Phòng giáo viên.
Trương Kiến Thanh nhấp một hớp trà, nheo mắt nhìn Hoắc Duệ đang tuỳ ý kéo một chiếc ghế ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần mà ho khan một cái.
"Đứng lên đứng lên, còn ra cái thể thống gì nữa!"
Hoắc Duệ nhìn ông một cái, còn đang cầm đồng phục trong tay, chậm rãi đứng lên.
Trương Kiến Thanh lại nhấp một ngụm trà hoa cúc, giải nhiệt, với bộ dáng của Hoắc Duệ bây giờ, ông nghi ngờ quyết định này của mình.
"Sau khi Khương Châu đi, vị trí lớp phó học tập của lớp vẫn đang trống." Ông nói được nửa câu, Hoắc Duệ đã mở mắt nhìn ông một cái.
"Thầy muốn em làm lớp phó học tập?" Chỉ số thông minh của Hoắc Duệ không phải trò đùa.
Dù là trong lớp không nghe giảng, vẫn có thể đứng nhất trường.
Trương Kiến Thanh gật đầu một cái: "Học kì này em cũng không phạm lỗi gì, thật ra thì thầy đã sớm có suy nghĩ này, không thể để lớp trưởng kiêm mấy chức một lúc được..."
Nói đến Bạch Huỷ, Trương Kiến Thanh hơi khựng lại.
Giờ đánh giá học sinh tốt cái gì học sinh kém cái gì nữa, làm gì có quy định nào chứ?
Nếu nói học sinh tốt là người phải có thành tích tốt, thành tích của Hoắc Duệ quả thực rất tốt.
Nhưng nếu nói học sinh kém là người cúp học đánh nhau yêu sớm, Bạch Huỷ kia cũng...!
Trương Kiến Thanh nhức đầu, Trần Niên Nhất không biết đã thuyết phục cha mẹ như thế nào, góp tiền cho trường, đè vụ xử lý nữ sinh kia xuống.
Bọn họ làm giáo viên, thật ra thì nhiều chuyện cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ngón tay Hoắc Duệ cọ cọ trong túi áo đồng phục hai cái: "Thầy đánh giá em cao quá."
"Thầy đừng quên, lúc đầu, là em đánh con trai thầy nhập viện."
Sự giễu cợt không hề che giấu trong giọng nói hắn, nói cũng không nhỏ, giống như đang nói cho tất cả mọi người nghe.
Vẻ mặt Trương Kiến Thanh cứng đờ.
"Được rồi! Phắn về lớp đi!"
Hoắc Duệ cười mỉa mai với ông một cái, chủ nhiệm lớp bảo phắn, sao có thể không phắn được.
Đợi người đi khỏi, giáo viên ở trong phòng mới bắt đầu đứng lên mỗi người một câu.
"Học sinh Hoắc Duệ này...!Không có cách nào dạy dỗ, đúng là không có cách nào dạy dỗ."
"Đúng đấy lão Trương, ông đã nói đến như vậy, mà cậu ta còn cái giọng điệu như thế?"
"Ông cũng không sợ sau này thằng bé gây chuyện gì sao, đều có tiền án..."
Trương Kiến Thanh khoát tay một cái.
...!
Tiết đầu buổi chiều kiểm tra trắc nhiệm vật lý, nhận được bài kiểm tra, mặt Thẩm Dũ xám như tro tàn.
Số câu hỏi trắc nhiệm còn chưa nhiều như kì thi chính thức, phần lớn là lại bài chọn đáp án đúng, hiện tại các lớp học đều đang chạy theo tiến độ của trường, học kì tới năm hai phải dành hết thời gian để học, cho nên tiến độ học tập mỗi môn học cũng đang được đẩy nhanh hơn.
Đối với mấy học sinh có kiến thức cơ bản kém như Thẩm Dũ mà nói, đơn giản là một loại hành hạ.
Mà Hoắc Duệ ngồi cùng bàn với cậu, sau khi trở về từ phòng giáo viên không nói tiếng nào chỉ nằm đó nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc phát bài kiểm tra cũng không nhìn, vẫn là Thẩm Dũ giúp hắn nhận xong để trên bàn.
