Buổi tối sau khi Tống Ngọc Tịch trở về, nói với Lâm thị về việc đã hẹn với Kỷ Hành ngày mai gặp mặt ở Phù Dung Viên. Buổi tối Lâm thị nói với Tống Dật, Tống Dật cũng không có vẻ gì là không vui vẻ, mà đồng ý rất sảng khoái.
Sáng sớm hôm sau, Tống Ngọc Tịch đi thỉnh an Tần thị, sau đó trở lại Vũ Đồng viện. Lâm thị đã rửa mặt xong xuôi, hai mẹ con ăn qua điểm tâm rồi ra khỏi cửa.
Lúc đến Phù Dung Viên, thời gian vẫn còn sớm, Tống Ngọc Tịch liền dẫn Lâm thị đi tham quan một phen. Lâm thị là lần đầu tiên tới đây, cảm thấy chỗ nào cũng đều rất mới lạ. Bà hỏi Tống Ngọc Tịch làm sao có thể nghĩ đến khai trương một tửu lâu giống vậy. Tống Ngọc Tịch bèn nói cho bà nghe về chuyện của nữ nhân La Sát Quốc, nói rằng đã học được từ nữ nhân La Sát Quốc, Lâm thị lúc này mới vỡ lẽ.
Giữa trưa Tống Ngọc Tịch chuẩn bị một bàn đồ ăn ở trong nhã gian ở hậu viện. Tất cả đồ ăn đều do Lâm thị đặt, toàn bộ đều là món ăn mà Kỷ Hành thích. Giữa trưa Kỷ Hành theo ước định mà tới, vừa nhìn thấy Lâm thị, hai mẹ con chẳng nói chẳng rằng, mà chỉ ôm nhau khóc một hồi, sau đó mới yên lòng ngồi xuống ăn cơm.
Kỷ Hành kể lại tình hình của mình một lượt, nói cho Lâm thị biết hiện giờ hắn cũng coi như là tiên sinh thỉnh giảng ở thư viện Bạch Lộ. Như vậy hắn cũng có thể ở lại thư viện Bạch Lộ cho đến kỳ thi hội sang năm. Sang năm nếu đỗ tiến sĩ, thì ở trong thư viện Bạch Lộ cũng có không ít học giả uyên thâm danh giá, hắn ở lại thư viện, cũng coi như là có một đường ra, nhưng hắn lại không muốn để Lâm thị đi cầu Tống Dật. Lâm thị biết ý của hắn nên cũng không miễn cưỡng.
Mẫu tử hai người lại nói không ít chuyện, ngược lại đồ ăn cũng không ăn cái gì. Sau khi nói xong, lại còn nói đến Tống Ngọc Tịch, bởi vì Kỷ Hành đang hỏi về vấn đề cá nhân của Tống Ngọc Tịch.
"Tính tình của nàng một năm so với một năm càng thêm tự do thoải mái, sau này cũng không biết có người dám lấy nàng hay không."
Tống Ngọc Tịch đang châm trà cho hai người, nghe thấy Lâm thị nói như vậy, thì không khỏi bĩu môi nói:
"Nương, ngài hãy lo lắng cho ca ca trước đi ạ, con mới bây lớn chứ, còn ca ca năm nay đã mười tám, mười chín rồi đấy."
Nói đến việc này, Lâm thị lại là một hồi buồn bã: "Ca ca con tuổi xác thực không còn nhỏ, nhưng thằng bé là hài tử của Kỷ gia, việc hôn nhân đại sự, quyền quyết định chung quy vẫn nằm trong tay Kỷ Trữ thị, bà ta làm sao có lòng tốt sẽ thu xếp cho ca ca con chứ!"
Kỷ Hành an ủi: "Nương, người cũng đừng lo lắng cho con. Sau khi cha mất, con đã không coi mình là người của Kỷ gia nữa, bà ta không thu xếp cho con con mới thấy tốt. Nếu bà ta tùy tiện định cho con dưa vẹo táo nứt gì, thì lúc đó con mới không sống nổi đó?"Lâm thị bị Kỷ Hành chọc cười, nói: "Dưa vẹo táo nứt gì chứ... Không có đàng hoàng gì cả, dù sao con cũng là đích tôn đích trưởng tử Kỷ gia, nếu Kỷ Trữ thị thay con thu xếp, không thể nói trước sẽ có cô nương dòng dõi nguyện ý, thế nhưng nếu bà ta không thu xếp, chẳng lẽ sẽ có cô nương trong sạch nào dám theo con sao? Cũng là ta hại huynh muội các con."
