Sau khi Hoàng hậu nói như vậy, Cảnh Dương công chúa vẫn rầu rĩ không vui như trước. Hoàng hậu hỏi:
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Quách gia tỷ tỷ của con rốt cuộc nói cái gì chứ? Nói cho mẫu hậu nghe một chút, mẫu hậu thay con phân xử. Cười lên nào"
Cảnh Dương công chúa muốn nói lại thôi. Nàng định nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến lời hứa của mình, thì liền cúi đầu, lắc lắc, ngậm chặt miệng lại. Hoàng hậu vừa thấy nàng như vậy, liền biết giữa hai người các nàng khẳng định có chuyện gì đó. Hiện giờ bà ta mới cùng Quách thái úy mai mối, thật sự không muốn ở lúc mấu chốt này xảy ra chuyện gì, nên vội vàng truy vấn:
"Nếu con không nói, vậy ta sẽ truyền Quách gia tỷ tỷ của con vào trong cung hỏi. Hỏi xem rốt cuộc nó nói cái gì, chọc cho công chúa điện hạ chúng ta không vui."
Sau khi nói xong câu này, Hoàng hậu quả thật đứng lên, dáng vẻ muốn đi tuyên triệu. Cảnh Dương công chúa vội vàng ngăn cản Hoàng hậu, nói: "Mẫu hậu, ngài đừng tuyên triệu tỷ ấy tiến cung, tỷ ấy, tỷ ấy... Ôi, ôi! Thôi con nói thật với ngài vậy. Ngài và Quách thái úy cũng đừng nghĩ đến chuyện kết thân nữa, Quách tỷ tỷ có người trong lòng, tỷ ấy sẽ không gả cho nhị ca đâu.”
Hoàng hậu dựng đứng lông mày: "Hỗn xược, đây là thế nào? Nó có người trong lòng, lời này cũng có thể tùy tiện nói ra sao?”
Cảnh Dương công chúa có lòng muốn biện hộ cho Quách Liên Khanh, nhưng lại sợ nói nhiều làm cho Hoàng hậu hoài nghi. Hôm nay, Quách Liên Khanh vào cung, chính là để từ biệt với nàng, hơn nữa còn ngàn dặn vạn dặn không được nói ra. Trong lòng Cảnh Dương công chúa cảm thấy phiền muộn, nhưng cũng biết không thể giống như xe bị tuột xích [1] vào đúng lúc này, nhưng Hoàng hậu vào cung thăm nàng, nhìn ra vấn đề, nàng thật sợ gây ra chuyện lớn.
[1] phát sinh sự cố bất ngờ ảnh hưởng đến cục diện.
Nàng bèn thở dài, nói: "Quên đi, coi như con nói bậy đi. Quách tỷ tỷ cũng không nói gì, tỷ ấy chỉ nói với con nàng không thích nhị ca, cho nên con nhất thời tức giận, tâm tình không tốt mà thôi.”
Sau khi nói xong câu này, Cảnh Dương công chúa lại ngã xuống giường mềm, dùng khăn che mặt lại, không cho Hoàng hậu nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc này. Hoàng hậu muốn hỏi thêm, nhưng cũng không hỏi được, đành đi ra ngoài điện, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy không thích hợp, liền phái người đi theo dõi phủ Thái úy. Cảnh Dương sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời kia, con bé Quách Liên Khanh kia, tất nhiên là có ý nghĩ gì đó. Bà ta không thể để liên minh giữa bà ta với Quách thái úy còn chưa kết đã tan rã. Con bé Quách gia nhất định phải gả cho Hoài vương, mà bản thân Hoài vương cũng rất thích kết thân với Quách gia, cho nên, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Sau khi bà ta trở lại trong điện, liền phái người đi theo dõi tiểu thư Quách gia, có dị động gì thì lập tức khẩn cấp đến bẩm báo.
Xe ngựa của Quách Liên Khanh và Quách Khang chạy trên đường phố không người, còn một khắc nữa là cửa thành sẽ đóng lại, lệnh giới nghiêm bắt đầu. Nàng cố ý canh chuẩn thời gian này, chuẩn bị hăng hái xông ra, đợi đến khi người Quách gia phản ứng lại, thì hai người bọn họ đã chạy ra ngoài thành, sau đó sẽ đổi xe ngựa. Từ khi Quách Liên Khanh có ý định bỏ trốn với Quách Khang, nàng đã sớm an bài xong hết thảy, chọn lộ tuyến không ai biết, bởi vì ngay cả bản thân nàng cũng không biết, chỉ cần đổi xe ngựa, rồi lại thuê thêm hai người ngày đêm chạy xe ngựa của Quách gia đi các phương hướng khác nhau, hấp dẫn ánh mắt truy binh, chỉ cần ra khỏi kinh thành này, bên ngoài chính là trời cao biển rộng.