Khốn khổ trải qua nửa tiết, thầy vật lý nói đến giờ nộp bài, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Vừa hết giờ, Hoắc Duệ đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền đặt bài kiểm tra trước mặt Thẩm Dũ, vỗ xuống bàn một cái: "Làm đi cho tôi xem chút."
Thẩm Dũ: "...?" Gặp ma rồi hả?
Vì vậy cả tiết học buổi chiều, tất cả thời gian đều được dùng để làm bài kiểm tra vật lý.
Không biết có phải là nhìn đề bài nhiều quá không, Thẩm Dũ còn cảm thấy mình làm đúng tận mấy bài.
Ít nhất thì đáp án ra số nguyên, nhất định là đúng.
Thẳng đến tiết tự học buổi tối, hôm nay giáo viên giao ít bài tập, còn nửa tiết trống, điện thoại trong ngăn bàn của Thẩm Dũ rung không ngừng.
[Lục Sơ Hành: Bạn cùng bàn chơi Vương giả đi!]
Nửa tiết trống giáo viên không trông lớp, tiếng nói chuyện trong lớp ồn ào hơn, không chỉ có bọn Lục Sơ Hành đang chơi gảm, Tống Dương còn gục xuống bàn cùng bạn cùng bàn chơi cờ caro.
Thẩm Dũ len lén liếc Hoắc Duệ một cái.
Đại khái là Hoắc Duệ đã trông coi cậu một ngày mệt mỏi, gục xuống bàn nhắm hai mắt.
Lông mi Hoắc Duệ hơi dài, lúc nhắm mắt ngũ quan nhu hoà hơn bình thường rất nhiều, có lẽ ánh đèn trong lớp học hơi nhức mắt, hắn ngủ không yên ổn lắm, lông mày hơi nhíu lại.
Thẩm Dũ quơ quơ tay trước mặt hắn.
Sau đó làm một động tác "OK" với Lục Sơ Hành.
Lục Sơ Hành ngay lập tức hiểu ý, mời người vào game.
Thẩm Dũ rất lâu rồi không chơi Vương giả, bọn họ lập team năm người, trừ Lục Sơ Hành, Thích Vinh, hai người còn lại thì không biết.
Lục Sơ Hành giải thích cho cậu trong khung chat, cái avatar xấu xí kia là Nhan Phái học năm ba, cái avatar đáng yêu nhất là Nhan Chỉ, em gái của Nhan Phái.
Thẩm Dũ nghĩ nghĩ, luôn cảm thấy cái tên này rất quen.
Cả năm người đều rank thấp, không có rank cao, không tồn tại bất đồng cấp bậc.
Thẩm Dũ không có tướng đường trên, chọn Đát Kỷ ai cũng có thể chơi được, đối đầu với Vương Chiêu Quân team địch.
[Tao là chú mày: Bạn cùng bàn cố gắng lên, bộ ba núp bụi]
Trong Vương giả vinh diệu có ba tướng pháp sư có CC cứng là Đát Kỉ, Angela, Vương Chiêu Quân.
Ba tướng này được coi là bộ ba núp bụi để cắn trộm, úp sọt team địch.
Cùng là bộ ba, Đát Kỷ và VươngChiêu Quân dò xét lẫn nhau, không ai xông lên trước.
Thẩm Dũ còn chưa kịp thả tim, bên tai đột nhiên có hơi thở ấm áp, tay cậu run một cái, nhảy vào vòng tròn của Vương Chiêu Quân.
Sau đó bị đóng băng, team địch ăn một mạng.
Thẩm Dũ: "..."
Hoắc Duệ mở hờ mắt, vẻ mặt có chút lười biếng, rõ ràng là chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, dựa cằm lên bả vai Thẩm Dũ, để thuận tiện xem màn hình điện thoại của cậu.
"Chơi game hả?" Hoắc Duệ chậm rãi mở miệng.
Tay Thẩm Dũ run một cái.
Cậu còn nhớ trước khi buổi tối tự học bắt đầu, Hoắc Duệ sắp xếp nhiệm vụ cho cậu, hôm nay phải học xong.
