Chỉ cần nhìn nụ cười tự đắc nắm chắc đó của thân muội muội mình, Võ đế liền biết hết thảy đều đã thành kết cục đã định. Trừ khi chính muội muội mình không muốn chơi nữa, còn không ngay cả hắn cũng không có cách nào.
Mà ngay khi Võ đế mang theo Chung Khiêm Đức chậm rãi lui xuống, Chu Xảo Hân vốn đang tươi cười lại đột nhiên đứng lên, cầm thư tịch trong tay hung hăng ném xuống đất.
"Là ai?" Thanh âm Chu Xảo Hân bị đè ép tới cực điểm, có ảo giác như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Từ chỗ không xa lắm đi ra, Vân Tranh nhỏ giọng đáp: "Là Hoàng Thượng cùng võ Trạng Nguyên Chung Khiêm Đức."
"Ha ha —" Tiếng cười tràn đầy lãnh ý, Chu Xảo Hân chậm rãi nói: "Ba tháng qua cho thủ hạ bám theo bản cung thì cũng thôi, nay thế nhưng còn tự mình tới đây theo dõi ta. Bọn họ có phải thật sự không đem Chu Xảo Hân ta để vào mắt, muốn thế nào thì làm thế đó phải không."
Không lên tiếng, Vân Tranh chỉ cúi đầu. Hắn nghĩ lần này chủ tử khẳng định sẽ giống như trước kia, chỉ không cam lòng buông vài câu để giải toả ấm ức mà thôi. Nhưng chờ đến khi chủ tử đột nhiên im lặng, cái gì cũng không nói mà chỉ nhẹ nhàng thở dốc, Vân Tranh liền biết nguy rồi.
Nhìn hướng Võ đế rời đi, Chu Xảo Hân thanh âm cực thấp nói: "Xem ra là ta nhất sương tình nguyện, trong chốn hoàng cung Đại Chu này có phải thật sự không thể đối xử với người khác quá tốt không."
"Công Chúa —" Vân Tranh lo lắng.
Phất tay ra hiệu cho hắn im lặng, Chu Xảo Hân tiếp tục nói: "Ta không có cách nào dễ dàng tha thứ cho lối sinh hoạt như vậy, nếu hắn vẫn cho rằng ta có mưu đồ gây rối, vậy thì cứ làm theo ý nguyện của hắn đi. Còn tiếp tục nhẫn nhịn như vậy, ta cũng sắp phát điên rồi."
"Công Chúa thỉnh cân nhắc, tiên đế vẫn luôn hy vọng người có thể thành gia lập thất, hạnh phúc một đời." Vân Tranh vội vàng quỳ xuống.
Thật lâu không lên tiếng, nửa ngày sau Chu Xảo Hân mới ngữ khí phiêu phiêu nói: "Ngày mai theo an bài của ta để thân vệ tiến cung cùng ta, ta không cần thị vệ mà hoàng huynh cho ta. Còn nữa, chuẩn bị cho ta triều phục, ngày mai ta phải vào triều."
"Công Chúa —" Nhẹ giọng kêu, ngẩng đầu thấy Chu Xảo Hân đã xoay người hướng ra ngoài, Vân Tranh chỉ có thể cúi đầu: "Thuộc hạ tuân chỉ!"
Năm Kiến Nguyên thứ năm, ngày hai mươi hai tháng ba nông lịch, giờ Thìn lâm triều buổi sáng sớm.
Lúc mọi người đang thảo luận chính sự đột nhiên nghe được thanh âm thái giám ở bên ngoài thông báo, lập tức đều nghĩ mình nghe lầm.
"Vệ quốc Trưởng Công chúa đến —-
Thanh âm chói tai lại vô cùng rõ ràng truyền tới, đợi đến khi ai nấy xác nhận mình không nghe lầm, mọi người liền vội vàng nhìn về phía mặt vị Hoàng đế trẻ tuổi kia.
Mà Chu Võ đế lúc này, tay đặt trên long ỷ siết chặt, dù trong lòng có dự cảm bất hảo nhưng hắn vẫn lựa chọn không nói một lời.
Mọi người tinh ý cảm giác được sự tình khác thường, thần sắc mỗi người cũng khác biệt.
