Edit: Dĩm Dĩm
◇◇
Chọc chọc đầu tiểu Kỳ Lân, thấy Kỳ Lân vẫn không nhúc nhích, cũng không có nửa điểm phản ứng, chỉ là sau khi mao bị áp xuống sẽ chậm rãi xoã tung lên. Mặc Sĩ Phong lại dùng ngón tay nhẹ nhàng mà nhấc chân trước của tiểu Kỳ Lân lên, buông ra, rồi nhấc lên, lại buông, mà tiểu Kỳ Lân cũng không thèm ngẩng đầu, tròng mắt không nhúc nhích.
Vì làm một món đồ chơi mao nhung đủ tư cách, Dung An cũng là liều mạng, nếu có thể nghẹn lại không hô hấp, tin tưởng cậu nhất định sẽ nghẹn.
Cảm giác của Mặc Sĩ Phong đối với việc này là tiểu vương hậu nhà mình đang chơi đùa với mình, vậy thì mình phải phối hợp.
Thời gian trôi qua thật mau, mắt thấy sắp giờ, Mặc Sĩ Phong thập phần luyến tiếc tiểu Kỳ Lân, nhưng vẫn phải đưa Tiểu vương hậu về Dung gia. Không đợi hắn hành động đã nghe người ta bẩm báo, Dung Khải đã tới hoàng cung đón người.
Biểu tình Mặc Sĩ Phong cứng lại, hắn đâu phải không đưa tiểu Kỳ Lân về, có nhất định phải nhìn chằm chằm như thế không. Hắn không muốn để ý tới tất cả mà trực tiếp lướt qua Dung Khải đem người đưa về, nhưng nghĩ đến Dung An là người Dung gia, nếu đắc tội Dung Khải, về sau bọn họ cho mình mang giày nhỏ, ở thời điểm mình truy tiểu vương hậu làm mình ngột ngạt thì biết sao bây giờ.
Vì thế Mặc Sĩ Phong đen mặt đi đến trước mặt Dung Khải, “Đi.”
Không có đưa tiểu Kỳ Lân cho Dung Khải ôm, Mặc Sĩ Phong chuẩn bị tự mình đi Dung gia.
“Giao cho tôi đi.” Dung Khải với Mặc Sĩ Phong là người cùng thế hệ, cả hai cũng coi như là bạn bè, bởi vậy, hắn liền muốn từ trong tay đối phương ôm tiểu đường đệ qua.
Mặc Sĩ Phong nghiêng người, cất bước rời khỏi phòng khách hướng về xe huyền phù, muốn ôm cũng là tự mình ôm về.
Tuy rằng không ôm được tiểu đường đệ, nhưng Dung Khải vẫn nhìn thấy bộ dáng Dung An giả chết, xa xa nhìn qua thật giống như con rối Kỳ Lân treo trong tủ kính. Tiểu đường đệ ở phương diện này kỹ thuật diễn thật cao, nghĩ đến đã thấy thắp sáng mãn cấp.
“Từ từ.” Dung Khải gọi lại Mặc Sĩ Phong, “Ngài không đem tiểu đường đệ đổi thành con rối đi?”
Nói trực tiếp như thế làm Mặc Sĩ Phong mãnh liệt chịu một kích, tại sao hắn không nghĩ tới điểm này, dùng con rối thay thế tiểu vương hậu, đem tiểu vương hậu lưu lại trong cung, đưa con rối cho Dung gia.
Thấy Mặc Sĩ Phong dừng lại, Dung Khải cảm thấy hoài nghi liền nhấc chân chạy đến trước mặt Mặc Sĩ Phong chọc chọc đầu tiểu Kỳ Lân, không phản ứng? Lại chọc, sau đó hắn bị Kỳ Lân cắn tay.
MD, còn chọc, lại chọc nữa chắc phải biến ngốc, vốn dĩ chỉ số thông minh đã không đủ dùng rồi. Dung An cảm thấy không vui liền hung hăng cắn thêm vài cái, nhưng mà điểm lực độ này ở trước mặt thú nhân có thể xem nhẹ.
Hàm răng thật nhỏ, thật độn, đây là ý nghĩ của Dung Khải, khó trách Kỳ Lân đều muốn ăn đồ ăn mềm, còn muốn hầm tới nát.
