Năm Kiến Nguyên thứ sáu, tháng ngày giờ sửu, Việt Thanh Phong lại về tới phủ Quốc Công đã sinh thành dưỡng dục nàng. Nàng muốn trước khi tiến cung nhận tội đi thăm lại nơi này, lắng nghe âm thanh quen thuộc của bọn họ một chút.
(-h sáng)
Vẫn tiến vào tử cửa hông phía tây, nhìn địa phương mà cả hai đời đều khiến nàng muốn mau chóng rời xa. Thẳng đến giờ phút này Việt Thanh Phong mới hiểu, có những thứ không phải ngươi muốn bỏ là có thể bỏ, có những người cũng không phải muốn quên liền có thể thật sự loại bỏ họ dưới đáy lòng. Cũng như thế có một số việc không phải ngươi làm bộ không thèm để ý thì thật sự có thể không thèm bận tâm.
"Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Sao lại tới đây canh giờ này?"
Việt Thanh Phong vừa mới bước vào sân của mình, đám Tiểu Thiến bên trong nghe được động tĩnh liền đứng lên cả.
Không lên tiếng, Việt Thanh Phong chỉ đi vào, lấy trong thùng ra một kiện y sam nữ quan mình đã dùng.
Nhan sắc bất đồng, thêu cây trúc trên vạt áo và cổ tay. Nhẹ nhàng vuốt ve, Việt Thanh Phong rất nhanh liền hoàn hồn, sau đó mặc lên người.
Tiểu Thiến vội vàng tiến vào, thấy nàng thay y phục này, đoán hôm qua nàng ra ngoài không mang quan phục, cho nên cũng vội tiến lên hầu hạ.
Mái tóc buông xoã một lần nữa được bới lên cao cao, nhìn thị nữ dùng dợi dây màu xanh cột tóc cho mình, Việt Thanh Phong mơ hồ hoảng hốt.
Dải lụa cột tóc màu xanh nhẹ nhàng vũ động trong tay Tiểu Thiến, động tác vô cùng đơn giản, cảnh tượng như đã từng quen biết lại khiến trái tim Việt Thanh Phong thít lại đau đớn.
Vươn tay phải đặt lên ngực trái, đột nhiên Việt Thanh Phong khó nhọc thở từng ngụm từng ngụm.
"Tiểu thư?" Cây lược trong tay rơi xuống đất, Tiểu Thiến phát hiện khác thường liền lo lắng lại gần.
Trái tim tựa hồ đã hoàn toàn không chịu sự khống chế, Việt Thanh Phong gục xuống đài trang điểm, sau đó đưa tay trái đánh lên ngực mình.
"Tiểu thư, tiểu thư người đừng làm ta sợ, người đâu, người đâu!"
Ánh nến trong phòng chớp lên một cái, nhìn sắc mặt trắng bệch bất thường của Việt Thanh Phong, Tiểu Thiến luống cuống chạy ra ngoài.
Lúc phủ Quốc Công bị Việt Thanh Phong làm náo loạn sợ hãi, ngay cả Việt Thinh Đức ở chủ phòng cũng bị kinh động, ở phủ Công Chúa, Chu Xảo Hân lẳng lặng ngồi trước gương trang điểm vẫn không nhúc nhích. Nàng đã sớm mặc triều phục, đang đợi thời gian đến liền xuất phát.
Ngoài điện im ắng, tối như mực, nghĩ đến hết thảy sắp phát sinh, Chu Xảo Hân dù có chút mờ mịt nhưng chưa từng hối hận.
Chậm rãi theo ống tay áo rộng thùng thình vươn tay phải, nhẹ nhàng chạm vào dải lụa cột tóc màu xanh cùng mấy lọn tóc đen thật dài đặt trên bàn, Chu Xảo Hân trầm mặc một hồi rồi chầm chậm buông mi mắt.
Đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, không đau, không oán, không hối tiếc, không hận. Chỉ là dưới ánh nến ấm áp thắp sáng cả căn phòng, dù quanh thân nàng hoa quý rực rỡ, nhưng lại không lý do mà điểm xuyết một thứ lãnh ý cùng cô tịch khiến người ta nói không rõ cũng không hiểu được.
