Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

chương 68

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Pún: Ta đã trở lại và lợi hại hơn xưa, miệt mài làm cả tối dịch hết một chương dài loằng ngoằng luôn đó. ^^

Chương :

Editor: Pún.

Ngoài trời gió lạnh thổi vù vù, va vào cửa sổ tạo ra những tiếng vang rất nhỏ.

Đến tháng chạp, mọi người đều phải chuẩn bị xông khói thịt thịt khô, cá khô, đủ mọi thứ trên đời.

Cuộc sống ở Hà Khê thôn cũng dần trở nên náo nhiệt hơn, năm nay nhà nào cũng bắt đầu xông khói thịt khô, cá khô từ sớm.

Khoảng vào trung tuần tháng chạp, việc buôn bán của Triệu đồ tể cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn. Có vài người đến mời đi mổ heo, có vài người thì mua thịt heo, may mắn trong nhà y có đủ nhân công, nên vẫn có thể qua đây bận bịu.

Ruột heo, gan heo, móng heo, thịt heo, tất cả đều là mỹ vị.

Hắn phải dọn dẹp suốt một buổi sáng, mới rửa xong số lòng heo, gan heo này, còn móng heo thịt heo thì không cần làm gì nhiều.

Khi Quý An Dật đang bận bịu việc này, thì Vương Tiểu Nhị đi ra hồ bắt cá, y chọn những con to nhất, mỗi con nặng khoảng năm, sáu cân (cân = ½ kg), bắt đủ mười con mới dừng tay.

Thịt heo đã xử lý xong xuôi, bỏ vào một lượng muối vừa phải, bỏ thịt vào hũ ngâm ướp trong một khoảng thời gian, đợi cho thấm vị, là có thể treo lên bắt đầu xông khói.

Ruột heo, gan heo, móng heo, không cần phải ngâm ướp, trực tiếp treo lên xông khói là được.

Quý An Dật không biết mấy việc này, đây đều là do Vương Bảo Nhi nhắc nhở, đợi đến tháng chạp xông khói thịt là tốt nhất.

Thịt này a, phải từ từ xông, thì mới thấm vị.

Bình thường hắn toàn dùng trấu để xông khói thịt, nếu trong nhà có nuôi nhiều gà vịt, thì trấu liền không đủ dùng, lúc ấy hắn sẽ lấy xác trà để thay thế.

Lúc đầu, Quý An Dật cũng có chút không quen.

Muốn hương vị thịt khô và cá khô ngon hơn, cũng không có bí quyết gì to lớn, cứ chậm rãi mà xông, xông xong thì sẽ ra một mùi hương rất đặc biệt.

Việc này đúng là gấp không được.

Phòng bếp của nhà mới rất rộng rãi, ở góc phía nam hắn có xây thêm cái hố cạn, đây là cố ý xây, mùa đông có thể xông thịt, nấu nước, sưởi ấm, vân vân ở đây.

Lòng heo, gan heo, móng heo treo lên, không cần phải để lửa quá lớn, nấu cả ngày cả đêm.

Ban ngày, thì bỏ thêm củi vào, lửa cháy không lớn không nhỏ, sau đó, bồi thêm chút vụn gỗ phía sau đống lửa, vụn gỗ phải nhiều một chút, bằng không lửa sẽ dễ bốc lớn.

Vụn gỗ nhiều lửa sẽ không lớn, nó cũng cháy chậm hơn, dưới bếp sẽ bốc lên một làn khói, khói này dùng để xông thịt.

Chưa từng làm việc này, nên Quý An Dật cũng bị sặc hơi thảm.

Qua hai, ba ngày, hắn mới từ từ thích ứng được, ngửi ngửi, thật ra cũng không phản ứng mãnh liệt như lúc đầu.

Tới chiều, thấy thời gian cháy đã không sai biệt lắm, không cần phải bỏ thêm củi nữa, ăn xong cơm chiều, rửa sạch tay chân mặt mày, dọn đống lửa kia lại một chỗ, để xông thêm một tối nữa là xong.

Tất cả việc này, đều do Vương Tiểu Nhị làm, Quý An Dật tạm thời vẫn chưa học được.

Hơn nữa hôm nay, lòng heo, gan heo, móng heo trong nhà cũng đã hơi chuyển màu, để sát vào ngửi, có thể ngửi thấy mùi khói đặc biệt kia, mùi vị này rất chính tông, so với mua ở siêu thì thơm hơn nhiều.

