Trữ thị để cho Chu thị quỳ xuống, Tần thị nhìn ả ta một cái, lúc này mới đưa tay nói: "Quỳ rồi thì coi như xong đi. Không lại nói lão bà này ỷ thế người, vậy thì lại không ổn rồi."
Trữ thị hai tay cấu cả vào thịt, nhưng trên mặt lại cười nói: "Sao lại nói vậy chứ, đều là do ta quản giáo không nghiêm, đã khiến cho lão tỷ tỷ chê cười."
Tần thị đã nói là người một nhà, thì Trữ thị cũng không khách khí với bà nữa, trực tiếp kêu một tiếng "lão tỷ tỷ".
Tần thị chỉ chỉ Kỷ Hành, nói: "Đứa nhỏ này phạm phải sai lầm gì? Thoạt nhìn trông có vẻ rất đoan chính, nghe nói còn là một cử nhân?"
Lời này là hỏi Tống Ngọc Tịch, nên Tống Ngọc Tịch gật đầu nói: "Đây là nhi tử của di nương con, trước đây con cũng gọi huynh ấy một tiếng ca ca. Khi còn bé chúng con sống khá vất vả, nhưng Kỷ gia ca ca huynh ấy đối với con khá tốt, có đồ ăn ngon hay có đồ chơi gì tốt vẫn luôn chia sẻ với con trước. Nếu có người khi dễ con, huynh ấy đều ngăn cản giúp con, nhân phẩm vô cùng xuất sắc. Giờ đã là cử nhân rồi, một thân công danh, chỉ đợi sang năm thi lần nữa, chắc chắn có thể đậu tiến sĩ."
Tần thị nghe xong lời này, liền gật đầu, nói: "Ồ, như vậy xem ra, không chỉ là tâm địa tốt, mà còn rất có học thức."
"Làm sao có thể là không phải chứ." Tống Ngọc Tịch không có lý do gì để không nói tốt cho Kỷ Hành.
Tần thị lại hỏi: "Vậy nếu hắn đã là cử nhân rồi, thì chính là người có công danh trên người, cho dù có phạm sai, thì cũng nên do triều đình thẩm vấn hắn chứ? Người đọc sách, ngay cả ở trên công đường cũng có thể được miễn quỳ lạy, chuyện này, vậy hiện tại đứa nhỏ này đang quỳ với ai vậy? Ta thấy ở đây cũng không có mệnh quan triều đình, vậy ai đang thẩm vấn hắn vậy?"
Trữ thị biết đây là chuyện xấu, nhưng vẫn bình tĩnh ứng đối như cũ, nói:
"Lão tỷ tỷ có chỗ không biết, đứa nhỏ này có được học thức, nhưng nhân phẩm đạo đức quá kém, nói ra thì sợ ngài chê cười, chứ hắn nói ra cũng không phải tốt như bề ngoài đâu. Chuyện này cho dù là hài tử nhà mình thì cũng không có cách nào nói đỡ được. Khi còn bé đã có thói quen lén lén lút lút, lúc trưởng thành càng là không ra thể thống gì, lại có thể nổi lên lòng xấu xa, trên đường nhặt được túi thơm của nữ tử khuê các, lại còn đường hoàng muốn dùng cái này bức bách người ta. Chuyện ác như thế, thiên lý cũng khó dung, hắn là tử tôn Kỷ gia, bên trên có lão trưởng bối, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ đối với việc ác của hắn, cũng nên quản giáo một hai. Cũng phải nói sau khi hắn đạt được công danh, thì tự cho phép mình thiếu niên đắc chí, càng ngày càng quen thói không ra thể thống gì, thật phiền hà khi phải mời viện sĩ của thư viện hắn cùng đến đây dự thính, người đọc sách coi trọng nhất chính là nhân phẩm, một người suy đồi đạo đức như vậy, có lẽ thư viện bọn họ cũng không dám tiếp tục thu lưu. Mặc dù ta đây rất tiếc hận, thế nhưng hi vọng hôm nay hắn ăn giáo huấn, thì từ nay về sau sẽ rút ra được một bài học."
