Edit: Hạ Vy
_____
Chương : Ta còn có thể làm gì bây giờ.
"Ly Chu, kiếp trước ta tới khổ hàn Ninh Cổ Tháp tìm ngươi, nhưng ta... Không tìm thấy ngươi."
Nghe xong lời này, hô hấp của Mộ Chi Minh đột nhiên cứng lại, ngay cả bước chân cũng như đính vào đất.
Mặc dù y đã ngầm đoán được là Phó Nghệ có khả năng cũng trọng sinh, nhưng chỉ là không dám khẳng định. Mà hiện tại, cháy nhà lòi mặt chuột, lời nói này của Phó Nghệ, là muốn xé sạch thể diện của bản thân sao?
Bàn tay của Mộ Chi Minh đang buông thả bên dưới chậm rãi cuộn chặt thành quyền, y cắn răng, cật lực khắc chế cơn căm giận ngút trời trong lồng ngực, lạnh giọng hỏi: "Ngay cả khi ngươi tìm được thì có thể làm gì?"
"Ly Chu." Phó Nghệ lấy chiếc khăn tay đơn giản trong lồng ngực ra, lau đi vệt nước không cẩn thận rơi trên bàn, "Ta biết ngươi trách ta, hận ta, hận ta không thể bảo vệ tốt cho ngươi, để ngươi chịu tội đau đớn như vậy, Ly Chu, ta rất xin lỗi ngươi."
"Phó! Nghệ!" Mộ Chi Minh không thể nhịn được nữa, xoay người dùng đôi mắt trừng lớn căm tức nhìn gã, "Ta không hận ngươi mà người ta hận là chính mình! Ta hận bản thân không thấy rõ con người ngươi sớm một chút, thấy rõ ngươi mặt người dạ thú. Nếu ta nhìn ra được thì cha ta, mẹ ta, Tế An, Quý Phi nương nương, tất cả bọn họ đều sẽ không chết thảm..."
Nói đến đây, Mộ Chi Minh cực kỳ bi ai muốn chết, hai tròng mắt giăng đầy tơ máu: "Nếu ta nhìn ra được thì danh tiếng đời đời của Mộ gia sẽ không bị hủy hoại trong tay ta. Nếu có thể nhìn rõ được thì Mộ gia muôn đời hành xử hào kiệt, làm sao có thể bị gán tội danh 'mưu nghịch' lưu danh thiên cổ như vậy chứ!"
Phó Nghệ nghe xong những lời này còn khiếp sợ hơn cả y, gã đứng lên, hoảng loạn đi về phía Mộ Chi Minh: "Ly Chu, vì sao ngươi lại nói ra lời này?" Gã nói đến đây lại đột nhiên hiểu ra một đạo lý gì đó, vội nói, "Ta biết, ta hiểu được, Ly Chu ngươi nghe ta nói, kiếp trước sau khi ta đoạt được ngôi vị Hoàng Đế đã đem chuyện Phó Khải hãm hại Tế An cùng Mộ gia chiếu cáo thiên hạ. Ta rửa sạch oan khiên thay các ngươi, còn giúp nhà họ Mộ trả lại trong sạch. Nhưng đáng tiếc khi đó ngươi đã chết trên đường lưu đày, không thể biết được chuyện này. Ly Chu, ngươi đánh ta, mắng ta đi. Đúng, ta đúng là một phế vật, nếu ta giành được thiên hạ sớm hơn một bước thì ngươi sẽ không... Sẽ không..."
Gương mặt gã lộ rõ vẻ đau thương, dường như là muốn rơi lệ.
"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Mộ Chi Minh không dám tin tưởng mà nhìn Phó Nghệ, khinh gã không biết liêm sỉ, nói, "Kiếp trước rõ ràng là ngươi ngụy tạo chứng cứ, là ngươi viết phong tấu chương kia, là ngươi nói cho Thái Tử giám quốc biết cha ta và Hiền Vương có ý đồ soán ngôi, rõ ràng là ngươi!"
Biểu cảm của Phó Nghệ lập tức kinh ngạc, khóe miệng hơi cứng đờ, qua một lúc lâu mới nói: "Ly Chu... Ta ở trong lòng ngươi là người vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Nếu ta nói ta chưa bao giờ làm chuyện này, ngươi có tin không?"
Mộ Chi Minh nghe đến lời này trong chớp mắt lập tức sững sốt, đợi đến sau khi y lấy lại tinh thần, ánh mắt không biết đặt ở nơi nào, nhíu mày mà cúi đầu lẩm bẩm: "Không có khả năng."
Phó Nghệ hỏi y: "Những việc này là ai nói cho ngươi biết? Là Hoắc Tân phải không?"