"Vệ quốc Trưởng Công chúa đến —"
Thanh âm từng tiếng từng tiếng thông báo vang lên ngày càng gần, chờ đến khi thân ảnh mình khoác hoàng sắc quan ngoa thêu kỳ lân tú lệ rốt cục rảo bước đến cánh cửa hồng sắc của đại kim điện, mọi người dù tâm tư thế nào cũng đều chỉ có thể quỳ xuống: "Tham kiến Trưởng Công chúa điện hạ, Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế."
Võ đế đến nay vẫn chưa có con, nếu hôm nay Vệ quốc Trưởng Công chúa một thân triều phục thượng điện, chẳng khác nào ở trước mặt mọi người tuyên bố nàng cả đời này không gả, cho đến chết cam đoan huyết mạch Chu thị thuần khiết.
Đến giờ chỉ cần Võ đế một ngày không có con nối dõi, một ngày chưa có thái tử thì Vệ quốc Trưởng Công chúa Chu Xảo Hân sẽ danh chính ngôn thuận là người thừa kế thứ hai của Đại Chu. Mà mọi người đều biết nhị hoàng tử vẫn tật bệnh quấn thân, cho tới giờ cũng không hỏi đến quốc sự, vì thế địa vị của Chu Xảo Hân cũng có thể nghĩ được.
Không để ý đến quần thần đang quỳ, Chu Xảo Hân một thân hoa trang chậm rãi thải bước trên nền gạch vàng son của đại kim cung, từng bước một đi đến.
Theo nàng ngày càng gần, có thể thấy đôi mắt trên mặt Võ đế quả thực như muốn bốc hoả.
Tựa hồ hoàn toàn cũng không nhìn ra cơn giận của Võ đế, đi đến trước cầu thang bạch ngọc của kim điện, Chu Xảo Hân chậm rãi quỳ xuống: "Thần Vệ quốc Trưởng Công chúa tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Võ đế ở trên ưỡn sống lưng thẳng tắp, thật lâu không nói gì, ngay lúc mọi người đang quỳ cảm giác đại sự không ổn thì Chu Thủ Cương ngồi trên đó rốt cục chậm rãi lên tiếng: "Hoàng muội thỉnh đứng lên, các khanh gia cũng đứng dậy cả đi."
Mọi người vội vàng lại khấu đầu lễ bái, đợi Vệ quốc Trưởng Công chúa đứng dậy rồi mới chậm rãi đứng lên.
"Hoàng muội —"
"Hoàng huynh an bài cho Xảo Hân một chiếc ghế đi."
Ngay lúc Võ đế lên tiếng, Chu Xảo Hân đang đứa lưng về phía chúng đại thần lại tươi cười như hoa ngắt lời hắn.
Siết chặt tay vịn, Võ đế cất cao giọng: "Đây là đương nhiên, trực hệ của hoàng thất khi vào triều cho tới giờ đều có thể ngồi tham dự, huống chi hoàng muội lại là Công chúa duy nhất của Chu quốc chúng ta."
"Người tới mang ghế cho Công chúa!" Võ đế âm u mở miệng.
Thở dài thật sâu, làm thị vệ thân tín của Hoàng đế, Chung Khiêm Đức chỉ có thể tự mình tiếp nhận bảo y đã lâu chưa được dùng tới được nội giám phía sau nâng ra từ bên trong, chậm rãi theo bên cạnh đại điện bước vào.
Mưu tính nhiều như vậy, biết bao nhiêu kế hoạch, kết quả không đợi đến khi mình thi triển mà hôm nay lại nhận một đả kích thế này, Chung Khiêm Đức vốn luôn bình tình đã không thể bình tĩnh được nữa.
"Công Chúa thỉnh —" Đem bảo y đặt ở vị trí thứ nhất chỗ quan văn ở bên trái đại điện, Chung Khiêm Đức bất động thanh sắc ngẩng đầu nhìn vế phía nữ tử có quyền thế nhất Đại Chu quốc giờ phút này.
"Đa tạ Hoàng huynh!" Dương tay áo trực tiếp ngồi lên ghế, Chu Xảo Hân ngay cả ánh mắt cùng không thèm liếc nam tử từng chạm mặt trò chuyện với nhau vài câu đêm thất tịch ngày đó.