Những lời nói của Trữ thị rất hợp tình hợp lý, nếu chỉ nhìn ý trên mặt chữ thì không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào. Lại có Khang Toàn Lễ, tiên sinh của thư viện tiến lên, góp lời: "Vâng, lão thái quân đúng là quân pháp bất vị thân, quả thật là hiếm thấy. Sự ảnh hưởng của kẻ này thật sự là ác liệt, thư viện có ý tốt muốn lưu hắn lại, nhưng hắn lại không có chí tiến thủ, không biết tự trọng. Ta vốn cũng không tin, nhưng lại thật sự tìm được túi thơm của Phương tiểu thư ở trong phòng của hắn, hơn nữa còn có Phương tiểu thư chỉ chứng và xác nhận ở ngay trước mặt, khiến ta không tin cũng không được. Mặc dù có chút tiếc hận, nhưng vì muốn trả lại cho thư viện ta một luồng gió mát trong lành, ta cũng chỉ có thể xử lý theo lẽ công bằng."
Tống Ngọc Tịch nhìn viện sĩ bụng phệ không não này, mà chế nhạo cười một tiếng, sau đó không nói lời nào, giao lại cho Tần thị xử lý.Chỉ thấy Tần thị gật đầu, ngược lại lúc này cũng không có phản bác lời bọn họ nói, mà là dời ánh mắt lên trên người Phương tiểu thư vẫn mãi cúi đầu đứng ở một bên. Phùng thị nhìn thấy ánh mắt của Tần thị, bà ta là vợ cả của Thiếu Chiêm Sự, Chiêm Sự Phủ Ngũ phẩm, trên người không có cáo mệnh, nhưng bà ta cũng nhận ra Tần thị, biết Tần thị trị gia lợi hại, nên không dám đối mặt nhìn bà nhiều, mà dứt khoát tiến lên hành lễ với Tần thị, nói:
"Lão phu nhân minh giám, sau khi Tú Nương nhà ta gặp phải việc này, về nhà liền muốn ra đi cho thanh thản, là ta tìm mọi cách khuyên can, lúc đó mới ngăn lại được. Sau khi hỏi rõ nguyên do, mới đến tìm lão thái quân cùng Tam phu nhân, mấy người các nàng nói sẽ cho ta một lời giải thích về chuyện này, cũng sẽ trừng trị ác tặc, để hắn sau này sẽ không gây họa cho những người khác nữa."
Lời khai từ nhiều nguồn nhìn như vô cùng chu toàn, có bằng chứng, vật chứng, còn có nhân tình và pháp lý, mắt thấy tội danh của Kỷ Hành cứ như vậy mà bị định xuống. Tống Ngọc Tịch lạnh lùng nhìn những người này, có lẽ ở kiếp trước, Kỷ Hành thiên tư thông minh, chính là bị mấy người này oan uổng như vậy rồi, từ đó về sau không gượng dậy nổi. Quả nhiên thực đáng hận!
Tần thị nhìn nàng, trầm mặc một lát, rồi bỗng nhiên đưa tay, chỉ chỉ Phương tiểu thư đứng sau lưng Phùng thị, nói:
"Chính là đứa nhỏ này sao? Đi ra để cho ta xem xem."
Phương tiểu thư con mắt đỏ lên, nghe Tần thị nói muốn nhìn nàng, luống cuống liếc mắt nhìn Phùng thị. Phùng thị nội tâm khẩn trương, nhưng mặt ngoài lại rất bình tĩnh, liếc mắt ra hiệu một cái với Phương tiểu thư. Phương tiểu thư tiến lên, quy củ dập đầu với Tần thị, nói: "Tiểu nữ Phương Tú Nương, bái kiến Lão phu nhân."
Tần thị gật đầu, nhưng lại không để nàng đứng dậy, mà lại nói: "Vị Phương tiểu thư này dung mạo lớn lên vô cùng tốt, nhưng có vẻ sắc mặt không được tốt lắm. Có phải trên người nhiễm bệnh, có nặng lắm không?
Phương Tú Nương không nghĩ tới Tần thị lại đột nhiên hỏi nàng cái này, kinh ngạc hơi ngẩng đầu, nhưng cũng không dám đối mặt với Tần thị, thậm chí có thể nói là có chút bối rối. Sau khi sửng sốt trong chốc lát, bờ môi trắng bệch, xoa mặt nói:
"Không, không có gì đáng lo, chỉ là hai ngày nay ngủ không được tốt. Trong lòng luôn phiền muộn. Làm phiền Lão phu nhân lo lắng."