“Răng sẽ vỡ vụn.” Một bàn tay khác của Dung Khải xoa xoa đâu tiểu Kỳ Lân.
o(╯□╰)o, Dung An đành phải buông miệng, cậu rất muốn đi diện bích, làm cái gì cũng đều có hại cho mình.
Mặc Sĩ Phong trực tiếp ném tay Dung Khải ra, “Xoa hư.”
Ánh mắt Dung Khải hơi lóe, giờ phút này đại đế không nghiêm túc, càng có nhân khí.
“Dung gia!” Dung Khải cường điệu.
Dung gia, đây là lời nói hai ngày nay người Dung gia thích nhất, Dung Khải cũng không ngoại lệ, Kỳ Lân là của nhà bọn họ, bọn họ sẽ bảo vệ tốt, không cần người khác nhắc nhở.
Mặc Sĩ Phong nghẹn khuất, Dung An xác thật là người Dung gia, nhưng cũng là tiểu vương hậu của mình. Bọn họ không cần cường điệu sự thật đã định trước người khác được không, bọn họ không nghĩ tới mình còn chưa cùng Dung An đính hôn chính là chuyện đại sự quan hệ đến toàn tinh hệ sao.
Không được, tối nay phải liên hệ với hội trưởng lão, sớm định ra rồi thông cáo cho toàn tinh hệ, có lẽ còn có thể đem tiểu vương hậu tới bên người. Mặc Sĩ Phong còn nghĩ thêm nếu không thể đem tiểu vương hậu đưa tới hoàng cung thì chính mình đi đến Dung gia cũng rất tốt.
Ôm chặt tiểu Kỳ Lân, Mặc Sĩ Phong lúc này mới đi tiếp, hiện tại cứ cho người Dung gia nói thêm hai câu đi, Kỳ Lân sớm hay muộn cũng là của mình.
Nhìn thấy động tác biệt nữu của Mặc Sĩ Phong, khóe miệng Dung Khải co rút, trước kia ngẫu nhiên nghe tổ phụ nói khi Phệ Thiên Mãng truy thê thì da mặt dày như thế nào,không biết xấu hổ như thế nào, Dung Khải còn chưa tin, rốt cuộc Phệ Thiên Mãng cũng là người thống trị tinh hệ, bên ngoài luôn biểu hiện đến phi thường thong dong đại khí, hoàn toàn không giống một người lòng dạ hẹp hòi. Trước kia Dung Khải còn cho rằng Mặc Sĩ Phong là một minh quân, vì nước cố sức lo lắng, hiện giờ, đại đế vẫn là đại đế, rồi lại có điểm bất đồng.
Dọc theo đường đi, tiểu Kỳ Lân đều ngốc trong lòng ngực Mặc Sĩ Phong, Dung An đã thỏa hiệp, chỉ cần mình làm bộ như con rối thì đại đế nhiều lắm chỉ xoa xoa đầu mình, nâng nâng chân trước của mình, sẽ không lẩm bẩm lẩm bẩm những cái quá khứ huy hoàng kia. Khi đại đế gặp đại đường ca thì vô cùng ít lời, Dung An rất hy vọng khi đại đế đơn độc đối mặt với mình cũng như vậy.
Cho dù tài xế chạy xe huyền phù chạy đến chậm rì rì, thì nửa giờ chờ sau vẫn đến Dung gia.
“Phiền toái ngài……” Dung Khải vốn định nói đối phương đưa đến cửa cũng nên trở về, không nghĩ tới đối phương không biết xấu hổ xuống xe vào nhà.
Cuối cùng Mặc Sĩ Phong ôm Dung An vào phòng, nhưng mà này còn chưa kết thúc, “Đến tẩy rửa một cái.”
Dung Khải phát hiện chính mình lại lần nữa bị xem nhẹ, đại đế nhanh như vậy đã ôm tiểu Kỳ Lân đến phòng tắm, chưa cho bọn họ thời gian phản ứng, đã giúp tiểu Kỳ Lân tắm rửa. Sao lại thế này, việc này xem như khinh bạc tiểu đường đệ đi, đại đế thật không biết xấu hổ.
