Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đợi hết thảy bình yên trở lại, Kỳ Bạch phục hồi tinh thần lúc này mới nhận thấy trên người có chút rét lạnh, cúi đầu nhìn, nhất thời hết chỗ nói. Vừa rồi vội vàng bò từ trong nước lên, hắn vẫn còn trần trụi.

Mặc xong trang phục, Kỳ Bạch ngồi dưới đất đợi hai phút, không thấy Việt Kha trở về. Bất giác nhíu mày, Kỳ Bạch mím môi, trên mặt lộ ra thần sắc đấu tranh, cuối cùng vẫn cất bước đi qua. Đồng thời trong lòng hắn còn đang không ngừng tự chế giễu mình, mình quả thực là không có tự trọng, ngoan ngoãn đứng ở đó là tốt rồi, đi lên như vậy nếu có cái gì nguy hiểm quả thực là tìm chết a!

Đi đến chỗ nhiều dây leo nhất, Kỳ Bạch phát hiện chỗ đó có một hố to sâu khoảng hai mét, dây leo chính là mọc từ nơi này ra. Không biết là sâu cỡ nào, bên trong tối như mực thấy không rõ lắm.

Không biết Việt Kha có phải ở dưới đáy hay không?

Kỳ Bạch nghĩ như vậy thế nhưng lại không định nhảy xuống xem, dù sao Việt Kha căn bản không liên quan gì đến hắn. Kỳ Bạch định đi sang bên cạnh chờ, nhưng lúc hắn xoay người chỗ chân phải dẫm lên đột nhiên sụp xuống, trong khi hắn kinh ngạc, cả người ngã vào bên trong hố.

“Á!!!!”

Cảm giác rơi xuống chỉ có vài giây Kỳ Bạch đã rớt xuống đất, may mắn dưới đáy có dây leo lót, rơi xuống không đau.

“Kỳ Bạch?” Giọng nói kinh ngạc quen thuộc, hiển nhiên rất kinh ngạc với sự xuất hiện của Kỳ Bạch.

Mà nghe được giọng này, Kỳ Bạch lập tức kêu lên, “Việt Kha!” Lòng đất âm u ẩm ướt, vô số dây leo che khuất trên không, căn bản không có một tia mặt trời, Việt Kha ở đâu hắn căn bản thấy không rõ.

“Việt Kha, anh ở đâu?” Giọng Kỳ Bạch có chút run rẩy, nếu có ánh sáng, sẽ phát hiện sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợt. Không ai biết, hắn bị chứng sợ hãi giam cầm. Hồi còn ở cô nhi viện, hắn từng bị nhốt trong một ngăn tủ đen tối nhỏ hẹp, ngốc một ngày một đêm! Bởi vậy, sau đó hắn vô cùng sợ hãi không gian hắc ám.

Khác với Kỳ Bạch, thân là năng lực giả thị giác cực kỳ phát triển, cho dù trong không gian hắc ám, Việt Kha cũng có thể nhìn thấy, hơn nữa y cách Kỳ Bạch chỉ khoảng hai mét, bởi vậy y tinh tường thấy được Kỳ Bạch thượng sợ hãi.

Suy tư một chút, Việt Kha nói, “Ta hiện tại đang tới, cậu ngoan ngoãn ở đó chờ ta!” Nói, hắn cố ý đem tiếng bước chân phóng đại, khiến Kỳ Bạch biết hắn ở đâu.

Đi đến trước người Kỳ Bạch, Việt Kha giơ tay kéo thân thể có chút phát run kia vào trong lòng.

“Việt Kha!” Ngửi được mùi vị quen thuộc, Kỳ Bạch nhịn không được gắt gao ôm lấy nam nhân, cường độ kia gần như là muốn đem mình nhập vào thân thể đối phương.

Việt Kha lấy sự ôn nhu chưa bao giờ có vuốt ve trấn an đối phương, đối phương giống động vật nhỏ bị chấn kinh rúc trong lòng y, động tác hoàn toàn ỷ lại, khiến y nhịn không được ôn nhu với hắn. Có lẽ có thể nói, đây là chủ nghĩa đại nam tử của y bạo phát. Nam nhân kỳ thật rất hưởng thụ cảm giác được ỷ lại, Việt Kha cũng không ngoại lệ.