Hắn cũng hơi thèm, giữa trưa ngứa tay muốn xào chút lòng heo, phân vân một lúc lâu, mới miễn cưỡng nhịn xuống.

Thịt heo và cá đã xông hơn một ngày một đêm, mặc dù vẫn chưa chuyển màu, nhưng nhéo nhéo thì đã có độ cứng.

“Vợ.” Vương Tiểu Nhị đẩy cửa đi vào, thuận tay đóng cửa lại, cho dù như vậy, vẫn có một cơn gió lạnh nhân cơ hội chui vào phòng bếp.

Y qua phòng đựng tạp vật ở nhà cũ lấy số vụn gỗ dùng cho đêm nay.

“Giữ cửa hơi hé ra để thông gió.” Quý An Dật nói một câu, đứng dậy rót một chén nước ấm để lên cái bàn thấp.

Cái bàn thấp này, là hắn cố ý làm, vào mùa đông, khi ăn cơm có thể đem lên hầm lửa giữ ấm.

Vương Tiểu Nhị mang đống vụn gỗ để sang một bên, sau đó đi đến trước cửa bếp hé ra một lối nhỏ, dùng ghế chắn kỹ, để tránh gió lớn thổi bay cửa.

Hầm nằm ở phía nam, chỗ đó là một góc chết, lúc trước hắn đã trù tính tốt vị trí này, rồi mới đem hầm lửa mở ở bên này, nên không cần phải lo lắng gió sẽ thổi vào.

“Hai mươi ba là sinh nhật của ca, vợ, qua hai ngày nữa ta sẽ lên trấn một chuyến, thuận tiện mua hết số hàng tết mình cần.” Rửa sạch tay, ngồi bên cạnh hầm lửa, Vương Tiểu Nhị cầm lấy chén nước uống hết một hơi nước ấm.

Trong trí nhớ bản tôn (QAD kia) căn bản không có việc này, bây giờ Vương Tiểu Nhị nói vậy, Quý An Dật lập tức để bụng, vừa nhớ đến sinh nhật của mình, vừa nói. “Hôm nay mười chín, vậy ngày mai lên trấn đi, ngày mốt cũng được.”

Hắn muốn dùng số lạp xưởng móng heo đã chuyển màu kia, hai mươi ba chắc là xông không sai biệt lắm, nếu không, trực tiếp làm một bàn là được? Đúng rồi, có thể tặng một bộ quần áo và giày.

Số lạp xưởng kia trực tiếp xào liền thơm , nhất định hương vị sẽ rất đặc biệt. Móng heo trong lời hắn nói, phương pháp làm thì nhiều, nhưng hắn phải suy nghĩ cho kỹ. . . . . .

Vương Tiểu Nhị nhìn vợ xinh đẹp nở nụ cười, lại nhìn ánh mắt vợ một cái, không biết vợ lại thất thần đến nơi nào rồi.

Qua một lúc, Vương Tiểu Nhị đứng lên, định đi đóng cửa phòng.

Thì thấy từ xa Vương Bảo Nhi đang đi nhanh về hướng này, y quay đầu hô một tiếng. “Vợ, ca tới.”

Lúc này là giữa giờ, ai cũng đều chuẩn bị cơm chiều rồi. Quý An Dật cân nhắc trong đầu, cầm lấy chén rót một chén nước ấm, lại dọn băng ghế đến bên cạnh hầm lửa cho ấm.

“Ca.” Vương Tiểu Nhị mở cửa phòng ra một chút, đợi ca vào nhà sau, mới nhanh chóng đóng lại, mang băng ghế đến cạnh góc tường.

“Ca, lại đây nè.” Quý An Dật cười tiếp đón.

Vương Bảo Nhi đã hai ngày không qua đây, nhìn nhìn ngắm ngắm số thịt heo đang treo, nở nụ cười. “Không tồi, xông rất tốt, đã có thể ngửi thấy mùi rồi.” Nói xong, y ngồi xuống ghế, cầm lấy chén nước sưởi ấm tay, sau đó nói thêm. “May mắn là nhà đã xây xong, ta thấy, mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước nhiều. Vừa rồi A Cường ca ngươi nói với ta, định ngày mốt lên trấn trên, mua đủ hàng tết luôn, ta đoán hôm nay tuyết sẽ rơi, nếu xuống một trận tuyết lớn thì tốt rồi, năm sau sẽ có một mùa thu hoạch bội thu. Sớm mua hàng tết cho xong xuôi, quản hắn hạ tuyết lớn hay tuyết nhỏ, chúng ta cứ ngốc ở trong nhà đốt lửa sưởi ấm chờ đón năm mới là tốt rồi.”

