Năm Thiên Mệnh thứ nhất, tháng mười ngày , buổi tối giờ Dậu. Một năm rưỡi từ sau khi Nữ Hoàng đăng cơ, Đại Chu lần đầu tiên cử hành một buổi quốc yến đơn giản.
Ngày đó điện Cam Tuyền ở cung Đại Chu đèn đuốc sáng ngời, hương rượu say nức lòng người. Vô số cung nga mỹ mạo đi qua đi lại, mỹ thực đủ màu cùng mỹ tửu không ngừng cuồn cuộn được bưng vào từ bên ngoài. Hơn nữa bốn phía cầm sắt cùng hoà tấu, thật sự ai nấy đều có cảm giác chỉ một chén rượu không đủ say mà mỗi người tự say.
Bởi vì Nữ Hoàng còn chưa tới, cũng không ai dám làm càn quá mức, chỉ có thể tạm thời ngồi trong điện Cam Tuyền, trước nhìn xem ca múa, nói chuyện phiếm với nhau giết thời gian.
Trong lúc đó có không ít đại thần, người nào người nấy dẫn theo mệnh phụ và nữ nhi chen nhau kính rượu hai vị đại tướng quân Chung Khiêm Đức và Vân Tranh.
Cảm thấy đời này chưa bao giờ thích ý đến thế, Chung Khiêm Đức vừa mới nhấp hai chén rượu, nhìn đồng bạn cùng mình chinh chiến suốt một năm rưỡi qua ngồi đối diện, trong lòng có chút lâng lâng.
Hôm nay hắn và Vân Tranh được an bài ngồi phía trước, vị trí của bọn họ gần với long phượng quyền y được trạm khắc tinh xảo ở trên đài. Ngay cả đám gọi là Vương gia tông thân Chu gia cũng đều xếp phía dưới hắn. Mà Đại Chu đã vài thập niên không có chiến loạn, thời thế tạo anh hùng, nhớ tới sau này nhất định còn đối chọi với Tây Vệ quốc, Chung Khiêm Đức liền có cảm giác lão thiên đang bang trợ hắn.
Hắn một lòng khát vọng, từ nhỏ đã chăm học võ nghệ binh pháp, đối xử với mỗi người đều nho nhã lễ độ không dám dễ dàng đắc tội, kỳ thật chính vì giờ phút này.
"Hiền chất!"
Thanh âm quen thuộc truyền đến, Chung Khiêm Đức vội vàng buông chén rượu trong tay, từ đệm gấm ngồi thẳng thân mình, "Việt thế bá!"
Việt Quốc công từ xa đi tới sắc mặt khó coi dị thường, Chung Khiêm Đức thấy vậy bất giác vội la lên, "Thế bá có tin tức của Thanh Phong sao!"
Lời kia vừa thốt ra ngay cả chính hắn cũng cảm giác mình quá nóng vội, nhưng người đầu tiên hắn muốn cưới về là nàng, người đầu tiên cự tuyệt hắn cũng là nàng. Hắn mãi cũng không quên được hình ảnh nàng ở trước mặt hắn bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng kia, đến giờ khắc này hắn cũng không dám tự lừa dối mình nữa.
Nhìn chàng thanh niên đầy hứa hẹn đã hoàn toàn rũ bỏ nét ngây ngô lúc trước ở trước mặt, lại nghĩ tới ngoại tôn nữ ngay cả hắn cũng nhìn không thấu kia, Việt Thịnh Đức hổ thẹn khàn khàn nói, "Hiền chất quên nàng đi, nàng không xứng với ngươi. Hơn nữa ngươi cũng biết gần đây trong triều —"
"Hoàng Thượng, Quận Chúa giá lâm —"
Thanh âm của thái giám bên ngoài cửa đại điện đánh gãy lời Việt Thịnh Đức muốn nói. Vội vàng trở lại vị trí của mình, Việt Thịnh Đức vội vàng cùng quỳ xuống theo mọi người.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Quận Chúa thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Cúi đầu trên mặt đất, ánh mắt đảo qua một mạt hồng sắc một mạt tử sắc lưỡng đạo thân ảnh, trong lòng còn đang chấn kinh không biết Quận Chúa nào dám ngồi ở phía trên, đợi ngẩng đầu lên Chung Khiêm Đức liền lập tức ngẩn người sửng sốt.
