"Gì đấy gì đấy?"
"Bà nội nó, có phải muốn đánh nhau không? Tao đã bảo làm bạn cùng bàn của Hoắc Duệ chắc chắn không phải là việc gì tốt mà."
"Tao đi gọi chủ nhiệm lớp! Cái thân thể đó của Thẩm Dũ chắc chắn không đánh lại Hoắc Duệ!"
"Đm quá dữ quá dữ, buổi tối này nguyệt hắc phong cao..."
Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối)
Thậm chí là có bạn cùng lớp đã mở điện thoại để gọi!
Tối muộn đèn ở hành lang bật sáng choang, bạn cùng lớp đi ra tham gia náo nhiệt trơ mắt nhìn Hoắc Duệ mặt tức giận lôi cánh tay Thẩm Dũ, lộ, liễu ức hiếp công khai, cả người bạn Thẩm Dũ bị kéo đụng phải lưng Hoắc Duệ, sau đó hai người biến mất ở ngã rẽ.
"Lục Sơ Hành, các cậu có muốn đến xem thế nào không?" Mấy bạn nữ Lại Mỹ Mỹ cũng bị tiếng động này ảnh hưởng, nhưng các cô không kích động như các bạn nam, nếu quả thực xảy ra chuyện, chẳng bằng trước tiên tìm bạn của Hoắc Duệ đến.
Lục Sơ Hành sờ mũi một cái, mắt nhìn ra ngoài, bóng đêm mù mịt, nhưng toà nhà lớp học vẫn đèn đuốc sáng choang.
Hắn lắc lắc tay: "Yên tâm yên tâm, không có gì đâu."
Đại ca mặc dù xấu tính, nhưng cũng không vô duyên vô cớ đánh người đâu nhỉ? Những người này rốt cuộc coi đại ca là loại người gì vậy.
Hơn nữa, quan hệ của đại ca và bạn cùng bàn cũng khá tốt, sao có thể một mình kéo người ta ra ngoài ức hiếp, gần như một mình kéo người ra ngoài bắt nạt.
Lục Sơ Hành cân nhắc một chút, cảm thấy ý này hình như không đúng lắm.
Mấy nam sinh ồn ào nghe hắn nói như vậy, yên lặng hơn trước một chút, cất điện thoại đi, dù sao thì vẫn còn đang trong giờ học, lát nữa thầy chủ nhiệm lại đến lớp bọn họ rất phiền toái.
Trần Niên Nhất vẫn luôn im lặng lui về phía sau nhìn, cười tự giễu một tiếng.
Ngày đó sau khi hắn nói câu kia, Hoắc Duệ giống như chưa từng nghe hắn nói những lời như vậy, cũng chẳng có phản ứng gì, hai người mặc dù không liên lạc, nhưng Trần Niên Nhất quá hiểu Hoắc Duệ, cũng biết, trong lòng Hoắc Duệ, câu nói kia giống như chưa nói, Hoắc Duệ vẫn coi hắn là bạn thân từ nhỏ.
Nhưng Hoắc Duệ như vậy, lúc đối mặt với Thẩm Dũ, lại hiếm thấy.
Là dáng vẻ hắn chưa từng nhìn thấy.
"Được rồi, mọi người trật tự để tự học, tôi đến nói với chủ nhiệm lớp." Bạch Huỷ vỗ bàn một cái, để mọi người tiếp tục tự học buổi tối.
Cô là lớp trưởng, chuyện gì vẫn nên nói với chủ nhiệm lớp, coi như Hoắc Duệ nói chuyện huynh đệ, bọn họ cũng không thể đảm bảo thật sự có xảy ra chuyện gì hay không.
Bạch Huỷ đi ra ngoài, tiếng ồn ào trong lớp cũng nhỏ dần.
Bên ngoài hành lang rất yên tĩnh, Thẩm Dũ bị Hoắc Duệ kéo tay chạy thẳng từ tầng ba xuống tầng cuối cùng.