Nhưng ai ngờ xe ngựa vừa đến cửa thành, liền có một đợt quan binh từ bên trái ùa ra, buộc xe ngựa của bọn họ phải dừng lại. Quách Khang kiệt lực giữ chặt cương ngựa, nhưng vẫn làm cho xe ngựa xóc nảy rất nghiêm trọng, một mặt đánh giá số lượng người tới, một mặt hỏi bên trong xe ngựa:"Không sao chứ?"
Giọng nói của Quách Liên Khanh truyền ra từ trong xe ngựa: "Không có việc gì! Chàng có thể xông ra được không?”
Quách Khang còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy tiếng đóng cửa thành vang lên. Quách Liên Khanh vén rèm xe lên, Quách Khang lại bảo nàng đi vào, không được lộ diện.
Quan binh cầm đầu không phải người khác, chính là Lý Trạm, chỉ thấy hắn ta mặc một thân nhuyễn giáp, ngồi trên lưng ngựa, người nào cũng đều biết, hắn ta là người hầu cận Hoài Vương điện hạ. Nếu hắn đã xuất hiện ở đây, có thể thấy người hiện giờ chặn lại Quách Liên Khanh không phải ai khác, mà chính là ý tứ của Hoài Vương điện hạ, mà Hoài Vương điện hạ rất có thể là nhận được tin tức từ trong cung. Quách Liên Khanh lập tức nghĩ đến Hoàng hậu, đúng rồi, nhất định là chỗ Cảnh Dương lộ ra sơ hở, làm cho Hoàng hậu nổi lên nghi ngờ, lúc này mới để cho người của Hoài vương đến ngăn cản nàng.
Quách Liên Khanh hối hận không thôi, ngón tay nắm bao quần áo đều nổi lên gân xanh.
Lý Trạm đi tới đối diện xe ngựa của Quách Liên Khanh, nhìn Quách Khang giống như bày sẵn thế trận đón địch ở trước xe ngựa. Hắn vốn thấp bé gầy yếu, nhưng giống như đã cao lên chỉ trong một đêm, mặc dù vẫn rất gầy, nhưng cả người lại tản ra khí chất hoàn toàn khác biệt, chả trách Quách Liên Khanh phải cùng hắn rời đi vào lúc này, bởi vì nếu Quách Khang cứ tiếp tục phát triển như vậy, thì sẽ không còn có lý do ở bên cạnh Quách Liên Khanh nữa.
"Trong xe là người nào? Muốn đi nơi nào?”
Gương mặt Lý Trạm có nét nữ tính, nhưng giọng nói lại mang theo ngữ khí hung ác, hoàn toàn không có dáng vẻ cung kính khiêm nhường khi hầu hạ ở trong cung, ngồi trên lưng ngựa cao cao, lạnh lùng bất phàm. Quách Khang cũng không chút yếu thế, cũng không e ngại khí thế của Lý Trạm, đôi mắt khác màu gắt gao nhìn chằm chằm Lý Trạm. Nếu Quách Liên Khanh hiện tại có thể nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Quách Khang, thì nhất định biết Quách Khang giờ phút này rất tức giận, đồng tử không cùng màu đã bắt đầu co rút, dường như đã làm tốt quyết định chuẩn bị tử chiến, trên người tản ra hơi thở dã thú bị chọc giận.
Quách Liên Khanh tâm như trống bỏi, biết tối nay sợ là không đi được, đang muốn vén rèm lên, thì nghe thấy bên ngoài truyền tới một chuỗi tiếng động. Nàng len lén vén rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy Bùi Thao cưỡi ngựa dẫn theo một đội người từ bên phải đi tới, nhìn cách ăn mặc của những người đó, thì hẳn là Long Đình vệ của cấm cung, mà Bùi Thao là người hầu cận của Thái tử. Quách Liên Khanh vừa nghĩ, tuyệt vọng trong lòng thoáng cái đã biến mất, nếu Thái tử có thể ra mặt giúp nàng, nàng và Quách Khang đêm nay khả năng cũng không đến mức phải chết.