"Các khanh bình thân! Hôm nay là ngày tốt. Mọi người chớ câu nệ, ai nấy tận hứng đi."
Trong khi chúng nhân dập đầu cảm tạ, Chu Xảo Hân vừa nói vừa kéo Việt Thanh Phong đi thẳng lên trên ngồi xuống cạnh mình.
Việt Thanh Phong ở trước mặt mọi người trực tiếp ngồi bên cạnh Chu Xảo Hân đã là lần thứ hai. Một lần là sau khi nàng được phong làm Xá Nhân, lần đầu tiên nội các chúng thần thương lượng nên nghênh đón đại quân khải về như thế nào.
Mà lần này, biết chỉ cần mấy vị nội các đại thần không đứng ra liền sẽ không có người tiến lên nói gì, cho nên Việt Thanh Phong tận lực để mình có vẻ phong đạm vân khinh một chút.
"Quận Chúa?" Chung Khiêm Đức còn chưa nói, Vân Tranh ngồi đối diện hắn nhìn Việt Thanh Phong mà hắn nghĩ đã sớm mất mạng, trong mắt tràn đầy phức tạp.
"Là Từ Dương Khang Vương tam Quận Chúa, Minh Nguyệt Quận Chúa. Là Bảng Nhãn văn khoa năm nay, cũng là nội Thư Xá Nhân mà Hoàng Thượng tự mình phong, đặc biệt cho phép ở lại hoàng cung bầu bạn!"
La Hằng ngồi bên dưới Vân Tranh sợ hắn lại giống như trước phá hư tâm tình tốt đẹp của Nữ Hoàng liền vội vàng lên tiếng giải thích.
Như thể không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Chu Xảo Hân cầm chén trà xanh trên án trước mặt đặt vào trong tay Việt Thanh Phong.
Nhìn hành động thân mật như chỗ không người của các nàng, Vân Tranh biến sắc, vội vàng nhìn về phía đệ đệ Vân Hành vẫn đứng ở bên cạnh Nữ Hoàng.
Nhận thấy ánh mắt hắn, Vân Hành liền nhẹ nhàng lắc đầu ám chỉ.
Phía dưới nhạc cung phòng phái người đi ra hiến ca múa trợ hứng. Thấy đại thần đều coi như không nhìn ra điều gì khác thường, đều thong thả trò chuyện vui vẻ chỉ trỏ màn ca múa bên dưới, sắc mặt Vân Tranh vừa rồi không tốt lắm nay đã biến thành xanh mét.
Nhìn chén rượu trước mặt do dự một chút, nhìn nữ tử dung nhan diễm tựa hoa đào ngồi cùng Nữ Hoàng ở trên, Vân Tranh chậm rãi đặt tay lên ly rượu, do dự xem có nên nghe lời đệ đệ nói an tâm chớ loạn hay không.
Giơ chén rượu buông rủ mi mắt nhìn động tác của Vân Tranh ở phía đối diện, nhớ tới lời vừa rồi Việt Quốc Công nói, Chung Khiêm Đức đã hoàn toàn không còn phân thích ý hay đắc ý vừa rồi.
Quay đầu cầm chén rượu nhìn về phía trước, vừa lúc chống lại ánh mắt Việt Thanh Phong. Thấy nàng chỉ nhẹ nhàng gật một cái rồi cúi đầu, trong phút chốc Chung Khiêm Đức lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Hắn cũng không biết thì ra diễn trò quá mức cũng sẽ dần dần kéo luôn cả bản thân vào.
Nếu một năm trước hắn còn có thể lừa dối chính mình, có thể nói đủ loại dị thường mà hắn đối với Việt Thanh Phong đều là vì thân thể của nàng, đều là vì muốn thông qua nàng khiến cho Việt Quốc Công và Trưởng Công Chúa chú ý.