Sự cô tịch này xuất hiện trên người nàng tựa hồ có chút không đúng, trong mắt hiện lên một tia hối hận cùng mờ mịt. Chẳng mấy chốc Vân Tranh đã chậm rãi đến bên cạnh, nhẹ nhàng quỳ xuống thấp giọng nói, "Công Chúa, sắp đến giờ mão!"
(-h sáng)
Vuốt ve sợi dây cột tóc trên tay, Chu Xảo Hân nghiêng đầu lẳng lặng liếc hắn một cái, sau đó chậm rãi đứng lên tỉ mỉ chỉnh lại vạt áo bị mình vò nát, rồi không chút do dự bước đi.
"Chủ tử!" Vân Hành và La Hằng đồng thời tiến lên hành lễ.
Hơi gật đầu, Chu Xảo Hân thẳng hướng bước tới chiếc xe ngựa cách đó không xa.
Vân Hành và La Hằng nhìn Vân Tranh theo sau, hắn nhìn bọn họ lắc đầu tỏ ý vô sự. Vân Tranh vội vàng dẫn người đi theo, mà Vân Hành cùng La Hằng dù lo lắng nhưng cũng chỉ có thể lên theo.
Xe ngựa từ từ lăn bánh trong bầu không khí tịch mịch, toàn bộ đám cung nga thái giám cầm đèn đều im ắng. Sau đó đội thị vệ hộ tống cũng theo bản năng thả nhẹ cước bộ.
Thiên không dần dần điểm tia sáng, mọi người đi ra từ các ngã tư đường đều cẩn thận lảng tránh.
Nhìn loan giá của Công Chúa đi tuốt đằng trước, Cửu môn Đề đốc Vũ Chính Vũ đã biết mọi chuyện khẽ thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng xoay người đi về phía khác.
Khi xe ngựa cùng kiệu của bách quan đến cổng hoàng cung, Ngọ môn bình thường hẳn đã sớm mở mà lúc này lại vẫn đóng chặt.
Ai nấy đều tỏ vẻ bất ngờ, dù thế nhưng chúng nhân vẫn lẳng lặng cùng đợi, cũng không dám một mình vọng động, chuyện tới nay mọi người chỉ có thể án binh bất động nhìn tình hình.
Theo Ngọ môn rất nhiều Ngự lâm quân lao ra bao vây toàn bộ bách quan, đến giờ khắc này mọi người mới chân chính xác nhận đại sự không ổn.
"Công Chúa, có muốn thuộc hạ hiện tại dẫn người phá vây ra ngoài không —" Nhìn bên cạnh loan giá của Công Chúa rõ ràng có nhiều Ngự Lâm quân hơn người khác, Vân Tranh nhíu mày, vẫn không nhúc nhích. Vân Hành bất động thanh sắc di chuyển qua phía bên phải xe ngựa, mà La Hằng lại siết chặt bội kiếm bên hông, trực tiếp tiến lên.
"Không cần, chờ."
"Nhưng —"
Tiếng cổng mở ra cắt đứt cuộc đối thoại của Chu Xảo Hân và La Hằng.
Giữa không gian im ắng bên ngoài đột nhiên vang lên tạp âm, ngay cả La Hằng luôn ổn trọng cũng hít sâu một hơi.
"Hoàng Thượng có chỉ —" Thanh âm thái giám xuyên qua tấm rèm cửa truyền vào, bên tai tựa hồ còn có tiếng rên của người rất quen thuộc.
Thân mình chấn động, Chu Xảo Hân không kịp nghĩ nhiều vội vàng xốc tấm mành trước mặt lên.