“Ta với Tiểu Nhị vừa mới nói xong, hai ngày nữa định lên trấn một chuyến, mua xong hàng tết.” Quý An Dật cười ha hả đáp lời.

“Vậy được, sáng sớm ngày mốt ta với A Cường ca lại qua đây gọi các ngươi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ngồi xe trâu lên trấn, đúng rồi, nhớ mặc kín một chút, cũng không còn chuyện gì nữa, ta về trước, bây giờ phải chuẩn bị cơm chiều.” Dứt lời, Vương Bảo Nhi liền đứng lên, lưu loát đi mất.

Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị tiễn y ra, lúc này mới đóng cửa, ngồi lại bên cạnh hầm lửa.

“Ta nghĩ, hôm sinh nhật ca, ta ở nhà làm một bàn cơm, khi ngày mốt lên trấn, trực tiếp đến hiệu may mua cho ca một bộ quần áo và giày.” Còn bộ quần áo kia khi nào thì, hắn sẽ không làm, trong phương diện này hắn là phế sài, học thế nào cũng không được.

“Được. Ta cũng nghĩ như vậy.” Quý An Dật nghe vậy thì gật đầu đồng ý.

Hai người lại lải nhải liên miên, hàn huyên với nhau về đủ chuyện vụ vặt trong nhà, củi gạo dầu muối, thiếu thứ nào, ngày mốt lên trấn không được quên.

Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, đây là lần lên trấn cuối cùng của năm nay.

Mọi thứ cần mua đều được điểm lại một lần không sai biệt lắm, trong lòng hai người đều nắm chắc, sắc trời đã hơi tối, phải bắt đầu bận rộn làm cơm chiều.

“Đêm nay chúng ta ăn đại một nồi hầm đi.” Kỳ thật đây chính là một nồi lẩu. Đã vài ngày chưa ăn, Quý An Dật có hơi thèm.

Vợ nói cái gì thì chính là cái đó, từ trước tới nay Vương Tiểu Nhị chưa bao giờ dị nghị, nghe vậy y liền đứng lên. “Ta đi hái một ít cải thìa.”

Giữa trưa có hái được một ít rau cải trắng, ăn vẫn còn dư.

Sau khi xây xong nhà mới, Tô Cẩm Minh cũng không đưa đơn hàng nữa, vừa lúc khi nông nhàn, trong nhà không việc gì phải vội, mấy ngày nay Trương tam ca nhi liền cầm tiền công đi về nhà.

Quý An Dật cho y ba cân thịt ba chỉ và năm con cá.

Trong nhà thiếu một người, hai người ngày nào cũng ăn không hết đồ ăn.

Quý An Dật ngâm một ít nấm, thêm các loại đồ ăn khô khác, cắt số đồ khô này và thịt ba chỉ.

Lâm thời nảy lòng tham muốn ăn một nồi hầm nên không đầy đủ lắm, lần tới phải chuẩn bị sớm một nồi lẩu.

Mồi lửa vào bếp lò, đợi lửa nổi lên, thì bỏ thêm củi vào, rửa nồi, lấy dầu muối và gia vị ra.

Vương Tiểu Nhị để cải thìa và rau cải trắng đã được rửa sạch vào thùng gỗ, xoa xoa tay, ngồi trước bếp lò canh lửa cho vợ.

Bận bịu một hồi, đợi nước sôi trào, rồi mới lấy một cái bát lớn múc vào.

Lúc này, Vương Tiểu Nhị nhanh chóng đi lấy bếp nhỏ lại đây, Quý An Dật thì đem than lửa trong bếp lò bỏ vào, dọn dẹp sạch sẽ rồi để lên bàn thấp, bưng cái bát lớn để lên bếp nhỏ, sau đó lại cầm một cái chén lớn, nhặt một ít cải thìa và rau cải trắng cùng một ít thịt ba chỉ đã được thái mỏng bỏ lên bàn thấp.