Nhưng Thái tử có thể giúp nàng không? Tay sờ lên hà bao được nàng khâu vào trong áo, nơi đó chứa tiền tiết kiệm mấy năm nay của nàng, còn có tám vạn lượng bạc Tống Ngọc Tịch đưa cho nàng. Vào lúc này, nàng cũng chỉ có thể ký thác hy vọng lên trên người Tống Ngọc Tịch và Thái tử.
Lý Trạm nhìn thấy Bùi Thao, liền chắp tay. Bùi Thao cũng không khách khí với hắn ta, trực tiếp chỉ vào Quách Khang nói:
"Đây là gã sai vặt nhà Quách thái úy, hiện giờ đang giúp Thái tử điện hạ làm việc. Lúc này ra khỏi thành, cũng là vì làm việc cho Thái tử, Lý đại nhân sao không tạo thuận lợi?"
Bùi Thao đương nhiên là phụng mệnh lệnh của Thái tử điện hạ, vì vậy hắn cũng không thoái chí khi chống lại Lý Trạm.
Lý Trạm cũng không dễ đối phó, trên mặt nhếch lên một nụ cười, nói với Bùi Thao:
"Làm sao mà tạo thuận lợi được? Nếu đã là gã sai vặt của Quách gia, làm sao có thể thay Thái tử điện hạ làm việc? Nếu mà làm việc công, vậy có công văn trong người không? Nếu không có, ta vì sao phải tin tưởng lời nói của Bùi thống lĩnh chứ?”
"Hừ, quản lý giới nghiêm vào ban đêm từ trước đến nay vốn là chuyện của ngũ thành [2], từ bao giờ đến phiên Lý đại nhân điều tra vậy?" Bùi Thao không cam lòng yếu thế, chỉ vào Quách Khang nói: "Thái tử điện hạ bảo hắn ta đi làm việc, đó chính là để cho hắn ta đi làm việc. Lý đại nhân nếu có nghi hoặc, thì trực tiếp đi hỏi Thái tử điện hạ là được. Bùi Thao ta cũng không phải loại người giả truyền mệnh lệnh, ngược lại Lý đại nhân ngươi, thân ở đại nội, lúc này lại chạy tới cửa thành mới là kỳ quái.”
[2] Ngũ thành: Kinh thành được chia thành năm thành gồm trung tâm của thành, phía Đông, phía Tây, phía Nam, phía Bắc. Ngũ thành ở đây chỉ quan binh phụ trách tuần tra kinh thành.
Lý Trạm cười lạnh một tiếng, không muốn dây dưa nhiều với Bùi Thao, nói với Quách Liên Khanh trong xe ngựa:
"Quách Khang có thể đi, người trong xe ngựa thì không thể đi."
Bùi Thao cười lạnh một tiếng, nhìn Lý Trạm, hỏi: "Như thế nào, Lý đại nhân đây là muốn cãi lời mệnh lệnh của Thái tử điện hạ?”
"Lý Trạm không dám. Chỉ có điều Bùi thống lĩnh có mệnh lệnh trong người, ty chức cũng có mệnh lệnh trong người. Người trong xe ngựa ta sẽ không thương tổn, tự mình lái xe trở về là được. Chuyện này coi như chưa bao giờ phát sinh, cũng sẽ không có người khác biết, nghe thấy chưa?”
Lý Trạm vừa dứt lời, Bùi Thao liền vung tay lên, hoàn toàn là ý tứ không muốn nói nhảm với hắn ta. Long Kỵ Vệ phía sau đi tới cửa thành hô một tiếng, lộ ra lệnh bài, quan binh trên cửa thành lập tức kẽo kẹt mà mở cửa thành ra, sau đó Long Kỵ Vệ ở hai bên hắn liền vây quanh hai bên xe ngựa. Lý Trạm xua ngựa tiến lên, nói với Bùi Thao:
"Bùi thống lĩnh, đây là có ý gì?"
