Phòng giáo viên.
Khương Châu nơm nớp lo sợ rúc trong ngực mẹ Khương, hắn còn cao hơn mẹ Khương, bộ dáng kia nhìn vừa đáng thương vừa tức cười, cũng không dám nhìn Thẩm Dũ, trên mặt còn đầy nước mắt, và bộ dạng xem thường người khác thường ngày không thấy đâu nữa.
Thẩm Dũ thật ra cũng đoán được gì đó.
Ba người trường nghề kia có thể ôm hận với Trương Văn Lý và Khương Châu, Trương Văn Lý đã bị Hoắc Duệ đánh, bọn họ liền tìm đến Khương Châu.
Khương Châu chắc là bị uy hiếp, hơn nữa trước đó còn châm biếm cậu, liền ngậm máu phun người lên cậu.
"Chuyện này nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời! Tiền thuốc thang của con tôi! Tiền tổn thất tinh thần! Làm chậm trễ học tập cuối tuần còn phải mời người dạy kèm tại nhà..."
Khương Châu vừa tới, mẹ Khương ngay lập tức nói mục đích.
Lưu loát nói ra một đống.
Trương Kiến Thanh sờ đầu theo thói quen: "Bà bình tĩnh một chút, Khương Châu, em có thể nói cụ thể thời gian, địa điểm, hay có người nhìn thấy tận mắt làm chứng không?
Cha mẹ Khương Châu lại bắt đầu làm loạn, nói ông thiên vị Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ cúi đầu thấp, nhếch môi một cái, rất nhanh liền ép xuống.
"Báo cảnh sát đi."
"Chuyện này không thuộc phạm vi trường học, hơn nữa tình trạng thương tích của lớp phó học tập như thế này, bản thân em cho rằng hoàn toàn có thể để cảnh sát xử lý."
"Thầy Trương, em xin báo cảnh sát."
Cậu không kiêng nể nhìn Khương Châu chằm chằm, rõ ràng là chưa nói gì quá đáng, giọng nói cũng rất ôn hoà, nhưng Khương Châu lại thấy sống lưng tê dại.
Lúc trước vu vạ cho Thẩm Dũ, Khương Châu chỉ sợ mấy người trường nghề kia lại tìm đến gây sự, dẫu sao thì hắn cũng hiểu rõ cha mẹ mình.
Cha mẹ hắn vừa nghe con mình bị bạn cùng lớp đánh, ngay lập tức nói nhất định phải làm ầm ĩ lên, làm đến mức bồi thường mới được, cũng không thể để con trai uổng công bị đòn, mặc dù con trai rất sợ, còn ngăn cản bọn họ, bọn họ vẫn đến trường học.
Vừa nghe cậu nói báo cảnh sát, Trương Kiến Thanh do dự một lát, làm lớn chuyện sẽ khiến cho trường học có danh tiếng không tốt, nhưng cha mẹ Khương Châu cứ cắn chặt Thẩm Dũ, trong lời nói của bọn họ, Trương Kiến Thanh cũng đã hiểu, đây bất kể là ai, giờ đều muốn vu khống Thẩm Dũ, ông từ trước đến nay không thiên vị ai, cũng không vô duyên vô cớ để học sinh của mình chịu oan ức.
Cha mẹ Khương Châu nhìn nhau, hơi chần chừ: "Vậy...!Vậy báo cảnh sát! Để cảnh sát đến xử lý!"
Trái lại Khương Châu bắt đầu tránh né ánh mắt Thẩm Dũ, ấp úng: "Tôi...!Tôi muốn bồi thường..."
Trương Văn Lý cũng bắt đầu khuyên hắn, nếu Thẩm Dũ muốn báo cảnh sát, vậy thì báo cảnh sát đi, hắn không tin cảnh sát không tìm được chứng cớ.
Phòng giáo viên nãy còn ồn ào giờ đã yên tĩnh một chút, chỉ còn lại tiếng cha mẹ Khương thầm thì với nhau.
Thẩm Dũ đứng cách xa bọn họ một chút, không nghe rõ, cậu sờ túi, không mang điện thoại di động.
"Nếu báo cảnh sát thì có phải sẽ nhận được ít tiền hơn không?"
"Không biết nữa..."
"..."
Khương Châu kẹp giữa hai người, vẻ mặt căng thẳng không ngừng nuốt nước bọt.
Mặc dù cái sân vận động đó không có giám sát, nhưng có chứng cớ, chứng cớ đó nằm trong tay mấy người trường nghề, bọn họ hẹn Khương Châu ra ngoài, hắn không dám không đi, sợ bọn họ tìm đến trường, sau khi đánh hắn còn quay lại video uy hiếp, muốn bảo đảm hắn không nói chuyện này ra.
Trương Kiến Thanh gửi tin nhắn cho thầy quản sinh, hôm nay là thi tháng, thầy quản sinh còn bận rộn hơn bình thường, mãi lâu sau mới nhắn lại cho ông, bảo ông xử lý công bằng, danh tiếng của trường rất quan trọng nhưng danh dự của học sinh vẫn quan trọng hơn cả.
Giáo dục chủ nhiệm 教导主任, có vai trò hơi giống phó hiệu trưởng, phụ trách sự vụ giảng dạy đào tạo hàng ngày và quản lý kỷ luật, cũng trực tiếp báo cáo công tác cho hiệu trưởng.
Nhận được tin nhắn trả lời, Trương Kiến Thanh thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì báo cảnh sát, cha mẹ Khương Châu, trường hợp của Khương Châu hai người cũng chuẩn bị xong rồi, nếu như phải bồi thường, cái này cũng là chứng cớ trọng yếu...!Tôi là giáo viên, nhất định sẽ không để cho học sinh của mình vô cớ bị thương, nhất định sẽ trả lại công bằng cho mọi người." Dứt lời, ông cầm điện thoại, chuẩn bị gọi .