“Đúng rồi, cậu muốn gốc Dây mây Khát Máu làm gì?” Việt Kha lên tiếng nhằm dời đi lực chú ý của đối phương,“Dây mây Khát Máu dựa vào hút máu mà lớn, gốc của nó không phải là thứ tốt gì!”

“Không có gì là tuyệt đối!” Kỳ Bạch phản bác, “Dây mây Khát Máu này là thứ tốt!”

“Thứ tốt?” Việt Kha ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, “Cậu làm sao biết?!”

Kỳ Bạch nghẹn, sau một lúc lâu mới nói có lệ, “Dù sao đó cũng là thứ tốt, tốt đối với anh!” Hắn không thể nói đây là dị năng của mình a!

Trên thế giới này có ba loại người, một loại là người thường, một loại khác là dị năng giả, loại thứ ba là năng lực giả. Trong ba loại người này, dị năng giả lại là tôn quý nhất, chỉ cần có dị năng, địa vị trực tiếp có thể ở khu Nhất. Tiếp theo là năng lực giả, năng lực giả ban đầu cũng là người thường, thông qua dược vật tiêm vào nào đó mà khiến cho thể trạng bản thân cường hãn. Mà địa vị kém cỏi nhất là người thường, không hề có giá trị.

Kỳ Bạch lúc trước cảm thấy sợ hãi đối với năng lực kỳ quái trên người mình, sau này nhìn thấy dị năng chữa trị của Quý Tuyết liền thả tâm. Bất quá, trên thế giới này có Ngũ Hành dị năng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, còn có dị năng biến dị Phong Lôi, cuối cùng chính là dị năng chữa trị, dị năng giống loại của hắn Kỳ Bạch chưa bao giờ nghe nói.

Chỉ cần thấy một loại thực vật, trong đầu hắn sẽ xuất hiện thông tin về loại thực vật đó. Giống như Dây mây Khát Máu này, hắn biết gốc của nó rất hữu ích đối với dị năng giả, đặc biệt đối với những người mất máu quá nhiều như Việt Kha. Bất quá cũng không phải tất cả thực vật đều sẽ sinh ra phản ứng đó, chỉ có một ít thực vật đặc biệt. Mà Kỳ Bạch phát hiện, thực vật đặc biệt ấy đều thuộc dược thảo.

Ngoại trừ loại năng lực này, hắn còn có năng lực thứ hai, có một chút giống trị liệu sư, thế nhưng lại là thông qua điều phối dược thảo để trị liệu, so với trị liệu sư thì càng giống cổ y dược sư hơn.

“Được rồi!” Việt Kha thỏa hiệp, “Bất quá cậu thấy rồi thì đừng quá kinh ngạc!”

Hả?

Kỳ Bạch ban đầu còn không rõ ý Việt Kha, nhưng khi thấy được gốc Dây mây Khát Máu kia đến cùng là cái dạng gì, hắn thật sự bị kinh sợ.

“Hai người đang làm gì vậy? Việt Đại thiếu gia, anh khiêng là thứ gì vậy a?” Một đám người Tề Thất trợn mắt há hốc mồm nhìn Việt Kha cùng với thứ cao gần hai mét y khiêng trên vai.

“Gốc Dây mây Khát Máu!” Việt Kha thả thứ đó xuống đất.

“Gốc Dây mây Khát Máu? Anh lấy thứ này về làm gì?” Uông Nguyên Thức giơ tay chọc chọc lớp vỏ ngoài cứng rắn của gốc Dây mây Khát Máu, hỏi ra tiếng lòng của mọi người.

“Đây không phải là của ta, là của hắn!” Y giơ tay chỉ chỉ Kỳ Bạch phía sau nhắm mắt theo đuôi cùng tới.

Mọi người dời ánh mắt sang người Kỳ Bạch, Tề Thất hỏi, “Kỳ Bạch, cậu muốn cái thứ vô dụng này làm gì?” Nói xong còn ghét bỏ đá đá.