Lúc này Vương Tiểu Nhị đã dọn xong chén đũa và cơm.

Đêm nay ăn đại một nồi hầm hương vị hơi nặng, chua cay, ăn rất ngon miệng.

“Hũ chua ca làm cho thật sự là thứ tốt.” Quý An Dật vừa ăn vừa thỏa mãn hừ hai câu.

Hắn rất thích hũ chua kia.

“Ừ.” Vương Tiểu Nhị cũng thích, y cảm thấy, hũ chua kia không quan tâm là nguyên liệu nấu ăn gì, đều có thể làm ra hương vị rất ngon, đương nhiên, vẫn là do vợ y khéo tay.

Mỹ mãn ăn xong cơm chiều, sắc trời đã gần tối hẳn, chỉ còn vài tia sáng le lói.

Quý An Dật châm một ngọn đèn, hai người thu dọn phòng bếp xong, liền chuẩn bị rửa tay chân mặt mày đi ngủ.

Vương Tiểu Nhị mang theo thùng chuyên dùng để tắm rửa, đổ nửa thùng nước ấm, thêm một chút nước lạnh, không đến mức phỏng chân.

Hưng trí bừng bừng nói với vợ. “Hôm nay có hơi muộn, hai chúng ta cùng nhau rửa chân đi.” Ánh mắt y rất sáng trông mong nhìn hắn.

“Được.” Quý An Dật cũng sảng khoái đáp ứng.

Dọn băng ghế nhỏ đi, ngồi mặt đối mặt, cuốn ống quần lên, để chân vào trong thùng.

“Vợ.” Vương Tiểu Nhị nhếch miệng vui sướng hài lòng cười với Quý An Dật, hiển nhiên là cực kỳ vui vẻ.

Quý An Dật nhìn bộ dạng ngốc ngốc kia của y, thì nổi lên tâm tư nghịch ngợm, hắn gãi gãi lòng bàn chân y, Vương Tiểu Nhị cười càng vui, cũng không trốn ngược lại còn nói. “Vợ, lại gãi nữa đi, rất thoải mái.”

“Da quả thật rất dày.” Quý An Dật nói thầm, hạ mi mắt, trong lòng có hơi khó chịu.

Chân của ngốc thô ráp hơn nhiều so với chân hắn.

“Vợ.” Vương Tiểu Nhị gọi.

Quý An Dật đáp lời ừ.

“Vợ.” Vương Tiểu Nhị lại gọi.

Quý An Dật lại đáp lời như trước ừ.

“Vợ.”

Quý An Dật không trả lời.

Vương Tiểu Nhị lại nói thêm. “Vợ, ta rất vui.”

Y nhìn thùng nước trước mặt, chân vợ giẫm lên chân, kề cận nhau như thế gần nhau như thế, trong lòng y có một luồng cảm xúc không biết tên, cảm giác rất vi diệu mềm mại tê dại đến tận đáy lòng, cũng không biết là do nước này quá nóng hay là như thế nào, dù sao, y cũng không muốn động, y sợ mình vừa động, thì cảm giác tuyệt vời này sẽ biến mất. “Vợ, khi chúng ta già rồi, thì vẫn rửa chân với nhau như vậy ha, ngươi giẫm lên chân ta, ta làm đệm của ngươi, cho dù có con cái ở bên cạnh nhìn thấy, ta cũng không xấu hổ đâu.” Nói xong, y liền cười hắc hắc.

Vào tháng mười một, khi đang xây nhà mới, Vương Tiểu Nhị nói câu nói kia, nhưng Quý An Dật cũng không có cảm giác lớn như vậy, bây giờ nghe y nói lại, hắn liền cảm thấy mắt mình hơi đau xót, nước mắt ‘ba’ một chút lặng lẽ rơi vào thùng gỗ, hắn cũng không hiểu cảm giác kỳ diệu này là như thế nào, đang êm đẹp như vậy liền. . . . . . Rất giống như một dây thần kinh nào đó bị chạm một chút, hoàn toàn không có cách nào khống chế.

“Ừ.” Qua nửa ngày, Quý An Dật mới trả về một câu.

Một lúc lâu, Vương Tiểu Nhị nói. “Vợ, nước đã lạnh rồi.”

Nước lạnh rất nhanh. . . . . .

Bên ngoài trời đã tối hẳn, ban đêm của mùa đông, luôn đến rất mau, giống như không hề có chạng vạng.