Nói xong lại muốn khóc lên. Kỷ Hành nhìn nhìn Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch vội vàng tiến lên an ủi:
"Nào nào, nương ơi, người cũng đừng lo lắng quá. Con với ca ca bây giờ có tiền đồ tốt như vậy, làm sao từ miệng người nói ra, lại cứ như kiểu chúng ta mai sau tăm tối như vậy chứ. Mai sau cho dù có ra sao, bây giờ cũng coi như con có chút sản nghiệp nhỏ bé, ca ca thì một thân công danh, địa vị ở Kỷ gia cũng không ai có thể bì nổi. Sang năm ca ca tham gia Điện Thí, nói không chừng lại trúng trạng nguyên lang thì sao ạ. Lúc đó tham gia Quỳnh Lâm Yến, huynh ấy tìm về cho người một vị công chúa làm vợ cũng có thể đấy. Có một đôi nhi nữ tốt như vậy, mà người lại ở đây tự oán tự trách, nếu vậy mấy vị phụ nhân có con không nên thân kia, mà nghe thấy lời người nói chả phải người sẽ bị chìm trong nước miếng sao, vì họ sẽ cảm thấy người quá đạo đức giả, quá kiêu ngạo rồi."
Tuy lời nói này của Tống Ngọc Tịch không có nhiều ý nghĩa, nhưng cuối cùng cũng khiến Lâm thị khóc. Lâm thị cũng không phải loại người ưa thích thút thít nỉ non, nhưng Kỷ Hành chính là một mặt mềm yếu nhất của bà. Kỷ Hành thấy mẫu thân nở nụ cười, không khỏi làm động tác huýt sáo với muội muội, nói:
"Đúng vậy ạ, mẫu thân thật sự không cần lo lắng, mượn cát ngôn của muội muội, sang năm con sẽ cố gắng khảo thí tốt, nói không chừng sẽ trúng trạng nguyên, lúc đó, cuộc sống của cả nhà chúng ta sẽ hết khổ rồi. Người nói đúng không?"
Lâm thị nghe xong, cong lên khóe môi cười tự giễu nói: "Nhà? Chúng ta nào còn có nhà chứ!"
"Có chứ ạ. Tại sao không có? Nếu con trúng trạng nguyên, nếu được ra kinh, con sẽ đi địa phương làm việc hai năm. Rồi đến lúc thì xin triệu về kinh thành, nếu có thể vào lục bộ thì càng tốt, lúc đó chính thức ra làm quan, thành mệnh quan triều đình rồi, con sẽ mua phủ đệ, sẽ lại có một Kỷ phủ khác. Lúc trước, Kỷ Trữ thị còn muốn tính toán con, nhưng giờ cũng không còn dễ dàng như trước nữa, chờ con tìm mọi cách bò đi lên, đến lúc leo được lên vị trí cao, sẽ vạch trần bộ mặt giả dối của các ả, báo thù cho cha nương!"
Kỷ Hành tuy tính tình hiền lành, nhưng từ nhỏ đã phải chịu khổ, nên hắn đặc biệt hiểu lí lẽ, cũng biết mình đang làm gì, không quá quan tâm đến tiểu tiết, mà hiểu rằng chỉ khi mình cùng người nhà sống sót mới là tốt nhất. Cho nên, lúc hắn bị người trong nhà đưa ra ngoài đọc sách, không chống đỡ nổi, bắt đầu buôn bán cùng với bằng hữu tốt Diệp Thanh, người đọc sách thanh quý, đáng lẽ không nên để ý đến tiền tài, thế nhưng hắn không có biện pháp, chỉ có làm, mới có thể sống sót được, sống sót mới có cơ hội báo thù cho cha đã mất, cho nương đang bị cầm tù.
Nhiều năm qua, vẫn là niềm tin này chống đỡ tinh thần hắn, cho nên, mới có ngày hôm nay. Hắn thỏa hiệp với cuộc sống, nhưng quyết không thỏa hiệp với cừu hận. Kỷ Trữ thị là tổ mẫu trên danh nghĩa của hắn, thế nhưng ngược đãi hắn với thân muội từ nhỏ, còn giam mẫu thân còn hành hạ sáu năm, phàm là nam nhân có chút tâm huyết, cũng sẽ không bỏ qua chuyện này, hắn nhất định phải bò lên cao, nhất định phải báo thù.