Không muốn để tiểu đường đệ bị khinh bạc, vậy đi ngăn cản đi, nhưng mà khi đi vào phòng tắm, Dung Khải phát hiện đại đế thập phần nghiêm túc mà tắm rửa cho tiểu Kỳ Lân, động tác mềm nhẹ kia làm hắn há hốc mồm. Sau đó nghĩ đến tiểu đường đệ là giống cái Kỳ Lân, thân là giống đực thú nhân chính mình cũng không thích hợp ngốc ở nơi này, cho dù đường đệ đang ở hình thái Kỳ Lân xem hay không xem cũng không có vấn đề.
Dung nhị thiếu biết con trai đã được đưa về nên vội lại đây, hắn muốn cùng con trai tâm sự cho mọi người thấy hắn là một người phụ thân tốt, chỉ trùng hợp không phát hiện con trai là Kỳ Lân mà thôi.
Khi Dung nhị thiếu hưng phấn vọt tới phòng con trai, hắn liền nhìn thấy Dung lão phu nhân không vui ngồi ở đó.
“Mỗ phụ.” Dung nhị thiếu hấp tấp nháy mắt khép lại hai chân, không dám phát ra tiếng vang lớn, cho dù phụ thân không ở đây, nhưng mỗ phụ cũng không phải một người dễ lừa gạt, đặc biệt là từ khi mỗ phụ biết được con trai của mình là Kỳ Lân thì thái độ đối đãi với mình liền kém đến không muốn nhìn.
“Làm cái gì?” Dung lão phu nhân xụ mặt, lúc lại đây liền thấy đại đế giúp cháu trai bé bỏng tắm rửa, tâm đau đến không thể đau hơn, đó chính là tiểu Kỳ Lân của mình à, còn chưa có gả cho đại đế đâu, “Người đã lớn thế rồi còn như vậy, một chút lễ phép cũng không hiểu.”
Dung nhị thiếu rất muốn nói Dung An là con trai của con, không cần chú ý lễ nghi. Giữa người thân, không phải là nên xóa bớt những cái nghi thức xã giao đó sao, còn có này cùng lễ phép có nửa mao tiền quan hệ sao.
“Tiểu An nó……”
“Nha, nhớ tới con trai rồi.” Dung lão phu nhân âm dương quái khí nói, “Nhìn cái dạng ngu ngốc kia của con xem, Tiểu An thế nào lại là con của con, nếu là của lão đại thì thật tốt, nhất định vừa sáng sớm đã nhận ra Tiểu An là Kỳ Lân, cũng sẽ không ăn khổ nhiều như vậy.”
“Không phải đã giao cho đại tẩu chiếu cố sao.” Dung nhị thiếu nhỏ giọng nói thầm, trong tâm đã đổ đầy máu, toàn bộ đều do con a.
Dung nhị thiếu bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước tại sao không chụp ảnh con trai rồi gửi cho phụ thân cùng mỗ phụ xem, tại sao ngây ngốc đến mức chỉ hiểu chụp hình người, mà không chụp hình thái Kỳ Lân. Lại nhớ trước đây không phải sợ họ ghét bỏ con trai có khuyết tật sao, con trai cũng không muốn cho người khác nhìn thấy một mặt kia nên mình mới không có gửi cho phụ thân xem hình thái Kỳ Lân. Dung nhị thiếu không có giải thích, sau khi giải thích, nhất định lại bị bọn họ khinh bỉ.
“Bất mãn?” Dung lão phu nhân nghe được Dung nhị thiếu nói thầm, rất không hài lòng, “Lại cho các con chiếu cố, ngày nào đó tiểu Kỳ Lân bị bắt cóc, các con cũng không biết.”
Vươn ra ngón tay chỉ thẳng vào phòng tắm, Dung lão phu nhân chính là không cao hứng động tác của Mặc Sĩ Phong, nhưng lại không thể ngăn cản. Nima, mình chỉ nói một câu, đối phương liền nói này quan hệ đến tương lai toàn tinh hệ, câu nói đầu tiên đã giải quyết xong.
Dung nhị thiếu xem như minh bạch, Dung lão phu nhân bất mãn với đại đế, nhưng khó mà nói ra, vì thế liền trút lên người mình, đúng là nằm cũng trúng đạn.