Nhưng một đường đi tới ngày hôm nay, thấy nàng không chút do dự nhận lấy trách nhiệm giết hại Quốc Cữu, sau đó nàng lại không hề giãy dụa khi bị người đẩy xuống vực sâu vạn trượng, hắn rốt cuộc cũng không thể lừa mình được nữa.
"Chủ tử, thuộc hạ kính ngài, hơn một năm qua chủ tử vất vả rồi!" Vân Tranh ở đối diện rốt cục vẫn không nhịn được, bưng chén rượu tiến lên.
Nhìn Vân Tranh chậm rãi quỳ xuống trước mặt mình, Chu Xảo Hân đưa mắt liếc nhìn, sau đó liền cười cầm lấy chén rượu bạch ngọc trên bàn, trựa tiếp ngửa đầu một hơi uống cạn sạch.
Cầm chén rượu đã uống hết trên tay, nháy mắt với đệ đệ của mình, thấy hắn tự mình tiến lên rót rượu cho mình, Vân Tranh lại cầm chén quay qua Việt Thanh Phong rất ít nói chuyện, sắc mặt đỏ bừng ngồi cạnh, "Đại nhân, Vân Tranh cũng kính ngươi —"
Nghe Vân Tranh xưng hô, Chu Xảo Hân làm như không nghe thấy, chỉ là ý cười nơi khoé miệng càng thêm đậm. Mà Thanh Phong lại đột nhiên đứng dậy, "Nữ Hoàng, có lẽ vừa rồi Minh Nguyệt uống hơi nhiều, muốn đi ra ngoài dạo một chút!"
Nhìn sắc mặt nàng hôm nay quả thật có chút không đúng, Chu Xảo Hân chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn xuống, "Vân Hành, cẩn thận hầu hạ!"
Buông bầu rượu trong tay, Vân Hành một thân hắc y lập tức đi đến cẩn thận đỡ Việt Thanh Phong, "Quận Chúa có chỗ nào khó chịu sao?"
"Không có!" Nhẹ nhàng lắc đầu, đem hơn nửa sức nặng thân thể đều đặt lên người hắn, Việt Thanh Phong vừa đi ra ngoài vừa cúi đầu nói.
Ánh mắt loé lên tia khác thường, bất chấp huynh trưởng mình nhìn chăm chú, Vân Hành vội vàng đỡ Việt Thanh Phong đi ra ngoài thông qua cửa điện phía sau.
Thấy hai người bọn họ cứ thế lướt qua mình đi thẳng ra ngoài, trên mặt Vân Tranh có chút xấu hổ. Quay đầu lại thấy có đại thần đi lên giới thiệu với Nữ Hoàng con cháu nhà mình, Vân Tranh ngẩn ra rồi lại hành lễ lui về vị trí của mình.
Thấy Nữ Hoàng bị rất nhiều đại thần mệnh phụ vây quanh, do dự mãi nhìn theo lam sắc thân ảnh được đỡ ra ngoài kia, Chung Khiêm Đức buông chén rượu trên tay xuống, trực tiếp đi đến chỗ khuất trong đại điện.
Ở phía trước, Việt Thanh Phong vừa ra khỏi điện Cam Tuyền, còn đang đi trên hành lang, nàng liền đột nhiên ho khan.
"Đại nhân!" Vân Hành cả kinh vội vàng tiến lên.
"Đừng — đừng tới đây! Ta — ta — khụ khụ –" Cảm giác thân thể vô lực, nhớ lại những gì đã trải qua trong dĩ vãng, Việt Thanh Phong đột nhiên có dự cảm không lành. Đỡ lấy cột trụ của đại điện, nàng đưa lưng về phía Vân Hành khẽ cười nói, "Ta — ta — chỉ là, chỉ là không chịu nổi tràng cảnh ầm ỹ hỗn loạn này mà thôi. Vân Hành — ngươi — ngươi đi lấy cho ta chén nước!"
"Nhưng –" Trong mắt tràn đầy do dự, lập tức kinh hoảng, nhìn thân ảnh núp phía sau Việt Thanh Phong, Vân Hành liền lớn tiếng nói, "Đại nhân người chờ ở đây, Vân Hành vào rồi sẽ ra!"
