy.
Từ việc Tiểu Hoàng chủ động vào núi bắt dã vật liên tục hai ngày là có thể nhìn ra, nó muốn cải thiện bữa ăn.
Khi Tiểu Mộc qua đây lấy hàng, Quý An Dật nói biện pháp làm món này cho y, để y nói với ông chủ của mình.
Kết quả, ngày hôm sau, Tiểu Mộc lại mang qua đây năm mươi lượng bạc.
Kỳ thật, Quý An Dật không muốn dùng biện pháp này kiếm tiền, hắn chỉ cảm thấy, món ăn này khá mới lạ, khỏang thời gian này Tô Cẩm Minh vẫn luôn giúp việc buôn bán của hắn.
Ai ngờ đảo mắt một cái, người này lại bảo Tiểu Mộc đem năm mươi lượng bạc qua đây.
Nói thật, hợp tác lâu như vậy, trong lòng Quý An Dật đã xem Tô Cẩm Minh như một người bạn thân thiết. Nói biện pháp này cho y lúc đó cũng giống như tấm lòng của một người bạn, thấy món ăn này mới, nên muốn giúp đỡ việc buôn bán của bạn bè một chút.
Khi Tô Cẩm Minh kêu Tiểu Mộc mang năm mươi lượng bạc qua đây.
Nháy mắt khi nhìn thấy bạc, trong lòng Quý An Dật cũng có chút vi diệu, đồng thời cũng hiểu rõ, hắn và Tô Cẩm Minh trong lúc đó, không thể trở thành bạn bè được, chân chính là ý nghĩa của từ bạn bè.
Hai người bọn họ đều là người làm ăn, không cách nào thật sự thâm giao.
Nghĩ thông suốt, Quý An Dật liền cười nhận lấy tiền.
Sau đó, cuộc sống nên trải qua thế nào thì vẫn qua như thế đó.
Vào vụ mùa tháng mười, đây là tháng Vương Bảo Nhi sẽ sinh đứa nhỏ, nên y không thể làm việc nặng, phải dưỡng thai cho thật tốt.
Tháng chín ngoài đồng không có việc gì, Trương tam ca nhi liền giúp đỡ chuyện trong nhà, chuyện bên ngoài giao cho Vương Tiểu Nhị.
Bận rộn hơn nửa tháng, cuối tháng chín tới rồi, chuyện tháng mười đều đã sắp xếp thỏa đáng.
Tim mọi người đều treo trên cuốn họng, thần kinh cả ngày đều buộc chặt, nhất là Quý An Dật, chung quy hắn vẫn cảm thấy một người đàn ông sinh đứa nhỏ. . . . . . Nhất định sẽ nguy hiểm hơn nhiều so với phụ nữ.
Con dâu mấy ngày nữa sẽ sinh, Quý bá ma vẫn không hề thấy bóng dáng như trước, từ sau khi chia nhà, y không hề qua đây lần nào, ngược lại Quý đại bá có qua đây hai lần, đây chính là đại sự liên quan đến hậu thế, nếu có sự cố gì xảy ra. . . . .
Hai mươi bảy là sinh nhật mười ba tuổi của Quý An Dật , tâm tư mọi người đều đặt trên người Vương Bảo Nhi, nên không thể chuẩn bị một bữa cơm sinh nhật đầy đủ cho hắn.
Hôm nay chạng vạng, Quý đại bá lại qua đây, lần đầu tiên y nói nhiều như vậy, y nói với Quý A Cường. Tháng mười là ngày mùa, so với vụ mùa tháng bảy thì càng bận rộn hơn, y kêu Quý A Cường đừng bận tâm đến việc này, chuyện ngòai đồng cứ để cho hai lão già bọn họ lo, hắn cứ việc trông coi chăm sóc vợ cho tốt, bình an sinh đứa nhỏ là được.
Quả thật Quý A Cường cũng không thể bỏ vợ xuống được, hai người đều là lần đầu tiên làm a cha a ma, cũng không biết phải làm cái gì, chuẩn bị cái gì và cần chú ý cái gì.
Mấy người bọn họ, đối với chuyện sinh con này, đều không hề biết phải làm sao, cho dù muốn mù quáng tìm tòi chuẩn bị, cũng không biết phải xuống tay từ chỗ nào.
