Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

chương 14: đánh nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Thằng khốn nào..."

Lời của Trương Văn Lý còn chưa hết, cái chân kia lại nghiền lưng hắn một cái, giống như là dưới bàn chân không phải là người sống.

Trương Văn Lý bắt đầu đau đớn giãy giụa, nhưng vô ích.

Hoắc Duệ vén mí mắt lên, tầm mắt quét qua hai tên đang áp chế Thẩm Dũ, và tên mặt co rúm lại liều mạng đứng phía sau cây bên cạnh kia, thu hồi chân.

Cái đạp vừa nãy in lại dấu chân sau lưng áo đồng phục của Trương Văn Lý.

Trương Văn Lý kịch liệt ho khan, nhưng không có sức lực bò dậy.

"Thiếu chút nữa thì nghĩ là ---" Hoắc Duệ nhấc chân, đạp lên ngực tên đã kéo Thẩm Dũ, người kia lui về sau mấy bước, chạm phải tường, kêu lên một tiếng.

Có vẻ bị đạp không nhẹ.

"Chỗ này không phải là Văn Lễ mà là trường nghề."

Hoắc Duệ quét Thẩm Dũ một cái.

Lúc tầm mắt rơi xuống khoé miệng của Thẩm Dũ, mắt hơi híp một chút, biểu tình trở nên có chút nguy hiểm.

Tên đang đỡ Thẩm Dũ lập tức buông lỏng tay, có chút kinh sợ, bọn họ thật ra không phải đến tìm Hoắc Duệ để đánh nhau, nếu quả thật đụng phải Hoắc Duệ, trên miệng sẽ say hi hai câu.

Ai biết vận khí tốt như vậy, Hoắc Duệ vừa văn không có ở đây, lợi dụng sơ hở, lại nghe Trương Văn Lý kích bác.

Cứ như vậy, còn Trương Văn Lý nằm trên mặt đất trở nên bị ghét vô cùng đứng lên.

"Không phải, anh Hoắc Duệ, nghe bọn em giải thích --- mọi chuyện không như anh nghĩ đâu ---"

Tên cầm đầu trong nháy mắt đứng lên: "Tất cả đều do Trương Văn Lý bày ra, hắn nói cho một ít tiền, để bọn em đến đi lượn hai vòng, ra oai một chút, bọn em hoàn toàn không có ý muốn gây sự."

Hoắc Duệ không kiên nhẫn nghe bọn họ giải thích.

Vừa rồi cô giúp việc ở nhà gửi tin nhắn nói mẹ hắn đang làm loạn, Hoắc Duệ có chút phiền não, liền đi đến wc hút một điếu thuốc, còn chưa hút xong, Thẩm Dũ không biết vì sao gửi định vị cho mình qua Wechat.

Hai người từ khi thêm bạn trên Wechat, chưa từng gửi tin nhắn.

Hoắc Duệ nhận.

Cuộc đối thoại của bọn họ, Hoắc Duệ không nghe được.

Lúc Thẩm Dũ được thả ra, có chút ngoài dự đoán, nắm đấm thứ hai trong dự liệu không nện xuống.

Cậu thực ra cũng không sợ đau lắm, nhưng bởi vì thân thể này không chịu được, chỗ bị Trương Văn Lý đá kia vẫn còn đau, gò má cũng hơi căng.

Thẩm Dũ đi tới bên Hoắc Duệ, kéo cánh tay Hoắc Duệ một chút, quay đầu lẳng lặng nhìn hắn một hồi, đáy mắt mơ hồ mang theo ý cười.

Hoắc Duệ một tay nắm tóc tên dẫn đầu, đang định đập đầu hắn vào tường.

"Không nên làm to chuyện."

Hoắc Duệ nhíu mày lại, biểu tình có chút không kiềm chế được, một cước đạp tên vừa mới núp bên cạnh, nghe thấy tiếp Thẩm Dũ chậm rãi mở miệng: "Không nên đánh vào mặt, quá lộ."