Không thể không nói, gốc Dây mây Khát Máu thật khó coi, bề ngoài gồ ghề, mặt trên còn có vết cắt dây leo bị chém đứt, nhìn qua càng nhăn nhúm. Trừ thể tích đủ lớn, căn bản không còn cái gì đáng giá.

Đối với sự mù mờ của mọi người Kỳ Bạch chỉ cho mấy người bọn họ ánh mắt khinh bỉ, sau đó nói Việt Kha dùng kiếm mở cái gốc ra. Khác với bề ngoài xấu xí, bên trong gốc lại cực kỳ xinh đẹp.

“Dây mây Khát Máu này là cây lựu biến dị sao?”

Bên trong gốc bị phá vỡ có một loạt hạt óng ánh giống như ruby, màu đỏ mã não, sáng ngời trong suốt dưới ánh mặt trời lập lòe phát quang, tựa như quả lựu kiếp trước Kỳ Bạch gặp vậy.

“Thứ này thoạt nhìn ngon ghê á!” Tề Thất hám ăn hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm hạt cây đỏ au kia, nhịn không được giơ tay định lấy.

“Bốp!”

Mạc Nam Khoa đánh tay hắn ra, cả giận nói, “Tên hám ăn này, còn không biết có độc hay không đã muốn ăn!”

“Thứ này chính là để ăn!” Kỳ Bạch khó chịu phản bác.

“Thấy chưa thấy chưa!” Tề Thất có đồng minh lập tức lẻn đến bên người Kỳ Bạch,“Tôi đã nói trông đẹp như vậy nhất định là ăn ngon!”

Mạc Nam Khoa bóp trán, “Cho xin cái, logic của cậu có vấn đề rồi!” Ai nói cho cậu thứ trông đẹp thì ăn ngon vậy?

“Như vậy, thứ này phải ăn thế nào?” Việt Kha cầm lấy một hạt nhìn Kỳ Bạch.

“Có gạo không?” Kỳ Bạch hỏi.

“Có! Có! Có!” Tề Thất cho rằng sẽ có đồ ăn ngon lập tức như gà mổ thóc gật đầu, rất là tích cực cầm từ trong phòng ra một túi gạo nhỏ.

Có được gạo, Kỳ Bạch nhờ người đốt lửa dựng nồi bắt đầu nấu cháo.

“Cậu đang làm cái gì?” Tề Thất ngồi xổm bên đống lửa ngóng trông nhìn gạo trong nồi, rất ngạc nhiên hỏi.

“Thế này mà anh cũng nhìn không ra, nấu cháo a!” Kỳ Bạch cho rằng đây là một câu hỏi thật ngốc.

“Nấu cháo? Đó là cái gì?”

Kỳ Bạch sửng sốt, quay đầu nhìn hắn, “Các anh nơi này không ai ăn cháo sao?”

Tề Thất lắc đầu, “Chúng ta đều là nấu cơm!”

Sau này Kỳ Bạch mới biết được, bởi vì nấu cháo tiêu phí thời gian quá dài, thời gian trước đây căn bản không ai có tinh lực đi làm, bởi vậy chậm rãi biến mất trong cuộc sống mọi người. Hơn nữa không chỉ có cháo, rất nhiều món ăn khác cũng như thế.

Chờ gạo được đun nhuyễn tám phần, Kỳ Bạch thả quả trong gốc Dây mây Khát Máu đi vào. Hạt màu mã não bỏ vào cháo lý lập tức biến thành chất lỏng màu đỏ, một mùi hương mê người từ trong nồi nhẹ nhàng tỏa ra, khiến người ta nuốt nước bọt.

“Mùi thơm quá a!” Tề Thất nhắm mắt lại hưởng thụ ngửi, sau đó hưng phấn nhìn Kỳ Bạch, “Có thể ăn chưa?”

Kỳ Bạch lắc đầu, “Chưa, bây giờ còn thêm gia vị!” Hơn nữa, phải ngao được dược hiệu của Dây mây Khát Máu ra.