Nhưng Tần thị lại không tin, kiên trì nói Phương tiểu thư có bệnh: "Không không không, mặc dù ta không phải đại phu, nhưng rất tinh mắt, ngươi như vậy cũng không giống như ngủ không được ngon giấc. Quế ma ma, tuyên Đỗ Thái y tiến vào, đây là Thái y được chuẩn bị cho ta mỗi khi xuất hành, vừa vặn để cho hắn nhanh tới nhìn Phương tiểu thư một cái, nếu là có bệnh gì không tiện nói ra, thì cũng kịp sớm được cứu chữa."
Lời vừa nói ra, Phương tiểu thư lập tức mềm nhũn, cả người tê liệt ngồi trên mặt đất, Phùng thị cũng mặt xám như tro. Chu thị biết nội tình, vội vàng lên tiếng ngăn trở:
"Không không không, không cần, không cần! Cái này Phương tiểu thư..."
Còn chưa nói xong đã bị Tần thị lạnh lùng trừng mắt, nói một câu với Quế ma ma đang đứng hầu ở bên: "Tam phu nhân quá ồn ào rồi, khiến ta thấy rất phiền. Bịt miệng tống sang một bên, đợi một lát nữa sẽ dạy dỗ nàng ta sau, để nàng ta hiểu được lúc nào nên nói lúc nào không nên nói."
Quế ma ma vỗ tay một cái, hai bà tử hùng dũng mạnh mẽ tiến đến, Trữ thị cũng cả kinh, nói:
"Lão tỷ tỷ, làm gì vậy? Làm sao ngươi còn mang người tới đây, lại còn muốn bắt người ngay trước mặt ta, đây là cái đạo lý gì vậy?"
Tần thị tựa ở trên nệm êm, thản nhiên nói: "Không phải bắt nàng ta, mà là dạy dỗ. Ngươi cũng gọi ta một tiếng "lão tỷ tỷ", thì ta cũng nên thay ngươi quản giáo nhi tức một chút, chẳng lẽ không được sao?"
Trữ thị muốn nói lại thôi. Mắt thấy Chu thị bị bịt miệng bắt sang một bên, từ bên ngoài đi vào một lão đầu râu trắng, trên người còn ăn mặc quan phục thái y, vội tới vái chào Tần thị, sau đó lập tức được Quế ma ma dẫn xuống, đi tới trước người Phương tiểu thư. Phương tiểu thư mềm cả người, ngã vào trong Phùng thị, thân thể không ngừng run rẩy. Phùng thị muốn ngăn cản, cơ thể lại bị Quế ma ma đè xuống, im lặng cảnh cáo làm cho bà ta động cũng không dám động. Thái y tập trung, để tay của Phương tiểu thư lên gối bắt mạch. sau một lúc nhắm mắt bắt mạch, lúc này mới đứng dậy nói với Tần thị:
"Hồi bẩm Lão phu nhân, vị tiểu thư này thân thể không ngại, chỉ là mang thai có chút không ổn định, chỉ cần uống hai liều thuốc dưỡng thai là được rồi."
Lời này vừa được nói ra, Phùng thị cùng Chu thị tất cả đều tức giận đến cắn răng, còn Trữ thị vẫn bảo trì bình thản, lập tức kịp phản ứng, lạnh lùng nói:
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong bụng Phương tiểu thư, lại có hài tử? Đứa nhỏ này là của ai? Phương tiểu thư có thể chỉ ra không?"
Quả nhiên là lão thái bà xấu xa, mới đây mà đầu óc đã xoay chuyển, muốn hạ thủ từ Phương tiểu thư.
Phương tiểu thư tựa trên người Phùng thị, tay của Phùng thị âm thầm véo một cái trên lưng của Phương tiểu thư, Phương tiểu thư nhíu mày, thò tay xoa bụng của mình, sau đó cúi đầu, chỉ hướng Kỷ Hành đang quỳ ở phía sau.
Đã có sự xác nhận của Phương tiểu thư, Phùng thị cũng là người thuộc trường phái hành động, nên lúc này buông con gái ra, đứng dậy, đi đến bên người Kỷ Hành, trực tiếp cúi đầu bạt tai Kỷ Hành, trong miệng còn mắng:
"Được lắm, kẻ khốn kiếp hung ác này, ngươi thật sự sớm đã làm ra chuyện ác độc như vậy! Ta đánh ngươi! Ta đánh ngươi!"