Cha mẹ Khương Châu sửng sốt một lát, lập tức biến đổi.
Này thật phải báo cảnh sát, mặc dù Thẩm Dũ có thêm tôi gì, nhưng tiền bọn họ nhận được chắc chắn sẽ ít đi.
"Chúng tôi cảm thấy, hay là gọi phụ huynh của bạn này đến thoả thuận một chút, chúng tôi..."
Thẩm Dũ ngẩng đầu, nhìn bọn họ cười một tiếng, nụ cười rất ôn hoà, nhưng sự tỉnh táo lại không giống như một học sinh cấp ba nên có: "Gọi phụ huynh thì hơi khó khăn đấy ạ, cháu không có cha mẹ."
"Vậy nên cháu cũng không có tiền, cháu tương đối tin tưởng cảnh sát, nếu như chú cảnh sát bảo cháu bồi thường tiền, cháu có thể tiết kiệm tiền sinh hoạt phí để bồi thường cho cô chú, nhưng nếu như không phải chuyện cháu làm, hai người bêu xấu cháu như vậy, cháu muốn hai người xin lỗi."
Cậu đột nhiên nhớ đến, kiếp trước đi làm ở quán ăn, có đồng nghiệp trộm đồ, quản lý không tìm hiểu gì đổ hết tội lên đầu cậu, vì lúc ấy không có ai làm chứng cho cậu, Thẩm Dũ lúc ấy quá ngu ngốc, bị bọn họ doạ một cái liền bồi thường mấy tháng tiền lương.
Trương Kiến Thanh nhíu mày.
Bên ngoài đã yên tĩnh, bắt đầu thời gian làm bài thi.
Cha mẹ Khương Châu im lặng, bọn họ cũng bắt đầu nghi ngờ, Khương Châu nhất định không muốn báo cảnh sát, nhưng không giống với lí do của bọn họ.
Trương Kiến Thanh sờ điện thoại di động của mình: "Trương Văn Lý về thi trước đi, cha mẹ Khương Châu, hai người suy nghĩ kỹ một chút, Khương Châu, em cũng nhớ kỹ lại tình cảnh lúc ấy đi, chờ cảnh sát cũng phải mất một lúc, đến lúc đó nói chi tiết cho cảnh sát." Vì giải quyết nhanh, không ảnh hưởng đến bài thi, còn để cho cảnh sát đến lấy chứng cứ.
Thái độ của Trương Kiến Thanh cũng rất rõ ràng, ông sẽ không nghe thông tin từ một phía, bất kể chuyện gì cũng phải có chứng cứ, nếu giờ cả hai bên đều không có chứng cớ mang tính quyết định, vậy thể giao cho cảnh sát xử lý vẫn là một lựa chọn đúng đắn.
Thẩm Dũ đã chắc chắn báo cảnh sát, nếu "Bị cáo" cứ như vậy, cha mẹ Khương Châu cũng quá rõ là làm không được, chỉ là vẫn luôn vặn hỏi Khương Châu, vẫn khóc lóc vì sao mạng con trai mình lại thảm như vậy.
Chờ Trương Kiến Thanh báo cảnh sát xong, nói rõ tình huống, phòng giáo viên liền yên tĩnh lại.
Thẩm Dũ lại rất nhàn nhã, nhìn trên bàn Trương Kiến Thanh có bài thi, cầm lên giả bộ làm bài, cũng không nhìn xem vẻ mặt cha mẹ Khương Châu là như thế nào.
Trương Kiến Thanh đứng sau lưng cậu quan sát một lúc, sờ sờ cằm.
Cái thành tích này, không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một học sinh.
Mà Khương Châu sau khi Trương Kiến Thanh báo cảnh sát, vẻ mặt còn hoảng sợ hơn lúc đầu, càng ủ rũ, hắn sợ bị điều tra ra được đây không phải là sự thật, càng sợ bị mấy người trường nghề kia trả thù, nói cho cùng, cái này cũng phải trách Trương Văn Lý!
Cha mẹ hắn vẫn thì thầm to nhỏ bên tai hắn, cũng không biết là nói những gì, sắc mặt ngày càng khó nhìn.
Sau một giờ bắt đầu làm bài thi, cửa phòng giáo viên có tiếng gõ cửa.
Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là cảnh sát tới.
Thẩm Dũ duỗi người.
Bài thi gì mà khó như vậy, cậu xem lại đầu đề một chút, [Luyện tập số học trên lớp năm nhất cao trung ]
Không làm được.
Trương Kiến Thanh cũng mệt mỏi đứng dậy.
Ông là một "người trung gian", cũng không tiện rời đi hoặc nghỉ ngơi, sợ mình vừa đi khỏi hai bên lại xảy ra va chạm.
Nghe được tiếng gõ cửa như nghe được cứu tinh.
Đứng ở cửa, Hoắc Duệ tóc bị thổi cho rối bù, ống tay áo sơ mi bị cuộn đến cùi chỏ, thở hổn hển hớp mấy khí lớn, nhìn lại có chút phong trần.
Khoé môi không hề có sự châm chọc: "Thầy Trương."
Khương Châu lúc này đã ngừng khóc.
Nói đúng ra là sợ không dám khóc nữa.
Bởi vì sau lưng Hoắc Duệ là ba người cao to mặc đồng phục trường nghề, mặt mũi sưng húp, vẻ mặt khổ sở, không còn bộ dáng hung ác như lúc đánh hắn..