"Chơi một trận thôi." Cậu dè dặt nói.
Giọng nói có chút đáng thương, lại có chút nũng nịu.
Sống lưng Hoắc Duệ cứng đờ, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cười hừ một tiếng từ cổ họng: "Chơi Vương giả?"
"Vương Chiêu Quân mà cũng không ăn được."
Có chút ghét bỏ.
Thẩm Dũ ừm một tiếng.
Ngày đầu tiên thực hiện kế hoạch học tập của Thẩm Dũ, chốt.
Cậu nhất định phải mách với Hoắc Duệ hai mươi tám tuổi!
Học tập cả ngày lẫn đêm là chuyện người bình thường có thể làm sao? Còn hao tâm tốn sức hơn kiếp trước cậu lăn lộn ngoài xã hội.
Lục Sơ Hành không phát hiện ra nick Thẩm Dũ đổi người, vẫn còn đang điên cuồng gõ chữ.
[Tao là chú mày: Bạn cùng bàn cậu vừa làm cái gì đấy há há há há]
[Tao là chú mày: Vương Chiêu Quân này quá gà, chơi nó, bạn cùng bàn, phát huy bản lĩnh đàn ông của cậu đi!]
Sau đó, Đát Kỷ thực sự đã phát huy.
Không những cầm huy hiệu MVP của trận, mà còn cân team.
Lục Sơ Hành: "???"
Hắn đang định hỏi sao làm được vậy, quay đầu lại nhìn, bạn cùng bàn đang làm bài tập, đại ca ngồi ở bên cạnh cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào mình như muốn giết người.
Lục Sơ Hành:...!
Đoè moè, vừa xảy ra chuyện gì thế.
Hết trện, Hoắc Duệ cũng không vội trả điện thoại lại cho Thẩm Dũ.
QQ nhảy ra một lời mời kết bạn.
[ZZZZ muốn kết bạn với bạn]
Ánh mắt Hoắc Duệ loé sáng.
Nghiêng đầu nhìn Thẩm Dũ một cái.
Avatar của ZZZZ hình như là ảnh anime nữ.
Hoắc Duệ yên lặng cười nhạt, trực tiếp từ chối.
Avatar này nhìn hơi quen, không phải là người vừa nãy cùng team sao?
Tình cảm là con gái.
Lục Sơ Hành cảm thấy sau lưng mình gió thổi lạnh lẽo.
...!
Giờ tự học buổi tối kết thúc.
Trời về đêm lạnh hơn rất nhiều, có nhiều bạn cùng lớp đã khoác thêm một chiếc áo khoác nữa ngoài đồng phục, có người còn mang cả áo lông.
Trời đã lạnh còn giao mùa, rất nhiều người ở trường bị cúm.
Giờ học hôm nay, Trương Kiến Thanh còn ở đó dặn dò mọi người uống nhiều nước nóng, có thì uống chút rễ bản lam.
Ánh đèn đường kéo cái bóng của Thẩm Dũ thật dài, Tống Dương đi theo sau mông cậu: "Cho nên là mấy ngày nay Thần thoại bổ túc cho cậu?"
Thẩm Dũ gật đầu.
"Đệt, lần đầu tiên tôi thấy Thần thoại tự nguyện giúp người khác bổ túc, có phải cậu ta rất đáng sợ không?" Mỗi lần nhìn thấy mình là như muốn đánh mình vậy.
"Ấy cũng không đúng, đúng rồi đúng rồi, hôm nay trên diễn đàn có một bài viết nói rằng, Thần thoại hỏi anh em hắn là làm sao để theo đuổi người ta!"
Bước chân Thẩm Dũ dừng lại, biểu cảm kinh ngạc.
Tống Dương không để ý đến, tiếp tục buôn chuyện: "Chủ thớt đó nói rằng hắn đang ở trong gian phòng toilet, chắc là hai người kia không chú ý tới hắn, còn nói cậu cũng đang có người theo đuổi."
Thẩm Dũ mím mím môi: "Không nghe được là ai sao?"