Hoắc Duệ đi nhanh, khí lực lại lớn, thêm vào Thẩm Dũ một nam sinh cao lớn gần như bị hắn dắt đi, lúc xuống cầu thang còn phải nhìn xuống chân, nhanh chân đuổi theo Hoắc Duệ, lúc Thẩm Dũ không để ý, va vào lưng Hoắc Duệ.
Lần va này không nhẹ, trán Thẩm Dũ đập vào bả vai Hoắc Duệ, cũng may không phải đập mặt vào.
Hoắc Duệ không bị đau, bả vai hắn rất cứng.
Bước chân chậm lại.
Hơi thở Hoắc Duệ dần ổn định, lực kéo Thẩm Dũ cũng nhẹ đi, chỉ là vẫn không dừng bước.
Thẩm Dũ sờ trán mình một cái, còn hơi ngẩn ra.
Hoắc Duệ đột nhiên kéo mình đi, còn chưa kịp hỏi hắn là chuyện gì đã xuống tầng dưới rồi.
Tầng dưới cùng là lớp của năm nhất, hai người ngoài cửa sổ mấy lớp năm nhất chạy qua, cũng không ai chú ý tới hai người bọn họ.
Phía đông tầng dưới cùng có một phòng học cũ bỏ hoang, bình thường chỉ dùng để chất đống bàn ghế không dùng tới, tối nay đoán chừng không có người vào, cửa cũng không khoá.
Hoắc Duệ một chân đá văng cửa, âm thanh không lớn lắm, khung cửa đụng vào tường, phát ra tiếng va chạm loảng choảng.
Thẩm Dũ che trán, lớp học không bật đèn, rèm cửa đều kéo lên, tràn ngập mùi bàn ghế cũ, không gay mũi lắm.
"Cậu sao thế?" Trán hơi đau, vai Hoắc Duệ thật sự quá cứng, tay cũng bị Hoắc Duệ làm đau, Thẩm Dũ đoán chỗ bị Hoắc Duệ nắm kia chắc sẽ bị đỏ lên.
Cậu nhỏ giọng nói, phòng bên cạnh còn có lớp đang học đấy, lát nữa người ta nghe thấy có tiếng người ở phòng học bỏ hoang, nhất định sẽ báo với giáo viên.
Hoắc Duệ không nói cậu nào, tiếng hít thở trong không gian yên tĩnh bị phóng đại vô hạn.
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Dũ một lúc, xoay người đóng cửa lại, lại kéo rèm cửa sổ, che ánh sáng bên ngoài, chỉ có mấy tia sáng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ đi vào trong.
Thẩm Dũ trừng mắt nhìn, chỉ có thể thấy chút xíu đường nét của Hoắc Duệ.
Cậu nghe thấy Hoắc Duệ thở dài một hơi nặng nề, bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán vừa mới bị va đau của cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên trán hai cái, lướt qua tóc trên trán Thẩm Dũ.
Lúc nãy chạy vội, tóc rối tung lên.
Rõ ràng là bên ngoài rất lạnh, nhưng Thẩm Dũ cảm thấy sau lưng mình toàn là mồ hôi.
Rất nóng.
Nhịp tim chầm chậm bắt đầu tăng tốc độ.
.
Truyện Kiếm Hiệp
Hoắc Duệ hết lần này tới lần khác không nói gì cả, chỉ là động tác nhẹ nhàng giúp cậu xoa trán.
Thẩm Dũ ngập ngừng một chút, hai tay nâng lên lại hạ xuống, lại nâng lên, cuối cùng vẫn dựa vào cảm giác nắm được vạt áo Hoắc Duệ.
Kéo nhẹ hai cái: "Cậu tức giận vì tấm thiệp kia?"
Cậu có chút nghi ngờ.
Động tác ngón tay Hoắc Duệ ngừng lại, chỉ là vẫn phủ lên trán cậu như cũ, chưa từng lấy ra, bàn tay lạnh như băng dán lên vầng trán hơi nóng, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hắn không trả lời, Thẩm Dũ liền cho rằng hắn thầm thừa nhận, không khỏi cảm thấy buồn cười, "Tấm thiệp đó..."