Sau khi giúp tiểu Kỳ Lân tắm rửa xong, Mặc Sĩ Phong còn chưa đi, mà ngồi trên sô pha cầm khăn lông giúp tiểu Kỳ Lân sát mao, dùng đồ điện hong khô gì đó đối với thân thể không tốt.
Dung lão phu nhân cùng Dung nhị thiếu an vị ở một bên nhìn Mặc Sĩ Phong giúp tiểu Kỳ Lân sát mao, Dung An híp mắt lại, tuy rằng vị này đại đế có điểm lông gà, nhưng vẫn có đủ tư cách Kỳ Lân nô.
Mấy người không nói một lời, nhưng Dung nhị thiếu thấy Mặc Sĩ Phong giúp đỡ con trai lau khô mao xong còn chưa chịu rời đi, hắn nổi giận, “Ngài có thể lăn!”
Mặc Sĩ Phong nhướng mày, liếc liếc mắt nhìn Dung nhị thiếu một cái. Dung nhị thiếu mạc danh chột dạ, rõ ràng mình là phụ thân Dung An, nói lời này rất bình thường, vì sao còn có loại cảm giác này, nhất định là vì khí thế của người đại đế thượng vị này quá cường.
“Vương hậu còn chưa ngủ.” Mặc Sĩ Phong bình tĩnh nói.
Vương hậu a sợi len a, Dung nhị thiếu mở to hai mắt trừng Mặc Sĩ Phong, đại đế thật đúng là không biết xấu hổ còn dám ở trước mặt mình nói câu này, con trai của mình còn chưa có cùng bất luận kẻ nào đính hôn. Dung nhị thiếu tuyệt đối sẽ không nói cho những người này, lúc trước chính mình còn muốn giới thiệu giống cái cho con trai, chuẩn bị cho con trai cùng tức phụ tương lai sớm một chút bồi dưỡng cảm tình.
() Nguyên văn “mao tuyến”《毛线》= một câu chửi bên TQ
“Vương, hai người không thân.” Dung lão phu nhân ho nhẹ, “Tiểu An khẩn trương sẽ ngủ không được, giấc ngủ không tốt, bất lợi với sinh trưởng của Kỳ Lân.”
Sinh trưởng không tốt, ngài cũng không cần nghĩ đến chuyện lăn giường, đây là lời ngầm của Dung lão phu nhân.
Dung An đang giả chết ánh mắt bỗng sáng lên, hết sức tán thưởng tổ mỗ, còn lời ngầm gì đó, cậu cũng không phát hiện.
“Tiểu vương hậu, ngủ ngon.” Mặc Sĩ Phong cầm móng vuốt tiểu Kỳ Lân, “Gặp trong mộng.”
Không phải nên là ngày mai gặp sao, Dung An căn bản không biết tộc Phệ Thiên Mãng có được kỹ năng đặc thù mơ thấy bạn lữ mệnh định.
Dung An không biết, không đại biểu Dung lão phu nhân không hiểu, “Vương, vì tương lai tinh hệ, ngài vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai dậy sớm xử lý công vụ.”
Mặc Sĩ Phong gật đầu, công vụ gì đó tạm thời có thể xem nhẹ, ngày mai sau khi thức dậy thì rất nhanh lại có thể ôm tiểu vương hậu.
“Vương, tôi tiễn ngài.” Dung nhị thiếu đi đến trước mặt Mặc Sĩ Phong, còn không chịu đi thì hắn liền thỉnh đi.
Quay đầu không tha mà nhìn thoáng qua tiểu Kỳ Lân, Mặc Sĩ Phong mới cất bước rời đi, trước khi rời khỏi Dung gia còn không quên nói cho Dung nhị thiếu, “Ngày mai ta sẽ lại đây đón người.”
Đón cái gì mà đón! Dung nhị thiếu rất muốn giấu con trai đi, dù là ai cũng không chuẩn cho liếc nhìn con trai của mình. Chờ khi Dung nhị thiếu trở về chuẩn bị cùng con trai bé nhỏ nói chuyện, hắn lại lần nữa gặp được Dung lão phu nhân.
“Lăn về phòng đi.” Đây là đáp án Dung lão phu nhân cho Dung nhị thiếu.
Dung nhị thiếu nghẹn khuất, vì không quấy rầy tiểu Kỳ Lân nghỉ ngơi, vẫn nên trở về đi.