Cuối cùng vẫn là Lưu a ma dẫn theo Lưu Tú qua đây, cầm trong tay đủ loại vật phẩm cần phải chuẩn bị, ông còn tinh tế dặn dò Trương tam ca nhi khi sinh cần phải chú ý cái gì, nếu có động tĩnh phải chạy nhanh qua gọi y, sinh con không phải quá khó, đừng tự mình làm mình luống cuống, Lí đại phu có đủ kinh nghiệm, đỡ đẻ ở thôn ta nhiều năm như vậy, cho dù gặp tình huống đặc biệt, cũng có thể ổn thỏa đỡ đẻ cho đứa nhỏ, ngay cả người lớn cũng không xảy ra chuyện gì.
Có Lưu a ma nói những lời này, trong lòng mọi người cuối cùng cũng kiên định hơn một chút, cũng có chút để làm tin, tự nhiên cũng không bối rối.
Hai mươi chín, khi đang chuẩn bị nấu cơm trưa, Vương Bảo Nhi cẩm thấy bụng có hơi đau, cảm giác giống như muốn sinh.
Đồ ăn đều đã mang lên, vừa nghe thấy lời này, mọi người đầu tiên là hỏang hốt, sau đó, Quý An Dật nói. "Ta đi gọi Lưu a ma, Tiểu Nhị ngươi đi gọi Lí đại phu lại đây, Trương tam ca nhi chuẩn bị nước ấm, A Cường ca ngươi đỡ ca vào trong nhà."
Hai ngày trước mọi người đã phân công mọi chuyện đâu vào đó, chẳng qua tình huống quá đột ngột, nên có hơi luống cuống tay chân, hoàn hảo từ trước đến nay Quý An Dật vẫn luôn bình tĩnh, chỉ luống cuống một chút liền hoàn hồn, phân công đâu ra đấy, mọi người nghe liền vội vã đi làm chuyện của mình.
"Còn lâu, ăn cơm trước." Lí đại phu nhìn nhìn tình huống, bình tĩnh lưu lại một câu.
Lần đầu trải qua việc này, mọi người đều có chút không quá yên tâm, nhìn Vương Bảo Nhi đau đến đổ mồ hôi, thật sự không có việc gì sao?
"Nghe Lí đại phu đi, trước tiên đều ăn cơm đi, nhất là Vương ca nhi, A Cường ngươi nhanh xới một ít cơm và một ít đồ ăn hắn thích ăn mang lại đây, việc sinh con này, điều cần nhất chính là thể lực, phải ăn no mới có sức sinh." Lưu a ma cười ha hả nói.
Mấy người Quý An Dật hai mắt nhìn nhau vài lần, lúc này mới đi ba bước quay đầu nhìn một lần, bọn họ ăn giống như nhai sáp, ngược lại Vương Bảo Nhi dù đau bụng, cũng ăn vô cùng vui vẻ. Không còn cách nào, y đói a!
Sau khi ăn cơm chiều, sắc trời đã có chút tối, Lí đại phu nói. "Có thể bắt đầu rồi."
Quý An Dật lập tức đem đèn ra châm. Mấy thứ này đều mua từ mấy hôm trước ở trấn trên, đủ ba cây, hơn nữa trong nhà vốn đã có hai cay, cộng đủ năm ngọn đèn, để ở phòng bếp một ngọn, ở phòng sinh ba ngọn, trong phòng một ngọn.
Ngay cả Đại Hoàng, Tiểu Hoàng và dê mẹ cũng cảm giác được, không khí đêm nay rất ngưng trọng và khẩn trương, chúng nó đều không vào chuồng nằm, mà ngược lại đi vào phòng nằm úp sấp, dê mẹ bình thường không vào nhà, hôm nay lại đi vào.
Nghe nói con dâu phải sinh, Lí đại bá vuốt mặt vội vội vàng vàng chạy qua đây, về phần Quý bá ma vẫn không thấy bóng dáng như trước.
Lúc thấy là một chậu nước trong đi vào, lúc ra thì một chậu nước đỏ. . . . . .
Trong lòng mọi người đều có dự cảm không tốt.
Lí đại phu đi ra nói. Tình huống không ổn, phải nhanh chóng chuẩn bị nhân sâm, càng lớn tuổi càng tốt.