Trên mặt nóng rát, trong lòng tư vị khôn cùng. Chung Khiêm Đức luôn thích cường thế chỉ nhẹ nhàng lui về phía sau, rồi lui ra từ một phía khác.
Triều đường có chút yên tĩnh, Chu Xảo Hân từ phía dưới nhìn về phía huynh trưởng của mình.
Võ đế ngây ra một lúc, sau đó lập tức nói: "Các khanh còn có bản tấu?"
Tất cả mọi người ở dưới im ắng, nhưng vào lúc này, đệ nhất đại thái giám của Đại Chu cung ở bên người Võ đế lập tức cao giọng: "Chúng đại thần có việc thì tấu, không việc bãi triều!"
"Thần, thần có chuyện muốn tấu." Vốn không muốn là người thứ nhất xuất đầu, nhưng khổ nỗi sự tình trên tay thực sự khẩn cấp, bộ binh Thượng Thư chỉ có thể run rẩy nói: "Khởi bẩm bệ hạ, dân Khiết Đan ở phương bắc lại bắt đầu liên tiếp nổi loạn, lại đoạt mất một thôn làng ở biên giới. Lộ tướng quân ở biên cương tấu lên thỉnh xuất binh, xin hỏi bệ hạ có đáp ứng hay không."
Triều đình thảo luận chuyện quân chính quan trọng, thấy muội muội mình một bộ không có hứng thú, Võ đế vừa rồi vẫn không thoải mái thế này mới dễ chịu hơn.
Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên Công Chúa vào triều, sợ mình nói gì đó sẽ khiến Công Chúa hứng thú rồi khiến cho vị hoàng đế trẻ tuổi không vui, cho nên mọi người theo bản năng chỉ bẩm báo một số chuyện thực sự cấp bách.
Trong bầu không khí như vậy, buổi lâm triều lại ngoài ý muốn tiến hành rất nhanh một cách hợp lý. Triều thần cùng hoàng đế vốn luôn do dự kéo dài thời gian chậm chạp không quyết ngày hôm nay lại phối hợp ăn ý chưa từng có.
Rất nhanh buổi lâm triều khiến người ta khó xử này rốt cục đã xong, mọi người vội vàng lễ bái đôi huynh muội hoàng gia kia, sau đó vội vàng lui ra.
Mà ngay khi chúng đại thần đều rời khỏi, thị vệ cùng cung nhân trên đại kim điện cũng đều thông minh lui xuống.
Ngay khi cửa cung được đóng lại, không còn người thứ ba, Võ đế mới nhẹ nhàng thở dài chậm rãi đi xuống.
Nghe thấy động tác của hắn, Chu Xảo Hân ngáp một cái, không để ý đến hình tượng trực tiếp xoay người tựa đầu vào chỗ tựa trên bảo y.
Chậm rãi lại gần, nửa khom người, đưa tay vuốt búi tóc thật dài của muội muội. Chu Thủ Cương vẻ mặt chua sót nói: "Ta còn nghĩ Xảo Hân không hứng thú với mấy thứ này."
Chu Xảo Hân nâng mi liếc hắn một cái, rồi lại cụp mi.
"Ngươi, kỳ thật hoàng huynh vẫn luôn tin tưởng ngươi. Ta nhớ trên buổi cung yến mấy ngày trước, ngươi còn thề thốt cam đoan với ta, ngươi nói ngươi không có hứng thú với chuyện triều chính."
"Hoàng muội ngươi sao có thể —"
"Là ngươi bức ta!" Đột nhiên nghiêng đầu né tránh tay hắn, đỡ ghế dựa ngồi thẳng lưng lại. Chu Xảo Hân nhìn Chu Thủ Cương, đồng dạng khổ não nói: "Phụ hoàng cùng mẫu hậu rõ ràng đều muốn ngươi thề nhất định phải đối xử tốt với ta và ca ca, mà ngươi, ngươi đã làm gì?"
Chu Thủ Cương thu hồi tay, trầm mặc.
Lạnh lùng cười, Chu Xảo Hân châm chọc: "Năm phụ hoàng mất, ngươi quả thực rất thương ta, nhưng chỉ qua một năm, khi ta vừa mới mười hai tuổi ngươi lại đột nhiên thay đổi."