"Tốt! Đưa mọi người đi cả đi, ta — ta muốn ngồi một mình một chút." Tựa cả thân mình vào trụ điện đỏ thẫm, biết bên cạnh hắn vẫn có người, Việt Thanh Phong nhẹ giọng dặn.
"Rõ!" Vội vàng dùng thủ thế ra hiệu với thủ hạ phía sau, Vân Tranh liền nhanh chóng chạy về phía đại điện.
Đợi Vân Hành đi rồi, chầm chậm vươn tay phải của mình, cảm thụ được ướt át trên mặt, Việt Thanh Phong lập tức run rẩy.
"Nàng làm sao vậy?"
Phía sau quả nhiên có thanh âm truyền đến, buông tay phải xuống đem giấu trong ống tay áo, Việt Thanh Phong chậm rãi đi ra từ góc tối.
"Đã lâu không gặp!" Nhìn người trước mặt sắc mặt đỏ bừng, một dải tua hồng nhạt buông xuống từ trên đầu, Chung Khiêm Đức từng bước tiến sát lại, thanh âm dịu dàng nói, "Thanh Phong, nàng còn sống thật sự quá tốt!"
Nhìn người kiếp trước là người thân mật với mình nhất, nhìn Chung Khiêm Đức vừa rồi vẫn nhìn chằm chằm nàng từ khi nàng vào đại điện đến giờ, Việt Thanh Phong thoáng ngẩn ngơ, sau đó từng bước một tiến lên ngẩng đầu, nhìn hắn nhẹ nhàng hô, "Chung Khiêm Đức?"
"Ừ?" Nhìn Việt Thanh Phong trước mặt, thế này Chung Khiêm Đức mới phát hiện nàng có vẻ cũng không ổn lắm.
"Chung Khiêm Đức!" Nhìn hắn lại nghĩ đến lần Tây Vệ bất ngờ tập kích năm đó, nghĩ đến thân thể của mình bây giờ, Việt Thanh Phong nhịn không được hỏi, "Chung Khiêm Đức, ngươi — ngươi sẽ nguyện trung thành với Chu Xảo Hân giống như ngươi nguyện trung thành với Vũ đế chứ?" Muốn bồi dưỡng một vị tướng quân có thể gìn giữ đất đai cương thổ đâu dễ, nếu như, nếu như nàng không còn nữa, có người này vẫn ở bên cạnh Chu Xảo Hân, nàng hẳn có thể an tâm một chút.
Mạt nhu tình trong mắt lập tức biến mất vô tung vô ảnh, chậm rãi nâng tay phải lên sờ lên khoá miệng Việt Thanh Phong, dùng sức lau đi vết máu đỏ sẫm bên khoé miệng nàng, Chung Khiêm Đức ôn nhu đáp, "Sẽ, ta là con dân Đại Chu. Mặc kệ người ngồi trên long ỷ là ai, chỉ cần hắn họ Chu, ta đây sẽ cúc cung tận tuỵ cho đến chết."
"......"
Nghe hắn trả lời, Việt Thanh Phong không nói gì nữa. Theo dõi tay hắn, nàng chậm rãi lộ ra một nụ cười đạm nhạt đến mức tận cùng.
Nhìn nụ cười vương nơi khoé môi nàng, Chung Khiêm Đức lập tức thu hồi tay.
Hơi nhướn mày, Chung Khiêm Đức cúi đầu khẽ hỏi, "Sao nàng lại hỏi điều đó? Nàng tin lời ta sao?"