Cậu còn chưa nói hết, Hoắc Duệ liền buông tay khỏi trán cậu, Thẩm Dũ trừng mắt nhìn, chưa thích ứng kịp.
"Im miệng." Hoắc Duệ sắp tức điên.
Thẩm Dũ ồ một tiếng: "Nhưng tấm thiệp đó..."
Hoắc Duệ càng tức giận hơn, chỉ là phòng học quá tối, Thẩm Dũ cũng không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn có thể đoán được dáng vẻ của hắn hiện tại, nụ cười bên mép không sao đè xuống được.
"Cậu còn nhận thiệp của con gái?" Hoắc Duệ nói thêm một câu: "Cậu và tôi đang yêu nhau mà."
Thẩm Dũ nghe được trong giọng nói cáu gắt cứng rắn của hắn có chút tủi thân.
Chỉ là Thẩm Dũ ngạc nhiên hai giây: "Chúng ta vẫn chưa yêu nhau."
Cậu mới chỉ nói với Hoắc Duệ cậu thích hắn, Hoắc Duệ cũng chưa trả lời.
Hoắc Duệ treo máy hai giây.
Tiến về phía trước hai bước, chỗ bọn họ đứng vốn là bục giảng, vì Hoắc Duệ di chuyển, Thẩm Dũ bị dán vào người hắn lui về phía sau hai bước, bước thẳng đến gần tường, bên tai có thể nghe thấy tiếng gió thổi xuyên qua cửa sổ.
"Cậu nói thích tôi." Hoắc Duệ dùng câu trần thuật.
Rõ ràng là chính Thẩm Dũ nói.
Thẩm Dũ gật đầu một cái, bị bắt phải ngửa mặt lên, Hoắc Duệ quá gần cậu, tiếng hít thở cũng nghe được.
Trên người Hoắc Duệ có sự lạnh lẽo của bên ngoài, nhưng trong người Thẩm Dũ lại nóng lên, cậu thực sự không chịu được khoảng cách hai người gần như vậy.
Nội tâm cậu là một người đàn ông trưởng thành hai mươi tám tuổi, bị người mình thích tiến sát như vậy, trong đầu đều là mấy suy nghĩ không trong sáng, nhất là người này còn từng xuất hiện trong giấc mơ của cậu cùng cậu làm mấy chuyện khó nói.
Rõ ràng là mấy ngày trước mình chỉ vì một nụ hôn trên trán mà kích động muốn chết.
Trong lòng Thẩm Dũ không khỏi kiểm điểm bản thân, định xua đi mấy thứ ngổn ngang trong đầu.
Hết lần này tới lần khác người này trước mặt còn không tự hiểu.
Thẩm Dũ im một lúc lâu, lâu đến mức Hoắc Duệ nghĩ rằng cậu đã đổi ý, mới mở miệng nói: "Nhưng mà cậu chưa trả lời."
"Tôi nói với cậu là tôi thích cậu...!Cậu đã trả lời đâu."
Thẩm Dũ nghiêng đầu xuống, tránh hơi thở hai người quấn quýt một chỗ.
"Tôi đã từ chối chưa hả?" Hoắc Duệ hơi gắt gỏng.
Chỉ số thông minh của yêu tinh phiền phức rốt cuộc là bao nhiêu?
Hắn không từ chối, hắn không phải là đã đáp lại rồi sao!
Chẳng lẽ cậu nghĩ là mình sau khi nghe được lời tỏ tình của người mình không thích, còn vui vẻ đến mức giúp đối phương sửa sang lại quần áo, thân mật dắt đối phương cùng nhau về kí túc, hắn còn tựa vào cửa phòng Thẩm Dũ nói chúc ngủ ngon với bạn trai.