Vương Tiểu Nhị rất thích mùa đông, mùa đông ngủ trong ổ chăn rất thoải mái, ôm vợ mình ngủ, nên hắn cũng không muốn tỉnh lại.

Đảo mắt đã tới hai mươi mốt, ăn xong cơm sáng, hai người đều ăn mặc kín kẽ, ngồi trong nhà chờ Vương Bảo Nhi và Quý A Cường đến.

Thật đúng là đừng nói, hôm nay là một ngày khá lạnh, giống như tùy thời có thể hạ xuống một trận tuyết.

Xuất môn một chuyến còn phải chịu tội.

Đến đầu giờ thìn (h-h), Vương Bảo Nhi và Quý A Cường vội vàng đánh xe trâu qua đây, hai người khóa kỹ cửa nhà leo lên xe trâu.

Vương Bảo Nhi đưa tay chỉnh lại quần áo của Quý An Dật, rất vừa lòng với độ dày của nó, y cười nói. “Tiểu Nhị cũng coi như là nửa người lớn, hỏa khí cũng vượng hơn, nếu có lạnh cũng không đông được hắn, cơ thể ngươi thì yếu hơn, phải chú ý một chút, phải mặc ấm áp một chút.”

“Ta cũng nghĩ như vậy, bây giờ ta thành quả cầu luôn rồi.” Quý An Dật cười ha hả đáp ứng.

Trong lúc mọi người nói nói cười cười, thời gian liền trôi qua nửa ngày, lúc này đã đến trấn trên.

Tới gần lễ mừng năm mới, trấn trên rất náo nhiệt, ngã tư đường không được mở rộng nên trông có hơi chen chúc.

“Giữ kỹ túi tiền.” Vương Bảo Nhi nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

Đợi gửi xong xe trâu, bốn người không hàm hồ chút nào lập tức chen vào ngã tư đường, bắt đầu tiến vào cửa hàng đi dạo, đối lập với giá cả chất lượng quả thật có hơi tệ, đặt mua số hàng hóa nhà mình cần.

Mua sắm ngày tết thực ra cần rất nhiều thể lực, đây cũng là một kỹ thuật sống.

May có Vương Bảo Nhi ở đây, miệng y sắc bén, thời điểm trả giá rất có trật tự, trên cơ bản dù nhiều hay ít thì đều có thể trả giá xuống một ít, chút tiền này tích lại, có thể mua thêm một chuyến hàng tết, có thể tính là không ít.

Vội đến buổi trưa, cuối cùng cũng đặt mua không sai biệt lắm.

Quý An Dật nghĩ nghĩ, nói. “Ca, ta mới nhìn trúng một món đồ, ta định quay lại mua, các ngươi đợi ta một tý, chỉ một chút là xong. Tiểu Nhị.”

Vương Tiểu Nhị cười cười với ca, đi theo vợ nhà mình.

“Hai cái đứa nhỏ này. . . . . Thật đúng là. . . . . .” Vương Bảo Nhi vừa nói vừa nhìn về Quý A Cường cười bất đắc dĩ.

Quý A Cường nói một câu. “Tuổi tác của chúng không lớn, cũng khó tránh khỏi.”

Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị đi vào một tiệm may, vừa rồi bọn họ có đi dạo ở trong này một vòng, hắn thấy ánh mắt ca dừng rất lâu trên một bộ quần áo trúc màu xanh. “Ngốc tử, chúng ta mua bộ này cho ca đi, ta cảm thấy y sẽ thích.”

“Được.” Vương Tiểu Nhị không chút do dự đáp ứng.

Hai người lại nhìn một vòng kệ giầy, tìm một đôi hợp với bộ quần áo, hỏi giá chủ quán thì biết hai thứ này có hơi quý.

Quý An Dật học theo Vương Bảo Nhi mặc cả một hồi, đi theo nói một lúc lâu, hàng tốt hay xấu, thì cũng mua không thể trì hoãn thời gian thêm, y cũng không nói gì thêm, liền kêu chủ quán đóng gói thanh toán tiền, hai người ra khỏi cửa hàng, vội vội vàng vàng chạy về.

Khi đi ngang qua một ngõ tắt, dư quang hắn nhìn thấy một thân ảnh, làm cho Quý An Dật ngẩn cản người, hắn dừng bước, kéo Vương Tiểu Nhị lại, nói. “Ngốc tử, chúng ta quay lại nhìn xem.”