Bùi Thao không nói lời nào, mà rút bội kiếm bên hông ra, chỉ vào Lý Trạm, khiến Lý Trạm không ngừng lui về phía sau. Có Bùi Thao cùng Long Kỵ Vệ can thiệp, làm cho phía trước và sau xe ngựa của Quách Khang và Quách Liên trở nên thông thoáng không có ngăn trở. Bùi Thao chỉ chỉ cửa thành đang mở ra, phất phất tay với Quách Khang, sau đó ném cho hắn một cái lệnh bài và nói:
"Đây là lệnh thông quan, Thái tử điện hạ bảo ta đưa cho các ngươi."
Quách Khang ngạc nhiên nhìn Bùi Thao, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu, chắp tay với Bùi Thao, sau đó liền dắt cương ngựa, cầm lấy roi, đánh xe ngựa một đường chạy ra khỏi thành. Lý Trạm muốn đuổi theo, lại bị người của Bùi Thao quấn lấy không buông, nên cũng không thể làm gì được, cuối cùng chỉ có thể xoay đầu ngựa, thất bại tan tác mà quay trở về.
Tống Ngọc Tịch và Tiêu Tề Dự đứng ở tầng trên cùng của Minh Nguyệt tháp. Gió đêm thổi lên tóc và quần áo của hai người. Đứng ở chỗ này, tầm nhìn bao quát non sông, có thể nhìn thấy chuyện phát sinh ở cửa thành phát sinh. Tống Ngọc Tịch là bị Tiêu Tề Dự gọi ra, vốn nàng tưởng rằng là để cho nàng xem pháo hoa, nhưng không ngờ lại là cho nàng xem vở kịch này. Nhất định đã xảy ra chuyện ở chỗ Cảnh Dương công chúa, bị Hoàng hậu phát hiện, Hoàng hậu làm cho Hoài vương phái người chặn đường, Tiêu Tề Dự nhìn thấu tiên cơ, phái Bùi Thao xả thân hộ giá.
Tống Ngọc Tịch hỏi Tiêu Tề Dự:
"Chàng cho hắn lệnh bài gì vậy?"
Tiêu Tề Dự nhếch môi nói: "Dùng để thông quan. Quách Liên Khanh cũng thật là ngây thơ, cứ cho rằng cứ thế mà đi ra ngoài, thì người Quách gia sẽ không tìm được nàng ấy. Nếu không có lệnh bài của ta, thì ngay cả Phụng Thiên nàng ấy cũng không ra được!”
Tống Ngọc Tịch nhìn hắn, Tiêu Tề Dự đưa tay ôm bả vai nàng, nói: "Đừng nhìn ta nhìn như vậy. Kiếp trước nàng ấy chạy trốn cùng kiếp này chạy trốn, tất cả đều là có ta ở sau lưng trợ giúp nàng ấy. Nếu không có tương trợ, nàng cho rằng nàng ấy dựa vào cái gì mà có thể thoát khỏi sự truy lùng trên cả nước chứ?”
"Nhưng vì sao chàng lại muốn giúp nàng ấy?" Kiếp này thì thôi không nói, nhưng Tống Ngọc Tịch không hiểu vì sao kiếp trước Tiêu Tề Dự cũng giúp Quách Liên Khanh.
Tiêu Tề Dự nhếch môi cười cười, nói: "Ta không thích nàng ấy, nàng ấy cũng không thích ta, cố giữ lại có ích gì? Nếu nàng ấy muốn đi, ta đương nhiên không có lý do gì để lưu lại nàng ấy cả. Muốn đi thì phải đi thật xa, vĩnh viễn cũng đừng trở về, nếu là nửa đường lại bị người khác bắt trở về, vậy thì người mất mặt cũng không chỉ là nàng ấy..."
Tống Ngọc Tịch nhìn hắn, nhất thời nghẹn lời, không thể không nói, tâm trí Tiêu Tề Dự còn rất rộng lớn.
Nàng thì thầm nói: "Nhưng ta luôn cảm thấy chàng không giống như một người tốt bụng. Vô duyên vô cớ giúp người ta..."
Tiêu Tề Dự bật cười: "Ý nàng là sao! Ta không thể làm một người tốt một lần sao?" Hắn đưa tay búng trán Tống Ngọc Tịch một cái, Tống Ngọc Tịch đau đớn trừng mắt nhìn hắn một cái, nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của nàng, khiến tâm tình Tiêu Tề Dự rất tốt. Hắn nói:
"Chẳng qua lần này nàng đoán đúng rồi. Ta thật sự không phải tùy tiện giúp bọn họ