Ít nhất thì nên tìm chỗ nào đó không quá lộ mà đánh.

Hoắc Duệ hạ khoé miệng, kéo ống tay áo lên.

Ba tên trường nghề cuối cùng cũng khóc đến kêu cha gọi mẹ, còn thề sau này không dám tới Văn Lễ gây chuyện nữa, Hoắc Duệ mới bỏ qua cho bọn họ, để cho bọn họ ỉu xìu chạy đi.

Cuối cùng mới xử lý Trương Văn Lý.

Trương Văn Lý vẫn duy trì tư thế nằm đó, biểu tình nhìn hết sức thống khổ, liều mạng trợn mắt nhìn Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ vì chân bị đá một cái, không ngồi xuống được, liền vòng cạnh hắn hai vòng: "Có phải Khương Châu tìm người không?"

"Con mẹ nó, chúng mày dám đánh bạn cùng lớp! Muốn bị đình chỉ đúng không!" Trương Văn Lý không để ý tới cậu, Hoắc Duệ đạp một cước sau lưng hắn, nửa ngồi xổm xuống nắm lấy tóc hắn khiến hắn ngẩng đầu lên.

"Ừ, tao chưa bị đình chỉ bao giờ, muốn thử một chút." Giọng Hoắc Duệ hơi giễu cợt.

"Mày muốn thử không --- gãy chân...!hay là gãy tay?"

Trương Văn Lý ngước đầu, nhìn cặp mắt kia của Hoắc Duệ, đáy mắt Hoắc Duệ không nhìn ra biểu cảm gì.

Người trong lớp thường thì thầm đồn đại nhau, tính Hoắc Duệ đáng sợ như thế nào, đánh người kinh khủng như thế nào, nhưng đâu có ai tận mắt chứng kiến bao giờ, giờ Trương Văn Lý mới biết, lần trước hắn thực sự hạ thủ lưu tình với Khương Châu, ít nhất chỉ là doạ Khương Châu một cái.

Thẩm Dũ chịu đựng đau chân ngồi xuống, hỏi lại lần nữa: "Có phải Khương Châu không? Hôm nay tôi nghe hai cậu nói chuyện với nhau ở wc rồi."

Cậu ngồi gần Hoắc Duệ, ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người đối phương, đột nhiên cảm thấy an tâm.

Hoắc Duệ liếc mắt một cái, buông Trương Văn Lý ra: "Phiền phức, trực tiếp đi tìm Khương Châu hỏi."

Nhưng hỏi như thế noà, cũng không phải là chuyện cậu có thể khống chế.

"Thành tích học tập của Khương Châu tốt, nếu như bị đình chỉ, cậu biết ảnh hưởng tới nguyện vọng thi đại học của hắn như thế nào rồi chứ?" Thẩm Dũ giọng rất bình thản, dường như người nổi giận vì Trương Văn Lý nói câu "Cái loại rác rưởi Hoắc Duệ" không phải là cậu, người bị đánh cũng không phải là cậu.

"Cậu không nói, bọn tôi có thể tìm ba người kia --- nhưng, đến lúc đó, không còn là chuyện riêng đơn giản như vậy nữa."

"Không phải cậu ấy! Là tao!"

"Là ai cũng không quan trọng, chỉ hi vọng không có lần tiếp theo." Thẩm Dũ đứng lên, đồng phục của cậu vì bị lôi kéo mà nhăn, ở chỗ chân có một dấu chân rất rõ ràng: "Nhưng---"

Cậu dừng một chút, nhìn về phía Hoắc Duệ: "Cậu phải xin lỗi Hoắc Duệ."

Hoắc Duệ đang kéo cổ áo sơ mi xuống: "?"

"Con mẹ nó tao ---" Trương Văn Lý chưa nói hết nửa câu sau, bị Thẩm Dũ đạp vào tay.