"Ta tin!" Không một tia do dự, nhìn Chung Khiêm Đức mặt như quan ngọc, ánh mắt lẫn động tác càng ngày càng giống kiếp trước, Việt Thanh Phong ngẩng đầu, nghiêm túc nói, "Người có tài hoa, nếu không được ai thưởng thức chẳng khác nào không có. Chung Khiêm Đức ngươi có thể gặp được Vũ đế, có thể gặp được Nữ Hoàng là tạo hoá của cả đời ngươi. Nếu không có Nữ Hoàng, nay có lẽ ngươi vẫn còn chỉ là một tam phẩm Ngự lâm tướng quân. Muốn bảo trụ địa vị này, muốn thanh danh lọt vào mắt sử xanh, muốn ai nấy đều sợ hãi tôn kính, muốn để tất cả bách tính Đại Chu đều để mắt đến ngươi, biết Chung Khiêm Đức ngươi, trừ khi ngươi có thể —"
Đột nhiên giật mình chấn động, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Khiêm Đức, kẻ kiếp trước vứt bỏ mọi người, một mình cứu Vũ đế đi. Việt Thanh Phong đột nhiên gục đầu xuống, đáy mắt lộ vẻ kinh hãi. Nếu không có chiến loạn, kia Chung Khiêm Đức hắn liền có lẽ cả đời cũng sẽ không thực hiện được khát vọng, cả đời cũng không thể chân chính làm người đứng trên vạn người. Ngay lúc đó Vũ đế vẫn luôn chủ trương hoà đàm nhẫn nại, nhưng nếu Đại Chu bị Tây Vệ quốc bất ngờ đột kích, y theo tính cách Vũ đế, hắn còn có thể nhịn nữa được sao?
Cứ nghĩ kiếp trước kẻ đầu sỏ có tội làm Tây Vệ đánh thẳng bức đến hoàng thành là Bộ binh Thượng thư Lữ Ngô Dũng, nhưng nay suy nghĩ một chút, nếu nghiêm khắc lần theo dấu vết mà cẩn thận cân nhắc, lúc ấy binh mã trong tay Phò mã Chung Khiêm Đức hoàn toàn vượt qua một Bộ binh Thượng Thư. Hơn nữa lúc ấy kẻ có thể hạ lệnh để binh lính trên đường lui không chiến thì trừ Bộ binh Thượng Thư ra, Chung Khiêm Đức hắn cũng có quyền lực ấy.
Có thể nào kẻ này vì cái gọi là khát vọng, cái gọi là quyền lợi lẫn thanh danh mà đứng đằng sau hết thảy hay không?
"Trừ khi ta có thể thế nào?" Chậm rãi cúi đầu xuống, Chung Khiêm Đức vươn hai tay nắm lấy hai vai Việt Thanh Phong.
Cảm giác lực đạo trên vai lớn thần kỳ, thân mình không nhịn được run lên. Ngẩng đầu nhìn xúc cảm điên cuồng trong mắt hắn, còn có một tia sát ý bất chợt loé lên rồi biến mất. Tiến lên một bước tựa đầu lên ngực hắn, Việt Thanh Phong vươn hai tay gắt gao siết chặt ngực áo mình, thở dốc từng ngụm.
"Nàng làm sao vậy?" Nghĩ nàng diễn trò, Chung Khiêm Đức đem Việt Thanh Phong tựa lên người mình, cúi đầu nở nụ cười, "Thanh Phong ngươi còn chưa nói cho ta biết, nếu ta muốn bảo trụ tất cả những gì ta có ngày hôm nay, ta đây rốt cuộc nên —"
"Giúp — giúp ta!" Tấm thân đang tựa lên người hắn đột nhiên run rẩy, trong mắt loé lên chút do dự, Chung Khiêm Đức ngừng lại tia cười rất nhỏ nơi khoé miệng.
Ngay sau đó hắn liền thấy Việt Thanh Phong đang tựa trên người hắn đổ về phía sau.
Vội vàng nhanh tay chặn ngang ôm lấy Việt Thanh Phong sắc mặt đột nhiên trắng bệch, Chung Khiêm Đức nhìn thân mình nàng từng chút một trượt xuống, nhất thời trong mắt tràn đầy phức tạp do dự.
Chậm rãi quỳ xuống đất, ôm chặt lấy nàng, nhìn dáng vẻ nàng hô hấp khó khăn nằm trong lòng mình, Chung Khiêm Đức chậm rãi dời ánh mắt về phía sau, sau đó vẫn không hề nhúc nhích.
Hết chương
-----------------------------------
Bách Linh: Từ đây đến hết là ngược tiếp nhé =))) mọi người đọc vui =))) à, mình mới gặp bộ, phải nói là "yêu từ dòng chữ đầu tiên", nên sẽ quất bộ này xong sớm trong mấy ngày tới nhé =))