Nghe thấy lời này Lưu a ma cũng hoảng thần, hiển nhiên y không ngờ, lại xảy ra chuyện này.
"Nhanh chuẩn bị xe, chúng ta đi lên trấn." Quý An Dật lớn tiếng nói.
Quý A Cường và Quý đại bá lúc này mới hồi thần, vội vội vàng vàng chạy về phía Quý gia.
Lưu a ma nói. "Bây giờ đã trễ thế này, hiệu thuốc trên trấn cũng đã đóng cửa, ta đi qua nhà thôn trưởng xem thử, nói không chừng có nhân sâm." Nói xong, y vội vội vàng vàng bước đi.
Quý An Dật đi tới đi lui trước cửa phòng, tay nắm chặt nhìn về phía phòng sinh.
Hắn hẳn phải nghĩ đến chuyện này, sinh con nguy hiểm như vậy, hắn nên nghĩ sớm hơn đến chuyện chuẩn bị nhân sâm, sao hắn lại không nghĩ đến việc này. . . . . .
Nhưng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện không may.
Tất cả mọi người bị lời nói của Lí đại phu dọa sợ, ai cũng không chú ý tới, dê mẹ đẩy Đại Hoàng và Tiểu Hoàng ra khỏi nhà, chạy về phía ngọn núi như những mũi tên.
"Lưu a ma thế nào?" Thật vất vả chờ Lưu a ma trở lại, Quý An Dật trông ngóng, lo lắng hỏi.
Lưu a ma vui vẻ lấy ra một cái hòm nhỏ. "Ở đây có một đọan nhân sâm nhỏ, thôn trưởng nói đây là nhân sâm tám mươi năm."
"Trước tiên cắt cho ta hai lát, để cho Vương ca nhi ngậm, còn lại thì cắt lát nấu canh, không cần cho nước quá nhiều." Lí đại phu mở cửa phòng vội vội vàng vàng nói một câu.
"Ta đi nấu canh." Quý An Dật lấy số nhân sâm còn lại, chạy vào phòng bếp, thuận tay đóng cửa phòng bếp, vào không gian múc một gáo linh tuyền, chắc sẽ có tác dụng.
Qua nửa ngày, Lí đại phu lại nói truyền ra ngoài. "Lại chuẩn bị nhân sâm, Vương ca nhi kiệt sức, lúc này nếu không được chính là chuyện một thi hai mạng."
Còn muốn nhân sâm. . . . . .
Quý An Dật nghe thấy lời này, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp trên mặt đất, may mắn Vương Tiểu Nhị ôm lấy hắn.
Quý A Cường và Quý đại bá đi lên trấn trên còn chưa về, giờ này, không biết còn mua được nhân sâm hay không. . . . . .
"Gâu gâu" "Mị mị"
Hai đạo âm thanh vang lên. Ngay sau đó, hai chú chó và dê mẹ mang một thân lầy lội đi vào phòng.
Trong phòng mọi người đều nhìn chúng, đang chuẩn bị kêu chúng đừng quậy im lặng một chút, nhưng không ngờ, thấy Đại Hoàng ngậm một con. . . . . . Lão nhân sâm thật lớn! Còn mang theo bùn a.
Thật sự rất lớn, đã vượt qua cánh tay béo của trẻ con. Cái này phải sống rất nhiều năm rồi a.
"Này, này, đây là nhân sâm à?" Quý An Dật lúng ta lúng túng hỏi.
Vẫn là Lưu a ma phản ứng nhanh. "Mau gọi Lí đại phu ra đây nhìn thử, đây có phải là nhân sâm không."
Lí đại phu mở cửa ra, vừa thấy cả người cũng ngây dại, một lúc lâu mới phản ứng kịp, mừng như điên nói. "Ngàn, ngàn, nhân sâm ngàn năm. . . . . . Mau đi tẩy rửa."
Nhân sâm ngàn năm quả nhiên không giống bình thường, chỉ dựa vào mấy sợi râu này, đã đủ giúp cho Vương Bảo Nhi hữu kinh vô hiểm sinh ra một đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp rồi.
Đứa nhỏ sinh ra, là một tiểu ca nhi, Vương Bảo Nhi đã mệt đến hôn mê bất tỉnh, Lí đại phu cho một phương thuốc, tẩm bổ điều dưỡng để không lưu lại mầm bệnh cho sau này, y còn phải ăn thêm hai sợi râu nhân sâm nữa, mới tu bổ đủ khí huyết.