"Mặc dù bây giờ tôi có chút ỷ thế hiếp người," Khoé môi Thẩm Dũ ngậm cười: "Nhưng cậu gây sự tôi cũng không có biện pháp, nếu như cậu không nói xin lỗi, bọn tôi có chứng cớ, hành động của tôi và Hoắc Duệ thuộc về tự vệ, có thể Khương Châu cũng không có ra mặt, nhưng mà, hắn cũng sẽ bị liên luỵ---"

Trương Văn Lý không rõ cậu rốt cuộc có phải đang uy hiếp mình hay không, thậm chí không biết, tại sao Thẩm Dũ lại muốn mình xin lỗi Hoắc Duệ, rõ ràng người chịu đòn là hắn mà.

"Xin lỗi, Hoắc Duệ!"

Người dưới mái hiên, không cúi đầu không được.

...!

Lúc về kí túc, sắc trời đã tối.

Vì chân bị thương, Thẩm Dũ đi hơi chậm.

Hoắc Duệ đi trước mặt cậu, vẻ mặt rất không kiên nhẫn, nhưng vẫn luôn dừng lại chờ cậu.

Đèn đường kéo bóng của hai người bọn họ thật dài, bởi vì là tối thứ sáu, trong trường học không có người, an tĩnh hơn bình thường rất nhiều.

Không mang bài tập về, thời gian hai ngày cuối tuần, cậu không biết lớp học có khoá hay không.

Cậu liếc nhìn phía lớp học, chỉ có đèn hành lang còn sáng.

Bước chân Thẩm Dũ chậm lại.

Hoắc Duệ quay đầu nhìn cậu một cái: "Cậu cầm tinh con rùa à?"

Hơi hơi mất kiên nhẫn.

Bước chân Thẩm Dũ dừng lại một chút: "Tôi muốn quay lại lớp một chút, tôi không mang bài tập về."

"Sao cậu lại phiền phức như vậy." Mượn đèn đường, Hoắc Duệ liếc nhìn chân cà nhắc của Thẩm Dũ, tầm mắt lại rơi xuống khoé miệng Thẩm Dũ, có chút máu, nhưng đối phương hình như không để ý đến, thậm chí đến giờ cũng không chịu lau vết thương đi, gò má cũng hơi sưng lên.

Tâm tình Hoắc Duệ hơi khó chịu.

Vì người mà mầy người kia tìm là hắn, Thẩm Dũ đơn thuần vô tội bị dính líu, hắn từ trước đến giờ không thích người khác bị dính vào chuyện của mình, khiến cho hắn cảm thấy giống như mắc nợ người ta.

Hơn nữa người bị đòn là Thẩm Dũ, không phải là Hoắc Duệ hắn, lại để cho Trương Văn Lễ xin lỗi hắn, còn ra thể thống gì?

Bởi vì Trương Văn Lý mắng hắn một câu?

Hoắc Duệ càng thấy khó chịu.

Thẩm Dũ nhìn hắn một hồi, có thể là vì lúc nãy đánh người biên độ hơi lớn, cổ áo sơ mi của Hoắc Duệ mở ra hai cúc, dưới đèn đường có thể thấy rõ da ngực hắn.

Thẩm Dũ nhớ tới tiết thể dục buổi chiều, người này không chút kiêng kị cởi áo thể dục ném cho mình.

"Hay cậu về trước đi?"

Thẩm Dũ nghiêng đầu cúi xuống, ý cười nhạt bên khoé môi.

Giống người không có chuyện gì xảy ra.

"Ngày mai sẽ mở cửa." Hoắc Duệ vòng qua sau lưng cậu: "Có phiền không, nhanh về phòng đi."

"Trên đường không lạnh hả?" Giọng nói có chút hung dữ.

Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, Hoắc Duệ vừa nói như vậy, Thẩm Dũ mới cảm thấy có chút lạnh.

Nhưng trong lòng lại ấm áp.