Tần thị nhíu mày, nhìn thoáng qua Quế ma ma, Quế ma ma liền tiến lên ngăn lại. Khí lực của Phùng thị rất lớn, như là muốn trút nỗi sợ hãi của mình, nên dùng lực rất mạnh, kích động đến mức suýt chút nữa đã đẩy ngã Quế ma ma, may thay Quế ma ma tuy là một lão bà già khọm nhưng cũng vẫn khỏe mạnh, cùng bà tử đang đứng bên cạnh kéo Phùng thị ra. Phùng thị sau khi bị kéo khỏi Kỷ Hành thì như người không xương, thoáng cái đã gục trên mặt đất, kêu trời trách đất:
"Nữ nhi tội nghiệp của ta! Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn khôn, nhưng không ngờ lại bị kẻ ác hạ độc thủ! Nữ nhi tội nghiệp của ta..."
Thừa dịp Phùng thị khóc lóc, gây ồn ào, Kỷ Phụng cũng nhận được ám chỉ của lão thái quân liền đi tới, nói:
"Lão thái quân, Kỷ gia chúng ta thật sự là gia môn bất hạnh. Còn lưu lại ác tặc như thế để làm cái gì? Ta đã nói hắn rắp tâm hại người, thế nhưng bây giờ thì hay rồi, còn hại cả đời Phương tiểu thư nhà người ta. Chuyện này cũng không phải là chuyện mà chỉ dùng gia pháp là có thể giải quyết, ta thấy nên xóa hắn khỏi gia phả, chỉ có thể xóa tên hắn xoá mới không khiến người khác bị hắn ảnh hưởng!"
Trữ thị còn chưa nói gì, thì đã chợt nghe thấy Tần thị hừ lạnh một tiếng, lại cho dẫn vào một người khác từ bên ngoài. Trông thấy người này, Phùng thị cùng Chu thị quả thực muốn sụp đổ ngất đi. Chu thị bị chắn lấy miệng, nếu không ả ta thực muốn xen vào hỏi một chút Tần thị, rốt cuộc là dẫn theo bao nhiêu người đến nhà của ả. Nơi đây là nhà của ả, không phải Trấn Quốc công phủ đâu đấy nhé!
Đôi mắt Phùng thị mở thật lớn, hoảng hốt la to, quên cả khóc lóc kêu gào mất hình tượng, cứ thế mà ngồi đực trên mặt đất. Cho đến khi trông thấy người này, bà ta mới ý thức được chuyện hôm nay nguy thật rồi. Chút dũng khí cuối cùng đã bị bà ta dùng hết vào việc khóc lóc om sòm rồi, nên hiện tại thậm chí ngay cả sức để đứng lên đều không có.
Lý Độ tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Hắn không phải đã bị Phương gia giam lại rồi sao? Bà ta còn định sau khi giải quyết chuyện ở đây, thì lại bí mật giải quyết hắn luôn. Sau đó để cho Chu thị thay nữ nhi nhà mình tìm một nhà giàu thận phận thấp hơn, nhưng chuyện ở đây bà ta còn chưa giải quyết xong, tại sao Lý Độ đã bị người ta tìm ra rồi?
Lại nhìn Lý Độ, một thân nho sam vô cùng bẩn thỉu, trên người có nhiều vết máu, trên mặt trên tay tất cả đều bầm tím, hiển nhiên là đã bị dạy dỗ bằng gậy gộc rất nghiêm trọng. Một bên mắt tràn đầy tơ máu, khóe mắt sưng vù, sống mũi dường như cũng có vẻ hơi bị lệch, trên cằm mọc đầy râu xanh, cong người sang bên phải, một tay che lấy và bụng, có thể là xương sườn bị gãy hoặc bị lệch chỗ, khiến cho hắn không thể đứng thẳng, một chân dường như cũng bị gãy, lúc bị dìu vào, cũng là kéo lê một chân trên mặt đất, cả người thoạt nhìn rõ ràng còn thảm thiết hơn so với Kỷ Hành.
Nếu nói Kỷ Hành là bị cấm ăn cấm uống, tra tấn nhẹ, thì khoan, Lý Độ kia thì thật sự là đã bị tra tấn nghiêm trọng gần như mất nửa cái mạng. Thậm chí ngay cả Tần thị và Tống Ngọc Tịch cũng không chịu nổi khi nhìn thấy tình cảnh thê thảm này của Lý Độ.