Lâm thị biết hận thù trong lòng hắn, trong lòng bà sao lại không hận cơ chứ.
Hai mẹ con nhìn nhau và nói rất nhiều chuyện, cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, Trấn Quốc công phủ mới phái người đến thỉnh Lâm thị hồi phủ. Nói là Quốc công đã trở lại, uống nhiều rượu, la hét ầm ĩ muốn gặp Lâm thị, những người khác không làm được gì. Lâm thị nghe xong, lúc này mới đứng dậy cáo biệt với Kỷ Hành, quy ước với Kỷ Hành là cứ mỗi hai ba ngày phải gửi thư cho bà, rồi mới theo nô bộc truyền tin vội vàng hồi phủ.
Tống Ngọc Tịch cùng Kỷ Hành đưa Lâm thị ra ngoài, Tống Ngọc Tịch để Thu Vân đi theo Lâm thị hồi phủ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hai người nhìn Lâm thị lên xe ngựa. Kỷ Hành thấy Tống Ngọc Tịch làm việc cẩn thận, trong lòng có chút an ủi, xoa xoa sau gáy của Tống Ngọc Tịch, lộ ra nụ cười ảm đạm. Lúc trước còn chưa hiểu chuyện, sau khi phụ thân chết, Kỷ Trữ thị gần như là giam lỏng bọn họ, thế nhưng nha đầu này vẫn như trước ầm ĩ la hét muốn ăn bánh ngọt hoa quế gạo nếp. Nếu không cho nàng ăn, nàng lập tức lăn lộn khóc lóc, dỗ thế nào cũng không đứng lên. Khi đó, Kỷ Hành chỉ biết ôm nàng, khóc cùng nàng, đợi nàng khóc mệt, ngủ thiếp đi trong lòng hắn, thì hắn mới ôm nàng lên giường đi ngủ. Hai người sống nương tựa lẫn nhau hai ba năm, sau đó Kỷ Trữ thị lấy lý do tuổi của hắn đã lớn, muốn đưa hắn ra ngoài đi học, khiến cho hắn phải rời xa muội muội. Hắn cũng biết, trong vài năm kia, muội muội nhất định phải chịu rất nhiều khổ sở. Bây giờ thấy nàng xử sự chu toàn, đích thị là do khi đó bị ăn khổ quá nhiều, theo thời gian mới dần dưỡng thành thói quen này.
Có ai trời sinh đã biết chu toàn, đều phải trải qua trải nghiệm và rèn luyện xương mới có được đấy chứ.
Huynh muội hai người đứng ở trước cửa Phù Dung Viên nhìn nhau cười, Tống Ngọc Tịch nói: "Nương chỉ có thấy ca ca, mới xúc động như vậy. Ngày thường trên mặt cũng không biểu lộ gì đâu."
Kỷ Hành bi thương cười cười: "Mẫu thân năm đó cùng phụ thân vô cùng ân ái, bản thân bà vô cùng kiêu ngạo. Bây giờ muốn bà khuất thân là thiếp, thật sự là khó cho bà."
Tống Ngọc Tịch cũng không muốn ở trước cửa lớn mà hồi tưởng lại đau khổ ngọt ngào, nói: "Đi thôi, trời cũng không còn sớm, để muội muội làm chủ, mời ca ca ăn một bữa cơm tối, được không?"
"Ồ." Kỷ Hành cười trả lời: "Muội tử tài đại khí thô như vậy, ca ca cũng sẽ không khách khí."
Huynh muội hai người tiến vào sảnh, lại không trông thấy trong xe ngựa đối diện, một ánh mắt đang hồ nghi quét về phía bọn họ.
Kỷ Uyển Thanh không nghĩ tới lại gặp phải Tống Ngọc Tịch với Kỷ Hành ở chỗ này, nàng ta vội vàng buông rèm xe xuống, sợ bọn họ cũng chú ý tới nàng ta. Sau khi nhìn tận mắt Lâm thị lên xe ngựa rời đi, Tống Ngọc Tịch và Kỷ Hành lại quay người đi vào, lúc này nàng ta mới dám lộ mặt ra.