Nói xong, hắn nhanh chóng chạy tới gần đầu ngõ, dán mặt vào tường, hướng vào bên trong liếc mắt một cái.

Quả nhiên là Trương tam ca nhi, y sao lại biến thành bộ dạng như vậy. . . . . .

Quý An Dật nghĩ sao cũng không hiểu.

Trương tam ca nhi sao lại biến thành một tên ăn mày?

“Ta đi qua nhìn thử, ngươi đi nói với ca một tiếng.” Hôm nay gặp được, Quý An Dật không thể làm như không thấy, hắn phải qua nhìn thử, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Vương Tiểu Nhị cũng đã nhìn ra, người ngồi lui trong góc tường kia là Trương tam ca nhi, Trương tam ca nhi làm việc ở nhà y hơn một tháng, rất cần cù cả ngày đều tìm việc để làm, cuối cùng vợ cũng có thể nghỉ ngơi một chút, y cảm thấy người này cũng không tệ lắm. “Được.”

Đáp lời xong, y dùng tốc độ nhanh nhất đi vào trong dòng người, rất nhanh đã biến mất trong dòng người đó.

Quý An Dật mới vừa đi vào ngõ nhỏ, đã bị Trương tam ca nhi phát hiện, y luống cuống tay chân đứng lên, hướng về phía dòng người mà chạy.

“Đừng đi, Trương tam ca nhi.” Quý An Dật nhanh chóng phản ứng lại, chạy nhanh theo sau, rất nhanh đã đuổi kịp y. “Đừng chạy.” Hắn giữ chặt tay y.

Trời lạnh như thế, Trương tam ca nhi lại mặc trên người bộ quần áo cũ nát, không biết nhặt từ nơi nào, đè lên một cái ấm áp liền không biết chạy đi đâu.

“Xảy ra chuyện gì?” Quý An Dật cố ý thả nhẹ âm thanh, nhẹ giọng hỏi.

Trương tam ca nhi cũng không nói chuyện, cúi đầu, chỉ phe phẩy đầu mình, giãy dụa mãnh liệt.

Chỉ là, gần đây y vẫn ăn không đủ no, và bị đông đến chết lặng, nên căn bản không có khí lực.

“Ngươi nói đi, sao ngươi lại biến thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma như vầy? Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi phải kiên cường lên, chỉ mới chớp mắt ngươi liền biến mình thành bộ dạng như thế này?” Quý An Dật có hơi tức giận, không đúng, là buồn bực luống cuống.

Một người đang sống tốt như vậy, khi y sống trong nhà hắn, thì rất có tinh thần, tươi cười cũng nhiều, nói chuyện làm việc vân vân đều thoải mái hơn không ít, rõ ràng những tiến bộ và thay đổi đó hắn đều xem trong mắt.

Sao bây giờ lại thành bộ dạng này? Hôm nay nếu bọn họ không lên trấn, mấy ngày nữa tuyết rơi xuống, người này sẽ lạnh thành cái bộ dạng gì.

“Quý ca nhi ngươi đừng lo cho ta.” Qua một lúc, cuối cùng Trương tam ca nhi cũng chịu nói chuyện, thanh âm khàn khàn, khô khốc, nghe có cảm giác rất già nua.

“Không được nói như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện lớn gì?” Thanh âm Quý An Dật mang theo vài phần nghiêm khắc.

Lúc này, ba người Vương Bảo Nhi đã tới đây.

“Trương tam ca nhi ngươi xảy ra chuyện gì?” Mới vừa tới gần, Vương Bảo Nhi liền vội vàng hỏi một câu.

Một ca nhi đang tốt đẹp, sao lại biến thành một tên ăn mày rồi.

“Có phải người nhà ngươi đuổi ngươi ra ngoài không?” Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nguyên nhân này.

Đúng. Có khi nào là chuyện này? Quý An Dật nghe Vương Bảo Nhi nói, trong đầu liền hoài nghi, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng. “Có phải là do nguyên này hay không? Hay vẫn còn một nguyên nhân khác?” Đuổi ra cũng không thể thảm như thế này.

“Về nhà rồi nói sau, nhìn y như vậy, chắc phải chạy nhanh về nhà tắm rửa thay một bộ quần áo mới, người vẫn còn, coi như là rất may.” Vương Bảo Nhi cảm thán một câu.