Thân mình đột nhiên tức giận đến run rẩy, Chu Xảo Hân cao giọng: "Từ năm mười hai tuổi, bên người ta đột nhiên có thêm không ít nam bằng hữu. Ngày sinh thần của ta năm mười ba tuổi, là đệ đệ của Hoàng hậu thôi mà cũng dám lén lút hạ thuốc trong rượu của ta. Hắn là cái gì mà dám chạm vào ta? Rồi năm ta mười bốn tuổi, bắt đầu chơi đùa trắng đêm cùng đám hoàn khố trong kinh thành uống rượu mua vui, ngươi nghĩ là vì cái gì? Năm ta mười năm liền trở thành một vị Công chúa mà Đại Chu quốc ai nấy đều cười chê là vì cái gì?"
Sắc mặt Chu Thủ Cương dần trắng bệch.
Cười khổ liếc hắn một cái, Chu Xảo Hân đột nhiên đè thấp thanh, cúi đầu cười: "Ngươi đối với ta quả nhiên rất tuỳ hứng, nhưng sự tín nhiệm này là vì ta mặc ý ngươi đem toàn bộ thân vệ của ta thay đổi. Vốn cứ nghĩ chỉ cần nhẫn nhịn một chút là có thể xong việc, nhưng lại không nghĩ tới hiện tại ngươi thế nhưng được một tấc lại muốn tiến một thước, không để ý đến cảm thụ của ta một chút nào. Ba tháng qua ngươi có biết ta sắp phát điên rồi không, phủ Công chúa của ta ngươi giám sát còn chưa đủ sao? Ngươi tội gì phải khiến ta ngay cả một chút tự do cũng không có."
"Ta—"
Trực tiếp đứng dậy, đột nhiên đẩy hắn một cái, Chu Xảo Hân lạnh lùng nói: "Hoàng huynh ngươi chớ quên, ta cũng có huyết mạch Chu gia. Trên người ngươi chảy huyết gì, trên người ta và nhị ca cũng vậy. Nhị ca thân mình không khoẻ nên nhường nhịn ngươi, nhưng ta không phải nhị ca. Nếu ngươi bức ta đến mức đó, ta còn cố kỵ ngươi làm gì. Ngươi —"
Thanh âm đột nhiên dịu xuống, Chu Xảo Hân nhẹ giọng nói: "Mau sinh hài tử đi, như vậy ta sẽ không còn cơ hội nữa. Còn có, ta trịnh trọng báo cho ngươi biết, sau này ta đều lên triều tham chính. Ngươi hoặc là vụng trộm giết ta, hoặc thức thời một chút triệt tiêu tất cả những người bên cạnh ta. Đừng để ta thất vọng nữa, được không?"
Chu Thủ Cương chậm rãi đứng lên. Liếc hắn một cái, Chu Xảo Hân hai mắt đỏ hồng hành lễ với hắn rồi chậm rãi lui ra.
Thẳng đến khi nàng ra khỏi đại kim điện, thế này Chu Thủ Cương mới vô lực ngồi trở lại long ỷ.
Hắn muốn giải thích với nàng ba tháng qua thực sự không phải là hắn hạ lệnh phái người giám thị nàng mọi lúc mọi nơi. Biết nàng không thích bị người khác giám thị, cho tới giờ hắn đều đúng mực. Nhưng đảo mắt nghĩ tới việc này chỉ là một ngòi dẫn, mà chân chính khiến cho cục diện bước tới ngày hôm nay cũng là do hắn trăm phương ngàn kế trước kia, hắn liền không còn lời nào để nói.
Con cháu Đại Chu trăm năm qua dị thường thưa thớt hiếm hoi, hắn và nàng đều hiểu, không đến vạn bất đắc dĩ bọn họ cũng sẽ không xuống tay với đối phương.
Dù hắn cũng hối hận về những hành động trước kia, nhưng hắn là hoàng đế Đại Chu, vậy mà phụ hoàng lại ngay lúc bọn họ vẫn là hoàng tử đã đem một phần ba quốc thổ Đại Chu trực tiếp giao cho nàng. Điều này bảo hắn sao có thể cam tâm, làm thế nào an tâm được.
Hết chương