Không biết có phải là tác dụng của lời nói Hoắc Duệ không, đi tới nửa đường, Thẩm Dũ hắt xì hai cái, cảm cúm vừa mới khỏi đã trở lại, mũi cũng bắt đầu ửng đỏ.

Hoắc Duệ hứ hai tiếng, phát hiện ra mình không mặc áo khoác.

Về đến kí túc, Hoắc Duệ trực tiếp đi vào phòng , không thèm nhìn Thẩm Dũ một cái, hết sức vô tình.

Thẩm Dũ đứng ở cửa , nghe tiếng cửa kí túc ba một tiếng, cười hơi bất đắc dĩ.

Vào phòng, Thẩm Dũ sờ khoé môi.

Lúc bị đánh không cảm thấy gì, giờ thì lại hơi hơi đau, căng đau trên mặt cũng càng cảm thấy rõ ràng.

Cậu soi gương một chút, kí túc không có bông băng, chỉ có thể lấy khăn giấy thay thế quẹt quẹt chút, lúc chạm vào, không nhịn được mà nhíu mày.

Chỗ chân kia cũng đau hơn vừa nãy rất nhiều, mặc dù lúc đi lên cầu thang Hoắc Duệ hình như đã cố gắng hết sức để đợi cậu, nhưng leo sáu tầng thì có chút tổn hại.

Bình nước nóng của phòng hôm nay đã báo sửa xong, Thẩm Dũ cầm quần áo ngủ đi vào, giờ đây cậu chỉ muốn tắm, sau đó ngủ sớm một chút.

Trước kia cũng đều như vậy.

Nhưng vừa vào phòng vệ sinh, trong đầu cậu đều là hình ảnh Hoắc Duệ, lúc Hoắc Duệ đột nhiên xông tới, lúc Hoắc Duệ mặt lạnh đánh người.

Tim đập hơi nhanh rồi.

Lúc cậu vừa sống lại, hình ảnh Hoắc Duệ thoáng qua cũng chưa từng khắc sâu trong đầu như vậy, nhiều nhất chỉ là mơ thấy hắn râu ria xồm xoàm ngồi trước giường bệnh kể chuyện cho mình.

"Mẹ nó! Trương Văn Lý có bệnh hả! Chúng ta với nó không thù không oán! Giờ nó đang ở đâu, phải đập cho nó một trận, tốt nhất là đập cho bán thân bất toại!"

Lục Sơ Hành đi lên tầng, cả tầng sáu tràn ngập tiếng nói của hắn.

"Xong chưa, nhỏ giọng chút đi, muốn tìm chuyện thì phải hỏi ý đại ca đã, lại nói người là đại ca đánh, đại ca tự có tính toán."

Hai người xách một đống đồ ăn vặt, còn lẫn mùi khói và mùa bia.

Vừa vào siêu thị không được bao lâu, Lục Sơ Hành nhận được nhận được tin nhắn Wechat của Hoắc Duệ, nói hắn về kí túc sớm một chút, còn kèm thêm chat voice.

Lục Sơ Hành lâu rồi không nhận được voice chat của đại ca, trong nháy mắt liền thấy kích động, còn tưởng rằng mình lại được yêu thích hơn một chút, kết quả vừa mới mở voice ra liền nghe được một câu "Vừa mới đánh nhau với Trương Văn Lý", mặc dù chuyện này không liên quan gì đến việc về phòng sớm, với lại người gây chuyện là Trương Văn Lý, dù tính Hoắc Duệ xấu nhưng sẽ không chủ động gây chuyện.

Lúc hai người về phòng, Hoắc Duệ đã không còn ở đấy.

Thẩm Dũ từ nhà vệ sinh đi ra, điện thoại di động liền rung hai cái.

- -- Lục Sơ Hành: Bạn cùng bàn, tới phòng bọn tôi chơi game đi? Ba người đang thiếu một chân!!!.

Truyện Chữ Hay