Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

chương 45

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mạc Kỳ an bài người Quân bộ đâu vào đấy, so với ba bên kia, người Quân bộ không nghi ngờ có quy củ trật tự hơn rất nhiều, hơn nữa ai ai thoạt nhìn cũng đều là khổng võ hữu lực, mười phần anh khí.

Kỳ Bạch thấy Việt Kha đi đến một bên, đi lên theo.

“Sao vậy?” Tay phải mò lên cánh tay y, tim Kỳ Bạch nhất thời bịch một tiếng, giọng cũng có mấy phần nôn nóng, thế nhưng hắn còn nhớ phải nhỏ giọng.

Cánh tay dưới bàn tay, cơ bắp căng cứng, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là phản ứng bị vây trong trạng thái khẩn trương. Nói cách khác, hiện tại Việt Kha, bất luận là cảm xúc hay thân thể, đều là mở ra hình thức phòng bị, mười phần cảnh giác.

Việt Kha giơ tay cầm tay hắn, ánh mắt u ám, không quay đầu nhìn hắn, chỉ nói, “Nếu anh nói, chúng ta hiện tại tựa như con ba ba bị nhốt trong lọ, em có sợ không?”

Kỳ Bạch sửng sốt, sau đó tiêu sái cười, nói, “Tất nhiên là không sợ!”

Việt Kha rốt cuộc cũng xoay người nhìn hắn, trong mắt đối phương là thản nhiên bình tĩnh, không có một chút sợ hãi tích tụ, hiển nhiên giống như lời nói, hắn không hoảng sợ.

Khó hiểu hỏi, “Vì sao?” Vì sao không sợ?

Kỳ Bạch cười, khuôn mặt vốn tuấn tú lúc này thoạt nhìn lại hơn vài phần kiên nghị.

“Gặp khó khăn, tất nhiên là phải nghênh đón, hoảng sợ hữu dụng sao? Ngược lại, hiện tại tôi tràn đầy chiến ý nha!” Biểu cảm là lửa nóng, là khát vọng, đó là khát vọng của nam nhân đối với chiến đấu, khiến cả người hắn thoạt nhìn chói mắt khó tin.

Việt Kha đột nhiên cúi đầu cười, vuốt đầu hắn một phen, mới ‘nghiêm túc‘ nói, “Đến lúc đó phải nhớ hảo hảo ngồi yên trên lưng anh!”

Biểu cảm nóng lòng muốn thử của Kỳ Bạch đột nhiên cứng đờ, những lời này của Việt Kha thật đúng là xát muối vào tim. Mặc chiến ý tràn ngập trong lòng hắn, đánh không lại, vậy cũng chỉ có phần nhìn.

“Anh tuyệt đối là cố ý!” Kỳ Bạch nghiến răng.

“Báo cáo tướng quân, đội Quân bộ đã chuẩn bị hoàn tất!” Mạc Kỳ báo cáo.

Quân bộ có mười tám người, thống nhất mặc quân trang màu lục, trên lưng đeo một cái túi màu lục, cái nào cũng căng đầy. Lúc này mười tám người kia thẳng người, có trật tự đứng ở đằng kia, ánh mắt như dao, giống như lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, chiến ý ngập trời.

Lại so sánh với đám người của Vương, Bách Lý cùng với Tề gia, quả thực chính là một trời một vực.

Việt Kha trong mắt lóe lên một tia vừa lòng, quả nhiên, người sợ chính là đối lập. Vừa định nói, y đột nhiên biến sắc.

“Kẻ địch tập kích, đội nghe lệnh!”

“Mệnh lệnh ta cho mọi người chính là, chiến đấu cùng ta, sau đó, không tiếc đại giới, sống sót!”

Nói xong, y khom người trước mặt Kỳ Bạch.

Kỳ Bạch hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều, ghé vào lưng y, hai tay vòng qua cổ y, hai chân quắp bên hông y, hoàn toàn dán dính trên người y. Hắn có thể làm, chính là cố gắng hết sức không cản trở y.

Trường kiếm rút ra, dưới ánh huỳnh quang màu trắng, lóe ánh khát máu. Kỳ Bạch cũng cầm chủy thủ, vẫn chưa rút ra, chỉ là âm thầm nắm trong tay.

Động tác Việt Kha đột ngột, thoạt nhìn cực kỳ quái, những người còn lại không hiểu gì cả. Chỉ có một ít người biết Việt Kha sẽ không bắn tên không đích người âm thầm cảnh giác đứng lên, trong đó Vương Mặc Bạch, Tề Thất còn có Bách Lý Như Nguyệt càng như thế.

“Rốt cuộc là sao?” Kỳ Bạch thấp giọng hỏi. Động tác Việt Kha như thế, hắn chỉ biết hẳn là có nguy hiểm, thế nhưng lại không biết đến tột cùng là sao.

“Anh nghĩ, chúng ta ngay từ đầu đã trúng kế, đối phương là cố ý dẫn chúng ta đến đây! Vừa rồi, anh nghe được bốn phương tám hướng đều có Kiến tộc hướng về phía chúng ta!”