Buổi tối sau khi trở về, Kỷ Uyển Thanh nói chuyện này cho Chu thị cùng Trữ thị, Chu thị cũng thật bất ngờ: "Cái gì? Con thật sự trông thấy con tiện nhân kia?"
Kỷ Uyển Thanh liên tục gật đầu: "Dạ thật sự nhìn thấy, nương, con làm sao có thể nhìn lầm các nàng cơ chứ? Còn có Kỷ Hành nữa, con đều nhận ra mà."
Trữ thị hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy toan tính, nói: "Trông thấy bọn họ thì có gì mà kỳ lạ quý hiếm đâu cơ chứ. Kỷ Hành khảo thi khoa cử, bây giờ đã là cử nhân, sang năm hắn còn muốn tham gia Điện Thí, đương nhiên sẽ đến kinh thành."
Chu thị có chút lo lắng, nói: "Không nghĩ tới hắn lại là người có khiếu học. Hình như Nhị công tử sang năm cũng thi hội, thế nhưng thằng bé bây giờ đã có thân phận cử tử, người bên ngoài không biết, nhưng chúng ta cũng biết, thằng bé cũng không phải loại có được tên tuổi nhờ thực học. Nếu sang năm Kỷ Hành thật sự đoạt được hạng nhất, vậy khi hắn đến trên điện, nói linh tinh một trận, thì thực sự là không có lợi cho chúng ta."
Kỷ Trữ thị lườm bà ta một cái, lạnh giọng nói: "Sợ cái gì? Hắn đã có thể thi đến được thi đình, mà còn dám ở trước mặt thánh nhân và chúng thần tùy ý vu cáo ta hay sao? Hắn không có ngu như vậy. Thế nhưng, hắn có thể có được tiền đồ như thế này, ngược lại thật sự khiến ta bất ngờ đấy."
Chu thị nghe Trữ thị nói như vậy, vẫn có chút hoảng hốt, nói: "Chuyện này sao có thể tốt được chứ? Để hắn xuất đầu như vậy, giống như sau này trên đỉnh đầu chúng ta lúc nào cũng treo thanh đao vậy, ai biết lúc nào nó rơi xuống chứ."
"Hừ, một năm, thời gian dài như vậy, làm sao ngươi biết được hắn có thể đến được thi đình chứ? Có thực học thì như thế nào? Trên đời này phương pháp để hủy diệt một người đọc sách, không nói trước kia, ít nhất cũng có tám trăm, ngươi cho rằng hắn khảo trúng cử nhân, ta liền không động được hắn sao?" Ánh mắt Trữ thị lộ ra hung quang.
Chu thị trên mặt vui vẻ, nói: "Mẫu thân đây là có đối sách? Cũng không thể để cho tiểu tử kia xuất đầu được. Năm đó chúng ta đối với mẫu thân hắn như vậy, cha hắn lại như thế. Nếu thật sự bị hắn khui ra chuyện này, tuy nói không có chứng cứ rõ ràng, nhưng cũng là phiền toái không phải sao?"
Trữ thị không nói gì, chỉ cúi đầu sửa sang ống tay áo vốn không hề loạn của mình. Trong mắt lộ ra toan tính hung ác quyết tuyệt. Năm đó bởi vì bà ta nhân từ, không có trảm thảo trừ căn, mới có thể lưu lại Lâm thị và Kỷ Hành, hai mối họa lớn này. Vốn nghĩ có thể khống chế được Kỷ Uyển Diễm, nay đã là Tống Ngọc Tịch, sau đó tìm thời điểm thích hợp, bí mật xử tử Lâm thị. Khống chế Kỷ Uyển Diễm, chẳng khác nào đã khống chế được một mạch còn lại của Đại phòng, cũng không cần phí nhiều công sức vào Kỷ Hành, mà rất nhanh có thể giải quyết được.
Nhưng chẳng ai ngờ, Kỷ Uyển Diễm, tiểu cô nương mới mười tuổi kia, lại có tâm tư thâm trầm như vậy. Ngay cả bà ta cũng bị hành động của nàng lừa gạt, để cho nàng cứu được Lâm thị ra ngoài ngay dưới mí mắt của bà ta! Tâm tư như vậy thật sự ngoài dự liệu của bà ta, rồi sau đó, Tống gia lại mạnh mẽ can thiệp vào việc này, khiến bà ta mất đi thời cơ để sửa trị các nàng, bây giờ Kỷ Hành đã ló đầu, xem như là cho bà ta cơ hội.