Mặc dù cuối cùng cũng không chờ được, dẫn đến sau khi về kí túc trong lòng hắn cảm thấy không hoàn mỹ, cho là bạn trai không thích mình như vậy, còn đi xịt nước hoa.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoắc Duệ càng ngày càng đen, nhanh chóng hoà cùng một màu với màn đem.
Thẩm Dũ ngưng trệ, lắc đầu: "Chưa."
Im lặng mấy giây, Thẩm Dũ cảm thấy hình như mình đã hiểu ý Hoắc Duệ.
"Vậy là...!Cậu đồng ý sao?"
Câu hỏi này, thật ngu xuẩn.
Thẩm Dũ cảm thấy, hai người giờ thật giống với mấy đôi yêu nhau bị sụt giảm trí thông minh.
Đều cực kì ngây thơ.
Hoắc Duệ không nói gì, chẳng qua là cổ họng tràn ra một tiếng "Hừ" hết sức lạnh nhạt.
"Cậu nói sang chuyện khác."
Giờ Hoắc Duệ vẫn luôn nghĩ đến tấm thiệp của nữ sinh kia.
Thẩm Dũ ừ một tiếng, không thuận theo lời hắn: "Cậu chắc chắn là nhận lời tôi sao?"
"Thích của tôi không phải kiểu thích bạn bè, mà là kiểu thích muốn yêu đương với cậu cả đời."
"Đúng vậy, tôi sẽ sinh ra khát khao tâm lý và thể xác với cậu..."
Hoắc Duệ lùi về phía sau hai bước, khép hờ mi mắt, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, hắn có thể nhìn thấy mắt đáy mắt nhạt nhoà của Thẩm Dũ.
Mắt Thẩm Dũ là mắt hai mí, đuôi mắt thi thoảng sẽ hơi đỏ lên.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Hoắc Duệ cảm thấy ánh mắt Thẩm Dũ nhìn mình quá chăm chú, giống như chẳng nhìn thấy bất cứ một thứ gì hết, chỉ nhìn thấy bản thân mình.
Nhưng lúc cậu nhìn người khác, mặc dù vẻ mặt luôn lễ độ ôn hoà, nhưng lại luôn hời hợt.
Thẩm Dũ ngước đầu nhìn hắn."
"Giống như, giờ tôi rất muốn hôn cậu."
"Cậu có muốn từ chối không?"
Thẩm Dũ nghĩ, tuổi Hoắc Duệ vẫn chỉ là mười bảy mười tám, có lẽ đối với định nghĩa thích này vẫn rất mơ hồ, có thể là chỉ có thiện cảm, còn chưa tới mức thích cậu bao nhiêu.
Hắn không phải là Hoắc Duệ tâm tư thành thục sau này, không biết đáp ứng rốt cuộc là có nghĩa như thế nào.
Cậu thật xấu xa, từng bước từng bước, khiến cho Hoắc Duệ tự mình bước vào tấm lưới của cậu.
Hoắc Duệ hơi híp mắt một cái, yết hầu hơi di chuyển.
"Ừm." Tiếng nói nhẹ hơn lúc nãy rất nhiều, cũng cứng rắn.
Thẩm Dũ khẽ cười một tiếng, với tính cách này của Hoắc Duệ, muốn hắn tự nói ra, chỉ sợ là khá khó khăn.
Cậu chỉ có thể tiến về phía trước hai bước, vươn tay phải ra, chạm vào gáy Hoắc Duệ, lúc này, lòng bàn tay lạnh như băng là của cậu, da nóng lên lại thành của Hoắc Duệ.
Thân thể Hoắc Duệ hơi cứng đờ, Thẩm Dũ đè gáy hắn, ép về phía cậu.
Phòng học không có ánh sáng, giác quan cũng nhạy cảm hơn mình thường gấp chục lần.
Cậu có thể nghe tiếng tim mình đập nhanh, cũng có thể nghe thấy tiếng tim Hoắc Duệ đập nhanh.
Môi ấm áp chạm vào khoé môi của Hoắc Duệ một cái.
Vừa chạm vào đã kết thúc.
"Là như vậy, cậu có thấy ghét không?".