“Chúng ta hiện tại làm thế nào đây?”

Việt Kha nheo mắt, ánh mắt dừng lại ở một cái thông đạo duy nhất thông đến trung tâm sào huyệt Kiến tộc, y dường như có thể thấy kẻ địch bên kia đang chờ đợi bọn họ chui đầu vào lưới.

Cắn răng, y nói, “Đối phương hoàn toàn là đang ép chúng ta lựa chọn, mà chúng ta cũng chỉ còn một con đường!” Vì như thế, y mới thấy nghẹn khuất.

“Đi theo ta!” Cõng Kỳ Bạch, Việt Kha đi ở phía trước, dẫn đầu đi vào bên trong. Phía sau người của Quân bộ theo sát, sau đó là những người khác.

Lại trở lại Kiến tộc sào huyệt chỗ trung ương, lần này, Việt Kha không giấu mình nữa. Chỉ liếc mắt nhìn, y đã biết nơi này không giống vừa nãy, mấy con Kiến tộc trước đó thoạt nhìn nhàn nhã lúc này đang mở to đôi mắt đỏ bích, đang nhìn về phía bọn họ, không khí căng thẳng.

“A, có Kiến tộc đến!”

“Đến phía trước mau!”

Mặt sau truyền đến tiếng kinh hô, Việt Kha hiện tại căn bản không có lựa chọn, bọn họ chỉ có thể đi tới.

Trong mắt chợt lóe một tia sát ý, hai chân Việt Kha nhún trên mặt đất, cả người nhảy lên giữa không trung, sau đó trực tiếp rơi xuống giữa đám Kiến tộc. Người phía sau, cũng theo y trực tiếp vọt lại, không có bất cứ kỹ xảo nào, hoàn toàn là thô bạo vọt vào.

Oành oành oành!

Tiếng nổ mạnh vang lên, từng con Kiến tộc đột nhiên phát nổ từ giữa, lực sát thương rất lớn. Người vọt vào sớm đã có chuẩn bị, đội phòng ngự xông ra phía trước, mở ra khung phòng hộ. Khung phòng hộ là vòng bảo hộ của riêng Quân bộ, số lượng không nhiều, cũng chỉ có vài người có, vừa vặn làm xung phong.

Ban đầu Kỳ Bạch cho rằng động tác Việt Kha đã là nhanh nhất, thế nhưng, sự thật chứng minh hắn sai rồi.

Nhanh nhất, là kiếm của y!

Thân mình y linh động, giống như ma quỷ, trường kiếm trên tay chém ra từng đạo ánh bạc. Dưới kiếm, từng khối thi thể Kiến tộc còn chưa tới kịp phát nổ liền ngã xuống, đều là từ một phân thành hai. Kiến tộc trùng trùng điệp điệp đánh tới, y đi ở phía trước, trường kiếm trên tay chỉ có thể thấy kiếm phong lóe hàn quang, lập tức là thi thể Kiến tộc.

Y dùng bạo lực vô số mở ra một con đường giữa đám Kiến tộc, phía sau là mọi người gắt gao theo sát.

“Ha ha ~”

Trong không khí truyền đến mấy tiếng cười khó nghe, thanh thúy như chuông, giống như giọng ma quỷ.

Trong mắt Việt Kha tinh quang chợt lóe, ánh mắt dường như nhìn xuyên qua tầng tầng rễ cây kia, đến tận chỗ sâu nhất. Mà sau khi tiếng cười vang lên, công kích của đám Kiến tộc lại đột nhiên thay đổi.

Ban đầu là kiểu tre già măng mọc, nhưng hiện tại, lại thành vài chục con Kiến tộc đồng thời đánh tới, còn chưa tiếp cận người, liền đồng thời phát nổ. So với lần đầu, phát nổ lần này uy lực tất nhiên là mạnh hơn rất nhiều.

Cứ như vậy cũng không phải biện pháp!

Bóng Việt Kha bay lên trời, giống như mãnh hổ, sát khí trong mắt rõ ràng. Trường kiếm hình thành vô số bóng kiếm bên người, Kiến tộc xung quanh không một con nào có thể tới gần y nửa mét. Mũi chân vừa giẫm lên một con Kiến tộc, nhảy lên giữa không trung, trường kiếm trên tay khí thế không giảm, sắc bén không kém, chỉ thấy Kiến tộc bay trên không trung chạm vào trường kiếm, đều là một kiếm mất mạng, đầu đứt rời, từng cái từng cái rơi xuống đất.

Y một nhảy một đạp, nương theo Kiến tộc trong không trung, như đang ở trên mặt đất. Chỉ thấy hàn quang lóe giữa không trung, không thấy bóng người, vô số Kiến tộc rơi xuống. Ngay sau đó, Việt Kha ở không trung nghiêng người, thân mình giống như linh miêu, nhẹ nhàng vô thanh dừng ngay trung gian phía trên gốc cây, xuất hiện ở bên ngoài cách trăm mét.