Lúc gần đi, Lí đại phu nói với Quý An Dật. "Chuyện đêm nay đừng nói ra bên ngoài, mặc kệ là nhân sâm ngàn năm hay hai con chó này, đến lúc đó ngươi giữ không được."
Băn khoăn của Lí đại phu, trong lòng Quý An Dật hiểu rõ, chỉ là, hắn không rõ, sao Lí đại phu lại nhắc nhở hắn chuyện này?
Chắc là nhận ra Quý An Dật nghi hoặc, Lí đại phu chủ động nói một câu. "Đại Hoàng và Tiểu Hoàng nhà ngươi trợ giúp cho ta rất nhiều." Nói xong y bước đi.
Lí đại phu thường xuyên vào núi hái thuốc, Đại Hoàng và Tiểu Hoàng tình cờ gặp y vài lần, Tiểu Hoàng là một đứa nghịch ngợm, lòng hiếu kì của chó rất nặng, thấy Lí đại phu cẩn thận hái cây cỏ, thấy nhiều, nó liền nổi hứng thú, thấy cây cỏ giống như vậy, nó sẽ cắn ống quần Lí đại phu dẫn y qua đó, cứ như vậy, lâu ngày Lí đại phu và hai chú chó đều quen thân.
Khi Lí đại phu nói lời này, Trương tam ca nhi, Vương Tiểu Nhị, Lưu a ma đều ở đây, đợi y đi rồi, Lưu a ma cũng nói một câu. "Lí đại phu nói rất đúng, chuyện đêm nay không thể nói ra ngoài." Khi y nói lời này, ánh mắt nhìn về phía Trương tam ca nhi.
Trong lòng Trương tam ca nhi hiểu được, lập tức tiếp một câu. "Đúng. Việc này không thể nói ra ngoài." Xong xuôi, y còn phát ra một câu thề độc.
Thời này, mọi người đều tin quỷ thần, ai cũng tin nâng đầu ba thước là có thần, phát ra câu thề độc rồi, thì phải thực sự tuân thủ.
Trương tam ca nhi đã thề độc rồi nên Lưu a ma cũng nhanh chóng nói ra một câu thề độc.
Vương Tiểu Nhị nhìn tình huống này, đang muốn thề theo, thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Quý A Cường cầm một cái hộp nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
"Đứa nhỏ đã sinh ra rồi, là một ca nhi, Lí đại phu nói Vương ca nhi không có chuyện gì, phải dưỡng thân thể cho thật tốt, nhân sâm là ta lấy từ nhà thôn trưởng, bây giờ cũng không còn sớm, cũng hơn nửa giờ tý rồi, mau lên giường ngủ đi, sáng sớm phải đi lên trấn lấy phấn (lớp phủ ngoài của một số loại trái cây), ta nhớ giờ thìn (h-h) sẽ mở cửa, nhận phấn xong thì trở về nhanh, đứa nhỏ sẽ đói khóc oa oa đó." Lưu a ma một bên nhắc nhở.
Nghe được đứa nhỏ đã thuận lợi sinh ra, vợ cũng không có chuyện gì, cả người Quý A Cường mềm nhũn, dựa vào tường chậm rãi trượt xuống đất, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, ánh mắt y nhìn về phòng sinh đang đóng chặt kia, y có bao nhiêu muốn vào xem vợ của mình, chỉ là tập tục đã quy định, ba ngày sau mới có thể vào.
"Lưu a ma phấn là cái gì?" Quý An Dật hỏi một câu.
Trương tam ca nhi giương mắt trông mong nhìn Lưu a ma, cũng không hiểu phấn là cái gì.
"Phấn là cho ca nhi ăn, có thể nhận miễn phí ba tháng đầu, ba tháng sau phải ra tiền mua, gia đình nào nghèo khó một chút thì chỉ ăn nửa năm, giống như ở Hà Khê thôn chúng ta cuộc sống vẫn khá tốt, bình thường đều ăn phấn một năm, tốt nhất là ăn hai năm, ta nhớ rõ, ngươi chính là ăn hai năm, ca nhi ăn phấn hai năm thì rất dễ sinh con."
Hết Chương .