Quý An Dật vừa nghe lời này, vội gật đầu. “Phải, ta hơi nóng vội. Chúng ta về nhà trước, về nhà dù sao cũng dễ bàn hơn.”

Dứt lời, hắn liền lôi kéo Trương tam ca nhi đi đến đầu ngõ.

“Quý ca nhi ngươi đừng lo cho ta, vạn nhất ngươi bị vương bát đản (tên khốn) kia thấy được, sẽ liên lụy đến ngươi.” Trương tam ca nhi giãy dụa rất kịch liệt, như muốn liều hết tất cả sức lực của mình.

Vương bát đản kia. . . . . . Quý An Dật nghe thấy bốn chữ này, ngẩn người, sau đó liền nghĩ đến. “Có phải tiểu tử Lý gia Lý Nhị không.”

“Lý Tiền Tài.” Vương Bảo Nhi ngây ngẩn cả người. Sau đó, y mắng. “Tên vương bát đản kia biến ngươi thành như vậy?”

Quý A Cường đứng một bên cũng nhíu mày, nói. “Trước tiên về nhà đã.”

Vương Bảo Nhi nghe vậy, thì chỉ cần một tay đã kéo Trương tam ca nhi lên xe trâu, mọi người đều ngồi xong, Quý A Cường nhanh chóng đánh xe rời khỏi Cảnh Dương trấn.

Về đến nhà, trong ấm đã có sẵn nước ấm, Vương Bảo Nhi và Quý An Dật dẫn Trương tam ca nhi vào trong tắm rửa, tắm suốt nửa canh giờ mới ra.

Quần áo là lấy từ nhà Quý A Cường tới, Vương Bảo Nhi cầm quần áo.

“Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Mọi người đều ngồi quanh hầm lửa, Quý An Dật rót cho mỗi người một chén nước ấm, ôn hòa hỏ Trương tam ca nhi.

Qua một lúc lâu, Trương tam ca nhi mới lên tiếng. “Lý Tiền Tài biết ta làm việc ở nhà ngươi, đoán thời gian ta trở về nhà, một mực đợi ở ngoài thôn, hắn cướp lấy tiền của ta, còn đánh ta một chút, ta nghĩ việc này đã xong rồi. Lại không biết vì sao Lý Tiền Tài lại giao du với đám du côn lưu manh của trấn trên, khi ta về nhà mới biết được, hắn mang huynh đệ đến nhà ta, nói nếu dám thu nhận và giúp đỡ ta, thì hắn sẽ khiến cho cả Trương gia không một ngày sống yên ổn. Sau đó, ta liền. . . . . . Thành như vầy.” Nói đến đây, y dừng một chút, y còn nói thêm một câu. “Hắn cướp tiền của ta, ta đánh nhau với hắn, ta không đánh lại hắn.”

Nãy giờ Trương tam ca nhi vẫn chưa khóc, nhưng khi nói tới đây, nước mắt y lại tí tách rơi.

“Ngươi, ngươi. . . . . .” Quý An Dật nghe, cũng không biết nói gì cho phải. Qua một lúc, cảm xúc y bình tĩnh hơn, hắn mới nói. “Ngươi không cần lo lắng, tên Lý Tiền Tài kia, ngươi cứ kệ đi, yên tâm sống ở đây, ngươi cũng biết, nhà của ta mua rất nhiều đất hoang và một ngọn núi nhỏ, sau này phải bận rộn rất nhiều chuyện, Trương gia. . . . . . Trương gia ngươi muốn quay về nhìn thử cũng được. Sau này cứ sống ở bên này đi, có một số việc trong lòng ngươi phải có cái để, tiền tài và vân vân, thì tự ngươi cất giữ, tình huống của ngươi ngươi cũng biết, hãy vì bản thân mình mà ngẫm lại.”

“Đúng. Trương tam ca nhi, Quý ca nhi nói rất đúng, ngươi phải suy nghĩ vì bản thân mình, cứ ở lại Vương gia, đừng nghĩ gì nhiều, bây giờ Lý Tiền Tài không dậy nổi chút sóng gió nào đâu.” Vương ca nhi cũng lên tiếng an ủi.

Lý Tiền Tài này, thật không phải là thứ gì tốt lành.

Hết chương .

Truyện Chữ Hay