Cái gốc cây treo trứng Kiến tộc không còn gì nghi ngờ là rất quan trọng, Kiến tộc phía dưới thấy Việt Kha dừng ở trên, sắp phát cuồng, con nào cũng liều mạng vọt tới phía y.

Kỳ Bạch ghé trên vai Việt Kha, vô thanh đánh giá cuộc chiến đấu. Hắn phát hiện, càng tới gần cái gốc cây này, thực lực Kiến tộc càng mạnh, mà hình thái, cũng có khác biệt. Biểu hiện rõ nhất là thân thể chúng càng thêm nhỏ gọn, động tác cũng càng thêm linh hoạt, còn có giáp xác trên người, càng giống như chất ngọc lóe sáng. Mà lực phòng ngự, cũng tăng cường.

Nói cách khác, Việt Kha tại khu vực Kiến tộc vòng biên chỉ cần tiêu phí một phần khí lực là có thể cắt bỏ đầu chúng nó, mà Kiến tộc nơi này, y lại cần tiêu phí năm phần khí lực.

Hết đợt Kiến tộc này đến đợt khác, như là vĩnh viễn cũng không giết hết, tranh tướng trước giờ bọn họ phác xông lại đây. Một con ngã xuống, con khác lại vọt đến.

Việt Kha ngăn cản một đợt công kích, cõng Kỳ Bạch nhảy vào một chỗ rễ cây đan xen. Chỗ đó lối vào tương đối hẹp, Kiến tộc muốn tiến vào không dễ dàng, Việt Kha cũng cần có cơ hội lấy lại hơi.

Kỳ Bạch nhảy xuống từ trên người y, đánh giá xung quanh cái gốc cây sinh sản của Kiến tộc này.

Gốc cây không biết đã trải qua mấy ngàn mấy vạn năm, bộ rễ to rộng, nhỏ nhất cũng cỡ cánh tay một đứa trẻ. Càng ngạc nhiên là, gốc cây này giống như đồ sứ vậy, nhẵn nhụi sáng bóng, vô cùng trơn nhẵn.

Kỳ Bạch giơ tay sờ lên, thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng. Gốc cây không phải lạnh lẽo, ngược lại có nhiệt độ như người vậy, thậm chí trong đó còn có thể tiếng tim đập, thật sự cực kỳ quỷ dị.

Kỳ Bạch nghiêng ngó trái phải, đột nhiên cảm giác có chút mệt mỏi, đơn giản khoanh chân ngồi xuống.

“Làm sao vậy?”

Việt Kha thấy thần sắc hắn không đúng, ngồi xuống hỏi.

Kỳ Bạch lắc đầu, một phen nắm chặt cánh tay hắn, nói, “Không đúng, Việt Kha, chỗ này hấp thu sức lực người, đừng đứng ở đây!” Hắn cảm giác sức lực của mình đang dần dần cạn kiệt.

Việt Kha kinh ngạc, quay phắt đầu nhìn về phía lối hai người vào.

Lối đi do hai cọng rễ cây cực lớn đan nhau mà thành, không biết từ khi nào, lại chui ra thêm một vài cọng rễ, bện chỗ đó thành võng, hoàn toàn chặn kín.

Việt Kha dùng trường kiếm cắt chúng, lại như đụng phải vật thể gì đó cực kỳ cứng rắn, trường kiếm bị bắn ngược về, rễ cây ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có.

Đó là lực phòng ngự của rễ cây, thế nhưng còn cứng rắn hơn so chi của Kiến tộc.

Việt Kha tối sạm ánh mắt, tay phải rung lên, trường kiếm phát ra luồng gió lành lạnh, kiếm khí ngút trời.

“Keng keng!”

Rễ cây đan thành võng một loạt bị chém đứt, nhưng ngay sau đó nhanh chóng khép lại.

Việt Kha thấy thế, thần sắc ngưng trọng.

“Việt Kha!” Kỳ Bạch gọi y.

“Anh không cần sử dụng sức lực nhiều, gốc này là rễ cây Nuốt Trời, thứ này sẽ hút thể lực của chúng ta, thậm chí là sinh mạng, sau đó dùng để sinh trưởng. Loài cây khác phải dựa vào ngàn năm vạn năm mới lớn được như vậy, thế nhưng nó lại chỉ cần trăm năm ngàn năm! Kiến tộc này, có lẽ cũng là dựa vào nó mới khuếch trương đến tận đây.”

Kỳ Bạch biết cũng là bởi vì cây Nuốt Trời này là một loại cây thuốc hiếm thấy, có thể dùng để kéo dài tuổi thọ.

Việt Kha không hỏi Kỳ Bạch làm sao mà biết loài cây này, cũng biết đó có lẽ là dị năng của hắn. Hơn nữa, như thế cũng hợp lý, Kiến tộc ở đây tại sao lại sinh sản nhanh đến mức này.

Chỉ là, không biết, dựa vào cái cây ấy, kiến chúa kia sẽ có bộ dáng gì.

Truyện Chữ Hay