"Nữ quan năm Kiến Nguyên thứ tư, Huyền Vũ điện tam phẩm Thị trung Việt Thanh Phong không để ý tôn ti vương pháp giết hại Quốc Cữu phải chịu tội chết, tội lỗi ngập trời, thiên địa bất dung. Nhưng nay niệm tình ngày trước cứu giá có công, đặc biệt miễn tội chết. Tội chết có thể miễn nhưng không thể tha, từ ngày hôm nay —"
Thanh âm vang lên bên tai như tiếng sấm nổ, lập tức khiến đầu óc Chu Xảo Hân hoàn toàn trống rỗng. Nhìn Việt Thanh Phong thân mình đơn bạc quỳ gối trước cửa Ngọ môn, Chu Xảo Hân như phát điên nhảy xuống xe ngựa.
Hai chân mới chạm đất, không đợi Chu Xảo Hân kịp bước, La Hằng phía sau vừa rồi còn đang nói chuyện với nàng liền lập tức tóm lấy tay nàng.
"Buông —"
Cơ hồ đồng thời Vân Tranh Vân Hành ăn ý phối hợp chặn hai người lại.
Vươn hai ngón tay điểm lên cổ Chu Xảo Hân, La Hằng gắt gao nắm tay phải nàng, để nàng tựa vào người hắn, sau đó nhỏ giọng cầu xin, "Chủ tử xin cố nhẫn nhịn, phải nhịn, toàn bộ cung tiễn thủ trên lầu đều nhằm vào chúng ta, cho nên cầu xin chủ tử hãy lấy đại cục làm trọng!"
Trong ánh mắt Chu Xảo Hân đầu tiên là hiện lên vẻ bất ngờ cùng khiếp sợ, lập tức lại tựa hồ ẩn ẩn ý muốn đập nồi dìm thuyền, nhưng rất nhanh lại tràn đầy rối rắm cùng phức tạp.
Nhìn nử tữ vốn không nên xuất hiện ở chỗ này kia, vẻ mặt Vân Tranh tràn đầy không dám tin lẫn khiếp sợ. Nghe tiếng La Hằng cầu xin đằng sau, hắn liền chậm rãi dời thân mình che ở trước mặt Chu Xảo Hân.
Bầu trời buổi lâm triều hôm nay từ từ sáng lên, bên tai vang lên tất cả đều là cái gì mà quốc công quân pháp bất vị thân, mặc hình, lưu đày gì đó. Chu Xảo Hân thấy rõ khuôn mặt Việt Thanh Phong rồi, sắc mặt liền xám xịt như màu đất.
(mặc hình: Hình phạt khắc chữ lên mặt)
"Ta là nữ tử, Xảo Hân, ta lừa ngươi."
"Ta đã cố gắng, nhưng chỉ cần ta là nữ nhân, bọn họ liền có vô số lý do phản đối hai chúng ta."
"Nàng có thể trồng cho ta một sân nguyệt quế được không?"
"Ở bên ngươi, ngươi chưa cho ta được cái gì. Ta mệt mỏi, cho nên coi như hết đi."
"Ngươi đường đường là Vệ quốc Trưởng Công chúa, vốn không nên thích ta, vốn không nên cùng người như ta ở chung một chỗ."
"Xảo Hân, chờ có thời gian chúng ta cùng đi Vu sơn, đứng ở Phượng Hoàng nhai ngắm mặt trời mọc được không?"
Ngoài Ngọ môn thiên không ngày càng sáng, thứ ánh sáng màu quất càng ngày càng mãnh liệt. Ánh dương khi mặt trời mọc quá chói chang, khiến hai mắt Chu Xảo Hân đau đớn.
Hốc mắt chứa đầy nước mắt rốt cục như đê vỡ, trong mắt sương mù mênh mông nhìn Việt Thanh Phong bị dây xích trói hai tay. Nhìn vết máu loang lổ bên phải thái dương của nàng, nhìn ánh mắt nàng đảo qua mình không một tia gợn sóng như thể không nhận ra mình, đáy lòng Chu Xảo Hân ngày càng lạnh, ngày càng bất lực.