Mộ Chi Minh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía Phó Nghệ.
Không sai, những việc này, đúng là trước khi Mộ Chi Minh bị lưu đày một ngày, Hoắc Tân đã ở lao ngục nói cho y biết.
Khi đó y trên người mang theo gông xiềng nặng trĩu quỳ hai gối xuống đất, đau khổ cầu xin Hoắc Tân nói cho y chân tướng, y không hy vọng bản thân chết không rõ ràng.
Nhưng sau đó y nghe được những lời từ miệng Hoắc Tân nói ra khiến cho tâm y lâm vào cái chết tuyệt vọng.
Kẻ phản bội y lại là bằng hữu thân thiết nhất của y, là tri kỷ của y, là Túc Vương mà từ nhỏ y đã ngưỡng mộ, là Phó Nghệ từng nói lời yêu y.
Vốn dĩ ban đầu Mộ Chi Minh cũng không muốn tin tưởng, nhưng khi ở nơi đất lạnh khốn khổ, nghe được tin Phó Nghệ lên ngôi Hoàng Đế, y mới bất ngờ phát hiện ra tất cả đều là kế hoạch của Phó Nghệ.
Một Túc Vương không được sủng ái từ nhỏ, cuối cùng cũng ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội sau khi Thái Tử gϊếŧ Hiền Vương, dựa vào binh quyền đoạt được ngôi vị Hoàng Đế.
Nhưng hôm nay Phó Nghệ lại nói, gã chưa từng làm những chuyện này.
Thật thật giả giả, phong vân quỷ quyệt, dưới mưu quyền, đến tột cùng ai mới là người đang nói dối?
"Ly Chu!" Trong khi đầu óc Mộ Chi Minh còn một mảnh hỗn loạn, Phó Nghệ đã đi đến đưa tay đỡ lấy bả vai Mộ Chi Minh, "Bệ Ngạn Tư là người của Phó Khải, ngươi tin lời của Hoắc Tân lại không tin ta sao?" Giọng điệu của Phó Nghệ khó che nỗi sự thê lương.
Mộ Chi Minh duỗi tay đẩy ra Phó Nghệ, lui một bước, biểu tình cảnh giác: "Kiếp trước, chỉ có ngươi ra vào thư phòng Mộ gia nhiều nhất, mà chứng cứ tìm được khi đó lại ở thư phòng mà ra."
"Đúng, không sai, nhưng Bệ Ngạn Tư cũng xếp tai mắt vào Mộ phủ!" Phó Nghệ cao giọng biện minh, "Ngươi nghi ngờ ta, ta không trách ngươi, nhưng ta ở ngoài sáng, Bệ Ngạn Tư lại ở trong tối, ngươi không thấy rõ toàn bộ thế cục lại bị lời gièm pha làm cho hiểm lầm, ngươi cảm thấy những công văn đó là do ta ngụy tạo, được ta nhận, nhưng Ly Chu, ngươi nhất định phải nhớ, Bệ Ngạn Tư ở kiếp này nhất định cũng sẽ để tai mắt ở trong Mộ phủ, cho nên ngươi ngàn vạn lần phải thận trọng từ lời nói đến hành động."
Lý do thoái thác của Hoắc Tân ở kiếp trước cùng với lời bào chữa của Phó Nghệ ngay thời điểm này trộn lẫn với nhau, chói tai ầm ĩ, khiến đầu Mộ Chi Minh đau đến muốn nứt ra, y cố gắng hết sức mới duy trì được vẻ bình tĩnh, nói: "Nhưng chuyện Hiền Vương mưu nghịch vừa mới định luận, ngươi đã lập tức cưới con gái của thống lĩnh cấm quân."
"Ta còn có thể làm gì bây giờ?!" Phó Nghệ đột nhiên rống ra tiếng, "Ta trơ mắt nhìn các ngươi chết thảm trong tay Phó Khải, nếu ta không làm như vậy, làm sao có thể chống lại Thái Tử, làm sao có thể trả trong sạch cho ngươi và Tế An? Ly Chu, ngươi nói cho ta biết, ta còn có thể làm gì bây giờ?"
Mộ Chi Minh nói năng lộn xộn: "Ta không biết... Ta không biết."
"Ly Chu, ngươi biết rất rõ." Giọng nói của Phó Nghệ trầm thấp, đau khổ nói, "Kiếp trước ngươi thích ta, khi ở đình viện Mộ phủ ta hôn ngươi, ngươi cũng không đẩy ta ra, không phải sao? Ly Chu, người ta yêu là ngươi, là ngươi, vẫn luôn là ngươi, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, vẫn chỉ là một mình ngươi."
"Ly Chu, ngươi tin ta không?"