"Không có, không thấy nói rõ, đại ca này tâm tư rất khó đoán! Mọi người trong đó đều cho rằng cô em bị Thần thoại coi trọng kia sao lại thảm như vậy."
Tống Dương khoa tay múa chân.
Thẩm Dũ yên lặng một lúc, nụ cười trên môi đã phai đi: "Tại sao?"
"Tính cách Hoắc Duệ đáng sợ mà, cậu ta còn đánh cả con gái..."
"Cậu còn chưa nhìn thấy cậu ấy đánh con gái bao giờ." Mặc dù Hoắc Duệ muốn theo đuổi người khác khiến cho Thẩm Dũ không thoải mái, nhưng Thẩm Dũ biết, Hoắc Duệ không phải là người như vậy.
Tống Dương sờ sờ mũi: "Không phải lúc trước cậu ta đẩy Bạch Huỷ khóc sao? Sau đó truyền miệng như vậy."
"Cậu ấy là một người rất dịu dàng." Thẩm Dũ nhỏ giọng nói.
Sẽ luôn ở bên giường bệnh thủ thỉ với cậu, sẽ cẩn thận giúp cậu lau chùi, cũng sẽ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu hôn lên bàn tay cậu.
Tống Dương: "...???"
Chúng ta đang nói về một người hả???
...!
Về phòng, Thẩm Dũ đi tắm trước.
Hôm qua quả thực quá mệt mỏi.
Tắm xong ra ngoài, trên điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ và mấy tin nhắn.
[Cuối tuần tới là sinh nhật em trai mày, có đến không?]
Là người mẹ mà cậu chưa gặp từ khi đến kiếp này.
Thẩm Dũ ngồi xổm trên đất.
Vì thời tiết xấu, bên ngoài không có ánh nắng cũng không có ánh trăng, toàn dựa vào ánh sáng của đèn đường, còn có thể nghe thấy tiếng ầm ĩ ồn ào của đám nam sinh.
Em trai hả?
Cậu ở kiếp trước đã rất vui vẻ, còn tưởng là sự vụng về của cậu khiến cho người đàn bà kia quan tâm.
Cậu thậm chí còn không biết người em này ra đời lúc nào, sau đó biết, cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
Kiếp trước cậu cho là em trai cũng là người nhà của cậu, cậu còn cảm thấy vui vẻ vì mình lại có thêm một người thân, là người thân có một nửa huyết thống với cậu.
Vì chuẩn bị quà sinh nhật cho em trai, cậu trở về nhà cũ một lần, kiếp trước cậu giấu tiền mừng tuổi ở đó, sau khi vội vàng dọn nhà, cũng không cầm đi.
Kết quả là không tìm được tiền mừng tuổi, nhưng lại tìm thấy một giấy xét nghiệm.
Của người đàn bà kia.
Thời gian là cách lúc cha cậu qua đời hai tháng.
Mang thai, ba tháng.
Nhưng lúc đó, cha đã liệt giường một năm, chắc chắn không thể có đứa bé này.
Cậu nghĩ, cha có đến chết cũng không biết, trong bụng người đàn bà kia đã có con với người khác.
Thẩm Dũ ngồi xổm dưới đất cào cào mấy giọt nước vẫn còn trên tóc mình, ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phòng đối diện có tiếng mở cửa.
Tai cậu ong ong ong, lại nghe không quá rõ ràng.
Vốn nghĩ là sau khi trọng sinh sẽ không thèm quan tâm nữa, nhưng đến lúc này mới nhận ra, thật khó để không quan tâm.
Thẩm Dũ hít mũi một cái, ngước nhìn ánh đèn hơi chói mắt, với tay lấy điện thoại trên bàn, ngập ngừng một chút, chậm rãi gõ chữ trả lời.
[Không đi]
Cậu còn chưa trưởng thành, có nhiều chuyện vẫn chưa thể làm được.
Vừa gửi tin nhắn, điện thoại liền rung một cái, Thẩm Dũ không nhìn nữa, chỉ ngồi im đó.
Giờ cậu cần giải toả nỗi buồn một chút.
Không biết bao lâu, có tiếng gõ cửa..