"Tỷ tỷ" Gào thét trong câm lặng, thấy nàng đi từng bước một đến trước mặt mình, sau đó lại trơ mắt nhìn nàng bỏ lại mình ngày một xa, thấy nàng vẫn đi mãi không ngoái lại, đột nhiên yết hầu trào lên một cỗ tanh ngọt, Chu Xảo Hân vẫn bị La Hằng chế trụ hoàn toàn ngã vào lòng hắn.
"Chủ tử!"
"Công Chúa, Công Chúa! Người đâu!"
"Chủ tử, đừng làm ta sợ, người đâu truyền thái y!"
Thanh âm phía sau càng lúc càng lớn, Việt Thanh Phong vẫn bước đi rốt cục vẫn ngừng lại. Không nhìn đám hắc y Ngự lâm quân bao vây lấy mình, không nhìn xích sắt gắt gao trói hai tay mình, Việt Thanh Phong vẫn quay đầu nhìn lại.
Người nọ bị vô số người vây quanh, nàng không nhìn được gì, không xem được gì. Khẽ thở dài, nhớ tới lời cam đoan của tổ phụ, nàng chỉ có thể chầm chậm quay đầu.
"Mẫu thân của ngươi là một nữ nhân ngu ngốc, một buổi cung yến khiến cho thể diện của ta quét rác. Hoàng tộc Chu gia kỳ thật cũng chỉ như vậy, không phải ta không cho mẫu thân của ngươi cơ hội, nhưng hắn vẫn cưới người khác. Cũng may hắn coi như bị báo ứng mà chết sớm, ta mới xem như thở phào hả giận. Nhưng không ngờ mẫu thân ngươi lại ngốc đến vậy, không chỉ liều chết sinh hạ hài tử cho kẻ phụ bạc kia, còn tự mình học cái trò hèn hạ tự tử. Nàng như vậy, người biết, người đau lòng còn không phải ta sao. Thôi, nếu không phải vì nữ nhi của ta, sao ta có thể giữ ngươi lại đến nay. Nay ngươi cũng đã thế này, coi như báo ứng. Cầm mấy thứ này đi gặp Hoàng Thượng đi, hài tử Chu gia có một đứa thì tính một đứa, hắn còn không hồ đồ đến mức khiến ngươi phải chết. Về phần sau này, sau này không cần đến Việt phủ nữa, Việt gia ta không giữ nổi ngươi, cũng không nghĩ đến việc giữ ngươi."
Vẻ mặt hoảng hốt, đến nay Việt Thanh Phong cũng không biết nàng nên hối hận hay nên may mắn với quyết định dư thừa cuối cùng này của mình.
Nhẹ nhàng sờ lên trái tim rốt cuộc cũng an tĩnh, cắn môi tiếp tục tiến lên, Việt Thanh Phong cúi đầu chậm rãi cười khổ.
Nguyên lai từ đầu đến cuối hết thảy đều là sai lầm, thì ra tổ phụ từng phái người đuổi tới phủ Công Chúa làm ra hành vi khác thường không phải xuất phát từ sự bất mãn hay lo lắng với nàng, mà chính bởi vì việc đó quá hoang đường.
Đúng vậy, rất hoang đường, chuyện hoang đường nực cười nhất thiên hạ.
"Ngươi, ngươi, người đâu tới khắc trên mặt ả ta, không — trên trán ả ta chữ [Quý]. Để cho ả biết cái gì là sỉ nhục, cái gì là nghiệp chướng nặng nề, cái gì là xấu hổ. Việt Thanh Phong, rời khỏi hoàng cung cho ta, rời khỏi Yển thành, rời xa Trưởng Công chúa! Từ nay về sau phàm là ta còn một hơi thở, ngươi liền cả đời cũng không thể bước chân vào Yển thành hay phủ Trưởng Công chúa một bước! Này, thiên hạ này sao có thể có nữ nhân vô liêm sỉ, không để ý luân thường đạo lý như ngươi! Cô, cô quả thực được mở rộng tầm mắt mà!"
(愧 – Quý: hổ thẹn, xấu hổ)
Hết chương
----------------------------------------
Bách Linh: Mọi người có đoán được thân phận khác của VTP là gì không?