Lửa chậm rãi đun, tại góc không ai thấy, Kỳ Bạch cho một điểm ánh sáng màu trắng ở trong bàn tay rơi vào trong nồi, mùi vị lập tức nồng đậm lên.

“Được chưa, được chưa a?” Tề Thất nôn nóng đã sớm kiềm chế không nổi, không ngừng thúc giục.

“Được rồi!”

Chỉ chờ Kỳ Bạch nói ra những lời này, Tề Thất đã sớm ngồi không yên lập tức bưng bát đến trước mặt hắn, bộ dáng lấy lòng kia nếu đằng sau còn có một cái đuôi, Kỳ Bạch tin tưởng, nó nhất định sẽ vẫy.

Kỳ Bạch mặc kệ Tề Thất ai oán, múc trước một chén bưng cho Việt Kha ngồi bên cạnh. Cười tủm tỉm nhìn y, “Nếm thử xem, rất tốt đối với thân thể anh!” Hắn không biết, bộ dáng hắn hiện tại, giống như đúc Tề Thất vừa rồi.

Trong cái chén thô ráp lớn cháo màu đỏ thoạt nhìn vô cùng dồi dào, ân ẩn quang mang trong suốt, thoạt nhìn rất ngon. Mùi hương mê người đã sớm len vào trong mũi, không có thìa, Việt Kha chỉ có thể kề miệng uống.

Cháo thơm ăn vào miệng, mùi vị kia, khiến người ta hận không thể nuốt luôn lưỡi vào. Hơn nữa, cháo ăn vào trong bụng lập tức tạo nên một dòng nước ấm, Việt Kha cảm giác huyết khí mình ban đầu bởi vì thụ thương mà mất đi lập tức đã trở lại.

“Cháo này…” Việt Kha ngạc nhiên nhìn Kỳ Bạch.

“Ích khí bổ huyết!” Kỳ Bạch cười tủm tỉm nói, “Biết không, nuôi tôi tuyệt đối không thiệt!”

“Ực, cậu yên tâm, nếu Việt Đại thiếu gia không nuôi, tôi sẽ nuôi cậu!” Tề Thất bên cạnh đang xì xụp húp cháo nghe lập tức nói. Nếu hắn nuôi Kỳ Bạch, về sau chắc chắn có thể mỗi ngày đều được ăn mỹ thực như vậy!

Bất quá Tề Thất nghĩ thì hay, Kỳ Bạch lại không cho hắn cơ hội, “Không cần, ta đã có Việt Kha!” Không chút suy nghĩ phản bác.

Tề Thất còn định nói thêm, lại thấy Việt Kha ném tới một ánh mắt lạnh, lập tức câm nín.

“Cho cậu!”

Đột nhiên, một thứ gì đó có độ ấm đến bên miệng Kỳ Bạch, Kỳ Bạch vừa nhìn, ra là Việt Kha đặt bát tới bên miệng của hắn.

“Cậu không phải còn chưa ăn sao!”

Chỉ là một câu thản nhiên nhưng Kỳ Bạch lại cảm giác trong lòng nóng lên, chưa từng có ai lúc ăn cái gì mà nhớ đến hắn, đây là lần đầu tiên!

“Không cần, tôi tự đi múc! Ế, sao lại hết rồi?” Kỳ Bạch nhìn đáy nồi trống rỗng ngay cả một hạt gạo cũng không lưu lại, hết nói nổi.

Việt Kha cười, kéo hắn ngồi xuống bên người, đưa bát cho hắn, “Lần sau chính cậu phải giữ phần mình trước, không thì không có phần đâu!”

Kỳ Bạch hơi mím môi ngoan ngoãn ngồi xuống, sắc mặt có chút đỏ lên.

“Việt Kha!”

“Sao?”

“Anh sẽ nuôi tôi cả đời chứ?”

“Ừ!”

“Nếu vậy, anh nuôi tôi cả đời, tôi cũng sẽ đối tốt với anh!”

“Được!”

“Như vậy, đã định!”

“Được!” Việt Kha cúi đầu nhìn hắn, tươi cười hàm chứa bao dung.

Thiếu niên này, còn yếu ớt hơn so với y tưởng tượng a!

Truyện Chữ Hay